Trà My chạy thật nhanh lên sân thượng, cô muốn để làn gió mát nơi đây làm dịu đi ngọn lửa trong lòng cô, cô muốn bình tĩnh lại, cô đưa tay đặt lên ngực mình, trái tim cô sao không chịu nghe lời cô, sao nó cứ đập mạnh như thế, sao nó không thể lấy lại được nhịp điệu vốn có của nó.
Còn về phần anh, anh ôm bụng gục mặt xuống bàn, nụ cười không thể nào che giấu cứ giương lên, Tuấn Hạo nhìn cũng đủ biết hai cái kẻ ngố tàu này mới làm chuyện gì rồi. Anh lấy cuốn sách từ điển đập lên đầu Vĩ Khang. Vẫn cười tươi như hoa, ngẩng đầu nhìn.
- Cậu cũng ghê thật, ra tay nhanh thế là cùng! _ Tuấn Hạo nâng tròng kính lên nói.
- Đi ăn đi, đói rồi. _ Anh đứng dậy, kéo tay Tuấn Hạo đi.
Bình thường chỉ đụng nhẹ có một chút đã la ó inh ổi lên rồi, giờ ăn nguyên cuốn từ điển lại dửng dưng như chơi, có khi nào anh ra tay nặng quá khiến Vĩ Khang bị đứt mất dây thần kinh nào không. Anh lẩm bẩm nhìn Vĩ Khang.
- Mà cậu ta có còn cọng nào đâu mà đứt.
Xuống căn tin, hai anh đi đến bàn của Bối Bối và Giao Giao. Ngó trước ngó sau, không thấy Trà My, Bối Bối lo lắng hỏi.
- Anh hai, chị dâu em đâu? Anh làm gì người ta rồi?
- Anh của em....
Tuấn Hạo chưa nói hết đã bị Vĩ Khang chặn họng lại, anh kéo Tuấn Hạo đ mua đồ ăn. Lúc quay lại thì Trà My cũng vừa mới đến. Nhìn dáng vẻ của anh mà phát ghét, cô không hiểu sao mấy tụi nữ sinh lại có thể chết mê chết mệt với kẻ biến thái như anh nữa. Trà My đi thẳng vô chỗ ngồi không thèm đếm xỉa đến anh. Thấy Vĩ Khang cứ nhìn mình hoài, cô quay qua nhìn anh, khi mắt chạm mắt thì cái hình ảnh lúc nãy cứ hiện lên trước mắt cô. Hình ảnh đó lại một lần nữa khiến tim cô loạn nhịp, mặt bất giác cũng đỏ lên. Vĩ Khang nhìn sơ qua cũng biết cô đang nghĩ gì, anh cười.
- Bà nghĩ cái gi mà mặt đỏ lên ghê thế?
- Kệ tui, tui có nghĩ cái gì cũng không có nghĩ đến ông....
- Vậy à? Chứ không phải hai người....
Vĩ Khang nhét nguyên miếng bánh mì vô họng Tuấn Hạo khiến anh xém xíu mắc nghẹn.
- Ăn đi cho mau lớn, nay cậu nói hơi nhiều rồi đó.
Bối Bối, Giao Giao không biết chuyện gì nhưng cũng không muốn tham gia, nếu không lại bị như Tuấn Hạo thì khổ. Đến giờ ra về, Bối Bối cần mua một ít đồ nên Tuấn Hạo tình nguyện đi theo xách đồ cho cô, Giao Giao cũng phải về nhà một chuyến nên không đi chung với Bối Bối được. Trà My thì ở lại họp câu lạc bộ nên về trễ. Vừa ra khỏi cổng trường cô đã bị kéo vào một bụi cây gần đó, định la lên thì thấy anh.
- Ông bị khùng hả? Lại muốn gì nữa đây?
- Ngày mai trường được nghỉ, đi chơi với tôi.
- Nếu tôi không đồng ý?
- Tôi cũng không biết sẽ làm gì bà đâu, hôn chẳng hạn hay đi xa hơn... _ Anh cười gian tà, mặt sát mặt với cô.
