Lục Minh Chu gọi điện cho Kiều Thời Duyên, người đến lại là Kỷ Thịnh, trong lòng liền nổi lên một cơn lửa giận, nghĩ thầm thà ngồi xổm trước đồn cảnh sát qua đêm còn tốt hơn.
Kỷ Thịnh quả thật không làm anh thất vọng, từ lúc anh ta bước vào đồn cảnh sát, đã bắt đầu cười không ngớt. Đồn cảnh sát không cho phép chụp ảnh, anh ta lại lén lút cầm di động chụp.
Rất nhanh sau đó điện thoại trong túi quần của Lục Minh Chu bắt đầu rung, anh không cần nhìn cũng biết chắc chắn trên WeChat đang bùng nổ.
Chỉ là hiểu nhầm nên làm thủ tục cũng rất nhanh, người cảnh sát phụ trách xin lỗi anh, trước khi ra khỏi cửa người cảnh sát trung niên vẫn không nhịn được mà châm chọc, “Nửa đêm lại nổi điên đi gõ cửa nhà một cô gái vẫn là anh làm sai.”
Lục Minh Chu lười giải thích, Kỷ Thịnh đứng cạnh lại cười như được mùa, anh miễn cưỡng gật đầu đối phó một chút.
Hai người rời khỏi đồn công an trước.
Giang Điềm trước đó tranh thủ đi vệ sinh, trên đường lại tiếp một cuộc điện thoại, lúc quay ra thì Lục Minh Chu vừa mới rời khỏi không lâu, cô liền vội vàng đuổi theo.
Ở cửa đồn công an.
Lục Minh Chu dựa nửa người vào thân xe, đầu ngón tay vân vê điếu thuốc lá, tia vàng của đèn đường chiếu xuống khuôn mặt anh, gió thổi thoáng qua, ánh sáng mơ hồ. Kỷ Thịnh đang ngồi trên mui xe, bắt chéo chân, thoáng cười hai cái.
Giang Điềm do dự một lát cuối cùng vẫn tiến đến trước, đứng cách Lục Minh Chu ba bước.
Đôi mắt Lục Minh Chu như bao phủ bởi một tầng tức giận, anh chậm rãi nhả khói thuốc, cũng không mở miệng nói chuyện trước.
Giang Điềm mím môi, chuẩn bị sẵn tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn anh, “Thật xin lỗi.”
Lục Minh Chu đến nhìn cô một cái cũng lười, ánh mắt đảo qua cô, khẽ cười chế giễu.
Kỷ Thịnh nghe được giọng nói mới chú ý đến Giang Điềm bên này, suýt nữa ngã từ trên mui xe xuống, cô nghe thấy anh ta hô nhỏ, “Lại cô gái này à!”
Giang Điềm nghiêng đầu qua nhìn người đàn ông bên kia, nổi một trận suy tư, cô không biết anh ta, nhưng câu nói của anh ta rõ ràng là…
Cô còn đang băn khoăn, Lục Minh Chu đã mất kiên nhẫn lấy khuỷu tay đập đập cửa kính ô tô, một lúc lâu sau, anh cố gắng đè cảm xúc bất mãn trong lòng xuống, trầm giọng hỏi, “Giang Điềm, tôi có thù oán gì với cô sao?”
Lông mi Giang Điềm rũ xuống, trông rõ ràng thiếu tự tin, “Thật xin lỗi.”
Lục Minh Chu cáu kỉnh, hai ngón tay dụi điếu thuốc vào cửa kính, sợi thuốc lá màu nâu hòa với ánh lửa, anh nhướng mày nhìn cô, giọng điệu lạnh lẽo, “Tôi có ý tốt đem trả đàn ghita cho cô, thế mà cô lại lòng lang dạ sói như vậy mà báo đáp tôi?”
Giang Điềm thực sự không biết nên đáp lời như nào, vùi đầu xuống càng thấp.
Lục Minh Chu tiến lên một bước, khom lưng xuống nhìn thẳng Giang Điềm, kéo khóe miệng cười như có như không, “Không ai dạy cô làm người phải có lòng biết ơn sao, cô lại không biết phân biệt tốt xấu như vậy ——” Anh cố ý kéo dài giọng điệu, tim Giang Điềm ngừng trệ, “Không sợ đến một ngày nào đó ——”
Anh ngừng lại không nói nốt.
Giang Điềm rất không tự nhiên mà lùi về sau vài bước, lòng bàn tay mướt mồ hôi.
