- Này! Cậu đang nghĩ gì vậy? Mặt cứ ngẩn ra như thằng đần.Uy Vũ nghe thấy tiếng hỏi, hoàn hồn, ánh mắt vô định nhìn về phía bầu trời quay sang thằng bạn bên cạnh.
- Không có gì.
Không hài lòng với câu trả lời đó, Vĩ Khang chau mày (đại công tử của Gia trang, cha mẹ là những nhà khảo cổ học nổi tiếng, ít khi về nhà, ra vào cũng chỉ có cái tài sản kết xù, tính tình cương trực hoạt bát, bạn chí cốt của Uy Vũ).
- Chỉ đơn giản một câu "không có gì" thôi sao? Đồ hẹp hòi, đã là bạn thân thì ngại gì chia sẽ chứ, tớ có ngại nghe đâu...
- Thân ai nấy lo thì có.
- Cậu... cậu được lắm....
Xem Vĩ Khang như người vô hình, Uy Vũ dựng đứng cuốn sách giáo khoa lên, gối tay úp mặt xuống bàn. Vĩ Khang muốn điên tiết lên, tay nắm thành nấm đấm đưa lên cao rồi lại thả xuống.
- Tha cho cậu đó.
- Bỏ đi, đâu phải cậu không biết tính cách thất thường của cậu ta vả lại cũng chỉ có hai chúng ta mới chịu đựng được con người bão táp này thôi._ Tuấn Hạo ngồi trước Uy Vũ nghe hết câu chuyện nãy giờ, quay đầu xuống cười. (Diệp Tuấn Hạo, tính tình hiền hoà, nhẹ nhàng, am hiểu, gia đình có tiếng tâm trong giới trang sức, bạn thân của hai con người kia).
- Cũng đúng, đúng là chỉ có cậu mới nghĩ thấu đáo vậy, cái tên tiểu tử này quả thật may mắn mới quen biết được chúng ta.
Đang cười đắc ý, thì Vĩ Khang bị ăn nguyên cuốn sách vào mặt.
- Bớt tự luyến đi.
Cuốn sách rơi xuống cũng là lúc hiện ra khuôn mặt khó coi ma chê quỷ hờn, nước mắt nước mũi nhễ nhại.
- Sao cậu nỡ ra tay độc ác vậy? Còn gì nhan sắc xinh đẹp của tớ?
Trời ơi! Uy Vũ với Tuấn Hạo được một trận cười bể bụng... kết quả ba anh chàng bị giáo viên cho ra hành lang đứng phạt. Nhưng đây cũng là sai lầm lớn nhất, tất cả học sinh trong lớp cứ ngóng ra cửa không tập trung nghe giảng khiến cô giáo đã bực còn bực hơn.
- Nè nè, đứng đây cũng đâu làm gì hay mình đi xuống lầu lớp dưới đi, nghe nói hôm nay có tiểu sư muội xinh đẹp mới chuyển trường về... hình như lớp... mấy ta.
- A.
Hai người Vĩ Khang Tuấn Hạo nhìn Uy Vũ kì lạ, trước giờ chỉ có người khác biết đến anh chứ chưa bao giờ anh quan tâm để ta người khác, đến cô giáo chủ nhiệm năm rồi anh còn chẳng biết là ai vậy mà...
- Ai nhập cậu vậy trời? Cậu ổn không có cần lên y tế hay tới chợ quán không?
Vĩ Khang chắc lại buồn đòn, tay sờ trán tay sờ ngực vẻ mặt lo lắng, biết trước chuyện chẳng lành Tuấn Hạo bên cạnh cân nhắc.
- Nè! Nếu cậu muốn sống thì nên dừng tay lại đi.
Y như rằng vừa dứt câu, cái cốc như trời giáng rơi thẳng lên trán Vĩ Khang, cậu ta ôm đầu khóc sướt mướt như con gái.
- Nè! Nín đi, tớ xin lỗi...
- Đúng đó, nín đi, con trai gì mà...
- Con trai thì sao chứ, trái tim người ta cũng rất mỏng manh dễ vỡ lắm đó, hai vị công tử.
Khóc càng lúc càng to, nhức hết cả đầu, Tuấn Hạo hết cách đành bịt miệng tên lầy lội này lại, Uy Vũ cười quay sang.
- Được rồi giờ cậu muốn gì?
Hất mạnh tay Tuấn Hạo ra, Vĩ Khang hai mắt sáng rực.
- Ba đứa mình đi xem tiểu sư muội đó đi.
Haizzz... hai người thở dài đi theo.
Vừa bước xuống cầu thang đã thấy một đám học sinh kéo nhau ra sân trường không biết làm gì. Vĩ Khang tò mò kéo tay hai người bạn đi theo.
