Giang Điềm chống cạnh cửa đứng yên, không xác định mà nhìn anh.
Tầm mắt Lục Minh Chu cùng cô tiếp xúc, Giang Điềm chớp chớp mắt, thật lâu sau, Lục Minh Chu không chút do dự đi về phía cô, Giang Điềm lùi về sau một bước, đang muốn đóng cửa vào, tay phải Lục Minh Chu đã đặt tại cạnh cửa, rất tự nhiên ngăn lại.
Động tác trên tay Giang Điềm đột ngột dừng lại, sợ làm anh bị thương.
Lục Minh Chu rũ mắt nhìn cô, “Tôi có chuyện muốn với cô.”
Tay phải anh chặn ở cạnh cửa như cũ, ánh mắt Giang Điềm băn khoăn.
Lục Minh Chu lẳng lặng nhìn cô, khóe mắt thoáng liếc qua, lặng lẽ lướt một vòng nhà Giang Điềm, một phòng ngủ một phòng khách, hai gian phòng kết cấu giống nhau, chẳng qua trong căn phòng của Giang Điềm nhiều đồ vật hơn, nhìn qua có vẻ chật chội.
Trên bàn trà mở mấy gói đồ ăn vặt xanh xanh đỏ đỏ, ở giữa là hộp thuốc màu trắng, đàn ghi-ta nghiêng nghiêng dựa vào bên trái ghế, trên đầu cây đàn được khắc chữ “Xuyên” in nghiêng.
Thấy anh nhấp môi lại không nói lời nào, tay phải Giang Điềm nhẹ nhàng đẩy Lục Minh Chu một chút, thấp giọng hỏi: “Muốn nói cái gì?”
Lục Minh Chu nhất thời không biết nói ra như nào.
Trong điện thoại nói rất rõ ràng.
Bậc thầy keyboard Trương Nhạc ở Xuân Thụ Cảnh, là bạn chơi cùng lúc còn nhỏ của Đường Mật, cũng là bạn học đại học của Đường Mật, giao tình của hai người không tồi.
Mấy năm nay hai người liên lạc với nhau không nhiều, nhưng mấy cái cuối tuần trước lại thường xuyên liên hệ, ăn khớp với thời gian Giang Điềm chính thức nhập chức ở Xuân Thụ Cảnh.
Nếu người phục vụ là người của Trương Nhạc, bằng mối quan hệ của Trương Nhạc và Đường Mật, Trương Nhạc cũng không muốn thực sự làm tổn thương Giang Điềm, Trương Nhạc xuống tay với Giang Điềm chỉ còn một loại khả năng.
Tần Lệ đưa tư liệu cho anh còn chưa kịp nhìn kỹ, lúc ấy ở tiệm cà phê mới đảo sơ qua vài lần, tình huống của Giang Điềm anh ít nhiều cũng hiểu một chút.
Đường Mật không ủng hộ lựa chọn của Giang Điềm, dùng phương thức cực đoan này để cô biết khó mà lui, cũng không phải không có khả năng, nếu như không phải nhất thời chòi ra cái Trương Toàn làm xáo trộn kế hoạch, trước đó bọn họ còn dự định làm gì…..
Người trước mặt vẫn là không có phản ứng, Giang Điềm huơ huơ năm ngón tay trước mặt Lục Minh Chu một chút, “Cẩu Tử!”
“…..”
Khó có lúc Lục Minh Chu mới không so đo với cô, trầm ngâm một lát, anh giống như vô tình hỏi một câu: “Lúc trước ở Xuân Thụ Cảnh, cô có hoài nghi đối tượng nào không?”
Giang Điềm không nghĩ tới anh sẽ hỏi một câu như này, một hồi lâu, mới phản ứng lại, châm chước mấy giây, cô lắc lắc đầu nghiêm túc nói: “Không có.”
Ánh mắt Lục Minh Chu gắt gao chăm chú nhìn cô, cổ họng lăn lăn, ngập ngừng mở miệng: “Bố mẹ cô có biết việc này không?”
Anh bình tĩnh nói xong, sắc mặt Giang Điềm thay đổi, đáy mắt hơi ảm đạm, lại lần nữa mở miệng giọng nói rõ ràng nhỏ đi, “Tôi sợ bọn họ lo lắng.”
