"Vốn dĩ ở bên nhau cần một khoảng thời gian để hòa hợp mà, anh đã làm tốt lắm rồi."
- ----------------------------------
Sáng hôm sau, Văn Địch tỉnh dậy, vươn vai, tinh thần sảng khoái. Giấc ngủ đã rửa trôi cơn bực tức của cậu, sự khó ở tối qua đã biến mất, cuộc sống lại trở nên tươi đẹp làm sao.
Khi cậu đứng dậy, nửa giường bên cạnh đã trống rỗng. Cậu ra khỏi phòng ngủ, thấy Biên Thành đang ngồi ở bàn ăn với quầng thâm dưới mắt, uống đồ uống có tác dụng nâng cao sự tỉnh táo của tinh thần được pha chế từ máy pha cà phê Vu Tĩnh Di đưa. Bên trái bàn là bánh bao hấp, bánh quẩy và sữa đậu nành, bên phải bàn là một túi bánh gối ngọt và sữa bò, có thể nói là Đông - Tây kết hợp.
"Anh dậy sớm đi mua hả?" Văn Địch hỏi.
Biên Thành gật đầu, ra hiệu cho cậu ngồi xuống ăn sáng, cử chỉ yếu ớt, ánh mắt đờ đẫn.
Văn Địch ngồi xuống ghế, cảm thấy thật tuyệt vời khi vừa dậy thì bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn.
Một lúc sau, Giang Vũ đẩy cửa đi ra, lớn tiếng chào: "Chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng!" Văn Địch nói.
"Chào buổi sáng..." Biên Thành nói.
Giang Vũ ngồi bên cạnh Văn Địch, cầm bánh bao cắn một miếng. Văn Địch uống hết nửa hộp sữa mới phát hiện người đối diện đang nhắm hờ mắt, trông có vẻ buồn ngủ.
"Tối qua anh ngủ không ngon?" Văn Địch hỏi.
Biên Thành chậm rãi ngẩng đầu lên, động tác này giống hệt như con lười trong Zootopia: "Em có biết là em ngáy không?"
Văn Địch tìm lại ký ức: "Có, bạn cùng phòng có nói. To lắm hả?"
"Giống như họng em là họng pháo chứ không phải họng người."
Văn Địch nuốt ngụm sữa: "Khoa trương đến vậy ư?"
Biên Thành dùng yên lặng bày tỏ sự khẳng định.
Văn Địch quê độ, hỏi: "Em làm phiền anh hả?"
"Không sao," Biên Thành hỏi, "Em muốn ăn bánh bao hay bánh mì?"
"Bánh mì," Cậu cầm một miếng bánh, "Có mứt hay gì không?"
"Có mứt dâu." Biên Thành đứng dậy, mở tủ, lấy một lọ mứt chưa mở đưa cho Văn Địch.
Văn Địch cầm lấy, vặn nắp nhưng không mở ra được, bọc nắp vào áo, vẫn không mở được. Cậu vào bếp đeo găng tay cao su để rửa chén, dùng hết sức bình sinh nhưng vẫn không thành công. Cái lọ này ảo vãi, thường thì cách cuối cùng luôn mở được mà.
"Hình như bị kẹt rồi." Văn Địch nói.
"Đưa cho anh." Biên Thành nói.
Văn Địch đưa lọ mứt cho anh, anh cầm lấy, đầu tiên là tùy tay vặn, nhận ra mình đã khinh địch nên bắt đầu dùng sức, vẫn không có hiệu quả. Văn Địch thấy tay anh nổi đầy gân xanh nhưng lọ mứt vẫn chẳng cho anh chút mặt mũi nào.
"Thôi không sao," Văn Địch nói, "Em ăn bánh không cũng được."
Biên Thành gật đầu, đặt tay xuống gầm bàn ăn, hỏi: "Hôm nay em đến thư viện hả?"
"Ừ," Văn Địch hỏi, "Anh tới trường hả?"
