Tân Y Dật xuống máy bay, mở điện thoại, thấy có tin nhắn từ Hạ Lâm Dữ.
Chó: “Đàn chị, hạ cánh thì nhắn em.”
Tân Y Dật ngờ ngợ. Nghe giọng điệu Hạ Lâm Dữ có vẻ nghiêm túc, dường như có công chuyện gì. Do dó cô nhắn lại ba chữ “hạ cánh rồi”.
Mấy giây sau Hạ Lâm Dữ đã gọi điện tới.
Cô nhận máy: “A lô?”
“Đàn chị, giờ chị đang ở sân bay? Bao lâu nữa thì về?”
“Giờ tôi đi bắt xe, chừng nửa tiếng nữa là về tới. Làm sao vậy? Có chuyện gì rồi à?”
Đầu kia điện thoại im lặng giây lát: “Có ít chuyện muốn bàn với đàn chị. Cả em với Tiểu Thuần Tử đang ở văn phòng, đợi chị về rồi nói.”
Tân Y Dật khó hiểu. Sao còn úp úp mở mở vậy?
… Không lẽ là định tỏ tình với cô?!
Không đúng, cả Giả Thuần Thuần cũng có mặt, hẳn không phải tỏ tình… Vậy sẽ là gì đây?
Cô bèn tạm biệt Lục Dung Tuyết tại sân bay, Lục Dung Tuyết căn dặn mấy câu bảo về cố nhanh chóng viết nốt kịch bản cho xong, rồi hai người ai lên xe nấy.
Nửa tiếng sau, xe dừng dưới khu nhà, Tân Y Dật thanh toán tiền xe, đeo ba lô đi vào.
Mở cửa, quả nhiên Giả Thuần Thuần và Hạ Lâm Dữ đều đã ngồi sẵn trong phòng. Mắt Giả Thuần Thuần đỏ hoe, trông như mới khóc. Tân Y Dật giật mình: “Có chuyện gì vậy?”
Hạ Lâm Dữ lại rất bình tĩnh: “Đàn chị, chị đừng nóng.”
“Tôi không nóng…”
“Chị biết dạo này mình vẫn bị fan của Từ Tiểu Yến công kϊƈɦ trêи mạng không?”
Tân Y Dật ngẩn ra, gật đầu: “Tôi biết.”
“Hôm nay họ đăng bài weibo, vu khống chị… đạo văn.”
“Đạo văn?!” Tân Y Dật ngạc nhiên lắm, “Tôi đạo văn?!”
“Phải… còn lên hotsearch rồi.”
“Lên hotsearch???” Tân Y Dật không dám tin. Trước giờ cô chưa từng đạo văn, người ta có thể vu khống thế nào? Sự việc hư cấu giả tạo ấy làm sao có thể lên hotsearch?
Hạ Lâm Dữ đưa điện thoại tới, cô nhận lấy cầm đọc. Mới đọc hai hình bảng màu trêи cùng, cô đã sững người, kéo xuống dưới, càng xem càng kinh ngạc, càng xem càng cảm thấy buồn cười. Đợi khi đọc hết toàn bộ nội dung bài đăng, cô cuộn xuống dưới cùng đọc bình luận, nụ cười tan biến, sắc mặt sầm sịt dần đi.
Bình luận toàn những lời chỉ trích phẫn nộ và lời thóa mạ chối mắt, những bình luận công kϊƈɦ này, ấy thế không nhằm vào kẻ bịa đặt mà lại tấn công người bị vu khống là cô. Thấy tên mình liên tục xuất hiện trong khu bình luận, Tân Y Dật thực sự hoài nghi liệu tên ăn cắp đê hèn đáng xấu hổ họ nhắc tới kia có phải mình hay không, hoặc có phải trêи thế giới còn có một người khác cũng tên Tân Y Dật.
Giả Thuần Thuần căm tức nói: “Có cả đống bọn blogger share lại vụ này rồi. Em soạn bằng chứng bác bỏ gửi cho họ, nhưng họ đều chẳng buồn để ý. Rất nhiều người thậm chí chưa đọc bài đã hùa vào mắng theo!”
