Lạc lão gia tử chấn động tại chỗ: "Lời này có ý gì? Cái gì mà kêu cái lễ vật kia là ngươi?"
"Ý trên mặt chữ."
"Ngươi, ngươi nói rõ ràng cho ta!"
"......"
Lạc Trạm nhẹ hạ khóe miệng. Anh nghiêng người, cắm túi quần, ánh mắt lãnh đạm mà nhìn về phía gia gia: "Người đưa cho cô ấy kiện người máy phỏng sinh kia, bị phòng thí nghiệm INT nghịch hỏng rồi. Khi đó không có biện pháp thích hợp, cháu chỉ có thể tới thế thân."
Lạc lão gia tử cứng ngắc vài giây mới tiêu hóa xong tin tức này: "Cho nên trong khoảng thời gian này ngươi ở bên ngoài......"
"Đúng vậy, cô ấy chính là cô gái chưa thành niên mà trước đó người đã nghe nói từ Tiền gia."
Hô hấp Lạc lão gia tử gấp gáp hẳn lên: "Ngươi có thể có biện pháp tốt hơn bồi thường con bé, không nhất định phải làm những việc này. Đơn đặt hàng người máy ta có thể một lần nữa đặt, bảo bọn họ trước tiên chế tạo gấp tân phẩm là được! Lại nói, lại nói lấy tính tình của ngươi, làm sao làm tốt việc của người máy được?"
"......"
Lạc Trạm nghe xong trầm mặc.
Vài giây sau, anh nghiêng mặt đi, cười nhạt: "Cháu cũng thực ngoài ý muốn cháu có thể làm tốt. Trước đó hạ quyết định cháu còn do dự, cảm thấy không cam lòng, hiện tại lại chỉ có may mắn."
Lão gia tử cực kì tức giận: "Này có cái gì may mắn? Ngươi là người thừa kế về sau của Lạc gia, làm gì có chuyện đi theo một đứa bé làm tùy tùng mà hầu hạ? Truyền ra ngoài có hợp lý không!"
"Vong ân phụ nghĩa mới càng kỳ cục đấy, gia gia." Lạc Trạm lãnh đạm mà cười, "Cháu nợ cô ấy một đôi mắt cùng thời gian nhiều năm như vậy, cho dù làm người máy của cô ấy thì có làm sao?"
"......"
Từ trong ánh mắt nghiêm tú của Lạc Trạm nhìn ra cảm xúc kiên nghị nào đó, Lạc lão gia tử tinh thần hoảng hốt.
Chờ ông lấy lại tinh thần, sắc mặt trở nên có điểm khó coi: "Ngươi quyết tâm phải vì bồi thường con bé, đem cả đời của mình gắn vào sao?"
"Cả đời?" Lạc Trạm hơi giật mình. Sau khi hoàn hồn anh hơi rũ mắt xuống, khóe miệng khẽ cong lên, "Nghe thật đúng là hấp dẫn."
Lạc lão gia tử: "――?"
Lạc Trạm một lần nữa giương mắt, thần sắc khôi phục lười nhác như thường, nhưng đáy mắt lại không hề thay đổi: "Cho dù hôm nay cháu không phát hiện chuyện này, cháu vẫn sẽ quyết định như vậy, hoặc sớm hoặc muộn thôi."
Lạc lão gia tử râu run run: "Ngươi quyết định cái gì?"
Lạc Trạm: "Đường Lạc Thiển cháu sẽ không cưới, tuyệt đối không có khả năng."
"......"
Dự cảm không lành ở đáy lòng Lạc lão gia càng gia tăng. Trầm mặc vài giây ông bèn đồng tình, ý đồ hòa hoãn không khí: "Chuyện này có thể về sau lại nói. Các ngươi tuổi đều còn nhỏ, xúc động không được, không vội mà ――"
Lạc Trạm lại không cho ông cơ hội: "Cho nên gia gia người liền đi nói với Đường gia."
Lão gia tử ánh mắt run lên: "Nói cái gì?"
