Không đợi Cố Ký Thanh giải thích, cậu trai đi tất thể thao màu trắng mang theo lá gan lớn của người đã tan nát cõi lòng khi say mèm, lớn tiếng chất vấn: “Không phải cậu đã từng nói cậu thích người lớn tuổi trưởng thành nhã nhặn hay sao? Tên này nhã nhặn ở chỗ nào! Trưởng thành ổn định ở chỗ nào? Hơn tuổi cậu lại ở chỗ nào?”
Vương Quyền ngồi bên lập tức phối hợp, đem một hộp quà đóng gói gọn gàng dâng tới: “Ôi, đúng rồi, suýt nữa tôi quên mất, đây là món quà Bùi Nhất Minh nhờ tôi chuyển cho ông, anh ấy nói nhất định ông sẽ thích”.
Sau đó cậu ta lại lui về chỗ ngồi, thẳng lưng, tựa như nãy giờ chưa có bất cứ chuyện gì xảy đến.
Chu Từ Bạch đang nhớ lại quả thật Cố Ký Thanh đã từng nói qua, anh không hề thích một cậu trai giống con cún lớn, chỉ thích những anh chàng lớn tuổi nhã nhặn thành thục, sắc mặt càng lúc càng bi thương.
Cố Ký Thanh: “…”
Anh xác định được, cứ tiếp tục thế này, chắc chắn sáng mai anh không thể kịp lên tiết học sớm.
Nhưng mỗi học kỳ anh đều nhận được học bổng của quốc gia dành cho học sinh giỏi, điểm tích lũy lúc nào cũng dẫn đầu khóa học, tuyệt đối không thể để xảy ra tình trạng vắng tiết bỏ học.
Anh nhanh chóng giải thích với Chu Từ Bạch rằng: “Lúc cậu ấy thổ lộ, anh còn chưa quen biết em”.
Nhưng mới dứt lời, giọng điệu tan nát cõi lòng từ sau lưng lại vang vọng: “Cho nên không phải cậu không thích người như vậy, chỉ không thích một mình tôi?! Hu hu hu hu, Cố Ký Thanh ơi, cậu đúng là một kẻ lừa tình!”
Cậu trai cao lớn rơi lệ, người nào trông thấy cũng thương tâm.
Huống chi cậu trai cao lớn kia còn uống say mềm rơi lệ ngay sau ngày lễ tình nhân một tối.
“…”
Cố Ký Thanh ngồi giữa ánh mắt trách móc của mọi người, cảm thấy mình càng lúc càng giống một thằng đàn ông cặn bã.
Thế là sau một khoảng thời gian im ắng nói không nên lời, Cố Ký Thanh chỉ có thể thở than trong lòng, buông xuống hạt đậu Hà Lan nho nhỏ vô tội, quay đầu nhìn Tất Trắng, chân thành nói: “Mặc dù tôi không còn nhớ lúc ấy tại sao tôi lại nói những lời như thế với cậu, nhưng đúng là tôi không hề có ý định chọn một nam sinh có ngoại hình cao lớn giỏi vận động làm bạn trai của mình”.
Giọng điệu của anh chân thành mà chắc chắn.
Chu Từ Bạch phía sau lưng anh không định tiếp tục làm khó Cố Ký Thanh trước mặt mọi người, mím môi, rũ mi mắt xuống.
Nào ngờ Cố Ký Thanh lại tiếp tục nhẹ giọng nói thêm: “Nhưng Chu Từ Bạch là một nam sinh có ngoại hình cao lớn giỏi vận động lại đẹp trai”.
“?”
Chu Từ Bạch lập tức nâng mí mắt lên.
“???”
Tất Trắng căm hờn đến cực điểm.
Sao lại kỳ thị giá trị nhan sắc thế này?!
Bề ngoài không đẹp bằng hotboy trường là lỗi của cậu ta sao?!
Hóa ra Cố Ký Thanh là người nông cạn đến vậy?!