Tân Y Dật cảm giác đầu mình như nùi bòng bong. Dù vẫn chưa hoàn hồn lại sau cơn rúng động, cô đã ý thức được đây là mối nguy cơ cực kì đáng sợ, thậm chí là vụ việc tồi tệ nhất cô từng gặp suốt quãng thời gian mưu sinh với nghề.
Đạo văn đối với bất cứ người sáng tạo này cũng là tội danh cực kì nghiêm trọng, nếu tội danh này được xác lập, từ nay về sau những đối tác chính trực sẽ không còn tôn trọng cô, công việc của cô sẽ chịu ảnh hưởng, mà bản thân cô cũng quyết không thể gánh vết nhơ này!
Cô nhất thiết phải thanh minh ngay lập tức! Nhưng… có ai chịu nghe cô nói không? Sẽ có bao nhiêu người tin tưởng? Nếu thực sự không chối bỏ được tội lỗi này, cô phải làm sao nữa?!
Mặc cho đầu óc đã đặc quánh như keo, thấy cặp mặt sưng đỏ của Giả Thuần Thuần, Tân Y Dật biết mình mới là trụ cột của văn phòng. Bất kể hoảng loạn thế nào, cô cũng phải vờ như vững vàng trước.
Nuốt trái cổ trượt xuống, cô nở nụ cười gượng gạo, đang định an ủi Giả Thuần Thuần bỗng được ai nắm nhẹ cánh tay.
“Đàn chị, đừng sợ.” Tiếng Hạ Lâm Dữ nghe thật dịu dàng, “Em có bạn làm về giao tiếp xã hội, em đã hỏi họ về cách giải quyết vụ việc thế này. Chắc chắn chúng ta có thể làm rõ đúng sai.”
Tân Y Dật nhìn cậu ngơ ngác. Đồng tử trong mắt cậu như pha lê đen huyền, ráo sạch ngỡ có ma lực đủ sức làm người ta lắng dịu – bấy giờ cô mới nhận ra cánh tay mình được cậu siết lấy đang run lên khe khẽ.
Chợt cô tỉnh táo hẳn: “Bạn cậu nói thế nào?”
Hạ Lâm Dữ chỉ vào sô pha, ý bảo họ ngồi xuống đã. Thế Tân Y Dật mới bừng tỉnh từ khi mình vào nhà vẫn chưa tháo ba lô xuống.
Cô cởi túi, vào phòng vệ sinh rửa mặt trước tiên, bấy giờ mới ra sô pha ngồi xuống.
Trong tay Hạ Lâm Dữ cầm sẵn giấy và bút, vừa nói vừa viết, giọng nói rành rọt mành lạc.
“Đầu tiên, việc lần này, chắc chắn chúng ta phải thanh minh. Đàn chị phải đăng một bài weibo bác bỏ tin bịa đặt, em và Giả Thuần Thuần cũng sẽ gửi chứng cứ đã soạn sẵn cho những blogger và nick weibo lớn từng share lại bài viết.”
“Nhưng phần đa số họ sẽ không đọc bài thanh minh của chúng ta, mà cứ cho là có đọc, chưa chắc họ đã share lại. Họ chỉ muốn tạo ra tin tức để thu hút người ta chú ý. Cả người tung tin bịa đặt cũng sẽ không đọc bài giải thích của đàn chị, thế nên chỉ thanh minh thôi là chưa đủ.”
“Muốn gỡ hẳn tội danh này, chúng ta không thể tập trung “chiến trường” trêи duy nhất việc có đạo văn hay không. Chúng ta buộc phải nghĩ cách để tạo ra tiếng nói lớn hơn.”
“Tiếng nói lớn hơn?” Tân Y Dật nghi hoặc.
“Phải, chúng ta phải khuấy sự việc cho ầm lên, biến nó thành sự việc có ảnh hưởng lớn hơn nữa. Chỉ thế mới có cơ hội khiến lời nói của đàn chị được nhiều người hơn nghe tới. Cũng chỉ có như thế, đàn chị mới có thể hoàn toàn rửa sạch được danh tiếng.”
Tân Y Dật ngỡ ngàng. Theo lý thường, đối mặt tin tức tiêu cực, ai cũng chỉ mong ảnh hưởng của nó càng nhỏ càng tốt, Hạ Lâm Dữ lại nói phải làm to chuyện lên. Nhưng giây lát cô đã hiểu ý cậu.