"Ừm, sau khi hỏi thăm vài người thì biết có trường Khải Trí ở Tân Nhai Khẩu cũng khá ổn, hôm nay cho Giang Vũ học thử một ngày, học xong anh đi đón nó." Biên Thành nói, "Tối nay ăn cơm với nhau nhé? Anh mới tìm được một nhà hàng ổn lắm."
"Được."
Văn Địch ăn xong bữa sáng, dọn dẹp đồ ăn thừa trên bàn, thấy bữa sáng trước mặt Biên Thành vẫn còn nguyên như cũ, "Anh không ăn sáng à?"
"Xíu nữa anh ăn sau."
Văn Địch im lặng một lát rồi hỏi: "Anh vẫn mở cái lọ đó à?"
Biên Thành không trả lời, Văn Địch đột ngột cúi người nhìn xuống gầm bàn ăn. Quả nhiên đôi tay đối diện vẫn đang cố gắng mở lọ mứt.
Không khí yên tĩnh mấy giây, Biên Thành giải thích: "Vừa nãy anh xoay nhầm chiều."
"Ừ, ừ."
"Đây là lần đầu tiên bị vậy thôi."
"Em hiểu, là do thiết kế của cái lọ này tệ." Văn Địch an ủi anh.
Lý do này hiển nhiên không thuyết phục được Biên Thành, nhưng anh tạm thời tha chết cho lọ mứt.
"Anh mau đưa Giang Vũ đến trường đi." Văn Địch nói.
Một ngày ở thư viện cũng như thường lệ, đọc tài liệu, chạy việc vặt, viết chuyên tác thay người hướng dẫn. Ngoại trừ giữa đường đi tới cửa hàng bán đàn ngoài cửa trường và Hà Thanh Uyển thì thời gian còn lại Văn Địch ra sức bổ sung kiến thức lĩnh vực mới cho mình.
Khi tia nắng dần tắt ngoài khung cửa sổ, gió đêm hiu hiu, sinh viên xung quanh lục tục đứng dậy đi ăn tối, cậu mới đứng dậy vươn vai, thư giãn gân cốt, tiện thể kiểm tra điện thoại. Biên Thành nhắn tin, nói đang đón Giang Vũ về đây. Văn Địch bảo bọn họ chờ ở cổng trường, sau khi ngồi vào xe ánh mắt lấp lánh mong chờ hỏi: "Mình đi đâu đây?"
Biên Thành lái một hồi liền tới một nhà hàng Thuận Đức[1]. Ba người tìm một khu ghế dựa phía trong rồi ngồi xuống, Văn Địch quét mã QR, mở thực đơn, vui vẻ lướt xem: "Vừa nhìn đã biết là đồ em thích ăn."
Biên Thành vô cùng ngạc nhiên, nhìn cậu: "Dĩ nhiên, là em nói anh biết mà."
Trong lúc xem thực đơn Văn Địch phát ra âm thanh nghi vấn.
"Cái lần mình đi xem hòa nhạc, lần em ngủ gật ấy, " Biên Thành nhắc cậu, "Mình từng nói chuyện về sở thích cá nhân mà."
Văn Địch nghe được "ngủ gật", lộ ra vẻ mặt đau khổ không dám nhớ lại, cái anh này vĩnh viễn không hiểu "lọc cặn lấy nước" là gì, luôn nói mấy câu dư thừa.
Hiệu quả rất tốt, buổi hẹn đó ấn tượng vô cùng, cậu lập tức nhớ được mọi chi tiết.
"Bây giờ anh ăn theo sở thích của em à?" Văn Địch có cảm giác như cậu đã trải qua mấy đời, "Chỉ có em được ăn theo sở thích, anh ăn đồ anh không thích, chẳng phải mỗi một miếng anh ăn đều là lương tâm của em ư..."
"Không đâu."
"Anh đang mâu thuẫn với bản thân." Văn Địch chỉ ra.