Lạc Trạm bình tĩnh mà nói: "Kết hôn có thể, lập tức cũng được, nhưng cháu muốn đổi thành cô ấy."
Lạc lão gia tử: "............?"
Trên hành lang đối diện với khung cửa sổ của sân phơi, đầu cầu thang quản gia Lâm Dịch theo Lạc Trạm và Lạc lão gia tử đi lên đứng trước hai người hầu Đường gia.
Không nghe những chuyện riêng tư của gia chủ là đạo đức nghề nghiệp và bản năng của bọn họ, cho nên giống như Lâm Dịch, hai người hầu đều đứng cách rất xa cửa sổ sân phơi.
Nhưng mà thời điểm trên hành lang đang an tĩnh, một tiếng rít gào phá mở cửa sổ ――
"Con bé vẫn là một đứa trẻ, kết cái gì hôn lập cái gì tức?! Ta ta ta muốn thay liệt tổ liệt tông Lạc gia giết chết ngươi cái tử tôn bất hiếu này!...... Quải trượng của ta đâu? Quải trượng đâu!?"
Hai người hầu Đường gia dừng giao lưu, khiếp sợ mà ngốc tại chỗ.
Bọn họ thật sự không thể tưởng tượng, cái động tĩnh lôi đình này là tiếng rít gào của vị lão gia tử mới vừa ngồi ở trà thất thoạt nhìn còn nho nhã hiền hoà.
Hai người hai mặt nhìn nhau vài giây, không hẹn mà cùng chuyển hướng đối diện ――
Mặt quản gia Lạc gia mỉm cười không chút sứt mẻ, bình tĩnh mà đứng tại chỗ, một bàn tay còn thay lão gia tử cầm quải trượng.
Thẳng đến khi phát hiện ánh mắt hai người, Lâm Dịch quay lại, bình tĩnh mà cười: "Chuyện nhỏ, không cần hoảng."
Trong đó một người hầu khiếp sợ hỏi: "Cái này, vẫn là chuyện nhỏ?"
"Đương nhiên."
"Ngài còn gặp qua chuyện lớn hơn nữa sao?"
Lâm Dịch mỉm cười: "Thân là một người trải qua huấn luyện chức nghiệp quản gia nghiêm khắc, trải qua vô số vị cố chủ hà khắc khó giải quyết, dạng trường hợp gì tôi chưa thấy qua? Tạp dề Hello Kitty hồng phấn tôi còn thấy, cái này chưa tính là gì."
"......"
Hai người tức khắc kính cẩn nghiêm nghị.
.
Quản sự Đường gia đi Thiên trạch đón Đường Nhiễm tới Chủ Trạch vấn an vị kia lúc này đã sắp vội muốn chết.
Hắn mỗi khi đi hai bước liền phải quay đầu ba lần, mỗi lần vừa nhìn thấy cô gái chống gậy dò đường chỉ dịch một chút khoảng cách so vớ lần trước, hắn lại nhịn không được bực bội mà thúc giục:
"Đường Nhiễm tiểu thư, phiền toái cô mau chóng một chút. Lạc lão gia tử cùng Lạc gia tiểu thiếu gia chính là khách quý trong nhà, chậm trễ cô cũng không sợ bị lão thái thái trách cứ sao?"
"Tôi......"
Đường Nhiễm há mồm muốn biện giải cái gì, chỉ là lại nuốt trở vào.
Cô biết đối phương căn bản không phải muốn nghe cô giải thích, cô càng giải thích hợp lý cũng chỉ càng làm đối phương thẹn quá hóa giận.
Cho nên mặc dù ủy khuất, cũng còn không bằng trầm mặc.
Ở Chủ Trạch Đường gia hoàn toàn xa lạ, những mặt đường rộng rãi bằng phẳng cô nhìn không thấy, mỗi một bước đi, chỉ có thể nhìn được một mảnh đen sì phía trước. Trong bóng tối mỗi một nơi xa lạ chưa dẫm qua, đối với một người nhìn không thấy mà nói đều như sắp bị nuốt chửng xuống vực sâu.
