"Cậu đã dốc hết sức lực, chịu đựng nhục nhã, vất vả lắm mới giấu được việc đi ở chui tới ngày hôm nay. Nhưng người đàn ông này lại chơi xấu, trực tiếp xài vũ khí công nghệ cao luôn, hiếp người quá đáng!"
- ----------------------------------
Một tuần trôi qua, lại sắp họp nhóm nhưng vẫn không có tin tức gì từ tên khốn thông minh anh tuấn kia. Danh bạ WeChat, SMS, mọi thứ đều trống trơn. Văn Địch chỉ có thể tiếp nhận sự đày đọa của người hướng dẫn trong cuộc sống cô đơn chẳng có gì an ủi này.
Cuộc họp nhóm được tổ chức trong phòng họp của tòa nhà khoa Văn, mọi người làm một bản PPT đơn giản, tổng kết tiến độ công việc trong tuần và báo cáo tóm tắt các bài luận văn đã đọc, sau đó là giờ phê bình theo thường lệ của gia sư.
Chắc vì rớt bình chọn giảng viên thâm niên nên Lưu già giận cá chém thớt, hành hạ học sinh của mình, hôm nay ông ta phê bình cực kỳ gay gắt. Từ lúc Văn Địch tóm tắt tài liệu ông ta liền bắt đầu chỉ trích, đầu tiên là mắng cậu không có tính sáng tạo, sau đó chê cậu không tổng kết lại quan điểm, rồi lại than cậu không có kế hoạch, đã năm tư tiến sĩ rồi mà bài luận văn đến tạp chí C cũng không được lên.
"Nhưng mà," Lưu già nhìn cậu và nói, "Tôi đoán trình độ cậu chắc tới đây là cùng."
Kể từ khi bắt đầu học tiến sĩ tới nay, đây là lần thứ một ngàn lẻ một Văn Địch muốn từ bỏ sự nghiệp học tập của mình.
Cậu tưởng rằng sau bốn năm cậu đã rèn luyện được một tâm lý mình đồng da sắt, bỏ ngoài tai lời chế nhạo của người hướng dẫn nhưng không ngờ cậu vẫn bị dồn ép đến mức không thở được.
Cảm giác nghẹt thở của nỗi tuyệt vọng giống như đang chìm trong biển sâu. Cậu buộc mình hít một hơi thật sâu, nhớ lại những ký ức đẹp và những lời an ủi của mẹ, vất vả lắm mới ngoi lên khỏi mặt nước, vừa mới thở lấy hơi thì đàn em đã kết nối với màn hình lớn và bắt đầu báo cáo.
Cậu lập tức bị kéo xuống.
Cô gái khóa dưới nghiên cứu về chiều hướng giới tính và quyền lực trong các vở kịch của Shakespeare, cũng như sự phát triển trong vai trò của phụ nữ. Bài báo mới nhất của cô – "Phụ nữ độc thân trong các vở kịch của Shakespeare: Tín ngưỡng, hoài nghi và khám phá thân thể" - đã xuất hiện trên tạp chí hàng đầu trong lĩnh vực này, Shakespeare Quarterly.
Đây chính là sự khác biệt trong thế giới.
Ánh mắt của Lưu già toát lên vẻ tán thưởng hiếm có, Văn Địch còn tưởng rằng cho dù Shakespeare chuyển thế viết luận văn về tác phẩm của mình của không thể làm hài lòng ông ta.
Đầu ngón tay Văn Địch cào bàn phím, cậu ngơ ngác nhìn ra sân trường bên ngoài cửa sổ. Chắc là cậu không phù hợp với nghiên cứu văn học rồi. Nhưng lỡ học lên tiến sĩ rồi, thời gian cũng đổ vào rồi, bây giờ đã quá muộn để quay đầu.
