Lục Nghị cũng có chút bàng hoàng, hắn không nghĩ chỉ với một mình Cự Tàn Tôn lại dám phục kích Tồn Thị, hắn lập tức hạ lệnh xuống cho thuộc hạ chia ra tìm, Roness thì nhận lệnh ở lại cùng Tư Lư để đợi « thỏ ra khỏi hang », khi nhìn thấy Tồn Thị bị phục kích thì nhất định đám người của Đại Âu cũng phải ló mặt ra để tấn công lại, hàng trăm tên thuộc hạ của Lục Nghị vẫn không ngừng rà soát khắp các nơi trong rừng, nhưng chúng không thể tìm ra vị trí của Cự Tàn Tôn. Hàm Rồng là địa phận thuộc biên giới giữa đất nước tiếp giáp nhau, là một cánh rừng chưa có người sinh sống đông đúc chỉ lác đác vài bộ lạc của các dân tộc cổ còn tọa lạc, nếu đồng loạt xông vào thì sẽ động đến chính quyền đất nước này và cảnh sát quốc tế, lực lượng Tồn Thị rất lớn nên chỉ có thể dừng lại ở biên giới, Nhất Gia và Anh Lớn cùng một số người kia thì nhờ sự giúp đỡ của Lamfao đã dễ dàng luồn lách vào bên trong, nhưng không thể ở quá lâu, họ phải chờ cơ hội tấn công ngược lại Tồn Thị thì mới có đường thoát thân. Vừa nhìn thấy khói bốc lên nghi ngút từ phía doanh trại của Tư Lư thì Nhất Gia cũng vội vàng cùng Anh Lớn thúc giục mọi người cùng chuẩn bị mở đường máu. Cự Tàn Tôn nhìn xung quanh, Tư Nghiêm hình như không có ý định dập lửa, hắn để mặc cho lửa thiêu rụi toàn bộ doanh trại, anh biết hắn đang chờ Nhất Gia cùng những kia xông ra, lọt vào tầm ngắm của hắn một cách gọn gẽ nhất.
Hữu Túc vừa xuống xe thì Lam Bá và Y Cược cũng nhanh chóng chào cô và lái xe đi rất nhanh, họ đang rất nóng lòng, nhìn vẻ mặt của người đó thì Hữu Túc cũng rất nghi ngờ, cô chưa từng nhìn thấy sắc mặt mọi người lại thay đổi như vậy, cô cũng lập tức quay vào phía sau tiệm và lấy chiếc xe đua của Cự Tàn Tôn lúc trước bị cô cào lên thân xe để lại. Cô cũng nhanh chóng di chuyển theo phía sau xe của Lam Bá, xe của Cự Tàn Tôn còn đủ chức năng nên Hữu Túc cũng nhanh chóng bám theo xe của người kia rất nhanh chóng, khoảng cách được rút ngắn.
Đến trước W thị Lam Bá dừng xe, Y Cược nhanh chóng di chuyển vào bên trong và sau đó thì Lumak cũng đến, cô ta đến theo sự sắp đặt của Cự Tàn Tôn, người họ đi vào bên trong tòa nhà, Hữu Túc dừng xe ở một góc khuất rồi cô cũng thấp thỏm đi theo sau, vừa vào đến W thì cô cũng vội bịt miệng chính mình lại, bụi bẩn và trên sàn nhà còn dấu vết máu tung tóe khắp nơi tuy đã cũ nhưng vẫn còn nhận ra được, cô buồn nôn vô cùng nhưng phải nhịn xuống và đi vội vã vào sâu bên trong. Khi chợt nghe tiếng thì thầm của Lam Bá thì Hữu Túc mới dừng chân lại, cô đứng nép vào tường và lắng nghe, Lam Bá nhìn sang Lumak và nói :
-Nếu như vậy thì Cự Thiếu sao chống lại được ?
-Nhưng chính anh ta đã đuổi tôi về tận đây thông báo cho mọi người, cha tôi cũng đang mắc kẹt ở đấy. – Lumak nói.
Y Cược lúc này cũng lên tiếng :
-Tư Lư giết được Cự Thiếu thì Đại Âu và Nhất Gia cũng tiêu ngay, giờ phải làm gì đây ? Không lẽ đứng ngoài cuộc nhìn Cự Thiếu tự sát ?
-Tôi không có kế hoạch gì an toàn cho Cự Thiếu cả, nếu cứ như thế này thì không ai được toàn mạng trở về …
Chưa dứt câu, nhưng Lam Bá cũng không thể nói gì thêm nữa, cả người họ cùng hướng mắt lại phía cửa ra vào, Hữu Túc đang đứng đấy, cô nhìn họ, nếu như cô nghe không nhầm thì Cự Tàn Tôn đang làm một việc mà chính anh cũng có thể chết, trước giờ cô chỉ mãi mê yêu anh bằng tất cả những gì cô biết và thấy trước mắt, nhưng cô không dám tưởng tượng rằng ở phía sau anh là cả một bức tường chết chóc được dựng lên và anh thì đang đứng trên đó, tại sao cô lại không biết sớm hơn, rằng cô lúc nào cũng đứng trước việc sẽ mất đi anh mãi mãi, tại sao chứ ? Y Cược nhìn Hữu Túc, cậu lên tiếng :
-Hữu Túc …
-Tất cả là chuyện gì ? – Hữu Túc mắt có chút cay nồng nhìn cậu và hỏi.
Lumak nhìn cô rồi trầm ngâm, nhìn cô gái này rất quen, đã thấy ở đâu rồi, Lam Bá bước lại gần cô và nói :
-Chúng tôi xin lỗi, Cự Thiếu không cho chúng tôi nói.
-Làm ơn, tôi cầu xin người … - Vừa nói đến đây thì cô cũng nước mắt lưng tròng nhìn người, đột nhiên cô thấy cơ thể mình thật yếu đuối, không đoán được việc gì sắp xảy ra nhưng trong tim cô cứ đau nhói lên khi nghĩ về anh.
Lúc này thì Lumak đột nhiên lên tiếng :
-Cô là người trong tấm ảnh đó.