Đúng Đúng

chương 2: phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

(gió thổi đìu hiu, nước sông Dịch lạnh/ Tráng sĩ một đi không trở về)

Sáng ngày hôm sau, trời trong nắng ấm, phải đi đến trường.

Hứa Gia Niên ăn xong bữa sáng, vừa đeo cặp bước ra khỏi cửa đã thấy bậc cầu thang ngoài cửa ướt sũng, trong vũng nước còn có bong bóng màu trắng đầy khả nghi, thấy thế nào cũng giống như nước xà phòng vung vãi đầy đất.

Vì sao mới sáng sớm đã có nước xà phòng vãi trên bậc thang?

Hứa Gia Niên tâm sinh hồ nghi, nhìn lên nhìn xuống, đột nhiên phát hiện có một góc áo màu lam lẩn khuất sau lan can cầu thang bên cạnh, sau lưng góc áo còn có quai đeo cặp sách.

Đó là Sai Sai!

Cậu lập tức nhận thức được là chuyện gì, bèn bay nhanh sang nhà đối diện gõ cửa hai tiếng, sau đó quay người trốn về nhà mình.

Trong cửa truyền ra một tiếng: “Ai đó?”

Tiếp theo, cửa nhà họ Thịnh mở ra, mẹ Thịnh xuất hiện ở cửa, bà không nhìn thấy ai, đang buồn bực, đột nhiên phát hiện trên cầu thang toàn là nước xà phòng, trong chớp mắt nhớ tới tối qua con trai mình pha nước xà phòng cả buổi, nói là trường học yêu cầu làm bài tập thủ công. Bà tức giận: “Nhóc thúi, nước xà phòng cũng không cầm cẩn thận, rơi hết cả nửa chậu trên cầu thang, khiến người khác ngã sấp mặt thì làm thế nào?”

Thịnh Huân Thư: “……”

Kế hoạch thất bại, không đợi được Hứa Gia Niên ngã sấp mặt, đành bất đắc dĩ chạy vội đi học trước khi mẹ bước xuống.

Cầu thang được chà lau sạch sẽ trở lại, Hứa Gia Niên một lần nữa mở cửa ra, hai tay chắp sau lưng, thong thả bước đi, không nhanh không chậm đi đến trường.

Thật hoàn hảo là mình luôn luôn có thói quen dậy sớm đi học sớm.

Bằng không mình đã bị Sai Sai làm khó rồi.

Nhưng hình như mình quên cái gì……

Trong nhà, mẹ Hứa nhìn đồng hồ, mở cửa sổ, rống xuống một tiếng: “Đi nhanh lên, thứ hai con phải chuẩn bị kéo cờ!”

Đúng! Thứ hai mình phải kéo cờ!

Hứa Gia Niên nghĩ, lại nhìn đồng hồ một chốc.

Chết, đến muộn rồi!

Cờ đỏ rực rỡ dưới bầu trời xanh đón gió bay phấp phới, quốc ca sôi nổi vẫn còn âm vang, mơ hồ vọng trong không gian và trong lỗ tai, nhóm học sinh tiểu học khăn quàng đỏ tốp năm tốp ba đi về lớp. Theo tiếng chuông reo “reng reng reng”, giáo viên môn toán búi tóc đeo kính đen đi vào lớp ba ban một, nghiêm túc nói với một đám “củ cải đỏ”: “Sắp tới cuối học kì này rồi, thi cuối kỳ vào ngày mốt, cô hi vọng các em đều đạt được thành tích tốt, nghỉ hè vui vẻ…… “

Huyên thuyên liên tục như ru ngủ. Thế nhưng Hứa Gia Niên không ngủ được.

Cậu ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhìn lá cờ đỏ cách cửa sổ không xa đang bay bay trên không càng ngày càng giống dáng vẻ bừa bãi của Sai Sai, cậu cực kì lo lắng và buồn rầu.

Mình sống đối diện nhà Sai Sai, học cùng một trường học, cùng một niên khóa, Sai Sai phá mình một lần không được, khẳng định sẽ phá lần thứ hai, lần thứ ba.

Mặc dù một tháng sau chắc chắn mình có thể ăn cho béo như Sai Sai sau đó chiến thắng Sai Sai, thế nhưng kì nghỉ còn cách hiện tại sáu bảy ngày nữa, chẳng lẽ trong một tuần này, mỗi ngày mình đều phải né Sai Sai sao?