"Anh không thích hoa nhưng được người anh thích tặng thì anh sẽ vô cùng hạnh phúc; đồ anh không thích ăn nhưng được ăn chung với người anh thích thì cũng trở nên rất ngon, " Biên Thành nói, "Anh không thích "Cuốn theo chiều gió" nhưng nếu được xem với người anh thích thì cũng thấy nó rất lãng mạn."
Văn Địch nhìn anh, hồi lâu mới hỏi một câu mà cậu đã băn khoăn bấy lâu nay: "Anh bị gì vậy?"
Biên Thành vội vàng liếc sợi dây thun trên tay: "Anh làm sao?"
"Trình độ yêu đương lúc cao lúc thấp, phân cực hai đầu, anh đúng là tiếp thu tốt ngôn ngữ nghệ thuật đấy."
Biên Thành phiên dịch trong đầu một lúc, nhận định rằng đây là đang phê bình biểu hiện hôm qua, tuyên dương biểu hiện vừa nãy của mình. Anh nhớ lại trải nghiệm đau thương khi bị búng liên tục ngày hôm qua, chỉ dựa vào phản hồi tiêu cực, không được giải thích cụ thể thì không thể nào tiến bộ được. Anh quyết định tổ chức một buổi họp kiểm điểm: "Đúng rồi, anh còn chưa hỏi em sao hôm qua em lại giận anh?"
Văn Địch vừa chọn món vừa hỏi: "Anh muốn hỏi cụ thể lần nào?"
"Hai lần lúc giới thiệu nhà và ngủ thì anh hiểu, " Biên Thành nói, "Sao lúc giảng bài lại búng anh?"
Văn Địch quan sát anh bằng ánh mắt sâu lắng, sau đó nhận ra anh thật sự không hiểu: "Lúc đó em cảm thấy anh đang coi thường trình độ toán học của em." Văn Địch nói.
Biên Thành kinh hãi nhìn cậu: "Có hả?"
"Vậy thì lúc đó ý anh là gì?"
"Lúc đó anh đang trình bày nguyên nhân tại sao topology khó hiểu, " Biên Thành nói, "Nghiên cứu sinh không hiểu được là chuyện bình thường mà."
Trái lại, lời này nghe không bình thường lắm. Văn Địch hoài nghi: "Anh là kiểu người đó hả, cảm thấy học văn không cần IQ cao, học khoa học giỏi mới là thông minh thật."
Vẻ mặt của Biên Thành như thể có người mới làm chứng trên tòa án rằng anh đã giết người: "Sao có thể như vậy được? Đây vốn dĩ là hai lĩnh vực khác nhau, đòi hỏi những năng lực khác nhau. Nếu em bảo anh viết một bài văn mùi mẫn thì anh cũng không viết nổi đâu. Hơn nữa, xét từ góc độ thực tế, toán học cũng không hơn văn học là mấy."
"Thật không?"
"Mặc dù một số lý thuyết toán học đã tìm thấy được cách ứng dụng trong các lĩnh vực khác, chẳng hạn như bất đẳng thức Schwartz chứng minh Nguyên lý bất định Heisenberg, nhưng vấn đề anh nghiên cứu rất lệch, không được ưa chuộng, cũng không nhất thiết phải có giá trị thực tiễn. Anh nghiên cứu nó chỉ vì thú vị, đừng nói tới việc thúc đẩy sự phát triển của khoa học công nghệ, càng đừng nói tới việc đóng góp cho nhân loại." Biên Thành nói, "Hơn nữa, nghiên cứu toán học thuần túy không được coi trọng. Em có thể tra xem Hai Viện có bao nhiêu học giả đang nghiên cứu toán học thuần túy, Quỹ Khoa học Tự nhiên Trung Quốc phê duyệt bao nhiêu tiền cho các dự án này hàng năm. Địa vị và kinh phí có mối liên hệ với nhau. Năm ngoái người hướng dẫn của Tống Vũ Trì được cấp kinh phí 3000 vạn cho Dự án khoa học lớn giai đoạn I của ông ấy, đại diện phát biểu trong cuộc họp giảng viên. Kinh phí cả đời anh xin được cộng lại cũng không thể đạt tới mức đó đâu. Từ bất kỳ góc độ nào, anh đều không có tư cách xem thường đồng nghiệp mình ở Viện Văn học."
