Sáng hôm sau, Hữu Túc thức dậy nhưng Cự Tàn Tôn đã rời đi mất, cô thở hắt ra hơi rồi lại vùi người vào trong chăn, đột nhiên điện thoại cô rung lên vì có người gọi đến, là số lạ khi cô nhìn vào màn hình, nhưng cô vẫn nghe máy :
-Xin chào, ai thế ạ ?
« Là anh, Tư Nghiêm … »
Vừa nghe tên Tư Nghiêm thì Hữu Túc cũng vội vàng ngồi dậy, cô hỏi :
-À, tôi xin lỗi, tôi quên mất gọi lại cho anh …
« Không có gì, tôi chỉ muốn mời em tách cà phê thôi »
-Vâng, vâng … vậy khi nào có thể ???
« Chiều nay nhé, tôi sẽ đến đón cô. »
-Vậy cũng được, tôi xin lỗi … - Cô quên mất lời nói của mình khi được anh đưa về lần trước.
Vừa tắt máy xong thì lại có người gọi tiếp, là Cự Tàn Tôn gọi cô, cô vừa ấn phím nghe thì đã nghe giọng anh có chút bực tức :
« Em đang gọi cho ai ? »
-À, là một người bạn …
« Cũng không cần nói lâu vậy đâu. »
-Anh điên rồi sao ? Gọi về em có gì không đấy ?
« Tối nay tôi về muộn. »
… tút … tút … Nói thế xong cúp máy luôn rồi sao, giận cô à ? Lí lẽ gì vậy nhỉ ? Hữu Túc đứng dậy mặc lại quần áo rồi xếp chăn gọn gàng và đi vào nhà tắm, mới sáng ra mà đã có chuyện rồi.
Buổi chiều, Tư Nghiêm ghé vào tiệm bánh tìm Hữu Túc, thì thấy cô đang ngồi đọc sách, anh ta bước lại gần cô và hỏi :
-Em có vẻ quên mất cuộc hẹn với tôi.
Nghe giọng nói của Tư Nghiêm thì Hữu Túc vội vàng đứng dậy trong lúng túng, cô gãi gãi đầu nhìn anh và cười :
-Tôi vô ý thật.
Tư Nghiêm lại nói :
-Tối nay tôi có một cuộc hẹn ở nhà hàng K.I, họ có mời tôi, nhưng tôi mạn phép được mời em tham dự cùng tôi.
-Tôi sao ??? – Hữu Túc chỉ vào mặt cô và hỏi ngược lại Tư Nghiêm.
-Chỉ là một bữa tiệc nhẹ thôi, em có thể đi cùng tôi thay cho lời xin lỗi vì quên mất lời hứa với tôi. – Tư Nghiêm cười và đáp.
Cảm giác như bị gài bẫy thì phải, Hữu Túc cười không ra nước mắt mà, nhưng bây giờ cô cũng đang rảnh nên suy nghĩ lời đề nghị này xem sao, thấy vẻ mặt đắn đo của cô thì Tư Nghiêm bồi thêm một vố nữa :
-Yên tâm, em đến với tư cách là bạn bè của tôi.
-Nhưng …
-Làm ơn đi nào Hữu Túc, em thất hứa với tôi trước mà. – Tư Nghiêm nhìn cô.
Cái qué gì vậy chứ, tự dưng cô bị lôi vào mấy chuyện thế này sao ??? Nhưng chẳng để cô do dự mãi, Tư Nghiêm kéo tay cô đi ra xe và nhấn cô ngồi vào trong, anh ra lệnh cho tài xế lái xe đưa cô đến B.B – chỗ nào vậy chứ ? Hữu Túc từ đầu tới cuối toàn bị anh ta lôi đi, xe dừng lại trước một cửa hàng, là nơi làm đẹp sao ? Tư Nghiêm lại kéo cô vào trong và nói nhỏ cùng cô quản lí ở đây, chưa đầy phút sau thì có vài cô nhân viên nữ cùng nhau đi ra và kéo Hữu Túc đi vào trong. Cô đột nhiên bị bôi son trét phấn một cách điêu luyện vào khuôn mặt, chuyện gì vậy chứ, muốn lột xác cho cô sao ?
Cũng không mất quá nhiều thời gian, ai cũng tưởng tượng ra một quý cô sang chảnh trong bộ váy bước ra nhưng hình như có chút gì đó sai sai, Hữu Túc cầm đuôi váy trên tay đi chân trần bước ra, nhìn cô lúc này buồn cười vô cùng, đâu rồi quý cô xinh đẹp sau khi lột xác đâu chứ ? Cô nhân viên cầm giày cao gót cho Hữu Túc cũng vội vàng cúi đầu xin lỗi, Hữu Túc ngước nhìn Tư Nghiêm :
-Mặc những thứ như thế này, chẳng thà tôi đi nhảy lầu còn vui hơn …
Tư Nghiêm đỡ lấy tay cô để cô đứng vững và nói :
-Đúng là bất ngờ thật, ha ha.
Hữu Túc đá vào chân Tư Nghiêm, cô giận thật đấy :
-Anh cười đi, tôi đi về đây …
-Khoan khoan, tôi xin lỗi … em đẹp lắm, ha ha … - Tư Nghiêm cố nhịn cười, nhưng đúng là cô rất đẹp, bình thường nhìn đáng yêu như thế nhưng khi trang điểm chút thì làm anh ta ngạc nhiên vô cùng.