Thế thì không thể được, mình nhất định phải nghĩ biện pháp mới tốt!

Tiết toán đầu tiên của thứ hai, Hứa Gia Niên hai tay giao nhau, lưng ngồi thẳng, bày ra một dáng vẻ tọa định tiêu chuẩn, toàn bộ thời gian đều tự hỏi đối phó Sai Sai như thế nào.

Giáo viên môn toán hoàn toàn hài lòng, khen ngợi Hứa Gia Niên: “Các em nên học tập Hứa Gia Niên, chẳng sợ bài học là gì cũng nghe hiểu, còn yên lặng củng cố tri thức, cho nên mỗi kì thi Gia Niên đều được một trăm điểm. Luôn có một vài bạn không cẩn thận mà bị điểm kém! Thi cuối kì lần này, tất cả học sinh cô đều không yên tâm, cũng chỉ có Hứa Gia Niên, cô tin tưởng bạn ấy sẽ lại thi được một trăm điểm lần nữa!”

“Reng reng reng” tiếng chuông lại một lần nữa vang lên, mười phút giải lao, các học sinh kéo nhau vây quanh bên cạnh chỗ ngồi của Hứa Gia Niên.

Một cô bé ngồi trước quay xuống hỏi: “Hứa Gia Niên, bài tập toán của cậu có thể cho tớ mượn xem được không?”

Cô bé tên là Đinh Đinh, thắt hai bím đuôi ngựa, là cô bạn bị túm tóc nhiều nhất bởi các bạn nam trong lớp, bởi vì cô bé có vẻ ngoài đáng yêu nhất.

Một cậu nhóc ngồi ở tổ một, cách tổ bốn đúng một phòng học chạy tới, hỏi dồn Hứa Gia Niên: “Hứa Gia Niên, cậu có biết giáo viên sẽ cho đề bài nào không?” Lại quay sang Đinh Đinh vỗ ngực: “Bài tập toán hôm nay tớ đã làm, để tớ cho cậu xem!”

Đinh Đinh ghét bỏ nói: “Tớ mới không cần bài tập của cậu, làm còn chưa được bằng tớ.”

Một cậu nhóc khác chen tới cười vang: “Trương Hưng Phàm, Hứa Gia Niên sẽ không thèm nói cho cậu đề bài đâu.” Cậu ta vênh vênh váo váo: “Hứa Gia Niên, bọn mình đối chiếu đáp án. Lần này chắc chắn người làm đúng hết là tớ!”

Trương Hưng Phàm cắt lời: “Chu Hào cậu có chắc là bằng được không? Điểm thi của cậu lúc nào cũng thấp hơn Hứa Gia Niên, mỗi lần trao “hoa hồng nhỏ” đều là cho Hứa Gia Niên trước rồi mới tới cậu!”

Trời ạ, đám quỷ nhỏ này thật ngây thơ.

Hứa Gia Niên giống như hoàng đế nhỏ ngồi ở trên ghế, hai tay giao nhau, làm lão thần ung dung xem mọi người tranh đoạt bài tập của mình, tiếp tục buồn khổ vì việc của Sai Sai.

Chính vào lúc này, Đại Hùng cao to mỗi lần thi đều xếp vài hạng đầu tính từ dưới lên đi ngang qua bàn Hứa Gia Niên.

Lần đầu tiên cậu chăm chú đánh giá bạn cùng lớp này, tâm sinh hâm mộ: Cao hơn mình ba phần hai, to hơn mình gấp đôi, cao hơn một phần ba so với Sai Sai, to hơn một phần tư so với Sai Sai… Ồ?

Hứa Gia Niên bỗng nhiên có một chủ ý tuyệt diệu.

Buổi chiều h rưỡi, trường tan học.

Hứa Gia Niên theo tiếng chuông tan học đi ra cổng trường, mới đi được một nửa lộ tuyến cố định về nhà, chợt nghe một tiếng “hây da”, Thịnh Huân Thư nhảy ra từ một con hẻm nhỏ bên cạnh đường lớn, hai tay giao nhau trước ngực, làm tư thế Ultraman tiêu chuẩn, quát to một tiếng: “Hứa Gia Niên, mày nhất định phải chết, tao sẽ khiến cho mày không dám gọi tao là Sai Sai nữa!”

Thật sự là không có chút nào ngoài ý muốn.

Mình, sớm đã đoán trước!

