Phương Tĩnh thật sự không hiểu.
Ra vẻ đáng thương để được đồng tình xưa nay đều không phải vũ khí của cô. Hơn nữa cô cũng không nghĩ người khác cần phải ra vẻ đáng thương để được đồng tình ở trước mặt cô, vì cô nghèo đến mức chẳng giúp được ai, cô cố gắng hết sức cũng chỉ có thể chăm sóc tốt cho bản thân. Nên đối với nhân tình thế thái, cô rất lạnh nhạt, cô không dễ dàng thân thiết với người khác, cũng không thích nói về chuyện của mình, tương tự, cô cũng mặc kệ chuyện của người khác.
Như vậy là an toàn nhất, cho cô cảm giác thoải mái nhất.
Nhưng Mạnh Văn Phi không giống những người khác, ít nhất là trong lòng Phương Tĩnh, anh Phi và những người khác mà cô quen biết không giống nhau. Anh Phi ở trong lòng cô là một người không có gì là không làm được, anh là tinh anh trong tinh anh, anh thông minh, cao lớn, đẹp trai, nói chuyện thú vị, có tinh thần trách nhiệm. Anh có lòng chính nghĩa, anh chu đáo, anh quan tâm bạn bè. Đầu tóc của anh luôn gọn gàng sạch sẽ, nụ cười của anh vui vẻ ấm áp, quần áo của anh trông rất cao cấp thoải mái, mặc lên người anh rất vừa vặn và phóng khoáng.
Anh Phi có tất cả những gì mà cô ngưỡng một, anh có trình độ học vấn cao, kiến thức uyên bác, sự nghiệp thành công. Cô thuê không nổi nhà, còn anh lại có một tòa văn phòng hai tầng, còn có một nhóm nhân viên thân thiện cần mẫn. Cô không có bạn bè gì, cũng gần như không liên lạc với bạn học cũ, còn anh lại có nhóm bạn chơi từ nhỏ đến lớn, tình bạn rất bền vững. Cô không có cơ hội yêu đương, còn anh đã trải qua năm mối tình, kinh nghiệm cuộc sống phong phú. Cô chỉ có thể làm việc chăm chỉ đóng tốt vai trò của một người lính nhỏ, còn anh giơ tay nhấc chân đều có phong phạm của người lãnh đạo.
Cô kính phục anh, sùng bái anh, cô cảm thấy anh chính là nam chính cao phú soái xuất sắc nhất trong những bộ tiểu thuyết ngôn tình cô từng đọc.
Vậy mà giờ đây, nam chính nói với cô rằng anh vất vả hơn cô, nhiều áp lực hơn cô, nợ nần nhiều hơn cô... Nói một cách ngắn gọn và súc tích, chính là nam chính xuất sắc nhất còn thảm hơn cả một diễn viên quần chúng.
Phương Tĩnh thân là một diễn viên quần chúng, cô thấy vô cùng kinh ngạc. Trong nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Bị sốc, đau lòng hay còn tâm trạng nào khác, cô thật sự không rõ. Rất muốn biết anh Phi đã từng trải qua những chuyện gì, nhưng lại ngại hỏi. Thậm chí cô còn cảm thấy có lỗi vì mình đã nghi ngờ anh Phi, tuy cô vẫn cho rằng anh Phi có lòng muốn giúp đỡ cô nên mới bày ra công việc giúp việc nhà theo giờ này. Nhưng cô cảm thấy bối rối vì sự chất vấn đột ngột của mình.
Phương Tĩnh nhìn vào mắt Mạnh Văn Phi, trước ánh nhìn chăm chú của anh, mặt cô từ từ đỏ lên. Cô cúi đầu xuống, cảm thấy gò má mình như phải bỏng.
“Xin lỗi.” Phương Tĩnh ú ớ nói.
