Lục Nghị từ phía trước cũng nhanh chóng di chuyển tới và nói :
-Đi thôi Tư Ca, trước khi đám người Cự Tàn Tôn đánh hơi đến.
Lam Bá nhìn đám người Tư Lư sắp rời đi thì cậu cũng nhanh chóng rút súng và bắt đầu bắn đạn liên hồi về phía đám người đó, giết được vài tên tương đương với số đạn mà trong súng có, bị phát hiện vị trí ẩn nấp, Y Cược cũng phải nhanh chóng yểm trợ Lam Bá, Hữu Túc nhìn thấy người họ, nước mắt cô lúc này cũng đã ướt cả khuôn mặt của cô, người của Tư Lư rất đông, người họ không thể làm lại được, sau đó thì Lam Bá bị bắn trúng, cậu nhanh chóng gục xuống chịu trận, Y Cược vội vàng đỡ tay Lam Bá và kéo cậu lại phía sau mình, che chắn, Tư Nghiêm đẩy Hữu Túc sang tay Lục Nghị và chính hắn rút kiếm ra và nhìn sang Y Cược :
-Cự Tàn Tôn chắc sẽ thích món quá này.
Nói rồi hắn ta vung kiếm lên cao về phía Y Cược, Lam Bá đứng phía sau nhưng cậu nhanh tay đẩy Y Cược ra rồi dùng cả người mình hứng chịu nhát kiếm, sau đó thì Lục Nghị cũng rút súng và nhắm về hướng Y Cược và rất nhanh chóng phát đạn liên tiếp bắn thẳng vào vai và ngực cậu, Hữu Túc kêu thét tên người họ thảm thiết, nước mắt của cô vội vàng thi nhau rơi xuống, tại sao vậy chứ, cô khóc nấc lên quay sang nhìn Tư Nghiêm :
-Đừng bắn nữa, tôi đi theo anh, tôi xin anh … làm ơn …
Tư Nghiêm hạ lệnh cho Lục Nghị thu súng, Hữu Túc định chạm vào khuôn mặt tái nhợt của Y Cược nhưng khi cô vừa với tay tới trước mặt cậu thì đã bị Tư Nghiêm kéo ngược lại về phía hắn :
-Đi thôi, trước khi tôi giết luôn cả cô.
-Y Cược … Y Cược … Tôi xin lỗi … - Hữu Túc vừa khóc vừa nói ngược lại phía sau, Y Cược nhìn cô với anh mắt vô vọng, Tư Nghiêm kéo cô đi rất nhanh.
Sau đó cậu đưa tay chạm nhẹ vào Lam Bá, cậu ấy không động đậy dù chỉ một chút, Y Cược ngước lên nhìn bầu trời, sống chung cùng nhau từ lúc xưa đến nay, ra vào nhiều nguy hiểm cùng Cự Thiếu nhưng bây giờ Lam Bá lại một mình bỏ đi trước, nước mắt cậu rời xuống khi nghe tiếng bước chân của Cự Thiếu. Cự Tàn Tôn tay nắm thành quyền, anh nhấc Lam Bá vào trong phòng và đặt cậu ấy nằm xuống giường :
-Tôi sẽ quay lại đón cậu.
Nói rồi anh quay bước đi ra và đỡ lấy Y Cược rồi đi về phía xe của anh, hướng về phía bệnh viện, sau khi để Y Cược lại bệnh viện thì Cự Tàn Tôn quay lại W, Nhất Gia đang chuẩn bị mọi thứ để theo chân Anh Lớn và Nhị Gia, hi vọng giải cứu được cho Vương Bảo trước khi quá muộn. Nhìn vẻ mặt của Cự Tàn Tôn lúc này rất đang sợ, ánh mắt của anh như muốn thiếu đốt người đối diện, Cự Tàn Tôn rời ra trước, anh nhanh chóng nhảy lên chiếc xe Jeeps đầu tiên, và ra hiệu cho xe di chuyển nhanh, Nhất Gia nhìn anh rồi nói :
-Khu rừng biên giới.
Cả đoàn xe và người di chuyển trong im lặng, tiếng gió xen vào nghe lướt qua tóc từng người. Trên suốt đoạn đường, Tư Nghiêm giữ chặt tay Hữu Túc, lâu lâu hắn lại nhìn xuống mắt cô và hỏi :
-Em không khỏe à ?
Hữu Túc nhìn hắn với ánh mắt căm phẫn, cô không ngờ Tư Nghiêm lúc trước mà cô quen biết lại ác độc và tàn nhẫn như thế :
-Tôi muốn giết anh như lúc anh giết Lam Bá.
-Nói hay lắm, nhưng sức em thì đừng nên suy nghĩ làm gì. – Tư Nghiêm nhìn cô rồi cười nhẹ.
-Anh muốn đưa tôi đi đâu ? – Hữu Túc nhìn ra ngoài cửa kính và hỏi.
Tư Nghiêm chặc lưỡi rồi nói :
-Sắp đến rồi, tôi cho em gặp lại bạn cũ.
Hữu Túc chợt nghĩ tới Vương Bảo, không lẽ cậu ấy vẫn còn an toàn, xe của Tư Nghiêm di chuyển chậm vào giữa khu rừng, đi khoảng phút nữa thì xe dừng lại, Lục Nghị nhanh chân bước ra mở cửa xe cho hắn, Vương Bảo bị trói gần chỗ Hữu Túc ngồi, cậu nhìn thấy Hữu Túc mà mừng rơi nước mắt, Hữu Túc cũng ôm chầm lấy cậu, nước mắt cô không thể nào khô đi được, nhìn cảnh này thì Tư Nghiêm cười nhếch môi và đưa tay kéo Hữu Túc ra :
-Suýt chút nữa thì tôi đã tiễn bạn em đi đoạn rồi, nhưng nghĩ đến em nên tôi không nỡ xuống tay ngay …
-Tên khốn nhà anh, Tư Nghiêm … - Hữu Túc nghiến răng nhìn vào mặt Tư Nghiêm.