Nhưng không đợi tiếng chất vấn tiếp tục vang lên, Cố Ký Thanh lại bình tĩnh mở miệng nói trước: “Mà ngay lúc mới quen biết, bởi vì lo lắng tôi bị Hạ Sưởng Chi bắt nạt, cậu ấy đã nhịn cơn đau ở mắt cá chân, chạy từ tầng ba xuống giúp đỡ tôi”.
Tất Trắng tự biết trật chân đau đến thế nào: “…”
“Vì muốn xin lỗi tôi, cậu ấy đã bỏ cả buổi chiều bóc vỏ hạt dẻ”.
Tất Trắng chỉ nghĩ đến chuyện bóc vỏ thôi đã nhức đầu: “…”
“Lúc tôi bị ốm, cậu ấy sẽ làm cho tôi món mì sườn nhỏ xào chua ngọt, sau đó lén lút đem toàn bộ xương sườn nhỏ giấu dưới bát tôi”.
Lộ Bình Trần Kỷ Vương Quyền nhiều ngày qua đi mới biết được tại sao hôm ấy trong bát chỉ có một khúc xương sườn: “???”
“Tóm lại, mỗi khi tôi cần, cậu ấy nhất định sẽ xuất hiện bên cạnh. Ví dụ như tới quán bar, ví dụ như làm chỗ dựa cho tôi khi Hạ Sưởng Chi tung tin đồn nhảm, lại ví dụ như sợ tôi tủi thân nên đêm ba mươi còn lái xe một ngày một đêm tới tìm tôi nữa. Lúc tôi nói không thích cậu ấy, cậu ấy vẫn sẽ thích tôi, chưa từng ép buộc tôi bao giờ, một mực tôn trọng tôi, còn nói với tôi hãy cứ làm chuyện tôi muốn làm, từ chối mọi điều tôi không thích. Hơn nữa cậu ấy vô cùng đáng yêu, cho nên tôi chỉ có thể đành tiêu chuẩn kép vậy.”
Câu “tiêu chuẩn kép” cuối cùng, Cố Ký Thanh nói năng rất hờ hững, bình tĩnh vô cùng, quả thật như đó là một lẽ đương nhiên.
Năm người ngồi hóng hớt nãy giờ cùng Chu Từ Bạch vốn còn hơi hơi tủi thân, kể cả Tất Trắng đang oán hận cực điểm, trong chớp mắt đó, đều sững sờ ngồi im tại chỗ.
Cố Ký Thanh nhìn phản ứng của mọi người, cho là mình chưa nói rõ ràng, thế là anh lại nhìn Tất Trắng, chân thành bổ sung một câu: “Dù sao trước kia tôi không thích con trai như thế thật, nhưng tôi thích Chu Từ Bạch, tôi cảm thấy cậu ấy cao lớn rất đẹp, có cơ bắp cũng rất đẹp, sức lực lớn mang đến cảm giác an toàn, cho nên tôi không lừa cậu đâu, tôi chỉ tiêu chuẩn kép thôi”.
“…”
Giây phút ấy, đám người tưởng rằng sắp được ngóng trông hiện trường lật xe cãi nhau của đôi tình nhân nhỏ, vội vàng không kịp chuẩn bị được nhét nguyên họng thức ăn cho chó đầy tràn, nhất thời không biết nên biểu đạt tâm tư mình ra thế nào cho phải.
Nếu như nói Chu Từ Bạch kia ấu trĩ khoe khoang tình yêu chỉ là đòn tấn công vật lý đơn thuần.
Thì lời nói chững chạc đàng hoàng vô tình vô ý của Cố Ký Thanh lại chính là vũ khí cấp bậc hạt nhân.
Mà Tất Trắng bị công khai công kích đứng im tại chỗ, hai mắt phiếm hồng, nước mắt dâng lên, giống như giây sau sẽ lập tức òa khóc.
Mình nói quá lời rồi sao?
Cố Ký Thanh khẽ chớp mi mắt, đang nghĩ xem mình có nên an ủi đối phương đôi ba lời, đối phương lại đột nhiên giang hai cánh tay nhào về chỗ anh đang ngồi.