“Vì sao lại xin lỗi? Cô đâu có làm gì có lỗi với tôi.” Mạnh Văn Phi vẫn nhìn cô, thu hết mọi phản ứng của cô vào đáy mắt. “Mỗi người đều có quyền tự do chọn lựa công việc mình làm.””Em, em không có ý này.” Cô cũng không biết mình có ý gì nữa. Cô đang ở đâu? Cô đang nói gì? Bây giờ đang thảo luận về chủ đề gì? Áp lực lớn quá, nhìn chằm chằm xuống mặt bàn mà vẫn có thể cảm thấy được ánh mắt của anh Phi đang dán lên người cô.
“A Tĩnh.” Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của Mạnh Văn Phi làm cho Phương tĩnh cắn môi.
“Qua đây.” Mạnh Văn Phi nói.
Phương Tĩnh ngẩng đầu lên, thấy Mạnh Văn Phi vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh anh. “Chúng ta nói chuyện một chút nhé? Giống như tối qua vậy, như bạn thân với nhau.”
Mặt Phương Tĩnh lại càng đỏ hơn, ngón tay cô bấu chặt mép bàn, giọng nói nhỏ đến không thể nhỏ hơn: “Tối qua em thất lễ quá. Xin lỗi.”
“Vậy thì đừng nghĩ đến chuyện tối qua nữa. Cô qua đây ngồi đi được không?” Mạnh Văn Phi lại vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, “Bây giờ tôi đang ngồi, cô đang đứng, tôi phải ngẩng đầu lên nhìn cô, không thích hợp để nói chuyện lắm.”
Phương Tĩnh mím môi, không từ chối được, đành chậm chạp nhích qua.
Mạnh Văn Phi không nói tiếng nào, kiên nhẫn đợi cô ngồi xuống rồi mới nói: “Nếu tôi có làm việc gì khiến cho cô cảm thấy không thoải mái, vậy thì cho tôi xin lỗi cô.”
Phương Tĩnh nhanh chóng lắc đầu.
“Giữa chúng ta có chút hiểu lầm.” Mạnh Văn Phi lại nói, “Lần trước Khương Tuấn nói tôi cho rằng cô giả vờ đáng thương nên không cho cô đến công ty làm việc, cô đã nghe thấy phải không?”
Phương Tĩnh không biết nên trả lời thế nào. Đúng là cô đã nghe thấy, còn buồn suốt một thời gian. Nhưng cô phải giả vờ như chưa có gì xảy ra, cô không có nền tảng để giận hờn, hơn nữa anh Phi đã đồng ý nhận cô vào làm, còn rất quan tâm đến cô, còn bằng lòng giảng dạy đạo lí cho cô. Lí trí cho cô biết, anh Phi không phải thật sự xem thường cô, việc này xem như bỏ qua đi. Anh Phi không hề nhắc đến, người ta đã không để trong lòng, cô cứ băn khoăn mãi thật sự không hay chút nào.
Nhưng bây giờ anh Phi nhắc đến nó, cô không biết nên đáp lại ra sao.
“Tôi phải chính thức xin lỗi cô về việc này, lúc đó tôi không hiểu về cô, thật sự đã nghĩ có thể cô đã phóng đại cảnh ngộ của mình lên, là do tôi võ đoán. Xin lỗi. Con người tôi là vậy, kết giao bạn bè là một chuyện, nhưng trong công việc, trong việc dùng người vẫn tương đối cẩn thận. Tôi không muốn dùng một người không thật thà, gây rắc rối cho công ty. Đây là suy nghĩ thật sự của tôi lúc đó khi từ chối nhận cô vào công ty. Sau này tôi biết mình đã hiểu lầm cô, vậy thì lí do để từ chối cô đã không còn nữa. Lúc nãy tôi đã nói, tôi thấy cô rất giỏi giang, cô nấu ăn rất ngon, cửa tiệm của cô bày trí rất gọn gàng ngăn nắp, món ăn cũng được thiết kế rất cẩn thận, là một người rất chu đáo. Tôi nghĩ cô là một người rất chăm chỉ và có trách nhiệm, nên hy vọng cô có thể đến công ty làm việc.”