Sau cuộc họp, ngoại trừ cô đàn em đóng góp tạp chí hàng đầu cho người hướng dẫn, tất cả nghiên cứu sinh đều ỉu xìu, tiu nghỉu cụp tai, quanh thân là một bầu không khí chán nản và u ám. Văn Địch đi xuống tầng với hai cậu đàn em, bắt đầu tám chuyện về người hướng dẫn như thường lệ. Năm ngoái bọn họ phải viết một tác phẩm chuyên ngành cho Lưu già, bị bóc lột hơn ba tháng, từ đó hình thành nên tình anh em sống chết có nhau. Đàn em là đứa đứng đầu nhóm chân chạy vặt, cậu ta và Văn Địch coi như là người cùng cảnh ngộ. Tiết mục chửi người hướng dẫn sau mỗi buổi họp là đặc sản xả giận không thể thiếu của bọn họ.
Nhưng mà hôm nay người anh em lại không chửi kẻ thù cùng Văn Địch, vừa mở miệng đã đem tới một tin sét đánh giữa trời quang: "Đàn anh, em phải đi rồi."
Văn Địch sửng sốt: "Hả?"
"Em đã nộp đơn xin thôi học," cậu đàn em nói, "Tuần này là buổi họp nhóm cuối cùng của em."
"Vậy... em định đi đâu?"
"Em đã liên hệ với một giảng viên tại Đại học Zurich, ông ấy đồng ý nhận em rồi."
Nghỉ học để học lại là một chuyện vô cùng dũng cảm. Thứ nhất, phải battle đòi giảng viên thả người, thứ hai, phải liên lạc với giảng viên mới. Bởi vì cùng một lĩnh vực nên các giảng viên đều biết nhau, tìm được một nhóm mới sẵn sàng chấp nhận họ là vô cùng khó. Huống chi đổi người hướng dẫn mới rất có thể phải bắt đầu lại từ con số không, thời gian bỏ ra trước đó đều bị uổng phí.
"Xem như em làm không công một năm vậy. Đàn anh à, anh cũng cân nhắc thử đi, không tìm được người hướng dẫn mới trong nước thì mình đi nước ngoài, " Cậu đàn em nói, "Ở lại đây ngoại trừ việc nghe ông ta ba xàm ba láp thì mình còn học được cái gì khác đâu. Suốt ngày vạch lá tìm sâu bài tụi mình nhưng bài báo chuyên ngành của ông ta bị ban biên tập từ chối mấy lần rồi?"
Văn Địch thở dài: "Anh không có tiền du học."
Cha mẹ cậu quả thật có chút tiền nhưng đây cũng là tiền mồ hôi nước mắt của bọn họ, còn phải chăm sóc ông bà cậu nữa. Cậu không thể tăng thêm áp lực không đáng có này cho nhà mình: "Hơn nữa bây giờ em mới hơn một năm, anh sắp xong bốn năm rồi, sao mà bỏ được."
Người khác học cử nhân xong liền ra đời kiếm tiền, cậu còn học đến năm hai mươi bảy tuổi đã tệ lắm rồi, còn bỏ học làm lại từ đầu?
Sai thì phải nhận, sai rồi cũng phải tiếp tục.
Cậu nói "Chúc mừng" với đàn em nhưng thực ra cõi lòng giăng kín mây đen. Chân chạy vặt đi mất nhưng khối lượng công việc phiền toái vẫn vậy, sự bóc lột sau này chỉ càng trở nên nghiêm trọng hơn thôi. Sau đó cậu nhớ ra đã một tuần rồi thầy vẫn không liên lạc, trong mây đen lập lòe ánh chớp, từng hạt mưa tí tách rơi xuống.
Cuộc sống đúng là phúc không đến hai lần, họa tới không chỉ một. Học tập lẫn tình duyên cả hai đều no hope, ngay cả thời gian để thở cũng không có. Từ lúc cậu đưa số điện thoại tới nay đã là một tuần. Trong một tuần này cậu nhận ba cuộc gọi tiếp thị bất động sản, cho vay và lớp học thêm, cộng thêm một cuộc gọi nhầm số và một cuộc gọi lừa đảo.
Mỗi một dãy số mới là một bong bóng xà phòng nổ bụp.
Văn Địch thở dài, tạm biệt đàn em, nhìn đối phương bước lên con thuyền hướng đến tự do, bản thân vẫn dậm chân tại chỗ, cả người ướt sũng.