Nhưng Đường Nhiễm chỉ có thể theo lời, tận khả năng mà khắc chế sợ hãi bước chân thoáng nhanh hơn chút.
Quản sự lại không bởi vì cô nhanh hơn một chút mà thả lỏng, hắn chỉ càng không kiên nhẫn mà nói thầm: "Thật là mốc tám đời, vì cái gì muốn tôi tới lãnh cô, vạn nhất sau khi đi lên cô bị lão thái thái trách tội, tôi còn phải đi theo chịu mắng......"
"......"
Lỗ tai Đường Nhiễm mẫn cảm nhất, những lời này một chữ không kém mà bị cô nghe được.
Ngón tay nắm gậy chậm rãi siết chặt, đầu ngón tay bị bấm tới không còn huyết sắc, lộ ra vẻ tái nhợt lạnh lẽo.
"Ai da tiểu thư, sao cô còn dừng vậy?" Quản sự kia đứng ở hai bậc cầu thang cuối cùng, quay người lại, "Cáu kỉnh sao? Có bản lĩnh cô đi cáu kỉnh với lão thái thái được không, mau lên đi――"
"Gấp cái gì."
Một thanh âm lãnh đạm âm trầm, như là vụn băng đông lạnh đột nhiên ở phía trên cầu thang vang lên.
Quản sự bị thanh âm này lạnh đến run run, vội vàng rụt cổ quay đầu lại, liền thấy đứng ở mười mấy bậc thang phía trên, thân ảnh thon dài đứng ở bên tay vịn.
Trên khuôn mặt không có tì vết, một đôi mắt đen nhánh lạnh như băng mà liếc hắn. Phối hợp với khí tràng người sống chớ gần từ trên nhìn xuống, còn có danh hào bên ngoài của người này, quản sự tức khắc cảm thấy chân có chút mềm nhũn.
Hắn cứng đờ mà xấu hổ cười: "Lạc tiểu thiếu gia? Cậu, không phải, ngài sao lại ở chỗ này?"
Lạc Trạm dời đi ánh mắt lạnh băng khỏi người hắn, rơi xuống trên người cô gái đang mờ mịt đứng đằng sau, ánh mắt anh không tự chủ được mà nhu hòa hơn.
Anh cầm lòng không đậu bước xuống một bậc.
Chỉ là lúc lý trí trở về trong chớp mắt, anh lại nghĩ tới lúc này mình đang ở Chủ Trạch Đường gia, mà không phải nơi khác có thể không chỗ nào cố kỵ mà đối tốt với cô, không cần lo lắng sẽ gây rắc rối cho cô.
Lạc Trạm chỉ có thể khắc chế mà dừng lại.
Gần trong gang tấc lại không thể lập tức đến được làm lòng anh bực bội đan xen, khi anh mở miệng thanh âm lại lạnh hai phần:
"Tôi còn chưa xuống lầu đã nghe ngươi ầm ĩ thúc giục, giống con vẹt ồn ào, kết quả lại là thúc giục một cô gái mù?"
Quản sự vội vàng lau mồ hôi khom người: "Tôi cũng là sợ kéo dài, trì hoãn mấy vị khách quý ngài đây. Lão thái thái bảo tôi mang cô ấy tới vấn an, vạn nhất đến trễ, vậy......"
"Gặp tôi quan trọng như vậy?"
Nghe quản sự giảo biện, Lạc Trạm lãnh đạm mà hừ cười, không nhanh không chậm mà cắm túi quần đi xuống.
"Đây là lần cuối cùng, vội vàng tới đây chịu tang hả, sau tối nay liền không thấy được nữa?"
"...... Ai da! Ngài có thể giết tôi ―― cái kia sao có thể a Lạc thiếu!"
Quản sự thiếu chút nữa bị lời này dọa mềm chân, hoảng đến chân tay luống cuống.
