Lang thang suốt cả ngày, chân mỏi như rồi nên Hữu Túc lên tiếng về nghỉ, cô đuối quá, Y Cược ngồi lại cùng cô và đẩy Lam Bá đi lấy xe theo sự hướng dẫn của cậu, Y Cược nhìn cô và nói :
-Mệt chứ ? Nhìn cô mồ hôi nhễ nhại thế kia ?
-Có một chút, không sao ^o^. – Hữu Túc đáp, chưa nói được gì thêm thì đã thấy bóng dáng chiếc xe của họ chạy tới, Lam Bá lấy xe khá nhanh.
Về đến nhà nghỉ Nobo, là nhà nghỉ có hồ nước nóng lộ thiên, xung quanh còn có những gốc anh đào già cỗi đang nở rộ hoa, gió thổi tán loạn những cánh hoa ấy bay khắp nơi trong nhà nghỉ này. Hữu Túc được Lam Bá đưa về phòng, sau khi đặt vali của cô vào trong thì cậu nói :
-Cô nghỉ ngơi đi, cần gì thì gọi nhé.
-À, cám ơn người nhiều nhé. – Hửu Túc nhìn thẳng vào mắt Lam Bá và cười nhẹ.
Lam Bá vừa rời đi thì Hữu Túc cũng nhanh chóng đẩy cửa đi vào phòng, phải đi tắm thôi và sau đó là lăn ra ngủ trên chiếc nệm và chiếc chăn ấm cúng đó, ha ha, đó là suy nghĩ hiện tại duy nhất của cô ở trong đầu. Đang định tháo giày thì một bàn tay từ phía sau lưng cô vươn tới, ôm lấy cô tử phía sau, còn thì thầm vào tai cô :
-Hôm nay trông em vui nhỉ ?
-Có một chút. – Hữu Túc nhận biết là anh.
-Vậy bây giờ định làm gì ? – Cự Tàn Tôn hỏi.
-Đi tắm, người em toàn bụi thôi. – Cô nói.
Cự Tàn Tôn buông cô ra rồi xoay cô lại nhìn vào mặt cô và nói :
-Không nhớ tôi à ?
-… - Quên mất anh còn tồn tại luôn ấy chứ, vui quá nên thành ra nó như vậy.
Có chút ân hận nên Hữu Túc vội vàng kéo tay anh vào nhà tắm cùng cô và tự động quyến rũ dụ dỗ anh, nhưng thấy vẻ mặt vẫn còn có hơi khó chịu của Cự Tàn Tôn thì cô lập tức giữ lấy mặt anh và hôn ngay không chút do dự. Nhìn phong thái chủ động của cô thì anh cũng có chút không nỡ làm khó nữa, định bụng trêu cô thôi ai ngờ cô lại cho anh xem một màn táo bạo chủ động từ cô, đúng là chuyện hiếm nhất rồi đây.
Và những ngày sau đó thì Cự Tàn Tôn cũng rời đi từ sáng sớm và đến chập tối anh mới về cùng Khải Tư, lão Roness sau khi bị Nhất Gia chơi một vố từ lần ở biển Chơ-Răn đã khiến hắn căm hận từ đó đến nay và luôn tìm cách trả đũa lại, hắn đầu quân về phía Tồn Thị và nhận lệnh của Tư Lư phục kích một cơ sở vũ khí của Đại Âu ở đây khi đang thực hiện giao dịch với các thương nhân Iran, tuy chuyện phục kích bất thành nhưng Roness vẫn ung dung tự đắc khiêu khích Cự Tàn Tôn, cuối cùng khi anh không thể đàm phán thêm gì với lão nữa thì lúc đó lão lập tức hạ lệnh cho thuộc hạ nổ súng về phía Cự Tàn Tôn, không hề hấn gì đoàn người của Cự Tàn Tôn, tất cả đều là thuộc hạ dưới trướng của Lamfao đều được huấn luyện nghiêm ngặt nên anh cũng không cần mất quá nhiều thời gian để xử lí đám người của Roness, khi nhận thấy lực lượng đang bị giảm đi nhanh chóng thì lão cũng tức thời mà chuồn đi trước khi bị Cự Tàn Tôn giết chết.
Lục Nghị nhận được điện thoại từ Roness, đang làm sao nhãng sự tập trung của Cự Tàn Tôn, đúng như kế hoạch đã được tính toán kĩ lưỡng của Tư Lư, hắn muốn nhanh chóng báo tin nhưng khi vừa đến trước cổng khách sạn nơi hiện tại hắn đang tá túc thì đụng ngay Di Nhược đang đứng chờ hắn ở đó. Di Nhược vừa nhìn thấy Lục Nghị thì cô vội vàng đứng dậy, chạy nhanh tới chặn lối đi của hắn :
-Đừng chọc vào Đại Âu.
-Lí do ? – Lục Nghị nhíu mày hỏi ngược lại.
-Đại Âu không đơn giản như anh nghĩ đâu, anh cũng đừng làm việc quá trung thành cho Tồn Thị nữa, có ngày chết không toàn mạng. – Di Nhược nhìn hắn ta bằng ánh mắt sắc bén.