Nội tâm Hứa Gia Niên ngạo nghễ, thản nhiên chỉ Thịnh Huân Thư, nói với bạn học bên cạnh: “Đại Hùng, đánh đi! Tớ cho cậu mượn bài tập.”

Đại Hùng đặc biệt khinh thường: “Đồ lạc hậu, bây giờ còn có ai xem Ultraman!”

Thịnh Huân Thư: Hừ!

Hai đứa trẻ trong nháy mắt lao vào nhau, Thịnh Huân Thư có kinh nghiệm phong phú, Đại Hùng có thể trạng cường tráng, đánh ngang tay, hai đứa khó khăn lăn trên lộn dưới, cầm kéo quần áo của nhau, liên tục lăn mười tám vòng trước mặt Hứa Gia Niên, bụi đất tung bay.

Hứa Gia Niên cẩn thận dè chừng lui ra phía sau vài bước, bo bo giữ mình.

Rốt cuộc, Thịnh Huân Thư đẩy Đại Hùng ra, từ mặt đất bò lên, nói vội: “Tụi mày chờ cho tao, sau này cho tụi mày đẹp mặt! “

Nói xong nó bỏ chạy.

Đại Hùng cũng đứng lên, thâm trầm nói: “Tớ thấy nó sẽ không để yên.”

Hứa Gia Niên ngưng trọng, gật gật đầu.

Một hồi tan học quyết đấu, thù oán giữa hai người đã kết không thể mở!

Ngày hôm sau tan học, Hứa Gia Niên cùng Đại Hùng chuẩn bị đầy đủ, bọn họ lại mời thêm hai đồng bọn nhỏ tiện đường cùng về, nhưng lần này, Thịnh Huân Thư hạ quyết tâm rửa sạch nhục nhã, hẳn nhiên mang theo sáu đồng bạn, từng thành hàng chờ Hứa Gia Niên!

Ngày hôm đó thảm không nỡ nhìn, Hứa Gia Niên bị truy đuổi gà bay chó sủa, vất vả chạy về tới nhà cảm giác như đã vứt mất nửa cái mạng.

Ngày thứ ba của thi cuối kì, nhân mã hai bên tạm thời đình chiến.

Ngày thứ tư thi xong hết, Hứa Gia Niên gặp Thịnh Huân Thư chào hỏi, mỗi bên mang theo một nửa người trong lớp, đứng dàn hàng ngang phô trương thanh thế trên khu vực đang thi công phía sau sân thể dục, bỗng chốc từ xa xa thấy một vị lão già mập mạp hói đầu tản bộ tới, hiếu kỳ hỏi: “Các cháu tan học còn không về nhà, ở trong này làm gì?”

Hứa Gia Niên cảm giác ông lão này nhìn hơi quen mắt.

Thịnh Huân Thư trong lòng dồn nén đầy giận dữ với Hứa Gia Niên: “Chúng cháu có chính sự, ông đừng quấy rầy chúng cháu!”

Ông lão cười tủm tỉm: “Cháu là học sinh ban nào?”

Thịnh Huân Thư: “Ban tám!”

Ông lão cười tủm tỉm: “Tên là gì?”

Thịnh Huân Thư: “Thịnh Huân Thư!”

Ông lão quay sang, lại hỏi Hứa Gia Niên: “Cháu thuộc ban mấy, tên là gì, các cháu đang ở đây làm gì?”

Hứa Gia Niên vẫn chưa nhớ ra ông lão nhìn quen mắt này là ai, nhưng không gây trở ngại cho sự cơ trí của cậu: “Cháu học ban một, tên Hứa Gia Niên, chúng cháu đang tiến hành quan hệ hữu nghị thể dục thể thao giữa hai ban trước khi nghỉ học.”

Ông lão khen: “Mới tiểu học đã tổ chức hoạt động, thật không tệ. Các cháu thương lượng đi, ông cũng nghe thử.”

Hai phía nhân mã đành phải tạm thời đình chiến, dùng ánh mắt ước định chọn ngày khác trò chuyện sau, sau đó tự tán đi.

Đợi đến ngày thứ năm, là ngày phát bài thi học kì cũng là ngày cuối cùng đến trường, giáo viên phát kết quả, chữa bài sai, giao bài tập nghỉ hè, đưa ra những hạng mục cần chú ý trong thời gian nghỉ hè. Thời điểm gần tan học, toàn trường theo thường lệ tập trung tại sân thể dục, nghe hiệu trưởng nói chuyện, đồng thời hiệu trưởng sẽ phát thưởng vinh dự cho cá nhân tiên tiến mỗi ban, là một một bông hoa hồng lớn.