- Được được được, mai đi... giờ tránh xa tôi ra coi.
Anh cười rồi chạm nhẹ một cái vào môi cô.
- Yahhh... cái tên biến thái này, tui phải giết ông...
Cả hai người rượt nhau chạy trên đường phố tấp nập trong như mấy đứa nhỏ, tuy nhiên lại rất vui vẻ. Toàn bộ hình ảnh hai người thân mật đều đập vào mắt Hứa Tịnh, cô ta nghiến răng nghiến lợi: "Trà My! Mày được lắm, dám quyến rũ anh ấy trước mặt tao, tao sẽ cho mày biết Vĩ Khang chính là của Hứa Tịnh này, mày hãy chờ đó."
Giao Giao về nhà nói với vợ chồng Thanh Phong một tiếng rồi bắt xe bus đi về nhà. Vy Vy đang mang Tiểu Bảo Bối, Giao Giao không muốn cô ở nhà một mình nên đã từ chối để Thanh Phong đưa về. Trên đường đi, co cứ luôn thắc mắc không biết là có chuyện gì mà lại gọi cô về, nhưng cô cũng có thể biết trước được chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì. Cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ miên man. Đến trạm, cô bước xuống xe đi dọc theo con đươngf đất đỏ, cảnh vật không có thay đổi nhiều kể từ lúc cô rời khỏi. Lúc đi ngang qua khu vườn trước đây cô từng sống, cảm giác man mác buồn có chút lo sợ ập đến, cô lắc đầu, lau đi những giọt nước nơi khoé mắt, mỉm cười một cái rồi tiếp tục bước đi. Thấy hoa đẹp cô hái một bó đem về nhà, mẹ cô thích hoa lắm nên cô cũng muốn tặng cho bà. Đứng trước cổng nhà, cô có cảm giác sao xa lạ quá, cô đưa tay lên bấm chuông. Một hồi, người làm chạy ra mở cửa. Cô thấy họ cúi đầu chào, nhưng họ lại nhìn cô bằng cặp mắt kì thị, mở cửa xong thì ngoảnh mặt đi vào nhà, để cô tự vào tự đóng cổng. Từ nhỏ đã như thế nên cô quá quen rồi, chuyện như cơm bữa có gì mà phải buồn.
- Ông bà chủ đi công việc ai mới về.
Đám người làm nhìn cô bằng nửa con mắt, nói chuyện cộc lốc không có phép tắt. Cô gật đầu rồi đi về phòng của mình. Khác với căn phòng sang trọng, được bày trí đẹp đẽ của Song Nhi, cô phải ở phòng của người làm. Căn phòng này trước đây của cặp vợ chồng già, nhưng sau khi hai người họ mất thì không ai dám ở nữa, sửa sang lại một chút cho cô. Rèm cửa cũng không sặc sỡ, từ nhỏ đã mang một màu u ám. Tuy là vậy nhưng cô lại cảm thấy ấm áp khi ở trong căn phòng này, cô mở cửa sổ, nhìn hoa dại vàng trên thảm cỏ xanh mọc bên dưới cửa sổ. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời mây bay mà nhớ đến những chuyện trước, nhanh thật mới đó đã năm rồi.
- Nhìn thấy đã chướng mắt, không biết về đây làm gì nữa?
- Thôi kệ đi, bực chi hại sức khoẻ...
Đám người làm hùa nhau nói xôn xao, Giao Giao nghe thấy hết chứ nhưng cô không trách họ, cô cũng không có khóc hay tổn thương, vì mỗi người một số phận cô đã chấp nhận số phận nghiệt ngã của mình từ lâu rồi. Tối đó, cô không có muốn ăn nên cô một mình nằm trên giường ôm di ảnh của cặp vợ chồng già mà ngủ thiếp đi, hai người rất quan trọng với cô. Thấy cô không ra ăn, người làm trong nhà không những không kêu mà còn xỉa xối cô.
- Làm như mình tiểu thư lắm ấy! làm gía thì tao cho nhịn đói.