Người ta bảo một lời thất thiệt, cải chính chạy gãy chân, lời đồn đãi luôn được lan truyền rất dễ dàng, nhưng người cải chính lại cực kì bị động. Vì chỉ luôn có thể bám đuổi phía sau lời đồn, mà cải chính thì vốn dĩ đã không có tính chất lan truyền mạnh như đồn đãi. Nếu một lời đồn đãi có một trăm người đọc được, tin cải chính có thể tiếp cận tới năm mươi người trong số đó đã là khó như lên trời, mà trong số này, được ba mươi người chọn tin tưởng thôi đã là việc không ai dám nghĩ.
Những năm gần đây, Tân Y Dật đã gặp vô số sự việc tương tự, đã có biết bao người chỉ vì lời đồn đãi thất thiệt mà bị hủy hoại dù vô tội.
Cô hỏi: “Vậy tôi nên làm gì?”
Hạ Lâm Dữ nói: “Đầu tiên, chúng ta cần xác định lại tính chất sự việc. Đây không phải việc đàn chị có đạo văn hay không, mà là Từ Tiểu Yến kϊƈɦ động fan hãm hại biên kịch. Việc này bản thân chị không cần nói gì hết, em và Giả Thuần Thuần sẽ soạn nội dung gửi tới những trang muốn tự truyền thông để hút fan. Nếu những trang này không để ý, bọn em sẽ tìm antifan của Từ Tiểu Yến cùng lan rộng nó, chắc chắn họ sẽ rất tích cực. Tất nhiên nếu đàn chị có quen người bạn nào làm bên truyền thông, cũng có thể nhờ họ giúp.”
Tân Y Dật gật đầu.
Dời tiêu điểm khỏi cô, kéo Từ Tiểu Yến vào, đám blogger mới cảm thấy kiếm được tin đáng giá, mới tham gia lan truyền đăng tải.
Nếu là khi trước, Tân Y Dật sẽ không làm việc hại tới người khác này. Nhưng bây giờ, vốn đã do đối phương gây hấn trước, tất nhiên cô sẽ không làm thánh mẫu.
“Nếu có thể nói rõ là fan của Từ Tiểu Yến hãm hại chị, tất có thể giảm thiểu một phần ảnh hưởng của lời đồn. Nhưng có thể thế vẫn chưa đủ…” Nói tới đây, bỗng Hạ Lâm Dữ dừng lại một lát.
Tân Y Dật lắng nghe rất nghiêm túc: “Cậu cứ nói tiếp.”
“Ờ… Điều em lo là, dù chúng ta có khiến nhiều người hơn biết rõ tác giả sự việc này là đám fan não tàn anh hùng rơm, thì vẫn chưa thể xóa bỏ hoàn toàn ảnh hưởng tiêu cực tin đồn gây cho chị. Vì thực tế mọi người không quá quan tâm ngọn nguồn vụ việc, cũng rất ít người vào đọc hết bài đăng tố cáo trêи weibo. Họ chỉ xem những từ mấu chốt.”
Nếu chỉ giải quyết phần ngọn, có khả năng đến khi ngã ngũ, người ta sẽ đồng thời nhớ cả hai việc fan của Từ Tiểu Yến bạo lực mạng và Tân Y Dật đạo văn. Từ Tiểu Yến xong đời, cũng chưa chắc có thể trả lại cho Tân Y Dật sự trong sạch.
“Bởi vậy, em không biết liệu chị có đồng ý đứng ra, cho nhiều người hơn biết tới mình…”
Biện pháp hữu hiệu nhất để loại bỏ tin đồn, chính là tạo ra tiếng nói to hơn cả tin đồn. Chỉ khi khiến nhiều người hơn hiểu về Tân Y Dật và tác phẩm của cô, khi đó mới có nhiều người hơn chịu nghe cô nói, coi xem cô đã viết những gì. Chỉ khi hiểu được, mới có thể xóa bỏ hiểu lầm.
Song trước thời điểm hiện tại, Tân Y Dật vẫn luôn sống rất kín tiếng. Như lần trước Tống Khiết Ngọc từng nói, không tìm được hình ảnh của cô trêи mạng. Khi trước cũng từng có không ít đoàn phim và truyền thông mời cô tham gia hoạt động và phỏng vấn, nhưng cô chỉ nhận phỏng vấn văn suông, chưa từng đứng trêи sân khấu. Bảo là sự kiêu hãnh của văn nhân cũng được, là lo bị người ta mang ra xì xào cũng thế, cô từng rất ngây thơ cho rằng chỉ cần viết kịch bản thật hay là có thể mãi thuận buồn xuôi gió.
