Cự Tàn Tôn biết là cô nói dối nhưng anh cũng không rảnh rỗi hỏi lại, sau đó anh đi ra ngoài đợi cô.
Ngày hôm sau, Hữu Túc về nhà bố cô, cô tự dưng thấy mệt trong người, một phần vì Cự Tàn Tôn đã rời đi, một phần vì bệnh tình của cô bắt đầu chuyển biến tệ hơn. Bố cô và mẹ Ân đều hỏi cô không khỏe hay sao, nhưng cô không nói gì cả, Tiểu Tam suốt ngày nằm luẩn quẩn dưới chân giường của cô, ánh mắt của nó khác rất nhiều mọi hôm chạy nhảy của Hữu Túc, nó biết tất cả những điều cô hay lẩm bẩm một mình. Cự Tàn Tôn về đến khách sạn W, Di Nhược đã quấn lấy anh như mọi khi, anh không có biểu hiện gì, Khải Tư đưa tư liệu cho anh và nói :
-Cự Thiếu chuẩn bị một chút đi, trực thăng đang hạ cánh.
Nhất Gia muốn anh bay sang Thái Lan ngay, ngài Roness muốn thương lượng với Đại Âu về một chuyến hàng rất lớn nhưng không chuyển sang Iran được vì cảnh sát quốc tế đã vào cuộc hành động, Cự Tàn Tôn cũng chẳng ý kiến gì, anh chỉ hạ lệnh để Khải Tư đi theo anh, còn Di Nhược thì ở lại để nghe ngóng tình hình Tồn Thị. Nhị Gia nhìn anh từ thang máy đi ra, tay ông chắp sau lưng và bước lại gần Cự Tàn Tôn :
-Tôi không nghĩ chuyến đi này có an toàn với cậu, Nhất Gia không ra mặt thì nhất định kẻ này không dễ ăn.
Cự Tàn Tôn vẫn im lặng, anh bước lên trực thăng cùng Khải Tư, sau đó anh lại hút thuốc, Khải Tư đưa tai đeo cho anh, cậu nhìn Cự Tàn Tôn mà lo lắng.
Theo đúng dự định thì h chiều trực thăng tới nơi, là dinh cơ riêng của Nhất Gia ở Thái Lan, khá biệt lập với bên ngoài, được bảo vệ rất nghiêm ngặt, Cự Tàn Tôn kéo cửa trực thăng và sau đó anh nhảy xuống ngay, cúi chào Nhất Gia và theo sau ông đi xuống căn cứ dưới tầng ngầm. Nhất Gia đẩy một tập tư liệu cho anh và nói :
-Tôi đã đưa cậu ra thì nhất định là cậu hiểu.
Cự Tàn Tôn mở ra xem :
-Vâng, Nhất Gia.
Nhất Gia ngồi xuống ghế rồi lại nói :
-Roness không phải tên đần, hắn nhất định sẽ uy hiếp chúng ta chi viện cho chuyến hàng của hắn.
Cự Tàn Tôn đóng tư liệu lại, anh nhìn Nhất Gia và nói :
-Mấy giờ sẽ gặp hắn, Nhất Gia ?
-Đêm nay, ngoài đảo Chơ – Răn, tôi đã đặc cách những thuộc hạ giỏi nhất theo sát.
Nghe xong thì anh cũng xin đi ra ngoài, Khải Tư vừa thấy anh đi ra thì cậu vội đi tới ngay :
-Cự Thiếu, hắn sẽ giết anh.
-Thử xem. – Cự Tàn Tôn trả lời rất dứt khoát.
Sau đó anh đi thẳng hướng về phía phòng sách, anh nhìn một chút rồi lại nhớ ra vẻ mặt của Phàm Hữu Túc đêm hôm trước, Cự Tàn Tôn thả người xuống ghế rồi đảo mắt nhìn xung quanh. Năm nay anh đã tuổi, rất lâu rồi, khi anh tuổi anh cũng biết tương lai anh rất tốt rất thành công đang ở ngay trước mắt, nhưng sau khi thi vào trường quân đội quốc gia thì anh mới biết là anh chỉ được xem là vật thí nghiệm cho các công trình nghiên cứu của viện khoa học và quân đội lúc đó, đúng là con người thì nhất định sẽ có lòng tham, muốn thâu tóm tất cả chính quyền, quân đội muốn tạo ra những người chiến binh với cơ thể sắt thép hơn là những người lính bình thường. Anh được xem như mẫu vật số và là vật mẫu thành công nhất, khi anh lại chính là người viết ra được công thức điều chế lưu lượng mà trong khi đó các nhà khoa học vẫn đang đau đầu tìm lời giải đáp, anh trốn thoát với mẫu thí nghiệm thành công đó nhưng trước khi rời khỏi anh đã tự tay giết sạch đám nhà khoa học điên cuồng đó, và tự nhiên tên anh cũng biến mất hoàn toàn cùng với quá khứ của anh, không ai biết anh là ai, anh không còn cảm giác là anh đang lão hóa đi nữa, anh cứ tồn tại như vậy suốt thời gian dài.