Quen giấc, cô dậy rất sớm, hay nói cách khác cô là người đầu tiên trong nhà thức dậy, cô đi ra sân ngồi chơi trên xích đu, ánh nặng nhẹ ban mai thật dễ chịu, cô hít mùi thơm của ngày mới rồi nở một nụ cười thật tươi. Bất ngờ sau lưng có tiếng nói quen thuộc, nhưng ôi sao lại lạnh lùng.
- Mày về khi nào thế?
- Mẹ. _ Cô đứng dậy cúi đầu chào người phụ nữ ăn mặc sang trọng sau lưng mình.
Không nói không rằng, tiếng giày cao gót hấp tấp đi tới trước mặt cô, không khoan nhượng bà tán một bạc tay vô mặt cô. Hét lớn.
- Tao đã nói mày không được gọi tao là mẹ rồi mà! Nếu còn một lần nữa thì đừng trách tao... tao không phải mẹ mày...
- Dạ, dì...
Cô biết chứ, cô thì có tư cách gì mà gọi mẹ, cô đâu phải con của bà, chỉ là một kẻ ăn bám không nơi nương tựa, cô thật sự không xứng ở nơi này, họ là những con người cao quý còn cô chỉ là một đứa trẻ sống ở cô nhi viện, không cha không mẹ không người thân. Nhưng họ đã mang cô đi, cho cô cuộc sống tốt hơn nên cô phải trả ơn cho họ, hơn thế, cũng nhờ họ mà cô có thể gặp lại được anh, khổ thế nào cũng chịu được.
- Con gái tao đâu? _ Thấy cô cúi đầu lửa giận trong người bà cũng hạ xuống.
- Chị Song Nhi hôm qua không có về nhà! Con không biết chị ấy đi đâu ạ!
- Ý mày nói là tao đi qua đếm bên ngoài à?
Từ ngoài cổng đi vào, Song Nhi ăn mặc khá gợi cảm, đập cái túi xách trên tay vô người Giao Giao.
- Mẹ à! Con nhỏ này nó muốn vu khống cho con đó mẹ, nó muốn làm bại hoại danh tiếng của con mà. _ Song Nhi quay sang nũng nịu với mẹ của mình.
- Được rồi con gái ngoan của mẹ. _ bà xoa đầu Song Nhi, xong đi đến gần Giao Giao.
- Dì à, con không...
Lại một bạc tay nữa giáng xuống, in hẳn năm ngón tay lên mặt cô.
- Tao cho mày nói chưa hả?
Giao Giao ôm khuôn mặt đau rát của mình nhưng không khóc, khóc chỉ thể hiện là cô đã thua, cô tuyệt đối không khóc trước mặt họ.
- Con xin lỗi dì.
- Còn chị mày nữa.
- Xin lỗi chị.
Song Nhi đi đến bên cạnh Giao Giao, nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô lên, tỏ vẻ quan tâm: "Xin lỗi là tốt rồi, mà hình như mẹ ra tay hơi nặng với em nhỉ? Cũng đáng đời."
- Lần sau không chỉ là tát thôi đâu. _ Bà bước vào nhà.
Song Nhi hí hửng đi theo sau bà mẹ quyền lực của mình. Giao Giao cũng đi theo sau hai người. Đến phòng khách bà ngồi vắt chân trên sofa, nhẹ nhàng kêu Song Nhi ngồi cạnh mình, ân cần vuốt tóc cho Song Nhi, Giao Giao nhìn cũng không muốn nhìn, cô quay lưng về phòng.
- Tao đã cho mày đi chưa? Mau lại đây cho tao, quỳ xuống.
Giao Giao miễn cưỡng quỳ dưới chân hai mẹ con Song Nhi, được nước làm tới, Song Nhi đưa chân đạp thẳng một phát vào người Giao Giao, chỗ bị tiếp xúc với đế giày cao gót bị bầm tím, đỏ ửng lên.
- Thôi được rồi con gái, đánh nó chi cho bẩn. _ Bà ôm con gái dỗ dành.
- Dì muốn nói gì với con ạ?
- Mày về Hàn Gia thu dọn quần áo, ngày mai quay về đây!