Cô bước lên giường, sau đó Cự Tàn Tôn cũng nằm xê ra ngoài chút, đúng là ép người quá mức, cô vừa nằm xuống thì Cự Tàn Tôn đưa tay tắt ngay đèn, tối om, vậy đi cho đỡ nhức mắt. Hữu Túc sau khi nghĩ như vậy thì hối hận ngay, Cự Tàn Tôn nhanh chóng nằm lên trên người cô và nhanh chóng trong vòng vài giây cởi sạch sẽ quần áo của cô, vứt ra sàn nhà, cũng may là tắt đèn nên anh không thấy gì của cô mà cô cũng chẳng thấy gì ở anh nên không phải lo bị nhìn trực diện. Hữu Túc chẳng biết anh muốn cái quái gì ở cô nữa, chẳng biết anh đang nghĩ gì nữa, sau đó một chút thì anh đưa tay tách chân cô ra áp sát vào bên thắt lưng của anh, chuyện khỉ gì vậy ? Hữu Túc thấy lúng túng vô cùng, anh rốt cuộc cần gì ở cô chứ, cô chẳng hề biết anh là ai ngoài trừ cái tên anh viết vội cho cô sau đó như ma như quỷ xuất hiện trong cuộc sống của cô. Cự Tàn Tôn không thấy được vẻ mặt lúc này của cô, mà anh cũng chẳng quan tâm, anh chỉ muốn xem cảm giác quái quỷ cứ bám lấy anh khi thấy cô là gì thôi ? Anh cúi đầu cắn vào cổ của cô, bất ngờ bị đụng chạm, Hữu Túc “A” lên một tiếng, sau đó chính cô cũng hết hồn lấy tay bịt miệng chính mình lại, Cự Tàn Tôn nhếch môi chút, anh lại tiếp tục cúi xuống vừa hôn vừa cắn vào cổ cô rồi xuống dần tới ngực cô, lực đạo trên tay anh bắt đầu xoa nắn lấy ngực cô một cách bừa bãi, cảm giác tay của cô cố chặn lại trước ngực anh thì anh đưa tay gạt tay cô ra ngay và đưa tay còn lại ra phía sau lưng cô, nâng lưng cô cong lên, dán chặt cơ thể của cô vào cơ thể anh, quá đáng lắm rồi, Hữu Túc lên tiếng :
-Cự Tàn Tôn.
-Chuyện gì ? – Anh giọng trầm thấp bất ngờ lên tiếng hỏi lại cô.
Còn hỏi chuyện gì nữa á, đùa nhau à ? Hữu Túc thật muốn lấy dao đâm cho anh vài nhát nữa mà :
-Muốn làm gì tôi ?
-Làm tình. – Anh đáp một cách thật trần trụi và hoang dã.
Hữu Túc lại nói :
-Tôi không muốn.
-Tôi muốn là được. – Anh lại trả lời theo kiểu muốn làm người khác lao vào con đường tội lỗi mà.
Hữu Túc nói :
-Khi nào tôi biết anh là ai thì tôi mới có thể.
Cự Tàn Tôn im lặng, anh buông cô ra, sau đó anh kéo chăn cho cô và nói :
-Ngủ đi.
Hữu Túc thở phào, sau này nhất định cô sẽ dùng câu này làm thần chú đề ngăn cản mọi hành động biến thái của anh, sau đó Cự Tàn Tôn không làm gì nữa, chỉ im lặng nằm kế bên cô, cô không biết anh có ngủ không nữa, nhưng cô thì muốn ngủ rồi.
Sáng hôm sau, khi vừa nghe tiếng bước chân thì Hữu Túc mở mắt ra ngay, theo quán tính thì cô cho đó là ăn trộm ngay, nhưng không, là Cự Tàn Tôn kìa, anh đang mặc đồ và chuẩn bị rời đi, anh đi mà cũng chẳng chào hỏi gì ai. Sau đó thì Hữu Túc không thấy anh xuất hiện như ma như quỷ nữa suốt tháng ròng, cô vẫn đến lớp học như mọi khi, hôm nay lại có học viên mới, một cậu nhóc nhỏ hơn cô tuổi mới đăng kí vào học, cậu nhóc mặt mày cũng ưa trai nhưng hơi lập dị một chút, rất thích làm bánh nhưng không muốn nói chuyện nhiều, cậu vào học mà chẳng giới thiệu tên với ai. Hữu Túc đeo tạp dề vào và bước lại gần cậu, cô hỏi :
-Xin chào, tôi đứng chung thỉnh giáo cậu được chứ ?