Hứa Gia Niên đã cầm hai hoa hồng lớn, năm nay cũng không ngoại lệ, sau bài diễn văn dài dòng nhám chán khiến người buồn ngủ, Hứa Gia Niên bị gọi lên bục chủ tịch, một đóa hoa hồng cực lớn được hiệu trưởng đính trên ngực áo Hứa Gia Niên, che khuất một nửa thân người cậu.

Hiệu trưởng cười tủm tỉm nói: “Tuổi tuy nhỏ mà đã biết tổ chức hoạt động giữa các lớp là rất tốt, nhưng phải chú ý an toàn, cũng nhớ phải giúp những bạn kém hơn cùng nhau tiến bộ. “

Hứa Gia Niên ngẩng đầu nhìn, hiệu trưởng hóa ra là ông lão ngày hôm qua!

Hiệu trưởng vỗ vỗ đầu Hứa Gia Niên, tiếp tục phát hồng hoa lớn cho học sinh khác.

Hứa Gia Niên đứng trên bục chủ tịch, đối mặt học sinh toàn trường, liếc nhìn thấy Sai Sai nổi bật đứng ở trong đám đông.

Kình phong điên cuồng gào thét, gió rét lạnh thổi thê lương.

Tâm trí Hứa Gia Niên chìm vào vực thẳm.

Không thể tìm bạn học hỗ trợ đánh nhau tiếp.

Chẳng lẽ…… mình thật sự…… thua bởi Sai Sai…… sao?

Hiệu trưởng nói xong, học sinh toàn trường trở lại lớp của mình, chủ nhiệm lớp lại theo thường lệ nhắc nhở một lần nữa nghỉ hè phải chú ý an toàn, sau đó cho học sinh thu dọn đồ đạc về nhà.

Đồng bọn nhỏ chung quanh vô cùng cao hứng thu thập đồ đạc về nhà, Hứa Gia Niên ngồi tại chỗ thu dọn đồ chậm rì rì, còn làm sai cách để kéo dài thời gian thêm một lát. Nhưng ngoài dự kiến của cậu, thẳng một đường đi hoàn toàn bình tĩnh, thời điểm về đến nhà, Hứa Gia Niên mới nhìn thấy Sai Sai.

Thịnh Huân Thư đi phía trước không hề phát hiện ra Hứa Gia Niên phía sau.

Nó không yên lòng, đi vòng vòng theo hình chữ “S”, lúc đi đến cửa khu cư xá, bỗng nhiên dừng lại, ngó trái ngó phải, như ăn trộm mà vo tròn một tờ giấy trong tay, ném tới thùng rác, sau đó thần tốc chạy mất!

Cục giấy bay va vào cạnh thùng rác, chuyển đổi hướng bay, một đường bay thẳng đến chân Hứa Gia Niên.

Hứa Gia Niên nhặt lên xem, là bài thi môn toán cuối kỳ, bài thi này làm sai một nửa.

Trời cho cơ hội tốt.

Hứa Gia Niên cầm tờ bài thi chỉ có điểm này về dính lên cửa nhà của gia đình đối diện.

Sau đó lặng lẽ về nhà mình, ấn giấu công và danh.

Sự tình bạo phát trong thời điểm bữa tối!

Ba Thịnh mẹ Thịnh vừa tan tầm về đến cửa nhà mình, đã thấy một tờ bài thi toán cuối kỳ dính trên cửa, bên trên ghi thành tích sáu mươi hai điểm đỏ tươi chói mắt, bên cạnh còn có một lời nhận xét khuyên bảo thấm thía của giáo viên chủ nhiệm: Phải chú ý học tập!

Ba Thịnh bóc bài thi ra, vào trong nhà, tỉnh bơ hỏi: “Nghỉ hè rồi hả? Thành tích thi cuối kì đâu?”

Thịnh Huân Thư đưa ra bài thi ngữ văn, tám mươi mốt điểm.

Ba Thịnh nhìn thoáng qua: “Môn toán đâu?”

Thịnh Huân Thư ấp úng: “Giáo viên toán còn chưa chữa xong, nói kì sau trả……”

Mẹ Thịnh vừa nghe đã thấy buồn, liếc nhìn ba Thịnh xem xét, chỉ thấy ba Thịnh ngồi trên sô pha, gương mặt từ trắng dần chuyển sang đỏ, thời điểm chuyển thành đỏ thẫm, sư tử hống vang vọng cả nhà: “Thịnh Huân Thư, bản lĩnh mày lớn lắm, thi điểm kém còn dám nói dối!”

