Giữa trưa hôm sau Thần Hi tỉnh lại nhưng ở trong một căn phòng hoàn toàn khác, ánh nắng từ bên ngoài của căn phòng này chiếu vào khiến cậu cảm thấy ấm áp dễ chịu vô cùng. Nhìn xung quanh cậu mới để ý đây là một căn phòng vô cùng lớn, được tô điểm một màu trắg tinh khiết. Cả căn phòng này mọi đồ vật được đặt bên trong đều lấy màu trắng và màu đỏ làm chủ đạo. Từ bộ ghế hay đến cái chân giường đều toát lên một cảm giác rất hoàng tộc. Với hai mặt của căn phòng là hai tấm cửa trong suốt khiến Thần Hi dễ dàng thấy được những cảnh sắc bên ngoài.
Thần Hi thích thú đứng dậy hít thở bầu không khí từ bên ngoài đem vào. Dựa tay vào lan can Thần Hi chắc chắn rằng nơi này không phải là Hồng Kong quen thuộc, chắc có lẽ đây là Trùng Khánh bởi xung quanh căn biệt thự to lớn này được bao phủ bởi rừng cây xanh biếc và rất nhiều loại cây gỗ mà chỉ có một nơi Trùng Khánh mới có. Cậu nhìn xung quanh mãi nhưng cũng không thể nào thấy thêm một căn nhà nào nữa. Bên trong căn phòng tiếng mở cửa nhẹ nhàng đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thần Hi, cậu quay lại nhìn, Mộc Ân đang đi vào trên tay còn cầm tô cháo vẫn còn khói bốc lên nghi ngút. Đôi lông mày trên khuôn mặt điển trai đó nheo lại khi nhìn thấy đôi chân trần của Thần Hi đang đứng trên nền đất lạnh.
- Thần nhi mau lại đây, đừng đi chân trần rất dễ bị cảm lạnh. Anh nấu cháo cho em rồi, em mau lại ăn đi.
- Biết rồi, biết rồi, anh thật khó chịu.
Mộc Ân đặt tô cháo bên cạnh giường còn mình thì đi tới bế thốc Thần Hi lên khiến Thần Hi la hét vùng vẫy dùng tay đập vào lồng ngực của Mộc Ân, nhưng Mộc Ân chỉ mỉm cười dịu dàng cuối xuống hôn nhẹ vào trán của Thần Hi một cái trông rất ân cần
- Yên nào bảo bối
Tim Thần Hi đập thình thịch, cậu đỏ mặt im lặng quay sang chổ khác tay cũng không vùng vẫy tán loạn nữa. Mộc Ân nhẹ nhàng đặt Thần Hi trở lại giường, rồi đem tô cháo nóng đặt vào tay Thần Hi. Còn mình thì ngồi lên chiếc ghế được đặt bên cạnh giường mà đọc sách.
Thần Hi cầm tô cháo nóng trên tay chỉ ngửi mùi hương thôi cũng đã khiến bụng cậu đói cồn cào. Cậu múc một muỗng lên đưa vào miệng, vừa nuốt xuống cổ họng rất nhanh liền cảm thấy vị đắng ngắt. Cậu nhăn đôi chân mày lại
- Mộc Ân, tại sao cháo hôm nay lại rất đắng
- Có lẽ lúc nấu cháo anh đã cho một ít khổ qua sống vào nên nó có vị đắng như vậy. Em ráng chịu khó ăn một chút nhé.
- Anh thật là....
Thần Hi bỉu môi, thấy hành động đó Mộc Ân chỉ cười dịu dàng đáp lại.
- Được rồi, anh xin lỗi. Sẽ không có lần sau
- Ở đây là đâu? Ở đây lớn như vậy không có ai khác sao?
- Trùng Khánh, cả căn biệt thự rộng lớn này ngoài em và anh còn có một người hầu.
- Tại sao lại đến Trùng Khánh?
- Vì anh muốn đưa em đi du lịch. Chẳng phải em nói muốn ngắm sao, muốn hít khí trời hay sao? Nơi này hội tụ tất cả mọi thứ em thích rồi đấy.