Trán Kỷ Thịnh giật giật, thằng ba Lục bắt đầu dùng thành ngữ, chính là dấu hiệu cho sự biến thái của cậu ta.
Lại nói Lục gia giáo dục rất nghiêm, ông già Lục gia mong muốn con giỏi hơn người, từ nhỏ đã đốc thúc Lục Minh Chu đọc nhiều sách. Lục Minh Chu cái người này cũng máu tranh đua, đọc đủ thứ sách thơ ca đã đành, lại còn luyện thành kiểu chơi ám chiêu trước bão tố là một tràng thành ngữ thuần phong mỹ tục.
Lục Minh Chu còn định nói tiếp, Kỷ Thịnh được dịp có lương tâm, nhân lúc anh không còn biến thái như trước nữa thì kéo người lại về phía sau, “Cậu gần nửa đêm gõ cửa phòng người ta, lại còn đeo khẩu trang, nếu là tôi thì tôi cũng sợ.”
Lục Minh Chu bị tóm kéo về sau vài bước.
“Nhiều tuổi rồi, tức giận nhiều dễ bị suy thận”, Kỷ Thịnh tự cho là đúng nói, “Đến lúc đó não sản sinh không đủ melalonin() đâu! Không có lợi!”
Lục Minh Chu: “…”
Anh cũng vừa mới dọn nhà đến trong hôm nay, đang dọn dẹp phòng thì nhìn thấy ba lô đựng đàn ghita Giang Điềm để quên trên xe anh mấy hôm trước, lúc trời tối đi đổ rác lại vừa khéo thấy Giang Điềm đang đặt một cái giá để giày ở cửa.
Ban ngày chủ cho thuê nhà có nói qua với anh, nói là phòng bên cạnh mới có một cô gái chuyển tới, còn đang đi học, anh không nghĩ tới người này lại chính là Giang Điềm.
Nói là không bất ngờ thì là giả, nhưng cũng không quá ngạc nhiên cho lắm.
Vì thế anh không buồn chào hỏi, mà trực tiếp về phòng luôn.
Nhưng cây đàn này, dù sao cũng phải trả lại cho người ta, chỉ là không nghĩ tới lá gan của Giang Điềm sẽ bé như vậy, mới gõ cửa đã báo công an…
Bị Kỷ Thịnh cản lại, Lục Minh Chu rũ mắt nhìn về phía Giang Điềm. Không kịp phòng bị, mắt hai người đã chạm nhau. Giang Điềm chột dạ quay đi chỗ khác, gương mặt phiếm hồng bất thường, còn anh thì lời đến cửa miệng vẫn không thốt ra được chữ nào.
Kỷ Thịnh lại trái ngược, anh ta tiến đến bên tai Lục Minh Chu hạ giọng nói thầm, “Nhưng mà, cô bé này có bát tự không hợp với cậu, cậu cứ nên tránh xa người ta ra một chút.”
Lục Minh Chu lườm anh ta.
Kỷ Thịnh cười cợt nhả, cái tốt không nói, nói cái xấu, “Tôi về đây, ngày mai còn phải đi làm, hiện tại công ty chỉ có mình tôi quản lí, nhưng mà vẫn còn tốt hơn trước kia…” Anh ta còn cố tình cao giọng mấy chữ cuối, khí thế kiêu ngạo.
Giữa mày Lục Minh Chu trào ra vài phần âm u, Kỷ Thịnh ngâm nga một bài hát và dời đi.
Lúc chiếc xe biến mất hoàn toàn, Lục Minh Chu thấp giọng chửi mấy câu rồi quay người vòng qua Giang Điềm, bước nhanh đi.
Anh chửi Kỷ Thịnh nhưng lại dọa đến Giang Điềm, cô sửng sốt một hồi lâu mới chợt bừng tỉnh.
Đêm đã khuya, trên đường không có bóng dáng người, gió thổi cây cối xào xạc, không biết sau bao lâu thì trời đổ mưa rào xuống.
Giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống mặt, làm Giang Điềm tỉnh táo hơn không ít, cô lấy cái ô thủ sẵn trong túi ra, giương ô lên. Cô chạy đến bên Lục Minh Chu, đem ô che về phía anh.
Lúc này trời đột nhiên mưa, Lục Minh Chu nén cơn tức trong lồng ngực, nhưng không những không áp xuống được, mà lại ngày càng bùng lên nghiêm trọng hơn.
Giang Điềm không biết từ chỗ nào chạy tới, tay giơ cao cái ô, đi bên phải anh. Lục Minh Chu nhìn thoáng về phía cô, không nói gì mà tiếp tục lặng lẽ đi về phía trước.