Cô nói một nửa giấu một nửa, sợ bố mẹ lo lắng, cũng là sợ phải chịu cản trở.
Ánh mắt Lục Minh Chu trầm xuống, lời nhắc tới bên miệng rốt cuộc cũng không nói ra.
Cánh tay trái Giang Điềm lại nhẹ chạm vào Lục Minh Chu, nhu nhu hỏi: “Anh chỉ hỏi tôi mấy cái này thôi à?”
Đầu lưỡi Lục Minh Chu chạm đến quai hàm, thật lâu sau, anh gật gật đầu.
Giang Điềm chép chép miệng, xem như quan tâm sao, cô suy nghĩ không ra, lại không hiểu sao có chút chờ mong.
Cô còn đang ngây người, Lục Minh Chu giơ cánh tay lên, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Giang Điềm.
Phía sau lưng Giang Điềm cứng đờ, ánh mắt không biết nên nhìn hướng nào, tư thế có chút ái muội, tim cô rung lên, tâm tình mềm như bông.
Lục Minh Chu cười rất nhẹ, xoa xoa tóc cô.
“Đi ngủ sớm một chút đi.”
Ngày thứ hai, Giang Điềm đến công ty đĩa nhạc Tân Gia báo danh, đã cố tình đến sớm nửa tiếng.
Nhưng vẫn có người tới sớm hơn cô.
Cửa trong cửa ngoài công ty đĩa nhạc Tân Gia bị mấy tầng fans vây quanh, các fan đứng đầu ôm những tấm áp phích lớn, những người bị ép về phía sau cầm đèn chĩa tứ phía, nền xanh chữ trắng, thuần một màu in hai chữ Kiều Huyên.
Kiều Huyên ký công ty người mẫu là giải trí Thành Niệm, cô ta không tính là một nghệ sĩ giải trí, ngoài diễn suất, cô tham gia vào các chương trình tạp kĩ nổi tiếng nhất lúc này, hầu như không có hoạt động biểu diễn âm nhạc.
Giang Điềm bị đám đống vây quanh hướng đi vào trong, không biết bị ai vô tình vướng chân, vặn đến mắt cá chân, Giang Điềm bị đau nhíu mày, thật vất vả mới thoát ra khỏi đám người, bảo vệ ra tới duy trì trật tự.
Giang Điềm chịu đựng mắt cá chân đau nóng rát, đi vào cửa xoay tròn.
Cô cong người xuống, cúi đầu nhìn mắt cá chân phải, cánh tay trái bị người rất tự nhiên đỡ lấy, đối phương quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”
Giang Điềm mượn lực đỡ đứng thẳng người dậy, “Không có việc gì, trật một chút thôi.” Cô nghiêng mắt nhìn về phía người tới, cười nói: “Cảm ơn.”
Đối phương nhấp môi, tháo kính râm đen trên mặt xuống, thấp giọng hỏi: “Không nhớ tôi sao?”
Giang Điềm nhìn kỹ càng vài giây, trong óc nhanh chóng tìm kiếm, đầu tiên cô là hơi hơi ngạc nhiên, chợt cười nói: “Lâm Mị?”
Cùng một đám người đến Tấn Gia phỏng vấn, nhân tài tốt nghiệp Học viện Âm nhạc Julia, cô không chỉ nhỡ rõ, mà là khắc sâu ấn tượng.
Lâm Mị gật gật đầu, cùng khoác tay đi đến tháng máy, trò chuyện bát quái: “Nghe nói giữa trưa Kiều Huyên đến đây thu âm ca khúc chủ đề của 《Chuyến đi đêm dài》, cô nói xem liệu chúng ta có cơ hội gặp xin chữ ký hay không?”
Giang Điềm bấm chờ thang máy, nhìn chằm chằm mũi tên màu đỏ, cô nhấp môi dưới, “Không biết nữa.”
Lâm Mị bĩu môi, “Cũng phải.”
Hai người bước vào thang máy, đứng song song.
Lâm Mị thấy Giang Điềm bị thương không nghiêm trọng, cô gái buông tay, cúi đầu xem di động, đơn giản hỏi câu: “Đi tầng mấy tìm ai báo danh?”