Văn Địch chớp mắt, bỗng cảm thấy mình có hơi bỉ ổi: "Ồ."
"Chắc do cách anh diễn giải có vấn đề, " Biên Thành nói, "Nhưng đó không phải là ý của anh."
"Ừ." Văn Địch nói.
"Nếu sau này..."
"Không sao," Văn Địch nói, "Em hiểu ý anh rồi, không cần biết anh diễn giải thành kiểu gì, em sẽ không hiểu lầm nữa."
Biên Thành nhìn cậu, cậu đặt tay lên tay anh, nắm thật chặt.
"Gà hấp đến rồi," cậu nói, "Mình ăn thôi."
Bởi vì mỗi món ăn đặc trưng món nào nhìn cũng hấp dẫn nên vô tình gọi hơi nhiều. Nhà hàng cũng rất hào phóng cho họ rất nhiều cơm, Văn Địch từ nhỏ đã được dạy không được lãng phí đồ ăn nhưng ăn được hơn nửa bát đã ăn không nổi. "Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần", tuy vậy dạ dày cậu vẫn quan trọng hơn.
Giang Vũ vẫn đang chậm rãi nhai nên cậu kiểm tra điện thoại một lúc.
Vu Tĩnh Di gửi cho cậu một tin nhắn, nói kết quả phỏng vấn của Bộ Ngoại giao đã có, cô về bờ rồi. Văn Địch gửi rất nhiều dấu chấm than, nghĩ rằng sao Thủy nghịch hành đã nhiều năm rồi bây giờ mới nghênh đón rạng đông, bọn họ phải mở tiệc ăn mừng. Cậu hỏi Vưu Quân rảnh lúc nào, tính tổ chức tiệc mừng cho Vu Tĩnh Di, ấy mà người bận rộn tối ngày lại nói lúc nào cũng rảnh.
Hai người lựa nhà hàng được một lúc, Giang Vũ cũng đã ăn xong, Biên Thành vẫy tay gọi phục vụ tới tính tiền. Văn Địch cúi đầu nhìn bàn ăn, đột nhiên nhận ra điều gì đó. Cậu nhìn chén của mình rồi lại nhìn của Biên Thành, biểu cảm kinh ngạc, luống cuống, hoảng hốt lần lượt hiện trên mặt.
"Anh..." Cậu nhìn chòng chọc vào cái chén rỗng của mình, "Anh ăn đồ thừa của em hả?"
Biên Thành đang cầm điện thoại trả tiền, nghe vậy liền quay đầu: "Sao vậy? Em chưa no hả?"
"Không phải vậy..." Văn Địch nói, "Anh, thế mà lại ăn đồ thừa của em hả?"
Đối phương càng lúc càng bối rối: "Hay anh gọi thêm một bát nữa cho em nhé?"
Văn Địch trừng mắt nhìn anh, xúc động muốn búng dây thun và muốn hôn anh đều mãnh liệt như nhau, nhưng vì có trẻ con bên cạnh nên cuối cùng chẳng làm thứ nào.
Nghĩ tới món đồ mình để ở góc phòng khách lúc trưa về Hà Thanh Uyển, Văn Địch mỉm cười: "Mình về nhà đi."
Sau khi vào nhà, Giang Vũ trở lại phòng ngủ xem phim hoạt hình như thường lệ, Văn Địch đang định lấy đồ để trong phòng khách, bỗng cậu bị thứ thừa ra ở cửa thu hút.
"Đây là cái gì?" Cậu chỉ vào thành viên mới của gia đình thùng rác, hỏi.
"Thùng rác của em." Biên Thành nói.