Cố Ký Thanh hoảng sợ mở to mắt, ngồi cứng đờ tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng ra làm sao. Tất Trắng lại vượt qua người anh, ôm chặt Chu Từ Bạch ngồi ngay sau đó, quỷ khóc sói gào: “Người anh em à! Cậu thật thương người ta! Sau này hai người phải thật thật thật hạnh phúc nhé!!!”
“…”
Chu Từ Bạch ghét bỏ đẩy cậu ta: “Cậu tránh ra, đừng có ôm tôi”.
Tất Trắng liều mạng ôm cậu, gào khóc: “Không! Tôi phải ôm cậu! Lúc đầu tôi luôn nghĩ cậu không xứng, hiện giờ tôi mới phát hiện ra người không xứng là tôi, cậu thật thương cậu ấy, tôi cam tâm tình nguyện nhận thua!”
“Đừng ôm tôi nữa, bạn trai tôi còn ở chỗ này đấy!”
“Đều là cả, sợ cái gì?! Cậu yên tâm đi, từ nay về sau tôi nguyện chôn tình yêu của mình với Cố Ký Thanh vào tận đáy lòng, trở về giải tán ngay nhóm mãnh báo thù tại quận Hải Điến”. (quận nội thành phía Tây Bắc Bắc Kinh, trường đại học Thanh Hoa ở đó)
“Các cậu còn có cái nhóm ấy sao?!”
“Đến đây nào, người anh em, uống một chén đi, để tôi kể cho cậu nghe tại sao chúng tôi lại yêu Cố Ký Thanh đến vậy”.
“…”
Mắt thấy Tất Trắng ỷ vào chuyện mình khóc lóc van nài bá vai bá cổ Chu Từ Bạch, giơ chén lên, định cùng người anh em nâng cốc kể chuyện.
Mà Chu Từ Bạch rõ ràng đã ghét phát điên, nhưng bởi vì hình thể hai người họ đều lớn, cậu sợ một khi mình quá mạnh tay, không cẩn thận làm cho người kia bị thương, cho nên chỉ có thể đen mặt, chịu đựng nỗi ghét bỏ, nghe cậu chàng kể chuyện xưa của nhóm mãnh báo thù quận Hải Điến.
Cố Ký Thanh cúi đầu nở nụ cười.
Anh phát hiện, sau khi quen biết Chu Từ Bạch, những chuyện anh cảm thấy đáng yêu càng lúc càng nhiều.
Nhìn nụ cười của anh, Hạ Kiều ngồi bên không nhịn được thở dài: “Mày thảm quá, mày xong rồi, mày đã rơi vào lưới tình”.
Cố Ký Thanh không phủ nhận.
Hạ Kiều chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Mày cứ nuông chiều cậu ta đi! Rồi cậu ta sẽ càng ngày càng làm quá!”
“Vậy thì cứ làm quá thôi”.
Dù sao thích một người là cho đi không hề giữ lại, để đối phương cảm nhận được mình cũng thích người ta. Đây chính là những gì Chu Từ Bạch dạy cho anh.
Mà một chú cún ấy mà, vốn nên được nuông chiều.
Cố Ký Thanh vừa thưởng thức Samoyed ghét bỏ hất đuổi Husky say rượu bám vai, vừa cười cười ăn đậu Hà Lan nhỏ của mình.
Đến tận cuối cùng, Tất Trắng bằng khả năng xã giao siêu việt của mình, sau khi kết thúc một hồi rượu ngon cơm ngọt, lôi kéo vài người trên bàn ăn ồn ã náo nhiệt ra tiệm net lập team. Để lại một mình Chu Từ Bạch đã bị lôi kéo uống đến hơi mơ hồ, ôm chặt Cố Ký Thanh, dựa đầu xuống bả vai anh.
“Cố Chỉ Chỉ, thật muốn nhét anh vào trong túi giấu đi”.
Sân trường đại học đêm khuya vắng vẻ, dưới con đường rợp bóng hàng cây, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cố Ký Thanh tùy ý để cậu ôm lấy: “Sao phải giấu đi?”