Mí mắt Giang Điềm cong cong, “Tầng , Tổ trưởng Triệu Hiểu Tuệ.”
Lâm Mị cười nói tiếng cảm ơn.
Thuận lợi ngoài ý muốn.
Trừ bỏ Lâm Mị cùng cô, còn có một cô gái gọi Tiểu Nhã, lúc phân công công việc, Lâm Mị điều kiện tốt nhất được sắp xếp làm trợ lí cho nhà nhạc sĩ nổi tiếng của công ty.
Theo sau là Tiểu Nhã, còn cô nhiều nhất là phục vụ bưng trà rót nước, chạy ra chạy vào suốt một ngày cũng không có cơ hội vào đến phòng thu âm.
Ban đầu mắt cá chân chỉ bị trật nhẹ, không thể nói là nghiêm trọng, sau một ngày lăn lộn trên dưới, sưng lên thành cục to, mỗi bước đi cô đều đau đến cắn răng.
Không dễ dàng mới thoát khỏi công việc, Giang Điềm thừa dịp thang máy chuẩn bị khép cửa liền chen vào, động tác của cô có chút hoảng loạn, khuỷu tay đâm vào cánh tay người phụ nữ áo hồng phía trước, di động theo đó rơi xuống.
Giang Điềm liên thanh nói thật xin lỗi, xoay người nhặt, đầu ngón tay vừa mới chạm đến màn hình, cô hơi dừng lại, màn hình sáng lên, hình nền là một tấm ảnh chụp chung nam nữ, tuy không nói là thân mật, hai người cách có chút xa, nhưng người đàn ông này nhìn thế nào cũng có chút giống Lục Minh Chu, còn người nữ…..
Không có gì bất ngờ, là Kiều Huyên.
Trong lòng cô có chút khó chịu, Giang Điềm lắc đầu, đứng thẳng thân mình đem điện thoại trả lại cho đối phương.
Kiều Huyên khó khăn duỗi tay, cô nàng bấm bấm màn hình, hơi cúi đầu từ trên kính râm nhướng mày liếc mắt đánh giá cô một cái, giọng lạnh lùng nói: “Đây là tháng máy VIP chuyên dụng.” Cô nàng dừng một chút, ngón trỏ vỗ vỗ vào vỏ điện thoại, lại bổ sung hỏi: ”Cô nhìn thấy cái gì?”
Giang Điềm nhanh chóng lắc đầu, phủ nhận.
Đối phương còn muốn nói cái gì, người phụ nữ lớn tuổi đứng bên trái cô đã lên tiếng, “Tiểu Huyên.” Bà nghiêng mắt hướng về phía sau thang máy ánh mắt ám chỉ, Kiều Huyên méo miệng, không nói nữa.
Giang Điềm cũng mới chú ý tới, cuối thang máy có một người đàn ông cao lớn, tây trang giầy da, đôi tay cắm trong túi quần tây, tóc hơi dài, lại xử lí không chút cẩu thả, trên mũi đeo một gọng kính kim loại, mắt đen sâu thẳm, cả người khí chất sơ đạm.
Hô hấp Giang Điềm cứng lại.
Cô tất nhiên nhận ra người này.
Trần Mộ Dương.
Hai năm trước anh xuất hiện lần đầu tiên trong một chương trình tài năng, Nhất kị tuyệt trần, cuối năm trước ra mắt album cá nhân đầu tay, giờ phát hành đầu tiên liền phá nhiều kỷ lục, lúc trước trận chung kết cô còn bỏ phiếu cho người ta.
Trong thang máy yên lặng, người phụ nữ lớn tuổi dẫn đầu nói chuyện, “Mộ Dương à, anh là người chuyên nghiệp, lần này hợp tác Tiểu Huyên liền phiền anh chiếu cố nhiều hơn.”
Cảm xúc trên mặt nam nhân rất hờ hững, ngón trỏ nhẹ đẩy giọng kính, bình tĩnh trả lời: “Chắc chắn rồi.”
Người phụ nữ lớn tuổi khóe miệng nở rộ tươi cười, khuỷu tay bà đẩy Kiều Huyên, Kiều Huyên nghiêng người nói vài câu khách khí.
