“Đợi lát nữa nghỉ ngơi tỷ cùng muội đến chỗ màn trướng tìm Vô Biệt đi, tỷ đừng sợ, có muội đi cùng tỷ nha. Hai người không thể cứ thế mãi được, tỷ đem lời lúc nãy nói với muội nói với Hoàng đế ca ca của tỷ …” Ân Mịch Đường nghiêng đầu qua nhìn Tiểu Đậu Đỏ, giọng ôn hòa khuyên khủ.
Nàng còn chưa nói xong thì bỗng dưng cảm nhận được một mảng ánh sáng chói mắt liền theo bản năng nhắm mắt lại. Ngay sau đó liền phát giác được điều dị thường, mở mạnh mắt ra nhanh chóng đẩy Tiểu Đậu Đỏ.
“Cẩn thận!”
Mũi tên sượt qua ống tay áo của Ân Mịch Đường, làm ra một vết rách.
“Hộ giá! Hộ giá! Người đâu nhanh đến bảo vệ công chúa!”
Mấy thị vệ đi theo phía sau vừa rút đao ra vừa cao giọng gọi người.
“Đường Đường, muội không sao chứ!”
“Không sao, không bị thương.”
Tiểu Đậu Đỏ bị dọa đến mức mặt trắng bệch, vội vàng kéo cổ tay Ân Mịch Đường qua nhìn chỗ bị cắt đứt trên tay áo nàng, thấy thật sự không bị thương đến da thịt mới thở phảo một hơi.
Ly Hỏa hận đến nghiến răng. Chuyện đã như thế, hôm nay còn có thể sống sót rời đi hay không còn là ẩn số. Nếu đã có khả năng phải để lại mạng ở chỗ này, thì cho dù nàng ta có chết cũng phải giúp chủ thượng trừ đi viên đá cản đường này mới được.
Nàng ta lạnh giọng hạ lệnh: “Giết công chúa!”
Ly Hỏa mang theo hắc y nhân vừa bắn tên vừa xông qua.
“Công chúa và Ân cô nương đi nhanh! Thuộc hạ bọc hậu, hai vị chủ tử nhanh chóng chạy về hướng đường lớn đi!”
Không cần thị vệ phải nhiều lời, Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ cũng biết tính nghiêm trọng trong chuyện này, liền nhanh chóng lùi về phía sau.
Ly Hỏa lần nữa kéo căng cung, lần này nàng ta nhắm chuẩn vào con ngựa Tiểu Đậu Đỏ đang cưỡi. Cây cung dài vụt qua bắn trúng chân sau của con ngựa, ngựa bị đau nên dựng đứng chân trước, thân thể của nó đau đến run rẩy. Thân mình Tiểu Đậu Đỏ đổ ra phía sau, trực tiếp bị con ngựa này ném xuống đất, xiêu vẹo lăn lốc.
Ly Hỏa kéo cung lần nữa, mục tiêu lần này là Tiểu Đậu Đỏ đang không ngừng lăn xuống.
“Đậu Đỏ, cẩn thận!” Ân Mịch Đường không kịp nghĩ ngợi liền lập tức nhảy xuống từ trên lưng ngựa, kéo chặt cánh tay Tiểu Đậu Đỏ.
Quân đội ở nơi không xa nhận được tin tức nhanh chóng chạy đến, tiếng móng ngựa đạp rầm rập. Thích Vô Biệt và Thích Như Quy chạy ở phía trước.
Mắt thấy Thích Vô Biệt và Thích Như Quy vì chạy đến cứu người mà rơi vào tầm ngắm, Ly Hỏa do dự một chút, sau đó trong lòng nhanh chóng nhiễm lên vui mừng điên cuồng, hạ lệnh: “Loạn tiễn bắn chết tên Hoàng đế Thích quốc kia! Hôm nay có thể giết một người là ít đi một người!”
Chớp mắt mưa tên đầy trời.