- Em tên Lạc Giao Giao, học sinh mới chuyển đến, em muốn ý kiến yêu cầu thầy ngưng hành hạ các học sinh.
- Gan em cũng to đấy! Nếu tôi không chấp nhận yêu cầu tôi chắc chắn sẽ không yên còn nếu dễ đang chấp nhận thì còn gì là mặt mũi của tôi ở học viện Anh Túc này nữa.
- Tuỳ thầy quyết định, chỉ cần thầy có thể tha cho các bạn em chấp nhận hết.
- Vậy thi đấu cờ vua thì sao? Nếu em thắng được tôi, tôi sẽ tha cho các học sinh khác... À mà như vậy thì hơi dễ, hay là vừa đấu em vừa nói về những thứ cơ bản, các bước đi cho mọi người nghe, em thấy sao? Được chứ?
Cả đám đông xôn xao "như vậy là ép người quá đáng mà", "ai có thể thắng thầy ấy chứ", "Giao Giao đáng thương, hay là khuyên cậu ấy dừng lại đi",... Vĩ Khang cũng tức giận "không có nghĩa khí", Tuấn Hạo điềm tĩnh "thầy ấy từng đoạt chức quân quân môn cờ vua, chắc chắn em ấy không có cơ hội thắng rồi", Uy Vũ chỉ yên lặng.
- À mà còn nữa! Nếu em thua thì sau này bất cứ ai phạm lỗi trong giờ của tôi em đều phải chịu phạt thay họ! Em suy nghĩ cho kĩ đi, đừng vì nóng nảy lại làm chuyện dại dột.
Đám đông càng thêm xôn xao, một vài bạn đi tới kéo tay Giao Giao "bỏ đi, không cần vì tụi tui mà khổ vậy đâu, cậu không thắng được thầy ấy đâu", Giao Giao chỉ cười với họ rồi kiên quyết lên tiếng.
- Nhất ngôn cửu đỉnh.
- Thôi rồi, thôi rồi...
Sau câu tuyên bố của cô, ai nấy kể cả ba người bọn họ như nhìn thấy được kết cục của cô, kêu lên sầu thảm.
______________
- Lạc Giao Giao, vị hôn thê của con đó, còn không mau chào hỏi người ta một tiếng.
Mẹ Uy Vũ vỗ vỗ lưng con trai, tươi cười nói.
- Tại sao con phải chào hỏi chứ, chỉ có mẹ nói cô ấy là hôn thê của con, con không công nhận.
- Cái thằng khỉ này... cốp
- Bác gái, đừng nóng giận ảnh hưởng đến sức khỏe.
Giao Giao bước đến, ăn nói nhẹ nhàng tao nhã nhưng thật sự khí tức tỏa ra từ cô vô cùng mạnh mẽ, khí chất hiên ngang, khí thế hơn người.
- Em sẽ chứng minh rồi đến một ngày anh sẽ phải công nhận vị hôn thê này!
- Sao chứ?
Giao Giao rời đi, cùng các gia nhân dọn thức ăn lên. Không phải sơn hào hải vị gì, chỉ đơn giản vài món nhưng lại rất hấp dẫn, đẹp mắt.
- Thôi cùng ăn đi, tất cả đều do tiểu Giao nấu đó.
Thật hay đùa vậy, Uy Vũ không tin gắp thử một con sò rang muối, mặt nhăn mày nhó cho vào miệng. "Rào rào" tiếng sóng biển ở đâu ùa về, hương vị của biển lan tỏa trong khắp cơ thể, bất giác Uy Vũ thốt lên.
- Làm sao lại thế được? Có cảm giác như đang ở biển thật vậy!...
Đột nhiên cứng họng.
- Con dâu của mẹ mà.
Cả nhà cười rộ lên, Uy Vũ mặt đỏ như cà cố gắng ăn thật nhanh, rồi rời bàn chạy thẳng lên phòng.
- Cái thằng này, một tiếng cảm ơn cũng không có, Tiểu Giao con đừng buồn nó nha.
- Không sao đâu ạ! Nhìn anh ấy ăn ngon như vậy là con vui rồi!
Bà Hàn rơm rớm nước mắt, ôm chầm lấy cô con dâu yêu quý.
- Giao Giao bác đã hoàn tất giấy tờ hồ sơ nhập học của con rồi, ngày mai con có thể đến trường.
- Cảm ơn bác quan tâm.
- À! Ngày mai anh đi làm sẵn tiện chở em đi luôn nha?
- Được vậy tốt quá cảm ơn anh.
Sự xuất hiện của cô con dâu này thật sự đã mang đến một luồn không khí nơi cho Hàn gia, ai cũng hài lòng, duy chỉ một người.