Không nằm ngoài dự đoán của đám người làm, từ ngày biết nó mang thai anh luôn có những hành động rất chi là ngố chỉ với mong muốn làm sao để làm cho nó và con có thể khỏe mạnh thôi. Khác với những gì nó thấy trên ti vi, vì nó bị nghén nặng công thêm việc ăn uống trước kia cũng khá kén chọn nên giờ nó chẳng ăn được gì. Cứ nhìn thấy thức ăn thì chỉ trực vào nhà vệ sinh, người nó không béo lên chút nào thì thôi mà lại còn gầy đi mới chết chứ.
Anh và người nhà lo lắng cho nó lắm, anh dành nhiều thời gian cho nó hơn. Hàng ngày anh dành buổi sáng ngồi nịnh nọt, ép uổng nó ăn xong mới đi làm, trưa anh lại tạt về nhà xem nó ăn uống thế nào, tối về anh lại đích thân thân chinh xuống bếp làm những món nó thích để tẩm bổ cho nó. Anh cũng thường xuyên đưa nó đi chơi để tâm trạng của nó tốt hơn. Anh cứ như con thoi cứ chạy đi chạy lại cả ngày nhưng anh không thấy mệt mỏi chút nào mà chỉ thấy hạnh phúc vì anh và nó sắp chào đón đứa con bảo bối ra đời. thấy anh như vậy nó cũng thương anh lắm bảo anh không cần làm thế nhưng anh không yên tâm giao nó cho ai khác chăm sóc, nó vui lắm, được làm vợ của anh nó thấy thật không uổng kiếp này.
Nhưng nó vẫn trẻ con lắm. thỉnh thoảng vẫn hay nhõng nhẽo với anh. Nhiều hôm đám người làm không thể nhịn cười trước hành động một người cứ cầm bát cơm chạy theo bắt ăn còn một người thì chạy cơm như chạy giặc ấy.
Ông nó hôm nào cũng sang xem cháu và chắt của mình ra sao. thiên thanh thì hôm nào cũng sang đòi nói chuyện với đứa cháu trong bụng của nó, thật buồn cười. bốn bề phụ huynh thì ngày nào cũng gọi nóng cả di động của anh và nó căn dặn đủ điều vì họ chưa thể về nước ngay được, cả nhà nó lúc nào cũng như cái chợ. chỉ có nó là chịu khổ suốt ngày phải ăn, ngủ, và nghe dặn dò mà sao nó cũng chẳng thể làm được.
Anh và nó cũng đi mua đồ cho em bé. Được cái hay là anh và anh rất hợp trong việc mua đồ nên chẳng mấy chốc đã đầy cả gian phòng đồ trẻ em trong khi em bé phải tháng nữa mới ra đời.
năm sau
- anh ơi, nhanh lên, em đợi phút rồi đấy!- nó ở tầng dưới gọi với lên giục anh. Hôm nay cả nhà anh đến khách sạn PARADISE.
- hôm nào bố cũng đợi mẹ cả tiếng mà bố có nói gì đâu, mẹ cứ gây với bố thế chứ- đứa bé trai đẹp như thiên thần bênh bố nó
- Đúng là con trai bố- anh xuống bế bổng đứa con trai lên thơm vào má nó âu yếm
- hai bố con dám bắt nạt em, - nó vờ giận. làm mẹ rồi nhưng nó vẫn trẻ con lắm,
- không dám đâu- hai bố con anh nhìn nhau đồng thanh cười.
- Ấy chết, đợi em một chút nhé- nó chạy lên phòng lấy sợi dây chuyền mà anh thiết kế đeo vào cổ.
Ở dưới nhà, anh với đứa bé trai nhìn nhau lắc đầu cười vì sự đáng yêu của nó. Thằng bé cũng không nhõng nhẽo như nó. Thậm chí nó còn cùng anh chăm sóc cho nó như không phải là nó chăm sóc cho mọi người ( ai bảo có mình nó là phụ nữ cơ chứ).
Trên đường đi
- con có biết tại sao mình lại đến khách sạn PARADISE vào ngày này mỗi năm không?- anh gợi chuyện
- chẳng phải là bố mẹ đã gặp mặt ở đó rồi kết hôn sao- thằng bé nghe đám người làm nói lại
- đúng vậy, nhưng ở đó còn có một sự kiện quan trọng nữa cơ- anh bí hiểm
- là gì ạ?- thằng bé háo hức
- là mẹ tí chết vì lao bộ hơn ba mươi tầng lên sân thượng đó -nó ấm ức kể tội anh
- thật ạ?- thằng bé thích thú
- ừ- anh cười. nhưng đó cũng là nơi bố tỏ tình với mẹ con và là nơi mẹ con không gọi bố là chú nữa
- sao bố lại bắt được mẹ lại không gọi bố là chú nữa?- nó cũng đã nghe giai thoại chú- cháu của phụ mẫu mình rồi nhưng nó tò mò không biết ông bố tài hoa của mình làm cách nào mà làm cho người mẹ trẻ con cứng đầu bướng bỉnh trước mặt nó đây nghe lời.
- chỉ với một câu thần chú thôi? -Anh cười tươi
- đừng có nghe bố nói bậy- nó không muốn hình ảnh của mình lép vế trước con trai.
- Là gì vậy bố?- thằng bé tò mò
- “ đừng gọi là chú nữa vì … anh yêu em”- anh cười tươi nhìn con trai mình. con phải nhớ câu thần chú này vì nhờ nó mà con mới có mặt ở đây đấy- anh nhìn con trai
- Vâng thưa bố- thằng bé vui vẻ
Cả ba người cùng cười vang
Thật là định mệnh, hôn ước đã đưa anh và nó đến với nhau nhưng phải chăng việc nó gọi anh bằng chú mới chính là cái nôi bắt đầu cho câu chuyện tình cuộc họ, phải chăng chính việc nó gọi là chú cháu đã kéo tình cảm của họ đến gần nhau hơn, khiến trái tim họ nghĩ đến nhau nhiều hơn. Để rồi cái kết viên mãn của chuyện tình đó cũng bắt đầu bằng câu nói “ đừng gọi là chú nữa vì... anh yêu em”.