Từ nhỏ cậu đã bị vận xui quấn lấy, trượt nguyện vọng kỳ thi đại học, gặp khó khăn trong kỳ tuyển dụng mùa thu, chọn người hướng dẫn thì gặp phải người vớ vẩn, mối tình đầu là một thằng khốn nạn. Hai mươi sáu năm mốc meo nhưng ông trời không thể cho cậu một tia nắng, để cuộc đời của cậu được sáng sủa hơn một xíu ư?
Cậu chắp tay, chán nản bước đi dưới bóng cây. Trưa thứ bảy sân trường thiếu đi những dáng vẻ vội vã đi học của ngày thường, những gương mặt trẻ lũ lượt xuất hiện ở thư viện rồi chia tách tại giao lộ, đi tới những tòa căng tin khác nhau.
Giữa dòng người chợt lẫn vào một gương mặt quen thuộc. Văn Địch đứng đó một lúc, xác nhận mình không nhìn nhầm, do dự một lát rồi dứt khoát chạy về phía bóng người đấy.
Đời đã khổ đủ rồi, muốn có được niềm hạnh phúc nhỏ nhoi thì phải dựa vào bản thân nỗ lực giành lấy, điều này chẳng đúng sao?
Khí lạnh hận đời quanh thân lập tức biến thành máu nóng xộc thẳng lên đầu, khiến cậu vô cớ nổi giận. Cậu xuyên qua dòng người, tránh người này né người kia rồi dừng lại trước mặt người nọ. "Thầy, " Cậu đanh giọng chất vấn, "Tại sao thầy không tìm em đòi nợ?"
Biên Thành chẳng hề ngạc nhiên khi thấy cậu nhưng người bên cạnh anh lại tỏ vẻ đăm chiêu. Người này híp mắt quan sát Văn Địch như thể đây là lần đầu tiên y thấy một con nợ ưỡn ngực tự tin đến tìm chủ nợ.
Văn Địch nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông này quen quen, rất nhanh cậu đã nhớ ra đây chính là người bạn thích diễn trò đã tạt nước vào Biên Thành ngày đấy.
Chết rồi, vội vàng quá, thấy mỗi người thầm thương mà quên để ý là bên cạnh thầy có người.
Văn Địch ngượng ngùng xoa mũi. Cản thầy là một chuyện, có người ngoài lại là chuyện khác. Tiến sĩ khoa Văn tìm giảng viên khoa Toán, nhìn kiểu gì cũng thấy đây chẳng hề giống một cuộc trò chuyện học thuật thông thường.
Cậu không muốn bắc loa tuyên bố khắp nơi là mình đang theo đuổi thầy đâu.
Cậu đang định tìm lý do để bỏ trốn nhưng tiếc là người bạn thích diễn trò kia chỉ ngại không có trò vui, "Sao ông không giới thiệu hai bên với nhau nhỉ?" Y híp mắt cười với Biên Thành.
Hình như Biên Thành cảm thấy không thấy cần thiết nhưng vẫn hoàn thành nghĩa vụ của mình với tư cách là người trung gian: "Đây là Văn Địch, kém ông hai tuổi, là tiến sĩ khoa Ngoại ngữ."
"Đàn em khoa Ngoại Ngữ, đúng là của hiếm, " Y mỉm cười đưa tay ra với Văn Địch, không đợi Biên Thành giới thiệu y đã nói: "Tống Vũ Trì, khoa Kỹ thuật Nhiệt lớp bốn."
Văn Địch bắt tay y một cách bị động, không biết nên phản ứng thế nào.
Tống Vũ Trì nhìn cậu, giọng điệu hiền hòa lại mang theo một chút thương hại: "Tim cậu thế nào?"
Được đàn anh lần đầu gặp mặt quan tâm sức khỏe bản thân, Văn Địch mù mờ: "Vẫn ổn."
"Gan và phổi thì sao? Có nóng trong người không?"
"Có hơi?"
Tống Vũ Trì liếc Biên Thành, thu tay lại: "Vậy chắc hơi phiền đây."
Trong đầu Văn Địch toàn dấu chấm hỏi nhưng Tống Vũ Trì không để bầu không khí kỳ quặc này kéo dài quá lâu. Y liếc đồng hồ, vẫy tay với Biên Thành: "Buổi chiều tôi có buổi tuyển chọn kép[1] nên giờ tôi đi chuẩn bị sơ yếu lý lịch đây, gặp sau nhé."