Văn Địch nghiêng đầu quan sát thùng rác mới. Thùng rác trong nhà đã cả mớ rồi, giờ còn thêm một cái cho cậu?
"Sau này em không cần phân loại, cứ vứt vào đây là được." Biên Thành nói.
Văn Địch tựa hồ nghe được tiếng tiểu hành tinh va vào Trái Đất. Thế, mà, lại, không, cần, phân, loại, rác?
"Em để anh phân loại là được, " Biên Thành nói, sau đó chỉ vào phòng tắm, "Tắm xong cũng không cần lau sàn đâu, gọi anh. Em muốn ăn vặt trong phòng ngủ cũng được, chỉ cần..."
"Ăn xong gọi anh dọn?"
Biên Thành gật đầu. Văn Địch cảm thấy mình giống như một chủ nô có tên ở đợ: "Thế này cũng phiền..."
"Những quy tắc này là thói quen sinh hoạt của tụi anh, không phải của em," Biên Thành nói, "Anh và Giang Vũ có tiêu chuẩn cao hơn về sự sạch sẽ so với người bình thường, nên không thấy phiền khi làm theo, nhưng em thì khác. Nếu là tiêu chuẩn của anh thì anh nên là người dọn."
Văn Địch nhìn anh một lúc rồi mỉm cười.
"Sao thế?"
"Việc phân loại rác có hơi phiền thật," Văn Địch nói, "Nhưng làm quen cũng được, xem như góp phần bảo vệ môi trường đi."
Ánh mắt nóng bỏng của Biên Thành dừng lại trên khuôn mặt cậu một lúc lâu. Nhất thời cậu còn tưởng đối phương muốn hôn mình nhưng ánh mắt của Biên Thành lại quét được thứ gì đó ở góc phòng khách, bỗng ngừng động tác: "Đó là gì vậy?"
Văn Địch giật mình, đúng là dại trai mà, suýt thì quên mất món quà mình để đằng đó. Cậu nhìn Biên Thành, nghiêm túc nói: "Em muốn tặng anh một thứ."
Bỗng gương mặt Biên Thành đổi thành hoảng sợ -------- hoảng sợ? Văn Địch có hơi khó hiểu nhưng vẫn đi tới góc tường, cầm hộp đàn piano màu đen đang dựa vào tường lên. Cậu mở hộp đàn lấy đồ vật bên trong ra, nâng nó bằng hai tay đưa cho Biên Thành: "Cho anh nè."
Biên Thành cúi đầu nhìn, là một cây vĩ cầm màu đen.
"Vĩ cầm im lặng." Văn Địch nói thêm, sau đó chỉ vào một giao diện ở cuối cây vĩ cầm, "Cắm tai nghe vào đây thì anh có thể nghe được nhạc anh chơi. Nếu như anh muốn phát ra ngoài thì có thể kết nối loa." Cậu nghĩ ngợi rồi nói, "Không cần phải dừng chơi nữa."
Biện Thành cầm đàn vĩ cầm, vu.ốt ve cần đàn làm từ gỗ phong. Lúc anh nhìn Văn Địch, trong mắt anh là xúc động vô ngần, tựa như Văn Địch là vị cứu tinh đời anh.
"Đừng có làm quá lên như thế, " Văn Địch nói, "Đây chỉ là một món quà nhỏ thôi."
"Cảm ơn em, " Biên Thành bảo, "Em yêu tiền như mạng vậy mà..."
"Không có gì." Văn Địch ngắt lời anh.
Biên Thành vô cùng trân trọng cất cây vĩ cầm vào phòng ngủ, đặt nó cạnh ông bạn già.
Văn Địch khoanh tay dựa vào tường, nhìn anh cất quà và đã bình thường trở lại, đột nhiên hỏi: "Sao vừa nãy anh trông như bị ma dọa vậy?"
Biên Thành đứng thẳng người, đi đến trước mặt cậu: "Anh tưởng em muốn ly hôn với anh."