“Bởi vì anh tốt quá, thật nhiều thật nhiều người yêu mến anh”. Chu Từ Bạch vùi đầu vào cổ Cố Ký Thanh, giọng nói đầy tủi thân: “Em sợ có một ngày người ta sẽ cướp anh đi mất”.
“Sao anh lại bị cướp đi mất?”
“Bởi vì anh thích một người đàn ông nhã nhặn trưởng thành lớn tuổi, em vẫn chưa đủ trưởng thành, em sợ có một ngày người giống như hình mẫu của anh xuất hiện, lại đối xử với anh thật tốt thật tốt, thế thì em phải làm sao bây giờ? Anh tốt như thế, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đối xử với anh thật tốt thật tốt”.
Rõ ràng Chu Từ Bạch đã thấm chút men say, cho nên mới nói ra những lời bình thường cậu không có khả năng nói ra miệng, mang theo tủi thân hờn giận, mang theo tự trách bản thân, còn mang theo cả nỗi lo lắng nho nhỏ.
Hóa ra Cún cũng có lúc thiếu cảm giác an toàn.
Cũng khó trách, hai người họ từ khi ở cạnh nhau đến tận bây giờ, Chu Từ Bạch vĩnh viễn là người chủ động nói ra lời yêu, tình cảm anh biểu đạt ra hoàn toàn không nhiều bằng cậu.
“Thế nhưng Chu Từ Bạch à, cả đời này của Mèo nhỏ sẽ chỉ thích một mình Cún thôi.”
“Hử?” Chu Từ Bạch ngẩng đầu lên.
Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt Cố Ký Thanh xinh đẹp dịu dàng hơn hẳn bình thường, đôi mắt cũng ấm áp sáng tỏ: “Bởi vì Mèo nhỏ muốn yêu Cún lớn vốn đã cần rất nhiều dũng cảm, nếu như không thích Cún, Mèo sẽ chỉ mãi lang thang. Hơn nữa anh thích em không chỉ vì em đối xử tốt với anh, còn bởi vì em chơi bóng rổ rất đẹp trai, cơ bụng cũng rất đẹp, ngay thẳng, lương thiện, có nguyên tắc, và quan trọng nhất là…”
Chu Từ Bạch mím môi, ánh mắt đầy mong chờ.
Cố Ký Thanh kiễng chân hôn cậu một cái: “Quan trọng nhất là có đôi khi em ngốc nghếch rất đáng yêu”.
“… Cố Chỉ Chỉ!”
Chu Từ Bạch chỉ ngốc nghếch đáng yêu trước mặt một mình Cố Ký Thanh, ra ngoài kia mà xem ai chẳng nói cậu vừa A vừa đẹp trai chứ.
Chu Từ Bạch cảm thấy mình phải tìm lại tôn nghiêm của một cậu trai thôi, nhưng Cố Ký Thanh lại cười bảo: “Hơn nữa em sẽ để cho người khác đối xử với anh tốt hơn em sao?”
“Đương nhiên là không rồi!” Chu Từ Bạch không hề nghĩ ngợi, “Chắc chắn em sẽ là người tốt với anh nhất thế gian này!”
“Vậy thì em còn sợ cái gì?”
Cố Ký Thanh nghiêng đầu, Chu Từ Bạch đột nhiên cảm thấy lời anh nói thật có lý.
Cố Ký Thanh nhìn dáng vẻ cậu uống say ngơ ngơ ngác ngác, nhịn xuống mãi không được liền muốn bắt nạt cậu, thế là anh ngửa đầu, nói khẽ: “Chu Từ Bạch này, em có biết anh thích em nhiều thế nào không?”
Chu Từ Bạch không biết.
Cậu chỉ biết trong tiết trời rét lạnh đêm tháng ba, Cố Ký Thanh trong lòng cậu rất ấm áp dễ chịu, anh chớp chớp hàng mi, bờ môi như hai cánh hoa hồng mềm mại chậm rãi tới gần.
Cậu ôm Cố Ký Thanh, một cử động cũng không dám.