Giang Điềm phải đi thật nhanh mới đuổi kịp được bước chân của anh, không bao lâu sau, cánh tay phải vẫn luôn giương ô bắt đầu đau nhức không chịu nổi, nhưng cô không dám nói gì, dưới chân lại không cẩn thận dẫm phải vũng nước, làm bắn tung tóe bốn phương.
Lục Minh Chu cúi đầu nhìn ống quần bị nước làm ướt sũng, khóe mắt co giật, anh bất đắc dĩ dừng chân lại, nghiêng người đi, dùng loại ánh mắt thập phần nghiêm túc nhìn về phía Giang Điểm.
Giang Điểm liếm liếm má, vẻ mặt ngượng ngùng, “Xin lỗi anh.”
Ánh mắt Lục Minh Chu nặng nề, tầm mắt dừng lại trên mặt Giang Điềm mấy giây, vừa định nói với cô mấy câu thì bị thứ khác làm phân tâm.
Mưa càng to hơn, rơi lộp bộp xuống ô.
Nhưng anh đứng ở dưới ô, một hạt mưa cũng không dính, ô vốn dĩ hơi bé, chỉ che được mỗi mình anh, Giang Điềm lại đứng cách anh một khoảng, lúc này cô gần như cả người đều đứng dưới làn mưa.
Lục Minh Chu không thể tin được nhìn cô, nhẹ mỉm cười nói, “Thật ngốc.”
Tóc cô vì dính nước mưa ướt nhẹp mà dính vào khóe miệng. Giang Điềm vén vài sợi tóc ra sau tai, giọng nói cô không lớn, giọng điệu chân thành, “Tôi rất xin lỗi anh vì chuyện lần trước ở quán bar, còn cả chuyện anh giúp tôi hai ngày trước và sự việc tối nay nữa.”
Cô ngừng một chút rồi nghiêm túc đưa ra biện pháp bồi thường, “Tôi ở trường học cũng không có việc gì, tôi có thể giúp anh giao chuyển phát nhanh, hoặc nếu anh có yêu cầu gì khác tôi sẽ tận lực đáp ứng.”
“…”
Khóe mắt Lục Minh Chu co giật dữ dội, suy nghĩ nửa giây lại miễn cưỡng nhịn xuống.
Thầm nghĩ nếu so đo với cô nhóc này quá thì có vẻ anh không hào phóng, cuối cùng chỉ đem đẩy ô che phía Giang Điềm, anh xoay người đi vào trong làn mưa, đứng ven đường đợi một phút đón taxi.
Giang Điềm vẫn đứng tại chỗ, cho đến khi xe taxi biết mất ở chỗ ngoặt, cô đi đến đối diện bên đường chờ chuyến xe buýt cuối cùng.
Chuyện xảy ra đêm nay thật hoang đường, nhưng cũng không thể chỉ đổ lỗi tại cô.
Như những gì vừa nói ở đồn công an, người ta đeo khẩu trang là vì dọn dẹp vệ sinh, quần áo treo ngoài ban công là của người thuê trước để lại, chưa có thời gian để dọn nó đi, còn mục đích gõ cửa là để trả lại đàn ghita cho cô…
Trở lại phòng trọ, Lục Minh Chu vọt vào nhà tắm, thay một bộ quần áo thoải mái rộng rãi ngả xuống ghế sô pha.
Một căn phòng đơn giản gồm một phòng ngủ một phòng khách và được dọn dẹp rất sạch sẽ. Đồ đạc của anh không nhiều, chỉ có một cái vali. Phòng khách tối tăm, anh mở laptop lên, ánh sáng màn hình phản chiếu trong mắt anh, lóng lánh trong suốt. Tầm mắt Lục Minh Chu kín đáo nhìn thoáng qua căn phòng nhỏ mình đang ở, anh gác chân phải lên bàn trà, chợt khẽ thở dài.
Một tháng rồi, cũng rất lâu rồi, anh thật không thể chịu nổi nữa.
Anh nhắm mắt vào một lúc, đầu ngón tay xoa xoa thái dương để bớt mệt mỏi, bỗng có tiếng gõ cửa kèm giọng nói dịu dàng của cô gái, “Anh có thể ra ngoài một chút không?”
Lục Minh Chu từ từ mở mắt nhưng không trả lời.