Song ở hoàn cảnh hiện tại, kịch bản hay vẫn là gốc rễ để cô dựa vào, song muốn mãi xuôi chèo thuận lợi, đến cùng vẫn cần thêm ít thứ khác nữa.
Ngay lúc Hạ Lâm Dữ lo Tân Y Dật sẽ ngại không muốn làm, Tân Y Dật bỗng hít thở thật sâu, thản nhiên cất tiếng: “Tôi hiểu rồi. Hai hôm trước có một nhà báo mời tôi tham gia phỏng vấn, lát nữa tôi sẽ hồi âm ngay. Tôi còn quen một số bạn bè trong ngành truyền thông, để hỏi thử xem họ có chịu giúp không.”
Giả Thuần Thuần lập tức nói: “Em cũng quen trêи mạng vài tác giả, em đi nhờ họ cùng giúp.”
Hạ Lâm Dữ thở phào, cười bảo: “Được rồi, thế chúng ta cùng cố gắng.”
Giả Thuần Thuần nói làm là làm ngay, lập tức phi ngay tới máy tính tìm người. Hạ Lâm Dữ mở điện thoại bắt đầu liên hệ, Tân Y Dật ngồi đối diện cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp: “Hạ Lâm Dữ…”
“Dạ?” Hạ Lâm Dữ lập tức ngẩng đầu.
Dường như Tân Y Dật muốn nói gì, ngần ngừ một lát, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nhả ra ba chữ: “Cảm ơn cậu…”
Là một biên kịch độc lập, từ lâu cô đã quen chiến đấu một mình, gặp bất cứ chuyện gì cũng cần chính bản thân phán đoán quyết định, do chính bản thân gánh nhận kết quả sau cùng. Từ xưa tới nay chỉ có cô chịu trách nhiệm với trợ lý của mình, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được hóa ra team của mình cũng có thể giúp bản thân chắn gió che mưa.
Giả như không có Hạ Lâm Dữ, có lẽ cô và Giả Thuần Thuần chỉ có thể không ngừng thanh minh, bị hiểu lầm, uất hận căm tức, lại tiếp tục thanh minh, khổ sở giãy giụa trong xoáy nước này. Nhưng Hạ Lâm Dữ lại tỉnh táo lý trí đến thế, ngay giai đoạn đầu đã liên hệ với người trong ngành, tìm được biện pháp khả thi nhất.
Cô buộc phải thừa nhận, cậu đã không phải đứa trẻ, thậm chí còn trưởng thành hơn cả cô.
Hạ Lâm Dữ cười cười: “Đàn chị, bây giờ em đi soạn lại đầu đuôi sự việc fan công kϊƈɦ chị, sau đó sẽ gửi cho bên truyền thông.”
Nghĩ một lát, sợ Tân Y Dật vẫn lo lắng, cậu nhẹ giọng an ủi: “Đàn chị cứ yên tâm, chắc chắn có thể làm rõ việc này.”
“Ừ.”
Kì diệu thật, một sự việc khiến người ta uất nghẹn chán chường như thế, cậu lại chỉ ngồi đấy cười thôi đã khiến cô yên lòng, khiến cảm thật sự cảm thấy lòng mình bình yên.
Tự dưng cô tự tin lên hẳn: Ừ nhỉ, chắc chắn có thể giải quyết triệt để việc lần này.
…
…
Một tuần sau.
Lục Dung Tuyết họp xong đi ra, lập tức mở điện thoại lên weibo. Khi nhìn thấy “Tân Y Dật” hàng đầu tiên và “Từ Tiểu Yến” hàng thứ hai, cả tiêu đề “Bạo lực mạng” xếp vị trí thứ năm trêи bảng hotsearch, bất giác kêu “chà” một tiếng.
Một tuần trước khi lần đầu nhìn thấy lời tít “Tân Y Dật đạo văn”, chị ta cũng thật sự giật bắn mình. Ngày hôm sau khi sự việc lan ra, bên công ty đã chú ý đến vụ việc này, lãnh đạo mấy phòng ban còn mở riêng cuộc họp vì sự vụ này.