Mấy người nói chuyện vô thưởng vô phạt vài câu, không gian chật chội lại yên lặng trở lại.
Giang Điềm nín thở, cô giương mắt ngắm nhìn số tầng, lập tức đã đến tầng cao nhất, cô nuốt nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Trần… Mộ Dương… Anh có thể cùng tôi chụp một bức ảnh không?”
Trần Mộ Dương lúc này con mắt mới nhìn về phía Giang Điềm, con mắt đen huyền như giếng đen, khúc xạ với thấu kính, hiện lên tia sáng mờ nhạt.
Giang Điềm có chút chột dạ, ngón tay đan vào nhau, cô sáng suốt mà lui một bước, “Ký tên cũng được… Có thể chứ?”
“Đinh đong”, cửa thang máy mở ra.
Kiều Huyên cùng người phụ nữ lớn buổi bước ra khỏi thang máy trước, toàn bộ quá trình Trần Mộ Dương đều không nói lời nào, Giang Điềm thấy chuyện này tám phần là thất bại, cô kéo dây lưng túi xách đang chuẩn bị rời đi.
Phía sau Trần Mộ Dương bỗng nhiên lên tiếng: “Có thể.”
Giang Điềm cả kinh, vội vàng đi sờ sổ trong túi, Trần Mộ Dương nhướng mày, nói: “Có thể chụp ảnh chung.”
Giang Điềm được sủng ái mà lo sợ, lại vội vàng lấy di động, đang muốn mở ra chế độ tự chụp, Trần Mộ Dương rất tự nhiên tiếp nhận điện thoại trong tay Giang Điềm đưa tới tay Kiều Huyên.
“Phiền cô giúp một chút.”
Kiều Huyên rõ ràng sửng sốt, có chút không tin được hỏi: “Bảo tôi chụp hộ á?”
Trần Mộ Dương gật gật đầu.
Kiều Huyên không tình nguyện mà giơ di động “tanh tách” mấy cái, xong chuyện, liền không kiên nhẫn trực tiếp ném di động vào ngực Giang Điềm, Giang Điềm luống cuống chân tay bắt lấy điện thoại.
Ba người cùng nhau rời đi.
Giang Điềm kích động mở album ảnh.
Năm bức ảnh, hỏng mất ba tấm, còn sót lại hai tấm, trông cô xấu như quỷ.
“…..”
Cô có chút giận chó đánh mèo, ấn tượng đối với Kiều Huyên suy giảm cực mạnh.
…..
Trên đường tan tầm, Giang Điềm nhận được điện thoại của Chu Xuyên, hỏi công việc của cô như nào, cuối cùng là đơn giản nói đến chuyện với cháu ngoại của ông.
Giang Điềm cảm ơn rồi chột dạ cúp điện thoại, ngón tay cô vẽ vẽ lên cửa kính, cuộc trò chuyện đêm qua cùng Lục Minh Chu một lần nữa lăn qua tâm trí cô.
Không phải không có lý, không có cảm xúc, sáng tác nghệ thuật cũng sẽ biến thành lý luận suông, cô hiện tại thực tập ở Tân Gia, càng hẳn là nắm chắc mỗi một cơ hội.
Chu Xuyên đối với cô tốt như vậy, cô không thể phụ ý tốt của người ta, cô mặc dù chưa từng thấy qua “Tiểu Chu Chu”, nhưng dường như cũng không bài xích, có lẽ có thể thử một lần.
Nghĩ nghĩ, ném đi mặt mũi, cô chủ động gửi tin nhắn cho Tiểu Chu Chu.
【Sugar: Cuối tuần có rảnh không?】
Đợi một hồi lâu, cũng không thấy tin trả lời, Giang Điềm có chút nhàm chán mở vòng bạn bè của anh ra.
Bạn bè chỉ hiển thị vòng bạn bè của ba ngày gần nhất.
“…..”
Giang Điềm không ngừng cố gắng, lại quay trở lại giao diện chat.
【Sugar: Chúng ta muốn gặp mặt một lần không?】
【Sugar: Hay là tôi gửi ảnh chụp trước?】
Điện thoại rung lên.