Sau đó Cố Ký Thanh dừng lại trong khoảng cách ngắn ngủi, nói khẽ: “Anh không nói cho em nghe đâu”.
Nói xong, anh đẩy cậu ra, chạy về phía ký túc xá.
“… Cố Chỉ Chỉ!”
Chu Từ Bạch ngẩn người, tỉnh táo lại, thẹn quá hóa giận nện bước chân dài đuổi theo sau.
Cố Ký Thanh ỷ vào mình không uống rượu, đầu óc tỉnh táo, cơ thể linh hoạt, thỉnh thoảng còn quay đầu trêu Chu Từ Bạch.
Đêm khuya, con đường đầy bóng cây tràn đầy tươi cười của cuộc đuổi bắt vui vẻ, hình như hơi lạnh cũng đã bị rút đi một tẹo.
Cố Ký Thanh thành công chạy về được ký túc xá trước khi Chu Từ Bạch tóm được, mở cửa, trèo lên giường, chui vào trong màn giường.
Kết quả bởi vì mở cửa tốn chút thời gian, cho nên trước khi kịp kéo khóa rèm lên, Chu Từ Bạch đã thành công đi vào theo, ôm eo ấn anh xuống giường.
“Cố Chỉ Chỉ! Anh mau nói đi! Rốt cuộc anh thích em nhiều thế nào”.
“Anh không nói”.
“Nói đi mà!”
“Không nói.”
“Nói đi mà!”
“Không nói… Chu Từ Bạch, em không được cù anh!”
Cố Ký Thanh bị Chu Từ Bạch ấn xuống chiếc giường đơn nhỏ hẹp trong không gian kín mít, cù eo, cười đến không còn sức lực phản kháng.
Mà Chu Từ Bạch thì giận dữ hung hăng cắn lên môi anh: “Cố Chỉ Chỉ, anh có nói hay không!”
Cố Ký Thanh vừa nén cười, vừa cong cong con mắt hỏi: “Sao anh phải nói?”
“Bởi vì em muốn nghe”.
“Vậy tại sao em lại muốn nghe?”
“Bởi vì em thích anh, vô cùng thích anh, thích đến mức sau này không còn cách nào ngừng thích, nhưng xung quanh có rất nhiều người thích anh, cho nên em rất muốn nghe anh nói, anh cũng thích em”.
Lời nói cuối cùng của Chu Từ Bạch kết thúc, cậu không cù Cố Ký Thanh nữa, chỉ nghiêm túc cúi người nhìn anh, con ngươi phản chiếu ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lọt qua rèm giường, sáng ngời tựa vì sao, lại giống như một cậu nhóc con bé nhỏ.
Cố Ký Thanh đã bị ánh mắt này dạy cho cách từ chối cũng dạy cho cách đón nhận yêu thương.
Ngôi sao của anh từng cho anh muôn vàn cảm giác an toàn, nhiều đến mức khiến anh suýt quên đi ngôi sao cũng chỉ là một cậu bé to xác bình thường, cũng sẽ có những lúc sinh ra chút bất an nho nhỏ.
Cho nên hiện giờ anh cũng nên học cách thể hiện tình yêu.
Bởi vì tình yêu, là thứ đến từ hai phía.
Thế là Cố Ký Thanh vươn tay ôm lấy cổ Chu Từ Bạch, nhìn vào mắt cậu, dịu dàng chắc chắn nói ra: “Chu Từ Bạch, sau này em có thể ghen tuông, nhưng đừng lo lắng anh không thích em nữa. Bởi vì anh thích em, rất thích em, thích em như mười chia cho ba vậy”.
Đây là lời thổ lộ tình yêu rõ ràng nhất anh có thể nói ra.
Mà trong giây phút lời anh vừa tắt, cả màn giường cũng rũ xuống theo. Chu Từ Bạch cúi người hôn lên môi của anh.
Anh nghĩ, anh đã có được một người yêu tốt nhất thế gian này.
() Mười chia cho ba bằng ,() – số thập phân vô hạn tuần hoàn, ý nghĩa thích em không có điểm cuối.
—-