Nên biết rằng “Thời đại bứt phá” là dự án phim hạng đầu của công ty năm nay, động chạm tới món đầu tư dự tính hai trăm triệu tệ do đó bên công ty không thể không coi trọng. Thậm chí nội bộ công ty đã vạch sẵn mấy kế hoạch, nếu phát hiện dư luận phát triển tới bước không thể cứu vãn, ảnh hưởng tiêu cực quá lớn, thì để kịp thời giảm thiểu tổn thất, họ sẽ từ bỏ Tân Y Dật và bộ phim “Thời đại bứt phá” này. Chứ nếu chờ tới khi hai trăm triệu đã bay hơi mới phát hiện ra vấn đề, tổn thất đã khó mà đong đếm.
Mấy hôm nay Lục Dung Tuyết cũng phải chịu áp lực không hề nhỏ. Cấp trêи từng yêu cầu chị ta gây áp lực cho Tân Y Dật, buộc cô lập tức đưa ra phương án giải quyết, thậm chí còn định xóa tên Tân Y Dật rồi giao cho biên kịch khác tiếp quản kịch bản. Chị ta phải gánh hết những áp lực này. Lục Dung tuyết đã đọc bài viết weibo, biết cái gọi là đạo văn chỉ là thứ bịa đặt vô cớ, trêи thực tế lãnh đạo công ty cũng biết việc ấy, hiềm nỗi vì suy xét tới tình hình chung mà buộc phải làm như vậy.
Nhưng họ đều không ngờ, dư luận đã đổi chiều chỉ sau ít ngày ngắn ngủi.
Tối ngày thứ hai đã bắt đầu có một số trang tin tự truyền thông và blogger chỉ ra sự việc lần này là do Từ Tiểu Yến kϊƈɦ động fan bạo lực mạng với biên kịch, hơn thế còn công khai những bình luận fan của Từ Tiểu Yến mắng mỏ dưới weibo của Tân Y Dật thời gian qua, toàn bộ đều là những lời dơ bẩn ô uể không vào nổi mắt.
Dần dần có mấy trang nhận ra giá trị của tin tức này, cũng bắt đầu đăng bài theo. Truyền thông sàng lọc từ sự việc Từ Tiểu Yến nhận giải Cây Chổi Đen đến những lời lẽ cô ta đổ tội cho biên kịch, làm cả biểu đồ thời gian fan của cô ta công kϊƈɦ biên kịch, trả lại chân tướng sự việc.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Rất nhiều dân mạng hóng hớt chẳng buồn đọc những bài phân tích dài dòng phức tạp này, chỉ đọc những từ mấu chốt và kết luận. Vì vậy dân mạng đã biết khởi đầu sự việc là fan của Từ Tiểu Yến gây hấn tố Tân Y Dật đạo văn, nhưng đến cùng Tân Y Dật có đạo thật không? Cả đống bảng màu còn chình ình ra đó, không phải chính là đạo rồi đấy ư?
Mà trong thời gian một tuần này, Tân Y Dật bắt đầu xuất hiện thường xuyên trong các tin tức báo chí.
Dầu gì đã làm biên kịch gần mười năm, cô vẫn có rất nhiều mối quen biết trong giới. Đối tượng từng hợp tác có, thầy cô bạn học cũ cũng có. Tuy tình nghĩa tới mức chịu tai hại cũng muốn giúp cô thanh minh thì không nhiều, song người chịu cho cô vị trí nhỏ trêи trang bìa lại không ít. Đằng nào độ gần đây giới giải trí vẫn bình yên sóng lặng, các biên tập đều đang lo tìm bài viết.
Vì vậy Tân Y Dật đã nhận rất nhiều phỏng vấn, dù một số nhà báo tìm tới sẵn có ác ý, cố tình xuyên tạc lời cô, cô cũng tạm không tính toán. Bây giờ cô chỉ cần nhiều người biết tới mình, chịu nghe mình nói hơn.
Hiệu quả của cách làm này cũng nhanh chóng thấy rõ.
Lục Dung Tuyết bấm vào hotsearch, đọc bình luận của người dùng bên dưới.