Sau đó cả một buổi tối, tiếng lách cách đến từ nhà hàng xóm vẫn chưa thấy ngừng.

Trên trời mặt trăng cong cong.

Dưới ánh trăng, Hứa Gia Niên trùm chăn ôm đầu, cười nguyên một đêm, không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào.

Ngủ một giấc tỉnh lại, Hứa Gia Niên đắc chí mãn nguyện, cảm giác ánh nắng hôm nay so với ngày thường đẹp hơn ba phần.

Hôm nay là ngày tháng , sinh nhật của cậu.

Cậu mặc quần áo hẳn hoi, rửa mặt ăn sáng, còn ăn hết bữa sáng, đang tự hỏi năm nay bánh ngọt mình sẽ được ăn trông như thế nào, vừa cầm lấy bát, đã nghe mẹ cười nói: “Gia Niên ơi, lát nữa con đến nhà Thư Thư dạy Thư Thư làm bài tập được không?”

Hứa Gia Niên cả kinh làm rơi cả đũa trên bàn: “Vì sao con phải dạy Sai Sai làm bài tập?”

Mẹ Hứa giải thích: “Thư Thư cuối kỳ thi không được tốt, ngày hôm qua cô Thịnh tới tìm mẹ nói chuyện, mẹ và cô đều cảm giác không ổn, con tranh thủ dịp nghỉ hè dạy Thư Thư học hành.”

Hứa Gia Niên: “Không muốn.”

Mẹ Hứa: “Chúng ta phải vui vẻ giúp đỡ người khác, không phải bông hoa hồng ngày hôm qua con cầm về nhà viết mấy câu này sao?”

Hứa Gia Niên kiên định: “Không muốn.”

Mẹ Hứa: “Cho con tiền tiêu vặt thì sao?”

Hứa Gia Niên đặc biệt có chí khí: “Tuyệt đối không cần!”

Mười phút sau, mẹ Hứa nói rộp cả khóe miệng cũng không thể đả động được Hứa Gia Niên. Bà nghiêm mặt, trực tiếp tóm Hứa Gia Niên lên, mang sang hàng xóm: “Con đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi, quyết định không phải do con!”

Hứa Gia Niên ôm chân bàn hô to: “Con không muốn con không muốn con chính là không muốn, con ghét Sai Sai!! Hôm nay là sinh nhật của con, vì sao phải gặp người con không thích!!!”

Chỉ như trứng chọi đá, Hứa Gia Niên vẫn bị mẹ đưa đến nhà đối diện.

Ba Thịnh mẹ Thịnh đặc biệt nhiệt tình đối với Hứa Gia Niên, chuẩn bị rất nhiều kẹo bánh cùng khoai tây chiên, Hứa Gia Niên xịu mặt ngậm một viên kẹo, lộc cộc chạy lên trên lầu đến trước phòng của Thịnh Huân Thư, thò tay đẩy cửa.

Cậu đã chuẩn bị thật tốt, nếu Sai Sai dám đánh cậu, cậu sẽ làm hảo hán không ăn thiệt trước mắt, lập tức chạy trốn —

Cửa phòng bị đẩy ra.

Vách tường tuyết trắng đã bị sơn thành màu xanh lam, vỏ chăn đầy sao biến thành màu xám nhạt, sàn gỗ trải thảm dày, giá sách dựa vào tường đối diện với bàn học vẫn còn ở đó, nhưng tất cả đều đổi thành mới, trên giá sách có một cửa kính bằng thủy tinh, bên trong không có đồ chơi và sách tiểu học bày lộn xộn, trên bàn cũng không có sách bài tập, chỉ có thêm một màn hình tinh xảo kì quái, cạnh chân bàn còn có một cái thùng kì lạ cũng tinh xảo.

Tất cả như bị dính ma pháp, rực rỡ hẳn lên.

__________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày mai giải mã ma pháp. Mọi người có thể đoán đã phát sinh chuyện gì, đáp án rất đơn giản =w=

Truyện này đại khái chính là mang phong cách như vậy, chỉ có chuyện vặt hằng ngày từ nhỏ đến lớn, không biết mọi người có thích hay không ==

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio