"Ai viết vậy?"
"Tống Vũ Trì, nhưng anh viết đại cương"
- ----------------------------------
Trận cãi nhau long trời lở đất, khí thế hào hùng, có các bên tham gia và khán giả, hành lang hẹp liền trở thành sân khấu. Tống Vũ Trì mặt dày khoanh tay đứng ở hàng ghế đầu, Vu Tĩnh Di ngại ngùng hơn thì đứng trong nhà dỏng tai nghe. Sau đó cửa cạch một tiếng, Giang Vũ - khán giả cuối cùng - mọt phim hoạt hình - cũng chạy ra với vẻ mặt sợ hãi và mờ mịt.
Vu Tĩnh Di nhìn Văn Địch thập phần tức giận đi ra ngoài rồi tỷ phần phẫn nộ quay về, ánh mắt cậu như muốn nổ tung tất cả đồ đạc cũ trong phòng khách thành hạt hạ nguyên tử. Vu Tĩnh Di nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được cách khuyên cậu, chỉ có thể đứng tại chỗ truy điệu cho cuộc hôn nhân của bạn thân. Cô không hiểu nhiều về Biên Thành nhưng cũng biết chắc anh hơi quái gở, EQ hơi thấp, hơi vô tri...
Nhưng này là "vô cùng" chứ "hơi" gì nữa! Anh ta chắc chắn là một tên đầu đất! Đất hóa thạch! Cô ế hơn hai chục năm còn biết nói chuyện hơn anh ta!
Văn Địch vẫn đang đi đi lại lại trong phòng khách, vừa tức giận vừa tuyệt vọng. Sao có thể như vậy chứ! Cái người giấu diếm sự thật, tra tấn tinh thần cậu bằng lời nói và hành động suốt mấy tháng nay, hóa ra lại là tên khuyết tật cảm xúc! Cậu đã hao tâm tổn sức, trầy da tróc vảy bật đèn xanh cho anh, kết quả đối phương mù màu!
Người cậu thích đều là quái thai phương nào vậy!
Vu Tĩnh Di nhớ ra trong tủ lạnh còn một hộp sữa tươi Văn Địch thích uống, cuối cùng cũng tìm được đường thoát khỏi cảnh khốn cùng. Cô lấy hộp sữa ra đặt lên bàn, đẩy về phía Văn Địch: "Làm hớp hạ hỏa, đêm rồi tức quá xíu nữa không ngủ được đâu."
Văn Địch cầm hộp sữa, vừa tháo ống hút vừa nói: "Quỷ đáng ghét kia sống bên cạnh thì tối ngủ được hả?"
Vu Tĩnh Di cực kỳ quen thuộc với ánh mắt này ---- ánh mắt nhìn người chết. Hai ngày trước người này yêu không hối hận, chớp mắt một cái đã xem nhà đối diện thành người chết? Sao tiến độ này nhanh thế? "Anh ta đáng ghét đến mức đó à?"
"Phiền chết đi được ấy!" Văn Địch gay gắt nói: "Anh ta đáng ghét, áo sơ mi của anh ta đáng ghét, tuyết đáng ghét, ngôn ngữ học cũng đáng ghét!"
"Ngôn ngữ học liên quan gì!"
Văn Địch hút sữa rột rột, uống xong liền bóp nát hộp giấy ném vào thùng rác. Không hiểu sao bên tai cậu lại vang lên giọng nói của Biên Thành: Hộp sữa là rác tái chế được nhưng không thể vứt thẳng vào thùng rác, phải rửa sạch rồi hẵng vứt.
Argh! Còn chưa xong nữa hả!
Văn Địch bịt tai lại, xông vào phòng ngủ, đóng cửa lại, nằm xuống giường, nhắm chặt mắt, cố gắng đuổi người bên cạnh và các ký ức xấu hổ ra khỏi đầu.
Vô ích.
Văn Địch lăn nửa vòng, kéo chăn qua đầu rồi dừng lại. Kệ cha nó, đi ngủ.
Không thể ngủ được.
Vu Tĩnh Di nói đúng, tâm trạng xấu sẽ khó ngủ. Cho dù lưng đau tay tê nhưng Văn Địch vẫn tỉnh táo vô cùng. Cậu bò dậy mở điện thoại, sắp một giờ đêm rồi.
Trên màn hình có mấy tin nhắn chưa đọc, đều là của Hà Văn Hiên, tin nhắn đầu tiên là [Em nói kết hôn là sao?]. Tin nhắn thứ hai là [Lại chặn anh nữa hả?]. Tin nhắn thứ ba là [Anh cần một lời giải thích. Em không trả lời thì anh sẽ tới nhà em.]
Văn Địch nhìn chằm chằm màn hình một lúc, vốn cũng chẳng muốn để ý nhưng bọn họ cùng chung một đám bạn học cấp ba, lỡ đâu thằng này đi nói nhảm khắp nơi thì sao? Cậu thở dài, nhanh chóng gõ chữ: [Năm năm trước tôi đã kết hôn với anh ấy ở Mỹ nhưng tôi uống rượu nên quên mất, mới nhớ lại thôi. Vậy nên anh ấy không phải bạn trai tôi mà là chồng tôi.]
Tiền căn hậu quả mạch lạc rõ ràng, chuyện xưa vô cùng phức tạp gói gọn trong ba mươi sáu chữ, Văn Địch rất hài lòng bổ sung thêm một câu: [Bây giờ tôi là người đã có gia đình, mong anh đừng quấy rầy cuộc sống hôn nhân của tôi.]
Chà, phong ba bão táp hôm nay không hẳn xấu hoàn toàn, ít ra cũng giải quyết được bạn trai cũ. Mình đã kết hôn rồi, cho dù nó bất hợp pháp ở hơn phân nửa quốc gia trên thế giới nhưng ít ra cuộc hôn nhân này đã được thừa nhận bởi nước Mỹ. Cậu Hà đây đã có thẻ xanh, cũng không thể bất chấp luật pháp làm xằng làm bậy phải không?
Đến mức này rồi mà còn không biết khó mà lui thì Văn Địch cũng chỉ có thể tìm một cây cột đâm đầu tự vẫn.
Không biết là đã ngủ hay do lượng thông tin bùng nổ, phía kia im lặng một lúc lâu. Đang lúc Văn Địch chuẩn bị ngủ tiếp thì điện thoại hiện lên một tin: [Em nói thật hả?]
Đọc thì đúng là giống như đang nói điêu. Trong phút chốc Văn Địch cảm thấy lập luận của Biên Thành cũng có lý nhưng cậu nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này khỏi đầu.
Quỷ đáng ghét.
Văn Địch trả lời: [Tất nhiên là thật rồi. Chính quyền thành phố Las Vegas vẫn còn giữ hồ sơ của chúng tôi đấy, không tin thì cậu về Mỹ tra thử.]
Chậc, nếu không bị mất điện thoại thì đã chụp vài tấm làm chứng rồi, ví dụ như ảnh cưới gì đấy. Nhưng nếu thật sự có cái đấy thì chắc Biên Thành đã đưa cậu xem ngay từ khi hai người mới gặp nhau, cũng không đến mức vòng vo tới tận bây giờ.
Đã qua một lúc lâu nhưng bên kia vẫn chưa phản hồi, chắc đã tin rồi. Văn Địch thở phào nhẹ nhõm, vừa định nằm xuống thì nhìn thấy đối phương nhắn lại: [Cụ thể là kết hôn khi nào?]
Sao còn phải đào tận gốc rễ vậy trời. Văn Địch nói đại khái: [Trước khai giảng năm ba đại học.]
Một lúc sau đột nhiên điện thoại có thêm một tin: [Lúc đó chúng ta vừa chia tay mà? Mới được mấy ngày mà em đã chạy đi cưới người khác? Có phải em đã quen anh ta từ trước đấy không?]
Văn Địch không thể tin nổi, mở to mắt nhìn màn hình.
Sau đó lại tới thêm một tin: [Em ngoại tình trước mà còn mặt dày chửi anh?]
Rồi lại tin nữa: [Thiệt cho anh còn cảm thấy có lỗi với em, thì ra anh đã nghĩ nhiều rồi.]
Văn Địch hít sâu một hơi. Đệt mợ! Thằng chó này còn tự phủi sạch tội lỗi của bản thân? Nếu thằng này quay đầu loan tin trong vòng bạn học là mình ngoại tình thì lớn chuyện mất!
Văn Địch gọi điện thoại, đối phương vừa bắt máy cậu đã hét lên: "Đờ mờ mày nói cái đéo gì vậy, tao ngoại tình hồi nào? Lúc tao quen anh ấy tụi mình đã chia tay từ lâu rồi!"
Hà Văn Hiên cười lạnh, dường như hắn không tin điều đó: "Em cưới một người đàn ông mới quen được hai ngày?"
"Liên quan đéo gì tới mày?!" Văn Địch cáu bẳn, "Người ta đẹp trai ưa nhìn, chưa từng nghe tới "hôn nhân chớp nhoáng" à?
"Em có biết sau khi chia tay anh đã đau buồn bao lâu không?" Hà Văn Hiên nói. "Anh ngộ độc rượu còn em thì chạy đi cưới người khác?"
Văn Địch phục anh sát đất. "Thằng chó mày giấu bạn trai đi đính hôn mà vẫn còn mặt dày kể lể với tao?!"
"Em thật sự để ý ư?"
"Hả"
"Hồi trước em sẽ vừa đánh vừa mắng anh như thể bị anh làm tổn thương sâu đậm nhưng vừa quay đầu đã kết hôn với người khác, vậy em cũng chẳng yêu anh nhiều lắm, " Hà Văn Hiên nói, "Em thật sự để ý việc anh đính hôn ư? Hay em chỉ chờ có cớ để quang minh chính đại chia tay với anh?"
Văn Địch tức đến mức bật cười. Bỗng nhiên cậu cảm thấy hối hận về đoạn đối thoại này. Cậu không nên đáp lại người này, cũng không nên sửa lại hình tượng của mình trong lòng hắn ta. "Đúng vậy," Cậu nói, "Thật ra tao không yêu mày."
Rồi cậu cúp máy.
Đêm khuya bốn bề tĩnh lặng, chỉ có tiếng tuyết sàn sạt trên ngọn cây. Văn Địch đi đến cạnh cửa sổ, kéo rèm, ngước mắt nhìn hoa tuyết rợp trời qua lớp cửa kính.
Cậu chợt cảm thấy sống sao mà mệt quá, chán quá. Cậu đã từng yêu hết mình nhưng đoạn kết lại như một trò đùa, sau khi kết thúc còn tiếp tục quấy nhiễu cuộc sống của cậu, thậm chí còn ảnh hưởng đến mối quan hệ tiếp theo của cậu.
Rốt cuộc năm năm đấy cậu đã làm gì?
Điện thoại lại rung. Văn Địch chẳng buồn để ý, nó rung một hồi rồi cũng thôi. Hai giây sau lại rung tiếp. Văn Địch ngồi bệt xuống sàn, dựa vào cửa ban công nhìn vết mốc trên bức tường đối diện đằng xa, định thả ý thức trôi về miền cực lạc.
Đáng tiếc điện thoại không cho cậu cơ hội này, vẫn tiếp tục rung. Văn Địch khó chịu đứng dậy, xem thử danh sách gọi nhỡ, đều là từ nhà bên.
Sau năm cuộc gọi không được nhận, nhà đối diện gửi một tin: [Em có đó không?]
Không, tôi đang ngủ, Văn Địch nói thầm.
Sau đó, một tin nhắn khác đến từ nhà đối diện: [Đèn phòng em đang sáng.]
Khóe miệng Văn Địch giật giật, đây là phiền toái của hàng xóm.
Cậu không có động tĩnh gì, người ở đầu bên kia bắt đầu trò chuyện một mình: [Anh có chuyện muốn nói với em, gọi điện được không?]
Văn Địch nhấc điện thoại trả lời: [Không, đi ngủ đi.]
Nhà đối diện trả lời: [Không ngủ được.]
Văn Địch trợn mắt, anh mất ngủ liên quan gì đến cậu chứ! [Vậy thì làm việc khác đi, mất ngủ thì anh làm gì?]
[Chơi vĩ cầm.]
Không khí đông đặc lại.
Mọi cảm giác phiền muộn, phân ly, hư ảo đều tan biến, Văn Địch vội vàng đứng dậy gọi điện: "Anh ngừng tay!"
Người bên kia nghe được giọng nói của cậu, sửng sốt một chút rồi thở phào nhẹ nhõm: "Tốt quá, anh còn tưởng em không muốn nói chuyện với anh nữa."
"Đúng vậy thật, " Văn Địch nói, "cúp đây."
"Chờ đã!" Thầy hiếm khi nói chuyện với tốc độ nhanh, giống như anh muốn hoàn thành toàn bộ bài giảng chỉ trong một giây. "Trước tiên, anh thành khẩn xin lỗi em, anh rất chậm nhiệt trong chuyện tình cảm..."
"Anh biết hả?"
"...Không nhận ra tình cảm của em..."
Văn Địch không ngắt lời, cũng không đồng ý, trái lại cậu muốn xem người này sẽ nói gì tiếp theo.
"Thứ hai, em trách anh không nói cho em biết chuyện kết hôn sớm hơn," có lẽ nhận ra cậu không định cúp máy, giọng điệu đối phương dần dần bình tĩnh lại, "Thật ra anh đã cố gắng rất nhiều để giúp em nhớ lại dù là bài hát, dù là khách sạn, dù là ảnh dãy Grand Canyon. Anh không nói vì ngoài niềm tin ra thì hồi ức đó của chúng ta rất hoàn mỹ, vô cùng hoàn mỹ. Anh hy vọng em có thể tự tìm về được mà không phải thông qua những lời miêu tả khô khốc và vốn từ nghèo nàn của anh. Khiến em hiểu lầm, là do anh cân nhắc không chu toàn."
Văn Địch lâu không lên tiếng, Biên Thành trình bày xong luận điểm thứ hai, do dự hỏi một câu: "Em có đang nghe không?"
"Có," Văn Địch nói, "Vốn từ anh nghèo nàn, anh khiêm tốn quá."
"Cuối cùng," Biên Thành nói, "Anh nghi ngờ em có động cơ không trong sạch khi tiếp cận anh. Đây là một hành động rất ngu ngốc, tại đây anh..."
"Thầy Biên," Văn Địch nói, "Thầy đang đọc bài à?"
Bên kia im lặng như đã chết, một lúc sau mới có tiếng trả lời: "Rõ ràng vậy sao?"
"Bài viết hay lắm," Văn Địch hỏi, "Ai viết?"
"Tống Vũ Trì," Biên Thành nói, "nhưng đại cương là anh viết."
Văn Địch tuyệt vọng đảo mắt.
Đây cũng giống như một cuộc cãi vã bình thường, lúc cãi nhau không nghĩ ra được thứ để nói, đến lúc khuya mới nghĩ ra điều hay, vỗ đùi hối hận nên đến đây bổ sung.
Còn cầm giấy đọc! Còn tìm người viết giùm!
"Được rồi, tôi đã nói rồi, không cần phải xin lỗi nhiều lần như vậy, tôi cảm nhận được lời xin lỗi chân thành của anh." Văn Địch ngáp dài, "Tôi buồn ngủ quá, tạm biệt."
"Chờ đã," Biên Thành nói, "Vậy em vẫn còn giận đúng không?"
Văn Địch hỏi ngược lại: "Anh có biết vì sao hồi ức Las Vegas lại hoàn mỹ không?"