Lúc này Thần Hi mới vui vẻ chịu ngoan ngoãn ăn hết cả tô cháo. Thấy Thần Hi ăn xong Mộc Ân đứng dậy cầm tô cháo trống không lên chuẩn bị bước ra khỏi phòng trước đó còn không quên hôn Thần Hi một cái và dặn dò Thần Hi một số việc
- Em ở nhà ngoan nhé, anh về nhà có một số việc. Em buồn chán có thể chơi với người giúp việc ở đây hoặc đi đâu đó gần đây để ngắm cảnh. Tối anh sẽ quay lại, rồi sẽ dẫn em đến một nơi cực kì đặc biệt.
Dù cậu chỉ vừa mới tỉnh dậy cách đây không lâu nhưng khi ăn xong tô cháo lại khiến cậu cảm thấy buồn ngủ vô cùng. Đôi mắt cậu rất nặng trĩu. Nghe câu nói của Mộc Ân xong cũng là lúc cậu chìm vào giấc ngủ. Mộc Ân bước ra căn phòng đóng cửa thật chặt lại. Bên ngoài đã có một nữ hầu lớn tuổi đứng chờ đó tự bao giờ. Mộc Ân đưa một hộp nhựa bên trong chứa thuốc bột màu trắng bên ngoài vỏ có ghi một dòng chữ Hexanethylmelanin (Altretamin). Người hầu gái khi nhìn thấy dòng chữ này trong miệng liền thốt lên
(Hexanethylmelanin (Altretamin): làm cho hệ thần kinh của người dùng suy giảm, sức khỏe cũng yếu dần đi. Là một loại thuốc độc đang bị cấm )
- Cậu chủ, thuốc này....
Chưa kịp nói hết lời, khuôn mặt với con ngươi xanh không chút cảm xúc nhìn thẳng vào bà. Khiến bà run sợ mà câm nín. Bà trước đây là người phục vụ bên cạnh cho Vương Mộc Miên rất nhiều năm nên đủ hiểu rằng con trai của ông ta là người nguy hiểm tới cở nào. Chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ để gϊếŧ chết một người. Tiếng của Mộc Ân thốt lên rất nhỏ nhưng lại rõ ràng và nhấn mạnh từ câu từng chữ
- Một ngày lần. Cho vào món ăn của em ấy. Thuốc này rất đắng nên em ấy rất nhạy cảm với nó. Khi nấu cho em ấy nhớ thêm chút gia vị để lấn át nó. Thêm một ly sữa tươi, tráng miệng có thêm một vài trái dâu. Nhớ phải rửa dâu thật sạch rồi mới được đưa cho em ấy. Trông em ấy thật kỹ đừng để tôi nhìn thấy bất kì sơ suất nào của bà, nếu không con trai bà đang nằm trong viện sẽ mau về nơi an nghỉ.
Người nữ hầu lớn tuổi rùng mình một cái rồi đưa tay cầm lấy hộp thuốc mà chỉ dám gật đầu lia lịa. Khuôn mặt bà cuối gầm xuống không dám ngước lên nhìn vào người đằng trước. Bà không biết người thanh niên bên trong căn phòng kia là người như thế nào, nhưng bà biết rằng người bên trong đó chắc chắn là một người cực kì quan trọng với cậu chủ nên cậu chủ mới có thể có hàng động bất chấp như vậy. Bà lắc đầu không dám nghĩ tới khi lỡ có một chút sơ suất nào xảy ra với người thanh niên bên trong kia.
Mộc Ân mau chóng đi nhanh xuống dưới sảnh nơi đã có một tài xế cả trang phục và thần thái đều rất nghiêm trang đang đứng chờ cậu. Khi vừa nhìn thấy cậu đang đi xuống người tài xế kia nhanh chóng mở cửa xe một cách nhanh nhẹn dứt khoác mà không có một chút hành động dư thừa nào. Cậu leo lên chiếc Bently màu đen đầy sang trọng, khuôn mặt cậu ngoài lạnh lùng còn có một chút tức giận ra lệnh cho tài xế lái xe trở về nhà của mình.