"Không mở cửa thì tốt hơn. Lần trước tôi đến cậu không mở cửa nhưng người yêu cũ tới lại mở cửa. Rốt cuộc tiêu chuẩn mở cửa của cậu là gì vậy?"
- ----------------------------------
Sau khi dạy xong, Vu Tĩnh Di đeo balo ngồi xe buýt về khu chung cư. Chiếc balo này được cha cô mua khi cô còn học đại học, vô cùng bền. Khi cô đi dạy học vẫn buộc đuôi ngựa, đeo kính, mang balo như hồi cấp ba, đứng trong đám đông cũng giống như học sinh cấp ba.
Cô bước vào nhà, liếc mắt bèn thấy có người đang ngồi trên ghế.
Văn Địch dựa vào lưng ghế, co chân, giẫm gót chân lên thành ghế, cong người lại. Một tay cậu ôm đầu gối, một tay cầm điện thoại lướt gì đấy, vẻ mặt nghiêm trọng như thể trước mặt không phải là một thiết bị điện tử, mà là kẻ tử thù có mối thù giết cha. Trên bàn có một cuốn sổ ghi chú đơn giản, trong sổ có vài hàng chữ rải rác.
Nghe thấy tiếng động, người ngồi trên ghế quay mặt lại: "Bà về rồi."
Vu Tĩnh Di gật đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của cậu: "Ông đang xem gì vậy?"
"Trứng rồng," Văn Địch dời mắt về màn hình, trong mắt tràn đầy hận ý, "Tiểu thuyết ngắn của Robert Forward."
"Tác giả này là ai?" Vu Tĩnh Di khó hiểu, "Sao tự dưng lại đi đọc nó vậy?"
Văn Địch mím môi, ký ức về quán lẩu hiện lên trong đầu. Biểu cảm trên mặt cậu lần lượt là thèm muốn, xấu hổ, tiếc nuối, cuối cùng dừng lại ở căm thù: "Vì tôi muốn dạy cho quỷ cãi một bài học."
"Ai cơ?" Vu Tĩnh Di ngừng lại, nhớ ra hôm nay là ngày hẹn của cậu, "Thầy ấy?"
"Thầy ấy thiển cận một cách cố chấp."
"Anh ấy làm sao cơ?"
"Thầy ấy là loại người sẽ bình chọn cho 200 bài viết tiêu cực trên Douban, " Văn Địch quả quyết kết luận, "Thầy ấy sẽ tìm ra những lỗi logic ở những chỗ nhỏ như đầu kim, chẳng hề biết để ý sắc mặt người khác là gì."
"Hồi trước ông cũng nói rồi mà? Thiên tài có hơi kỳ quặc cũng là điều rất bình thường." Vu Tĩnh Di thả balo xuống ngồi đối diện cậu, "Chắc là người ta chỉ đang theo đuổi sự chính xác mà thôi."
"Tôi không quan tâm," Văn Địch nói, "Tôi muốn ăn miếng trả miếng. Tôi muốn thầy ấy biết trên đời này không có tác phẩm nào mà không chịu sự chỉ trích."
Vu Cảnh Nghi liếc cuốn sổ, thì ra đây là nhận xét tác phẩm? "Bây giờ có thành quả gì chưa?"
Văn Địch nghiến răng nghiến lợi, cánh tay cầm điện thoại run rẩy vì tức giận: "Chưa có."
"Làm sao có thể?" Vu Tĩnh Di nói: "Sao lại có một cuốn tiểu thuyết có logic hoàn hảo được?"
"Đây mà là tiểu thuyết á?" Văn Địch hét lên, "Đây là sách khoa học về sao neutron!"
Vu Tĩnh Di nói "Ồ", chống tay lên mặt bàn, không nói tiếp nữa. Cầm ly nước trong tay, dạy học hai tiếng nhưng cô cũng không có ý định vào bếp rót nước. Mặc dù ngày thường cô cũng yên lặng nhưng hôm nay lại yên lặng thái quá, yên lặng đến mức ủ dột.
Văn Địch ngoẹo đầu nhìn bạn cùng phòng một hồi, đột nhiên bỏ chân xuống ghế, ngồi thẳng dậy: "Bà sao vậy?"
Vu Tĩnh Di hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn cậu: "Hả? Tôi không sao."
"Có gì đó không đúng," Văn Địch nghiêng người tới quan sát sắc mặt của cô, "Bình thường bà về cũng chỉ kêu mệt, nghỉ một lúc rồi lại đi làm đề. Hôm nay bà vừa mệt vừa chán."
"Đi làm là vậy đấy, " Vu Tĩnh Di nói, "Một tháng luôn có vài ngày như thế này, cảm thấy công việc không có ý nghĩa, đời người không có ý nghĩa, sống cũng chẳng có ý nghĩa."
Đây là trạng thái bình thường của người lao động nhưng Vu Tĩnh Di thì khác. Cô là người khi giẫm phải bùn cũng sẽ tiếp tục tiến bước, cho dù càng bước sẽ càng lún sâu hơn.
Văn Địch nghĩ ngợi một hồi rồi hỏi: "Học sinh chọc bà giận hả?"
Trung tâm có rất nhiều chiêu trò, các buổi học 1-1 cũng chia làm đủ mọi loại. Vu Tĩnh Di dựa vào trình độ học vấn được phân thành "gia sư xuất sắc", học sinh đều là con em nhà giàu nhưng thiếu niên mới bước vào thời kỳ trưởng thành cũng đủ khiến người xung quanh tức chết.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi," Vu Tĩnh Di lắc đầu, "Tôi không biết tại sao mình lại để ý nữa."
"Bà để ý thì đó không phải chuyện nhỏ," Văn Địch nói, "Cứ nói với tôi."
Vu Tĩnh Di do dự một lát, có lẽ d.ục vọng muốn giãi bày chiếm thế thượng phong nên cô mở miệng: "Hôm nay là buổi học đầu tiên của em ấy. Cũng không biết giáo viên phụ trách tư vấn đã nói gì với nhóc đó mà sau khi thấy tôi liền mở miệng chê."
Văn Địch cau mày: "Chê cái gì?"
Vu Tĩnh Di im lặng một lúc rồi mới nói: "Thằng bé nói chẳng phải lúc thông báo đã nói gia sư là người đẹp của một trường nổi tiếng sao, vì sao trông cô lại như thế này?"
Văn Địch ngẩn ra, đập bàn: "Mẹ nó thằng nhóc đui mù này đâu ra vậy? Đẹp lắm hay gì mà dám nhận xét người khác?"
"Cũng chẳng thèm nghe giảng, " Vu Tĩnh Di nắm tay đặt lên bàn, cúi đầu nhìn xuống: "Học xong liền bỏ lớp."
Văn Địch cảm thấy trong ngực như bị thứ gì đó chặn lại, nếu như thằng ranh con đó không ở trước mặt cậu để cậu cho nó mấy cái bạt tai thì cậu sẽ chết vì tức mất: "Bà đừng nghe chó sủa bậy, " Văn Địch nói sự thực, "Bà trắng trẻo lại mảnh mai, xấu chỗ nào? Ranh con đấy bị mù mới không thấy vẻ đẹp của bà."
"Không sao đâu, " Vu Tĩnh Di nói, "Tôi đã là người đi làm rồi, cũng không để bụng mấy lời nói của trẻ con đâu."
"Trẻ con đếch gì, đã học tiếng Anh rồi mà sao không biết nói tiếng người?" Văn Địch nói, "Nó là cái thá gì mà dám bình phẩm ngoại hình giáo viên?"
Vu Tĩnh Di nghĩ ngợi: "Cha thằng nhóc là giám đốc Mandarin Airlines, giàu lắm."
"Việc này thì liên quan đếch gì tới nó? Tiền cũng chẳng do nó kiếm, " Văn Địch nói, "Nó có tự vào Cambridge được không? Cái ngữ như nó mà còn dám soi mói tiến sĩ Cambridge."
Vu Tĩnh Di sửa lại cậu: "Tiến sĩ bỏ học."
"Bỏ học thì cũng là bỏ học Cambridge."
Vu Tĩnh Di mỉm cười, cầm cốc đi vào bếp rót nước. Văn Địch quay đầu nhìn cô uống hết cốc nước, sau đó ôm balo trở về phòng ngủ, đóng cửa lại. Sắp tới ngày thi viết của Bộ Ngoại giao, chắc lại về cày đề.
Văn Địch không hiểu tại sao vận mệnh lại luôn thích trêu ngươi, hai cơn giận trong lòng va vào nhau, đang chờ được giải tỏa.
Sau đó, chuông cửa reo.
Văn Địch nhìn về phía cửa, trong lòng càng thêm khó chịu.
Đừng là thằng cha hàng xóm đó nha.
Cậu rón rén đi ra cửa, nheo mắt nhìn vào mắt mèo, nhếch môi cười lạnh rồi ôm balo đi vào phòng.
Là người không cần phải mở cửa.
Nếu là năm năm trước cậu sẽ lập tức xông ra ngoài níu kéo người ngoài cửa, lên án thanh xuân bị chà đạp của mình. Nhưng năm năm trôi qua, mọi ký ức và hận thù giống như ngôi sao cằn cỗi sụp đổ và thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành hố đen hư vô.
Chẳng còn lại gì ngoại trừ sự tồn tại của chính nó.
Chuông cửa tiếp tục reo, Vu Tĩnh Di bị quấy rầy, cô thò đầu ra ngoài hỏi tình huống: "Ai tới vậy?"
"Oan gia ngày xưa." Văn Địch nói.
Vu Tĩnh Di chần chừ chốc lát, sau đó nhanh chóng chạy ra cửa, nhìn qua mắt mèo. Sau khi quan sát bạn trai cũ của bạn cùng nhà, người cô đã mắng chửi suốt năm năm trời, cô quay đầu hỏi: "Ông không mở cửa hả? Tôi thấy chắc nó định đứng ngoài chờ đấy."
"Sao bà lại nói thế?"
"Nó chuẩn bị hút thuốc kìa."
Văn Địch chửi một câu, nhanh chóng mở cửa.
Hà Văn Hiên giống như trong tưởng tượng của cậu. Mặc âu phục đen đeo kính gọng vàng, tóc vuốt ngược ra sau, là sự pha trộn giữa tinh anh Phố Wall và Thung lũng Silicon. Dáng vẻ thiếu niên đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại sự điềm tĩnh của người thành đạt.
Mẹ nó, Văn Địch nghĩ, thằng này chuyên gia chọn những ngày cậu mặc đồ ngủ để tới, dùng trang phục hoa lệ để làm bật lên bộ dạng nhếch nhác lôi thôi của cậu, chẳng có miếng duyên nào.
"Đã lâu không gặp," Hà Văn Hiên nhìn thấy người ở cửa liền nói, "Anh về nước rồi."
Văn Địch mặt không biểu tình rút điếu thuốc trong tay hắn ra ném xuống đất, di mũi chân, "Ai cho phép cậu hút thuốc trước cửa nhà người khác?" Cậu chỉ vào cặp kính gọng vàng nói: "Cậu tự tìm chết thì thôi đi, mắc gì khiến tôi hít khói thuốc chết cùng cậu?"
Hà Văn Hiên im lặng một lúc rồi nói: "Phương thức hoan ngênh này cũng đặc biệt ghê."
"Ai hoan ngênh cậu?" Văn Địch bắt đầu cân nhắc việc dọn nhà, "Có chuyện thì nói, không thì cút."
Hà Văn Hiên cố gắng phớt lờ sự hung hãn trong lời nói của cậu: "Gần đây em rảnh không? Bạn học cấp ba của tụi mình ở Bắc Kinh định gặp nhau, đều là người em biết, cũng là bạn bè của chúng ta."
"Bạn của cậu," Văn Địch sửa lại, "Tôi không coi người cười tôi sau lưng là bạn."
"Em cũng biết tuổi đó dễ phạm sai lầm ngu ngốc mà, em đừng thiếu hiểu biết như tụi nó, " Hà Văn Hiên nói, "Anh đặt bàn ở Tùng Hạc Lâu, anh vẫn nhớ em thích ăn cá sóc chiên."
Văn Địch hít sâu một hơi, cố gắng thở ra càng nhiều càng tốt: "Tôi không thích, là cậu thích. Cậu không nhận ra rằng tới bây giờ tôi chưa từng ăn đồ sốt ngọt ư?"
Người đối diện im lặng một lát rồi nói: "Em thường chọn quán Tô Hàng. Anh tưởng rằng..."
(Hy: Tô Hàng là Giang Tô - Hàng Châu, nổi tiếng với các món có vị ngọt)
"Thôi bỏ đi," Văn Địch xua tay tỏ vẻ không muốn nói thêm, "Nói mấy chuyện này cũng vô ích."
Hà Văn Hiên thở dài: "Xem ra em vẫn chưa tha thứ cho anh."
Văn Địch gãi đầu. Trời Bắc Kinh vẫn đang mùa đông, ban đêm đứng ngoài cửa quả là không thoải mái nhưng cậu không muốn cho người này vào nhà: "Vì sao tôi phải tha thứ cho cậu?" Văn Địch nói, "Cậu chấp nhận sự thật là tôi hận cậu không được hả?"
"Cũng tốt," Hà Văn Hiên nói, "Em hận anh, ít ra anh vẫn có vị trí trong trái tim em."
Vờ lờ, Văn Địch nghĩ, tự luyến vãi. Cậu nên hiểu rõ từ lâu cái loại tự cho mình là trung tâm này sẽ quy hết nguồn cơn cảm xúc là vì hắn ta, cả thế giới đều xoay quanh hắn ta.
Văn Địch nhìn hắn đầy ẩn ý, nói: "Chờ tôi xíu."
Hà Văn Hiên bị những lời này làm cho sửng sốt. Văn Địch quay người đi vào phòng khách, lấy ra một bình xịt hình trụ, sau đó quay lại cửa, giơ tay lên và nhấn nút.
Những hạt màu nâu đỏ bay trong không khí, tạo ra một làn sương mù ngột ngạt và rơi xuống người đối diện. Bộ vest, cặp kính và mái tóc vuốt keo được chăm chút lập tức bám đầy bột cay.
Hà Văn Hiên bị hơi cay xông cho giàn giụa nước mắt, ho sặc sụa phủi quần áo, trông vô cùng chật vật.
"Bạn cùng phòng của tôi thỉnh thoảng về muộn nên tôi mua mấy chai xịt chống sói," Văn Địch đặt bình xịt xuống, vỗ tay, "Tôi đã muốn làm việc này năm năm trước nhưng tiếc là cậu không cho tôi cơ hội."
Tỏ tình trong lúc nước mũi đang chảy thòng lòng là hành vi cực kỳ mất mặt, hễ là người có lòng tự trọng cao thì sẽ không làm nổi, huống chi là con cưng của trời. Hà Văn Hiên liều mạng kiềm nén cơn ho, ra vẻ bản thân vẫn ổn.
"Đáng lẽ cậu nên lái xe tới đây," Văn Địch nói, "Bây giờ cậu ngồi phương tiện công cộng thì không hay cho lắm."
Khóe miệng Hà Văn Hiên giật vài cái, có vẻ muốn nói lại thôi. Nhìn cậu một lần nữa rồi quay người xuống tầng.
Văn Địch nhìn bóng lưng hắn, sự khó chịu bị cuốn đi như mây đen sau mưa.
Cậu đóng cửa lại, bước vào phòng ngủ ngã phịch xuống giường, cuối cùng cũng được thư giãn một xíu sau một ngày xui xẻo.
Sau đó điện thoại rung, Văn Địch nhấc lên nhìn, đảo mắt, lại là tên phiền toái nhà bên. Người này mới im lặng chưa được bao lâu mà sao bây giờ lại nhảy ra làm phiền mình rồi?