Biên Thành yên lặng không nói, hiển nhiên anh không biết.
"Bởi vì cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ kéo dài mười hai tiếng."
"Nói chính xác thì hiện tại chúng ta vẫn là vợ chồng, cho nên là năm năm bốn tháng..."
"Chính là như vậy!" Văn Địch nói: "Chúng ta chỉ có thể duy trì hòa bình trong mười hai tiếng, cho nên đêm hôm đó mới hoàn hảo. Không phải là chúng ta giao tiếp quá ít, mà là quá nhiều."
"Vậy..." Biên Thành nói: "Tiếp theo nên làm gì? Anh nên nói gì với em?"
"Tôi cũng không biết, anh tự mình suy nghĩ đi." Văn Địch đang định cúp điện thoại, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, "Không phải lần trước anh gọi điện cho tôi cũng có chuyện muốn hỏi tôi sao? Là chuyện gì?"
Khi đó Biên Thành bảo cậu nói trước, nhưng mới nói vài câu đã tiến vào chiến trường đạn bay tán loạn, cuối cùng lại quên mất.
"Không sao, em đã trả lời anh rồi." Biên Thành nói.
Văn Địch có phần mờ mịt: "Trả lời gì?"
"Anh chỉ muốn hỏi rằng anh có phải là công cụ em dùng để chọc giận bạn trai cũ không..."
Anh còn chưa nói xong thì Văn Địch đã cúp điện thoại, Tống Vũ Trì ở phía sau gào rống: "MÀY NHẮC LẠI CHUYỆN ĐÓ LÀM GÌ?!"
Cậu tóm tắt rất chuẩn, bọn họ giao tiếp quá nhiều.
Ngã xuống giường, Văn Địch nhận ra bây giờ mình thật sự không biết phải giao tiếp với Biên Thành kiểu gì. Cũng may năm mới sắp đến, cậu cũng sắp phải về quê. Sau khi rời xa sự tình thì cậu sẽ có rất nhiều thời gian để suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc cậu nên làm gì.
Văn Địch lại nhắm mắt lại, quyết định để dành phiền não cho kỳ nghỉ đông.
Trước khi lên đường về nhà, Văn Địch gõ cửa nhà hàng xóm. BIên Thành mở cửa, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên như thấy chủ nợ tới nhà chúc Tết: "Em hết giận rồi?"
"Không," Văn Địch sờ mũi, đưa vật trong tay cho anh, "Tôi tới tặng quà năm mới cho anh thôi."
Biên Thành nhận lấy đồ trên tay cậu, là một cặp câu đối.
"Tôi mua nó trước khi chúng ta cãi nhau, tôi nghĩ bỏ đi thì cũng phí nên thôi, cho anh cũng được, " Văn Địch nói, "Dán lên cửa nhà tôi thì không hợp lắm."
Câu đối Tết này có gì đặc biệt mà sao kiểu gì cũng phải dán ở cửa nhà anh vậy?
Mỗi tay Biên Thành cầm một đầu câu đối, giấy đỏ bung ra như nước tràn bờ.
Bên trái là vế trên: Thiên đạo hình học, mọi đa tạp được trước bảo toàn;
Bên phải là vế dưới: Biến phân vô hạn, đơn hình nối nhau sẽ đồng luân.
Đây là câu đối của Viện Toán học Hiện đại Đại học P. Hồi còn học ở đó Biên Thành vô cùng thích nó. Anh vừa định nói cảm ơn thì thấy Văn Địch lấy ra một tờ giấy đỏ ngắn hơn một chút từ trong ngực, đi ngang qua anh rồi áp tờ giấy đỏ lên cửa 301: "Tôi thêm cho anh một bức hoành phi."
Biên Thành nhìn cậu lấy bút ra nằm lên cửa viết chữ, sau đó "bốp" một tiếng, đập tờ giấy đỏ lên trán anh.
Trên giấy là sáu chữ vô cùng phóng khoáng:
Điểm kỳ dị của nhân loại.
~~~~