Giang Điềm lặp lại một lần nữa, Lục Minh Chu sợ cô sẽ ăn vạ không chịu đi, đành phải đi đến mở cửa. Anh đứng dựa vào cửa, ánh mắt dò xét Giang Điềm, cô đã thay quần áo thành một chiếc váy trắng, tóc ướt sũng bị quấn thành một đống buộc tùy ý ở sau đầu.
Giang Điềm nhìn anh, giọng nói mang theo chút áy náy, “Tôi làm đồ ăn khuya, anh ăn chút gì không?”
Ánh mắt Lục Minh Chu không gợn sóng, lạnh giọng từ chối, “Không cần!”
Anh đang chuẩn bị đóng cửa lại, Giang Điềm đã bước lên trực tiếp nhét cốc mỳ tôm vào tay Lục Minh Chu, nói cực nhanh, “Anh cầm lấy ăn đi, hôm nào lại mời anh ăn một bữa khác.” Nói xong không cho anh thời gian từ chối, cô lập tức chạy về nhà, nhanh chóng đóng cửa lại.
Lục Minh Chu nhìn cốc mỳ trong tay, mặt không biểu cảm gì đóng cửa lại, quay trở lại phòng khách, tùy tiện để nó lên bàn trà.
Chuông điện thoại vang lên, Lục Minh Chu nhàn nhạt liếc nhìn thông báo trên màn hình, là số điện từ nước ngoài, anh một lần nữa dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt dưỡng thần, tiếng chuông reo mãi rồi cũng lặng im.
Trong phòng yên tĩnh, mùi mỳ tôm thơm phức bay ra tứ phía, lúc trước Lục Minh Chu đúng là không đói bụng, nhưng đó đã là khá lâu rồi ——
…..
Giang Điềm sấy khô tóc, lại lộn vào bếp đun nước, cô vừa mới đưa đồ ăn khuya cho Lục Minh Chu, bây giờ chính mình cũng đói bụng. Cô mở tủ bát lấy ra một hộp mì, vừa xé bao bì ra, đột nhiên có cảm giác sai sai.
“A ——”
Cô nhớ tới gì đó, không nhịn được mà kinh hô một tiếng, vội vàng giơ gói mì lên nhìn, biểu cảm có chút cứng nhắc.
Cái hộp trên tay bị cô ném vào thùng giác, cô lại nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng, tóc tai bù xù gõ cửa phòng Lục Minh Chu.
Lục Minh Chu vừa mới rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ, thì Giang Điềm lại tới trước cửa. Anh ra mở cửa, giọng không kiên nhẫn ném xuống một câu, “Còn chuyện gì nữa?”
Giang Điềm đã quen với việc anh hung dữ rồi, chỉ khẩn trương hỏi, “Anh đã ăn đồ ăn khuya chưa?”
Lục Minh Chu rũ mắt trả lời qua loa hai chữ, “Chưa ăn.”
Lồng ngực Giang Điềm tức khắc thở phào, đưa tay vuốt vuốt thông khí.
Mí mắt phải của Lục Minh Chu đột nhiên giật một cái, chỉ thấy Giang Điềm cách đó vài bước, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Anh không ăn là tốt rồi, mì gói kia là của người thuê trước bỏ lại, thảo nào tôi tự hỏi mình đã mua mì gói lúc nào chứ.”
Mắt phải Lục Minh Chu càng co giật dữ dội, anh bực bội vò mái tóc.
Giang Điềm nhìn anh nở nụ cười, bên má trái lõm lại một cái lúm đồng tiền nhỏ, “Tôi vừa mới xem một chút, đều là quá hạn sử dụng hơn tháng rồi.”
“…”
Giang Điềm cong cong mí mắt, cảm thán một câu, “May mà anh không ăn!”
“…”
Lục Minh Chu cứng cả quai hàm, anh đóng sầm cửa “sầm” một tiếng, thậm chí rung cả mặt đất.
Giang Điềm bị sặc bụi, che ngực ho khụ khụ.
Đóng cửa xong, Lục Minh Chu tối sầm mặt, lao ngay vào nhà vệ sinh.
Kỷ Thịnh nói không sai, đâu phải chỉ bát tự không hợp ——
Giang Điềm?
Sao cô không đổi tên thành Giang Đòi Mạng luôn đi!
_______
() Melatonin: là một hormone được sản xuất bởi tuyến tùng, đây là tuyến có kích thước bằng hạt đậu nằm ở giữa não. Melatonin có tác dụng gây buồn ngủ nên thường được sử dụng trong việc điều hòa giấc ngủ, hỗ trợ và nhịp sinh học nhưng nó không phải là thuốc ngủ.