【Tiểu Chu Chu: …..】
Giang Điềm nhìn một hàng dài dấu ba chấm, cô không khỏi nhíu nhíu mày, có chút hoang mang, dấu ba chấm là có ý tứ gì?
【Sugar:???】
Tiểu Chu Chu giây sau nhắn hồi: Chỗ đối tượng xem mắt?
Giang Điềm người này thành thật, Chu Xuyên lúc trước giới thiệu hai người quen biết chính là hướng đến việc xem mắt, Lục Minh Chu lại một phen kích thích cô, đầu óc nóng lên cô nhắn trả lời:
【Sugar: Anh thiếu bạn gái sao?】
【Sugar: Tôi không tệ lắm】
Bên kia Lục Minh Chu đúng lúc uống ngụm trà, ánh mắt liếc đến màn hình, anh đột nhiên bị sặc.
“Khụ khụ khụ ——”
Ho khan hồi lâu, Lục Minh Chu đặt chén trà xuống, thở ra một hơi, gõ một câu:
【Tiểu Chu Chu: Cuối tuần tôi có rảnh】
【Tiểu Chu Chu: Tôi cũng không tệ lắm】
Tối qua anh vừa nói như vậy, Giang Điềm liền lập tức bắt đầu thu xếp, tâm tình anh có chút phức tạp, nghĩ đến cái gì đấy, anh lại không nhịn được trêu cô:
【Tiểu Chu Chu: Tôi lông tóc thưa thớt】
【Sugar: Hả?】
【Tiểu Chu Chu: Tôi bị hói đầu】
Giang Điềm một nghẹn.
Địa Trung Hải à… Sẽ không phải còn có bụng bia đâu nhỉ.
Giang Điềm đang do dự nên nhắn lại như thế nào, đối phương đã hùng hổ bỏ xuống hai câu dọa người:
【Tiểu Chu Chu: Chê à】
【Tiểu Chu Chu: Còn muốn gặp mặt không?】
Giang Điềm hắng hắng giọng, nhớ tới lúc ấy Chu Xuyên có lương tâm ghi chú “Đại mỹ nhân” cho cô, cô thản nhiên trả lời lại:
【Sugar: Không sao】
【Sugar: Tôi không chỉ ngực phẳng mà còn lùn】
【Sugar: Cân nặng dưới (), không phải ngực lép thì cũng là lùn, đó chính là tôi】
() cân TQ = / kg.
Lục Minh Chu: “…..”
Giác ngộ cũng không tồi, Lục Minh Chu che miệng cười, anh nhét di động trở lại trong túi.
Chu Xuyên bưng chén trà sứ trắng nhấp miệng, ngước mắt nhìn về phía Lục Minh Chu.
Lục Minh Chu đối diện với tầm mắt của Chu Xuyên, ngón tay anh gõ từng cái trên mặt bàn, phát ra tiếng “tí tách” vang lên nặng nề.
Hai người đều mang tâm tư.
Chu Xuyên nhìn chằm chằm lá trà chìm nổi bên trong chén, trước một bước mở miệng nói chuyện, “Cháu muốn hỏi cái gì?”
Động tác đầu ngón tay Lục Minh Chu dừng lại, hơi ngước mắt lên, anh nói ngay vào chuyện chính: “Cháu đã điều tra Giang Điềm.”
Thần sắc Chu Xuyên không đổi, tự nhiên là đoán được, ông đặt chén trà xuống, chậm nói: “Con bé không tệ, ta không có ý tứ gì khác.”
Ngón tay Lục Minh Chu thu lại, rút về trước ngực, anh nhíu nhíu mày: “Chỉ như vậy thôi?”
Chu Xuyên cầm cây quạt giấy bên tay phải, “Không phải cháu điều tra rồi sao?”
Ông giới thiệu Giang Điềm cho Lục Minh Chu, cũng nghĩ tới Lục Minh Chu sẽ điều tra, người cháu trai này của ông vốn cũng không phải người sẽ nghe lời.
Lục Minh Chu ngửa người về phía sau, hai tay lót sau đầu, Chu Xuyên cùng anh đánh Thái Cực, anh cũng không vội, một hồi lâu, anh mới chậm rì rì phun ra một câu: “Bác làm việc không chính địa đạo, hiện tại tính cái gì?”