Tim Phương Tĩnh nảy lên một cái, ngước mắt nhìn anh.
“Lúc đầu tôi đã hiểu lầm cô, xin lỗi.”
Mạnh Văn Phi nhìn vào mắt cô, lặp lại lời xin lỗi lần nữa. Những lời này là lời thật lòng của anh, anh nợ cô, bây giờ rốt cuộc cũng có thể nói ra một cách đường hoàng, anh như vừa trút được gánh nặng.Nhịp tim của Phương Tĩnh tăng nhanh, cô không ngờ sự việc lại được giải quyết như vậy. Cô cứ ngỡ chuyện lúng túng thế này mọi người đều không nhắc đến, lẳng lặng quên nó đi là được, nhưng anh lại thành khẩn như vậy. Anh rất nghiêm túc, cô thấy được điều ấy trong ánh mắt của anh.
Quả nhiên anh là nam chính chỉ có trong tiểu thuyết mà, thảo nào bạn bè đều thích anh như thế, ai cũng đều nể phục anh.
Mạnh Văn Phi nhìn đôi mắt ướt át trong veo của cô, sự tín nhiệm và thuần khiết trong ánh mắt ấy khiến cho anh rất muốn xoa lên đầu cô. Anh nhịn.
“Vậy cô tha thứ cho tôi chứ?”
Phương Tĩnh gật đầu.
Mạnh Văn Phi nở nụ cười.
Mặt Phương Tĩnh lại đỏ lên.
Lần này Mạnh Văn Phi không nhịn nữa, anh đã xoa đầu cô.
“Vậy những gì tôi sắp nói sau đây, cô phải nghe cho kỹ.”
Phương Tĩnh lại gật đầu, đúng là ngoan ngoãn nghe lời mà.
“Trước đây tôi phạm sai lầm này cho thấy tôi rất thực tế trong công việc, trong việc dùng người. Tôi không có lòng đồng cảm để sử dụng, giỏi là giỏi, không giỏi là không giỏi, chức vụ gì nên hưởng mức lương nào, nên làm ít hay nhiều việc, đều phải tính toán rõ ràng. Thế nên, lúc nãy cô đã hiểu lầm tôi, có phải nên xin lỗi tôi hay không?”
Phương Tĩnh ngạc nhiên đến tròn xoe mắt, chủ đề này giống như viên đạn biết chuyển hướng vậy, xoay một góc độ quay về bắn ngay vào cô. Lần này cả tai cô cũng đỏ ửng.
Phương Tĩnh chưa kịp lên tiếng thì Mạnh Văn Phi đã bật cười. Anh lại xoa đầu Phương Tĩnh. Sao lại đáng yêu thế nhỉ? Làm cho anh chú già như anh cảm thấy bắt nạt cô nhóc này đúng là rất vui.
“Trêu cô thôi, không cần phải xin lỗi đâu.” Anh nói.
Câu “xin lỗi” của Phương Tĩnh nghẹn lại, cảm thấy hơi ấm ức.
Mạnh Văn Phi ngả người tựa vào lưng ghế, dáng vẻ rất thoải mái, hỏi cô: “Có muốn nghe chuyện khởi nghiệp của tôi không?”
Tim Phương Tĩnh lập tức nảy lên, gật đầu. Tò mò thật, rất muốn biết.
“Vậy trước tiên phải nói cho tôi biết lúc nãy cô đang nghĩ gì đã?”
Phương Tĩnh lại kinh ngạc: “Nghĩ gì là gì ạ?”
“Thì cứ tùy tiện nói thôi.”
Phương Tĩnh ngẫm nghĩ hồi lâu, lắc đầu: “Không thể tùy tiện được, em nói chuyện lúc nào cũng rất nghiêm túc.”
Mạnh Văn Phi bật cười ha hả.
Phương tĩnh bị anh cười đến mặt nóng ran mãi không ngớt.
