Tối nay, trong vòng tay của anh, nó ngập tràn hạnh phúc. Có lẽ lấy anh là quyết định đúng đắn nhất mà nó đưa ra. Nằm gọn trong tay anh, nó mãn nguyện mỉm cười.
- em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? – anh định ôn lại kỉ niệm với nó
- tất nhiên rồi, hôm đó anh làm em bị chảy máu cả chân lại còn làm hỏng cả cái xe yêu quý của em nữa chứ- nó nghĩ lại hồi trước, tự nhiên giờ lại cảm thấy vui vui. Và cuối cùng thì em lại lấy của anh nữa chứ- nó cười vui vẻ
- Còn em cũng làm anh suýt chút nữa không kí được hợp đồng với đối tác- anh véo mũi nó mắng yêu
- Nhưng cũng lạ lắm nhé, chẳng hiểu sao hôm đấy em lại nổi hứng đứng giằng co với anh- nó vui vẻ nói sự băn khoăn của mình khi ấy. hôm đấy em gọi anh là chú, lại còn mong anh bị tai nạn thêm lần nữa chứ- nó hồn nhiên kể lại sự việc.
- Chẳng phải đó là định mệnh sao. anh chưa bao giờ đứng đấu khẩu với con gái vậy mà hôm đó lại cãi nhau với em giữa đường, đúng là số trời- anh suy nghĩ rồi kết luận
- Không phải số trời thì em và anh có thể là vợ chồng được sao?- nó cho rằng đó là duyên phận của hai người.
- Em có nhớ lần thứ hai anh và em gặp nhau ở siêu thị không?- anh nhớ lại những lần gặp nó
- Nhớ chứ, lần đó em đi mua đồ chuẩn bị cho buổi gặp mặt,- nó cũng nhớ lại. mà hôm đó anh và em cùng tranh nhau mua một sợi dây chuyền nhưng người mua được cuối cùng lại là em- nó cười tỏ vẻ đắc thắng. mà hôm đấy anh mua dây cho ai vậy?- nó vờ tra khảo anh.
- Anh mua cho người yêu đấy- anh vừa nói vừa liếc nhìn thái độ của nó xem nó phản ứng ra sao
- ………………..- im lặng, tự nhiên nó buồn, chẳng lẽ nó lại buồn lòng vì chuyện đó. Nó ghen ư
- Anh đùa thôi- anh cười khi thấy thái độ của nó. Đó là thiết kế của anh nên anh muốn mua về làm kỉ niệm đấy- anh ôm nó
- Thật không?- tự nhiên nó rạng rỡ, con gái thật khó hiểu
- Thật. em là người duy nhất anh yêu- anh khẳng định
- Em cũng vậy- nó cười tươi.
Hai người cứ vui vẻ ôn lại những cuộc nói chuyện, những thay đổi từ khi gặp nhau. Đột nhiên….
- anh có nhớ trước khi cưới chúng ta có làm một bản hợp đồng hôn nhân không?/- nó hỏi anh
- nhớ chứ. chúng ta vẫn còn một điều chưa viết- anh trả lời
- giờ mình bỏ nó đi được chưa anh?- nó hỏi vì giờ anh và nó đã yêu nhau rồi thì cần gì cái hợp đồng dở hơi kia nữa
- chúng ta hãy cứ giữ nó đi- anh đề nghị
- tại sao?- nó tò mò. Chẳng lẽ anh không muốn em ở bên anh- nó buồn buồn
- không phải, anh muốn chúng ta hoàn thành nốt điều ở hợp đồng hôn nhân này- anh xoa đầu nó
- điều gì ạ?- nó hỏi anh với ánh mắt tròn xoe
- điều hợp đồng hôn nhân: hai bên phải yêu nhau thật lòng. Không rời xa nhau dù cho có chuyện gì xảy ra- anh cười nhìn nó đọc nốt điều khoản cuối cùng của hợp đồng hôn nhân
- điều hợp đồng hôn nhân: hợp đồng này có giá trị trọn đời không một tòa án hay luật sư nào có thể phủ nhận giá trị của nó- nó cười xà vào lòng anh hạnh phúc
- à quên!- anh thốt lên vẻ tiếc nuối
- quên chuyện gì hả anh?- nó tò mò
- quên là phải bắt em sinh thật nhiều con cho anh- anh cười gian khiến nó xấu hổ.
từ một hợp đồng hôn nhân nhằm chống chế cuộc hôn nhân này nó đã trở thành hợp đồng hôn nhân trọn đời, à không ,nó không còn được gọi là hợp đồng nữa mà nó đã trở thành minh chứng cho tình yêu của hai người, gắn kết tình yêu của hai người với nhau mãi mãi, đó quả là một điều kì diệu.
( mình sẽ tiếp tục tham khảo ý kiến của mọi người về việc kết thúc truyện để có cách đưa các tình tiết cho hợp lý. rất mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình. cảm ơn mọi người ạ!)