Thần sắc Chu Xuyên nhàn nhạt.
Lục Minh Chu khẽ cười, giọng trêu chọc: “Muốn cháu bán đứng thân thể, thay bác trả ân tình?”
Chu Xuyên nghẹn gần chết, nửa ngày, quạt giấy vung lên, phiến quạt hung hăng gõ vào mặt bàn, “Ta chỉ là bắc cầu, việc này có được hai không còn phụ thuộc các ngươi.” Ông dừng một chút, “Ta cũng sẽ không bức cháu, hai người nếu là nhàm chán, ta cũng không bắt buộc.”
Lục Minh Chu không nói gì.
Chu Xuyên không giấu giếm, nếu Lục Minh Chu tra xét có một số việc tự nhiên sẽ hiểu rõ với tâm, ông cũng sòng phẳng, “Chiếu cố người ta một chút, coi như giúp ta một việc.”
Lục Minh Chu ngắt lời ông, nói mê sảng, “Liên quan cháu cái rắm.”
Chu Xuyên đẩy chén trà về phía trước, “Đừng hỗn với ta!”
Giằng co một hồi, hai người tan rã trong không vui.
…..
Giang Điềm trở lại căn phòng cho thuê, tắm rửa xong liền cân nhắc, người ta là cháu ngoại của Chu Xuyên, Chu Xuyên lại đối xử với cô rất tốt, nói thế nào thì cũng nên coi trọng một chút.
Lần đầu tiên gặp mặt nên đưa quà gì?
Cô không có nhiều bạn là con trai, nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Trình Tuế, điện thoại tắt máy, tính thời gian hẳn là Trình Tuế đi công tác về.
Giang Điềm kéo rèm cửa sổ ra, mở cửa sổ cho gió lùa gian phòng, đèn sát vách sáng lên, Lục Minh Chu tan tầm muộn hơn cô, hiện tại cũng đã trở lại.
Tâm tình Giang Điềm có chút phức tạp, theo lý mà nói, cô hẳn là phải cách xa anh ra một chút, nhưng không hiểu sao lại muốn đi tìm anh.
Vết thương ở mắt cá chân đã chườm đá, sưng đỏ bớt đi không ít, trong lòng còn đang rối rắm, Giang Điềm đã hành động, cô thay váy, đi dép lê ra cửa.
Cửa phòng Lục Minh Chu để lại một khe nhỏ, cửa không đóng chặt, ánh sáng vàng trong phòng tràn ra, kéo thành một cột đèn dài chiếu xa xa tận mấy mét bên ngoài.
“Cốc cốc cốc” ba tiếng đập cửa vang lên, bên trong không ai đáp lại.
Giang Điềm đẩy cửa đi vào, một tay hướng ra sau nhẹ nhàng kéo cửa lên, ánh mắt cô quét qua phòng khách, không thấy người, vừa định lên tiếng gọi người, “lạch cạch” một tiếng, cửa phòng tắm bị mở ra.
Lục Minh Chu từ bên trong bước ra, Giang Điềm theo tiếng nhìn lại, trong nháy mắt đôi mắt trừng lớn.
Bầu không khí xung quanh ngưng đọng lại, hai người đối mắt nhìn nhau.
Đuôi lông mi Giang Điềm nhấc cao lên, mắt hạnh trừng to, mặt Lục Minh Chu không biểu cảm, giữa lông mày nhiễm vài phần u ám.
Yên lặng một giây, hai giây, ba giây…..
Giang Điềm thét chói tai, đôi tay cuống quít bịt đôi mắt lại.
“Lục Minh Chu anh có bị điên không?”
“…..”
“Sao anh lại không mặc quần áo a a a a!”
“……….”
Lục Minh Chu đông cứng tại chỗ vài giây, anh vội vàng với lấy khăn tắm ở một bên vây quanh eo, thấp giọng quát: “Ra ngoài!”
“…..” Ngón tay Giang Điềm mở ra một khe nhỏ, ngập ngùng nói: “Tôi đều nhìn thấy hết rồi.”
Lục Minh Chu đột nhiên cất cao giọng, “Giang Điềm!”