Văn Địch sợ hết hồn: "Tại sao?"
Biên Thành giơ cổ tay lên, dưới dây thun là một vệt đỏ mờ mờ.
Văn Địch cầm cổ tay anh, tháo sợ dây thun ra, nhẹ nhàng xoa vị trí bị búng: "Anh nghĩ gì vậy trời, " Văn Địch nói, "Cho dù mình có vài chỗ không hợp nhau nhưng cũng đâu đến mức ly hôn chứ. Vốn dĩ ở bên nhau cần một khoảng thời gian để hòa hợp mà, anh đã làm tốt lắm rồi."
"Nhưng mà, có nhiều thứ chưa chắc anh có thể thay đổi được," Biên Thành nói, "Đôi khi anh vẫn sẽ vô thức nói mấy lời kỳ quặc."
"Ừm..." Văn Địch cẩn thận suy ngẫm, nhún vai, "Không đổi được cũng không sao."
"Em không thấy đây là một khuyết điểm hả?"
"Cũng không nhất thiết phải sửa mà, " Văn Địch mỉm cười nhìn anh, "Có đôi khi, nếu sửa chữa khuyết điểm thì nơi hoàn hảo ban đầu cũng sẽ trở nên thiếu sót."
Đối phương nhìn cậu rất lâu, lâu đến mức cậu tưởng rằng thời gian đã dừng lại vào khoảnh khắc này.
Sau đó Biên Thành nói: "Anh yêu em."
Văn Địch nhìn anh, nhưng không nói gì chỉ thầm đếm trong đầu.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây.
Biên Thành cảm giác như tim mình sắp ngừng đập tới nơi.
"Em cũng yêu anh." Văn Địch nói.
Nhìn nụ cười nhẹ nơi khóe môi cậu, bỗng Biên Thành hiểu ra, EQ lâu ngày không gặp nay đã gõ cửa ----- em ấy đang trả đũa sự chậm chạp trong tình yêu của mình hồi trước. "Em cố ý chờ lâu vậy mới nói đúng không."
Văn Địch bật cười, sau đó Biên Thành đeo sợi thun vào tay cậu, búng một cái.
Cậu ngừng cười nhưng khóe miệng vẫn cong cong. Sau đó cậu giơ tay ôm vai đối phương: "Để em đi bệnh viện xem có trị được bệnh ngáy ngủ không nha anh."
Biên Thành đưa tay ôm eo cậu, cảm giác trong ngực có thứ gì đó đang phình lên đến cực điểm: "Anh mệt thì ngủ sâu lắm, không dễ tỉnh đâu."
Văn Địch ngẩng đầu nhìn đối phương, đang định nói gì đấy thì người trước mặt đã chặn miệng cậu. Cánh tay rắn chắt ôm chặt lấy Văn Địch, cậu cảm thấy toàn thân bị một thứ gì đấy mạnh mẽ vây lấy. Tứ chi giống như lửa, nơi kề sát vào nhau nóng rực lên. Giữa những nụ hôn, bàn tay kia lần mò tới những nơi khác, mang theo ngọn lửa lan ra toàn thân.
Trời vẫn chưa ấm nhưng trong căn phòng nhỏ hẹp lại như đang trong mùa hè. Vách tường rất mỏng nên c.ởi đồ cũng phải dè dặt. Không muốn lên tiếng nên người nằm trên bịt kín miệng cậu. Mặc dù vẫn thở được nhưng tốc độ hít vào không theo kịp tốc độ tiêu hao dưỡng khí. Vào giây cuối cùng, cậu giơ tay đẩy bàn tay trên môi mình ra, há to miệng hít vào một hơi thật lớn ngay khi vừa thoát khỏi trói buộc.
Trong đêm trăng, căn phòng vẫn lặng yên chỉ trừ tiếng th.ở dốc.
Một lúc lâu sau Văn Địch mới nói: "Chúng ta cần mua cho Tiểu Vũ một cái tai nghe chống ồn."
~~~~