Hàng xóm: [Tại sao trong hành lang lại có mùi lạ vậy? Tiêu? Ớt? Còn có khói?]
Mũi chó à, thính thế?
Văn Địch: [Tôi sơ ý làm đổ gia vị.]
Hàng xóm: [Đổ từ bếp ra cửa nhà hả?]
Cả ngày cãi nhau khiến đầu Văn Địch ong ong. Cậu lười cãi lại, không trả lời đối phương. Ai mà ngờ cậu buông điện thoại đi vệ sinh một chuyến, trở về nhìn thử thì thấy tin nhắn mới liên tục xuất hiện.
Hàng xóm: [Vừa rồi có người đến hả?]
Hàng xóm: [Có phải cậu làm đổ gia vị lên người khác không?]
Hàng xóm: [Đang là mùa đông, cửa sổ ngoài hành lang không mở, khi nào mới bay mùi vậy?]
Văn Địch ngồi khoanh chân trên giường đọc tin nhắn, nhíu mày. Cậu không nhắn lại, để cho đối phương tự biên tự diễn, xướng kịch một vai cho cậu xem.
Văn Địch: [Cậu cũng không ngủ ngoài hành lang, sáng mai sẽ bay hết mùi.]
Hàng xóm: [Việc này liên quan đến chất lượng cuộc sống của tôi, tôi quan tâm đến vệ sinh không gian công cộng. Lỡ đâu người kia tới lần nào cậu xịt lần đấy thì sao?]
Văn Địch: [Kệ, mẹ, tôi, đi.]
Hàng xóm: [Người đó là ai? Kẻ thù hả?]
Văn Địch: [Trí tưởng tượng của cậu phong phú ghê.]
Hàng xóm: [Người yêu cũ?]
Văn Địch: [Đi ngủ đi.]
Hàng xóm: [Không mở cửa thì tốt hơn. Lần trước tôi đến cậu không mở cửa nhưng người yêu cũ tới lại mở cửa. Rốt cuộc tiêu chuẩn mở cửa của cậu là gì vậy?]
Trên mặt Văn Địch là biểu cảm ông lão trên tàu điện ngầm.
Văn Địch: [Tôi nghĩ chúng ta đừng nên gặp nhau.]
Hàng xóm: [Tại sao?]
Văn Địch lắc đầu, thầm nghĩ cậu cao chưa đến 1m7 mà sao gan lớn thế, dễ dàng hẹn nhau phịch xã giao với kẻ thù không đội trời chung đến thế à: [Chúng ta hận thù sâu đậm, gặp mặt sẽ đánh nhau, việc này không được hay cho lắm.]
Hàng xóm: [Vậy cậu cãi nhau với người yêu cũ thì là chuyện hay hả?]
Sao trọng tâm của người này chuyển lên Hà Văn Hiên rồi? Còn thắt nút chết trên đấy nữa vậy?
Văn Địch: [Bạn trai cũ của tôi có quan hệ gì với cậu? Cậu là ai? Không phải việc của cậu. Cậu tối ngày bảo người ta nói chuyện không logic, cậu nhìn thử xem bây giờ cậu nói chuyện có logic không?]
Văn Địch: [Còn nữa, sao cậu biết chi tiết quá vậy? Tháo camera rồi mà? Cậu dòm qua mắt mèo hả! Rình mò riêng tư của người khác, còn nói bản thân không phải là biến thái!]
Hàng xóm: [Nếu cậu cãi nhau tại không gian công cộng như hành lang thì chính là ngầm thừa nhận nó không riêng tư, người khác có thể xem.]
Văn Địch: [Vậy nên cậu thật sự nhìn trộm qua mắt mèo à?]
Sau sự yên lặng chết chóc, đối phương không phản hồi lại. Văn Địch nhìn chằm chằm vào điện thoại, một lúc sau cậu đột nhiên ý thức được một điều.
Có phải cậu vừa cãi nhau với hàng xóm và giành chiến thắng không?
Cậu thắng?!
Lần đầu tiên!