Sau đó y lại mỉm cười với Văn Địch - một nụ cười đầy hàm ý, thần bí và chọc ghẹo, sau đó y bỏ lại một chuỗi câu đố rồi chạy mất dạng.
Văn Địch nhìn bóng lưng y, nỗi nghi ngờ trong lòng đẩy tức giận và phiền muộn vừa rồi sang một bên.
Cảm giác bị trăm móng tay cào vào tim thật khó chịu, cậu lắc đầu, quay lại chủ đề chính, ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt tra hỏi Biên Thành, người đứng ngoài cuộc từ nãy.
Biên Thành nhìn cậu một lúc lâu, lâu đến mức cậu tưởng bản thân nhớ nhầm, đêm đó thực ra không hề có cuộc đối thoại nào hết. Sau đó Biên Thành lấy điện thoại ra, mở danh bạ, chìa ra trước mặt cậu: "Cậu đưa tôi số sai."
"Sao có thể..." Văn Địch đang nói dở thì chợt ngừng lại.
Dưới ánh nắng chói chang, độ sáng của điện thoại được chỉnh lên mức tối đa, bày ra lỗi sai một cách rõ ràng trước mặt cậu. Cậu viết ngược vị trí của chữ số thứ năm và thứ sáu.
Những cạm bẫy thường gặp khi gõ bằng hai tay.
Văn Địch tuyệt vọng nhắm mắt lại, muốn quay lại đêm đó nhấn cái đầu chếnh choáng vì mỹ nhân xuống cống.
Sai ngu vờ lờ, giống như vô số lần cậu viết nhầm ngoặc tròn thành ngoặc vuông vậy. Có thể khiến cậu chuyển từ khoa tự nhiên thành khoa xã hội, cũng có thể khiến cậu mất cơ hội gặp lại người thương.
Đôi mắt hạnh chột dạ nhìn về phía căn tin đằng xa. Thấy cậu không trả lời, Biên Thành hỏi: "Chẳng phải bảo tôi đòi nợ à? Không tính nữa hả?"
Văn Địch hít sâu một hơi, lấy điện thoại từ tay Biện Thành, nhập lại số, kiểm tra hai lần rồi trả lại.
Biên Thành nhìn màn hình, áp điện thoại lên tai.
Chiếc iPhone trong tay Văn Địch rung lên, cậu vội vàng nhấn nút nhận.
"Xem ra lần này đúng rồi." Biên Thành nói.
Văn Địch muốn xông vào trung tâm di tích văn hóa cách đó 500 mét nằm vào mộ cổ yên giấc ngàn thu. Mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ, chưa kịp nói gì thì Biên Thành đã cúp điện thoại.
Văn Địch im lặng cất điện thoại đi, hít một hơi thật sâu, tự nhắc nhở bản thân bí quyết để cưa crush là mặt dày --- nhầm, là dũng cảm: "Thời gian hẹn đã qua rồi, ngày mai thầy có rảnh không?"
Biện Thành trả lời rất nhanh: "Có."
"Vậy 12 giờ trưa mai được không?" Phải có được đáp án rõ ràng, quan trọng là không cho người ta được lựa chọn.
"Được."
Văn Địch thở phào, xoay người muốn rời đi nhưng lại bị Biên Thành ngăn lại: "Chúng ta gặp nhau ở đâu?"
Cậu không ngừng bước, giơ điện thoại lên chỉ vào màn hình: "Em sẽ nhắn qua WeChat."
Cuộc gặp gỡ tình cờ trong khuôn viên trường này đã thay đổi tâm trạng của cậu. Trời quang nắng đẹp, gió lạnh cũng không quá buốt, đạp xe dưới tán cây trơ trụi vài chiếc lá, ngày đông Bắc Kinh cũng trở nên thuận mắt hơn rất nhiều.
Hẹn được bữa ăn cũng chẳng dễ dàng, Văn Địch quyết định chọn một nhà hàng thật tốt ---- trang trí đẹp, không gian tốt, vị trí gần, không quá đông vào cuối tuần và không quá đắt, đây là điều quan trọng. Yêu cầu trí trá như vậy cần phải đầu tư cực nhiều cho công cuộc tìm kiếm.