“Fan của Từ Tiểu Yến phát rồ phát dại hết rồi đúng không? Đúng là “trứng chủ” thế nào thì có fan thế ấy, minh tinh xúi bẩy fan đi vu khống biên kịch người ta đạo văn tôi cũng là lần đầu được thấy!”
“Trời đất, biên kịch thảm thương quá đi! Từ Tiểu Yến diễn tệ bị chửi, thế mà cũng trách biên kịch được? Fan còn công kϊƈɦ biên kịch người ta lâu như thế!”
“Nói chứ, ban đầu tuồn ra tin Tân Y Dật đạo văn toàn là đám blogger đúng không? Sao dạo này thấy tên cô ta hoài vậy? Phải lại có phim mới gì sắp chiếu rồi không?”
“Từ lâu đã nghe nói tới “Một ngày của Bạch tiểu thư”, độ này đang rần rần nên quyết định đi xem thử, đúng là hay dã man con ngan. Bảo phim này đạo ấy hả? Nguyên phim mấy chục tập có vài ba câu thoại tương tự cũng gọi là đạo? Có mà mất trí rồi.”
“#Tân Y Dật đạo văn# mị cũng cảm thấy việc này chỉ là lăng xê. Mấy phim này mị xem hết rồi, nếu thế cũng là đạo thì thôi đừng ai viết gì hết nữa.”
Đọc những bình luận này, bất giác Lục Dung Tuyết thở phào. Chiều hướng dư luận hiện tại đã chuyển sang hai hướng chính là chỉ trích Từ Tiểu Yến kϊƈɦ động fan bạo lực mạng và hoài nghi Tân Y Dật tự đạo diễn mọi việc để được hot. Từ khi người biết chuyện ngày càng nhiều, người chịu xem phim và giúp đỡ thanh minh cũng theo đó dần tăng hơn, cụm từ đạo văn đã cực ít còn được đề cập.
Đây là phát triển cực tốt, so với đạo văn, dựng chuyện để hot chẳng đáng là gì cả.
Chị nghĩ nghĩ, cảm thấy đoàn phim “Thời đại bứt phá” còn có thể nhân cơ hội này để nhận luôn tội dựng chuyện, coi như tạo ít danh tiếng trước khi phim khai máy.
Nghĩ như thế, lập tức chị tìm người chuẩn bị bàn bạc.
…
Trong văn phòng, ba người Tân Y Dật, Giả Thuần Thuần, Hạ Lâm Dữ ngồi trước máy tính, đều đang lướt tin tức.
Một tuần trở lại đây hiệu suất công việc của họ cực thấp, gần như không viết được chữ nào. Nhưng cố gắng của một tuần nay thì đã có hiệu quả rõ rệt.
Giả Thuần Thuần đã hoàn toàn không còn mặt ủ mày chau như hai hôm trước, đọc được bình luận buồn cười, cô nàng còn đọc cả lên cho cả phòng nghe thử.
Đây cũng là lần đầu tiên Tân Y Dật đối mặt trực diện với đánh giá của dư luận về mình trêи mạng. Trước nay cô vẫn khá né tránh những điều này, nhưng giờ đây có lẽ do đã đọc nhiều rồi, hoặc có lẽ do cách nhìn nhận đã đổi khác, cô đã bình thản hơn trước những bình luận tiêu cực.
Đúng lúc ấy, điện thoại cô reo chuông. Cô cầm lên xem thử, là một số điện thoại lạ. Độ này cánh truyền thông tìm cô khá nhiều, vì vậy cô vẫn nhận máy.
“A lô?”
“Xin hỏi là Tân Y Dật đúng không?”
“Đúng, xin hỏi là ai vậy?”
Đầu kia điện thoại im lặng mấy giây.
Tân Y Dật ngờ ngợ giơ điện thoại ra xa, nhìn màn hình, đúng lúc ấy từ loa lại vang tiếng nói.
“Chào cô, tôi là quản lý của Từ Tiểu Yến, xin hỏi giờ cô Tân có tiện trao đổi không?”
Tân Y Dật hơi giật mình.
Giây lát sau, cô mở loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn. Hạ Lâm Dữ và Giả Thuần Thuần ngồi cạnh đều nhìn sang.
Cô cất giọng đều đều: “Không tiện.”
Đối phương: “…”