Tiếng mũi tên cắm vào mặt đất phảng phất vang lên bên tai, Ân Mịch Đường tận mắt nhìn thấy những mũi tên kia gần mình thế nào, da đầu không tự chủ được tê dại.
Tiểu Đậu Đỏ nhanh chóng nắm lấy một cành cây lên ngăn cản đường lăn xuống. Hai người dừng lại, vừa muốn cùng đỡ nhau đứng lên thì mũi tên đã bắn đến.
Trong chớp mắt, Ân Mịch Đường mở to mắt nhìn Thích Như Quy xông đến chỗ nàng.
Hắn nhìn nàng, đỡ tên giúp nàng.
Hắn không nói gì, dưới tình huống căng thẳng thế này mà ánh mắt hắn lại rất bình tĩnh. Trong bình tĩnh ôn nhu cất giấu một loại tình cảm.
Tiểu Đậu Đỏ kéo chân sau của Ân Mịch Đường, Ân Mịch Đường mờ mịt nhìn Thích Như Quy đến xuất thần, vừa không để ý thân thể liền loạng choạng, cả người ngã về phía sau. Lúc ngã xuống, cái ót đập trúng một cục đá, một trận đau đớn tập kích đến làm nàng nhíu mày lại. Trong sự đau đớn như dao cùn cắt thịt này, trước mắt Ân Mịch Đường đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh khó hiểu.
Lúc Ân Mịch Đường tỉnh lại thì đã là chạng vạng ngày hôm sau.
Thích Vô Biệt mời thái y cho nàng, thái y đều nói không có chuyện gì lớn, nhưng nàng mãi không tỉnh, làm hắn rất sốt ruột.
Cùng với sốt ruột là một loại giày vò khác.
Bởi vì khoảng thời gian Ân Mịch Đường hôn mê này vẫn luôn nói lung tung không ngừng. Trừ những lời khó hiểu ra thì nàng nhắc đến nhiều nhất là … Như Quy ca ca.
Thái y cúi thấp đầu, hít thở cũng chẳng dám.
Thích Vô Biệt vẫn luôn chăm sóc bên giường, mặt mày âm trầm.
Tiểu Đậu Đỏ cũng ngồi bên giường, mấy lần nhìn sắc mặt Hoàng đế ca ca, cảm giác không tốt trong lòng càng lúc càng nặng. Trong tẩm điện rất yên tĩnh, chỉ có tiếng Ân Mịch Đường trong cơn hôn mê ngẫu nhiên gọi “Như Quy ca ca”.
“Trước khi Đường Đường hôn mê đã nhìn thấy Như Quy ca ca cản tên cho nàng, nên Đường Đường mới luôn lo lắng cho Nhị ca ca thôi …” Tiểu Đậu Đỏ cẩn thận khuyên nhủ.
Thích Vô Biệt yên lặng ngồi bên giường, nghĩ đến rất nhiều chuyện ở đời trước, dần cảm thấy mệt mỏi. Hắn chầm chậm đứng lên, mệt mỏi nói: “Muội ở đây với nàng đi.”
Thích Vô Biệt vừa quay người thì cánh tay bỗng dưng bị người nắm lấy, hắn sửng sốt quay đầu lại nhìn Ân Mịch Đường.
“Đường Đường, muội tỉnh rồi!” Tiểu Đậu Đỏ vui mừng nói.
Ân Mịch Đường mở mắt ra ngồi dậy, nước mắt chảy ra. Nàng ngước đôi mắt đầy lệ nhìn Thích Vô Biệt, trong mắt tràn đầy sợ hãi và bất lực, run giọng khóc nói: “Chúng ta về cung đi, chúng ta về cung đi cứu Như Quy ca ca, chúng ta chắc chắn có thể cứu được huynh ấy!”
“Muội nói gì cơ?” Mắt Thích Vô Biệt co rút.