Cậu vừa lập danh sách trong đầu vừa xoay chùm chìa khóa. Đi tới hành lang tầng ba bỗng cảm giác được có gì đó không ổn.
Phải rồi, vừa gặp được chuyện tốt.
Dựa theo quy luật bù trừ, nếu như gặp chuyện tốt thì sau đó tất nhiên là...
Cậu đột ngột ngẩng đầu, nhìn về góc phía trên cửa nhà hàng xóm, trên bức tường trắng xám có thêm một vật. Màu đen, nhỏ nhắn, đang xoay, bên cạnh còn nhấp nháy chấm đỏ.
Đồng tử của cậu lập tức co lại, nhanh chóng xoay người lấy tay che mặt, sau đó mò chìa khóa cấp tốc mở cửa ---- dùng nhiều sức quá nên chìa khóa xẹt qua vài vệt trắng trên ổ ----- nhào vào trong nhà, đóng sầm cửa.
Dựa vào cửa thở hổn hển, Văn Địch lấy điện thoại di động ra mở WeChat, ngón tay run lên vì tức giận và hoảng sợ, không hiểu tại sao lại đổi phương thức nhập văn bản, suýt nữa thì gửi bính âm cho đối phương.
Cậu hy vọng dấu chấm câu sẽ truyền tải sự tức giận của mình đến hàng xóm.
Văn Địch: [Cậu lắp camera giám sát ở cửa từ khi nào??!]
Cậu đã dốc hết sức lực, chịu đựng nhục nhã, vất vả lắm mới giấu được việc đi ở chui tới ngày hôm nay. Nhưng người đàn ông này lại chơi xấu, trực tiếp xài vũ khí công nghệ cao luôn, hiếp người quá đáng!
Một lúc sau hàng xóm trả lời, vẫn chọc chửi như thường lệ: [Cậu quản được à, lắp camera trước cửa nhà không vi phạm pháp luật.]
Văn Địch: [Cậu xâm phạm quyền riêng tư của tôi!]
Hàng xóm: [Tôi đã điều chỉnh góc độ để không quay tới cửa nhà cậu.]
Văn Địch: [Khác đéo gì?! Mỗi ngày tôi về đều thấy nó!]
Hàng xóm: [Cậu có thứ gì không thể bị nhìn thấy à?]
Ánh mắt Văn Địch như muốn đốt thủng màn hình. Có thứ gì không thể bị nhìn thấy à? Là tao đéo muốn cho mày thấy đấy!
Cậu ở chui cậu chột dạ đấy thì sao?
Văn Địch: [Việc ra vào nhà hàng ngày là hành tung cá nhân, cậu quay lại cái này cũng đã là xâm phạm quyền riêng tư của công dân rồi. Hơn nữa nơi lắp camera là không gian công cộng, phải được sự cho phép của tôi. Tôi không chất rác trước cửa thì cậu cũng không thể lắp camera trong góc tường!]
Đợi một lúc cũng không thấy đối phương trả lời, căn cứ theo hiểu biết của Văn Địch thì thằng này đang chuẩn bị phản công. Cậu nhân lúc không bị quấy rầy liền lên mạng tra những vụ án tranh chấp liên quan, tích trữ đạn dược, chỉ đợi quân địch hồi đáp sẽ one hit thằng cha này.
Mấy phút sau màn hình sáng lên, Văn Địch đang nóng lòng chờ đợi nhưng đọc phản hồi liền sửng sốt.
Hàng xóm: [Vậy thì tôi sẽ tháo nó.]
Văn Địch không thể tin nổi, nhìn chằm chằm màn hình. Cái gì? Thế là xong rồi? Không vơ đũa cả nắm, không công kích cá nhân?
Chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón quân thù, xung quanh khói lửa nghi ngút bỗng kẻ địch thu binh. Văn Địch sợ hãi, có cảm giác như bước hụt chân.
Dễ thế?
Từ khi nào anh ta bắt đầu chú ý mấy vấn đề trật tự công cộng, thuần phong mỹ tục, láng giềng hòa thuận vậy?