Tầm mắt Giang Điềm dừng trên người Lục Minh Chu, lồng ngực gầy nhưng rắn chắc lăn qua vài giọt nước, trôi dọc theo đường cong cơ bắp chảy thẳng xuống dưới, lướt qua đường nhân ngư, rơi vào mảnh đất thần bí phía sau khăn tắm, tầm mắt cô ngừng ở nơi nào đó vài giây, cuống quít rời mắt đi, lại đường cũ quay trở lại, chạm vào con ngươi đen nhánh của Lục Minh Chu.
Giang Điềm nuốt một ngụm nước bọt, thốt ra một câu: “Có khi nào tôi sẽ bị đau mắt hột không?!”
Nói xong, cô chớp hàng mi, giả vờ vô tội lại đáng thương.
Lục Minh Chu bước nhanh về phía trước, Giang Điềm nhanh chóng xoay người, động tác lớn đụng đến miệng vết thương dưới chân, cô một chân nhảy nhảy, mắt thấy là có thể đẩy cửa ra ngoài, cánh tay dài của Lục Minh Chu đã duỗi ra trực tiếp đóng cửa chính lại.
“Rầm rầm” một tiếng, cánh cửa bị đóng lại thật mạnh.
Giang Điềm lung tung đập tay anh, vừa thẹn vừa giận nói: “Anh đừng có không nói đạo lý! Là chính anh không đóng cửa lại còn không mặc quần áo!”
Lục Minh Chu không nói lời nào, một tay khác nắm chặt cổ tay cô, khuôn mặt bình tĩnh, môi mím thành một đường mỏng.
Giang Điềm bất an cắn môi dưới, giọng cô nhỏ lại: “Anh không nói lý…..”
Đôi mắt Lục Minh Chu khóa chặt cô, anh mỉm cười, hỏi: “Cô chiếm tiện nghi của tôi hay là tôi không nói đạo lý?”
“Anh không nói đạo lý.”
“Thật sự?”
“Ừ…..”
Lục Minh Chu nhướng mày, Giang Điểm lại nhảy lò cò, cánh tay chắn phía trước của Lục Minh Chu vừa thu lại, Giang Điềm lảo đảo ngã về phía trước, trực tiếp đụng phải lồng ngực dày của anh.
Gò má áp lên, cánh môi liền như vậy vừa vặn mà dán lên ngực trái rắn chắc người đàn ông, rơi xuống một cái hôn.
Môi Giang Điềm tê rần, đôi tay chống tại ngực nam nhân.
Lục Minh Chu rũ mắt, thấy thế, anh khẽ bật cười, lại hỏi: “Tôi không nói đạo lý ——” anh dừng một chút, câu chữ mập mờ, “Hay vẫn là cô chiếm tiện nghi của tôi?”
“……….”
Đầu Giang Điềm ù đi, hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ.
Bỗng nhiên trong mũi nóng lên, Giang Điềm không thoải mái dùng bàn tay cọ cọ dưới cánh mũi, ánh mắt nhìn, ngón tay đỏ một mảng to, Giang Điềm không thể tin được, “Tôi làm sao lại bị chảy máu mũi…..”
Giang Điềm lau mũi lung tung, Lục Minh Chu càng cười càng thêm làm càn, anh rất tiếc nuối tặc lưỡi, “Cô xong đời rồi.”
Giang Điềm ánh mắt đăm đăm, ngây ngốc.
Lục Minh Chu đỡ cánh tay phải Giang Điềm, lại nói: “Không chỉ dục cầu bất mãn, hiện tại còn dục… hỏa đốt người.”
“…..”
Giang Điềm hổ thẹn muốn chết, lung tung nhìn miệng Lục Minh Chu, nửa đường lại bị ngăn lại.
Chỉ lấy anh lại nhẹ nhàng phán một câu: “Thấy máu là điềm xấu.”
Thần sắc Giang Điềm mê mang, sửng sốt hơn nửa ngày, cô vô lực hỏi: “Cái gì áo lót cơ?”
“…..”
_______
Phan: Điềm xấu (凶兆), áo lót (胸罩) hai từ này trong tiếng Trung phát âm giống nhau nên khi Lục Minh Chu nói 凶兆 (điềm xấu) thì Giang Điềm lại hiểu nhầm là 胸罩 (áo lót).