“Vậy nói xem lúc cô cảm thấy tôi đồng tình cô nên không muốn đến chỗ tôi làm việc đã nghĩ gì?”
“Dạ.” Phương Tĩnh cúi đầu, cố sắp xếp từ ngữ: “Ừm, thì nghĩ, không muốn anh Phi thương hại em.” Nói cũng như không. Cô ngẩng đầu lên lén nhìn Mạnh Văn Phi môt cái, anh đang nhìn cô, trên mặt đều là ý cười. Vậy ra hỏi câu khó như vậy, lại là trêu cô sao?
Cô đã hỏi. Mạnh Văn Phi nhướng mày: “Khó sao?”
Phương Tĩnh gật đầu.
“Vậy thì đổi câu dễ hơn.”
Lại phải trả lời nữa? Phương Tĩnh lập tức xụ mặt.
Mạnh Văn Phi lại bật cười thành tiếng. “Thật mà, chắc chắn rất dễ trả lời.”
Phương Tĩnh mím môi, đầy vẻ không tin.
Mạnh Văn Phi tiếp tục cười: “Cô đừng chọc tôi cười nữa.”
“Em đâu có.” Phương Tịnh nghiêm mặt, “Em đang nghiêm túc đợi câu hỏi mà.”
Mạnh Văn Phi cười không thể dừng được.
“Này, anh mà cứ cứ cười mãi như thế, xem như không có câu hỏi nữa, phải bắt đầu kể chuyện đấy.” Phương Tĩnh đưa ra yêu cầu.
Mạnh Văn Phi lắc đầu, cố không cười nữa.
“Dù có câu hỏi, cũng chỉ được hỏi một câu nữa thôi.” Phương Tĩnh lại đưa ra yêu cầu.
Mạnh Văn Phi hắng giọng, rốt cuộc không cười nữa: “Được, chỉ hỏi một câu. Để tôi nghĩ đã, hỏi câu dễ thôi.”
Phương Tĩnh đã ngồi ngay ngắn.
Mạnh Văn Phi lại muốn cười, cô thật sự đang nghiêm túc đợi câu hỏi đấy.
“Ừm, vậy nói xem lúc tôi bảo cô qua đây ngồi, cô lề mề nửa ngày cũng chưa chịu qua, lúc đó đang nghĩ gì.”
Câu hỏi này Phương Tĩnh đáp rất nhanh: “Nghĩ phải mà máy uống nước ở trên lầu hết nước thì tốt biết mấy, em có thể nói em phải đi thay nước rồi bình tĩnh lại. Nhưng hôm nay em kiểm tra rồi, trên lầu vẫn còn nước.”
Mạnh Văn Phi bật cười lớn. Nói chuyện như thế này, thật sự không thể nào ngờ được mà.
Phương Tĩnh xụ mặt nhìn anh cười.
Mạnh Văn Phi nói: “Cô pha tiếp ly cà phê cho tôi đi, pha xong chắc tôi cười xong rồi.”
Phương Tĩnh vừa lầu bầu “có gì buồn cười đâu”, vừa đứng lên hoàn thành việc pha cà phê đang dang dở khi nãy.
Ánh mắt của Mạnh Văn Phi vẫn luôn di chuyển theo cô. Phương Tĩnh không nhìn anh, mặt vẫn đỏ ửng, cô tập trung đun nước, đổ bột cà phê vào trong phin lọc, trong lúc đợi nước sôi, cô không nhịn được lại lầu bầu: “Em không giỏi nói chuyện đâu, nên trước đây khi các bạn trong lớp nói chuyện với nhau em đều không chen lời vào được.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Văn Phi, Mạnh Văn Phi đang cười nhìn cô.
“Đó là tại bạn học của cô không biết thưởng thức. Tôi rất thích nói chuyện với cô.”
Phương Tĩnh thấy ngượng ngùng, cô cúi đầu xuống nhìn chằm chằm bột cà phê, cô cũng rất thích nói chuyện với anh Phi nha.