"Này này này cho tôi mượn mấy cái lá gan tôi cũng không dám nói lời đen đủi như vậy a! Là tôi không đúng, tôi không nên thúc giục, không nên thúc giục, lần sau nhất định nhớ rõ, ngài ngàn vạn lần đừng so đo với tôi!"
Loại tiểu nhân như này, Lạc Trạm đã thấy nhiều. Mặc dù lúc này trong lòng đã nhớ hắn, Lạc Trạm cũng sẽ không vì chuyện của Đường Nhiễm mà "giáo huấn" đối phương, miễn cho tiểu nhân trả thù anh không thành, sẽ lại giận chó đánh mèo lên Đường Nhiễm.
Lạc Trạm chỉ có thể áp xuống xao động lạnh lẽo đáy mắt, lạnh băng băng mà liếc một cái.
"Tôi đến mang cô ấy đi lên, ngươi cút đi."
"Vâng, vâng."
Quản sự nào dám nghi ngờ, vội hoảng mà xoay người chạy mất.
Chờ bóng người bên kia biến mất khỏi tầm mắt, Lạc Trạm bước nhanh xuống mấy bậc thang cuối cùng, đi đến trước mặt cô.
Anh ninh mi, thấp giọng nói: "Lần sau gặp loại chuyện này em cứ coi như chó sủa, không cần để ý đến hắn, càng không cần nghe hắn ―― vạn nhất em bị ngã, chẳng lẽ hắn còn có thể đau thay em sao?"
Lạc Trạm nói xong, cô lại chỉ nhắm mắt trầm mặc.
Lạc Trạm ngoài ý muốn nhíu mày: "Đường Nhiễm?"
An tĩnh vài giây, cô rốt cuộc nhẹ giọng mở miệng: "Chuyện anh đính hôn cùng Đường Lạc Thiển, đã nói xong rồi sao?"
Lạc Trạm sửng sốt.
Đến lúc này, anh mới hậu tri hậu giác mà nhớ tới ――
Hai người vừa mới rời xa nhau hơn mười phút, ở khái niệm của cô, anh hôm nay là cùng Lạc gia lão gia tử tới cửa nói chuyện "hôn ước".
Hơn nữa anh còn đặc biệt đưa "người máy phỏng sinh" đến ngoài cửa Thiên trạch, ngay cả mặt cũng chưa lộ một bộ muốn tuyệt giao ...... Tra nam.
Lạc Trạm: "."
Phảng phất là cục diện chết người, quá khó.
Lạc tiểu thiếu gia lâm vào trầm tư.
Mà trong thời gian trầm mặc, lòng cô lại càng lạnh đi.
Cô phát hiện chính mình căn bản không cách nào nói chuyện rộng rãi như với Đoạn Thanh Yến ――
Cho dù đã sớm chuẩn bị tốt một ngày nào đó Lạc Trạm vẫn sẽ bị cướp đi, nhưng ngày này đã đến trước mắt, cô vẫn khổ sở lại keo kiệt, như là một đứa trẻ gắt gao ôm bình kẹo của mình.
"Chỉ là một viên kẹo, không có gì đâu." Từ nhỏ tất cả mọi người dỗ dành cô như vậy.
"Nhưng đây là viên kẹo duy nhất của tôi." Cô bé trong lòng gắt gao mà ôm bình thủy tinh, vành mắt đỏ hồng nhỏ giọng nói.
Nhưng sẽ không có người nghe thấy.
Mà cho dù bọn họ nghe thấy được, bọn họ cũng sẽ làm bộ không nghe thấy.
Vành mắt Đường Nhiễm có chút hồng lên.
Cô cũng cảm giác chính mình mất khống chế cảm xúc, cô không muốn Lạc Trạm thấy. Như vậy sẽ thực mất mặt, còn sẽ giống một loại uy hiếp.
Vì thế cô nỗ lực mà cúi đầu, làm tóc dài hơi xoăn bên tai rũ xuống, che khuất nửa mặt. Cô không chờ Lạc Trạm trả lời, vòng qua trước người anh, sờ soạng tay vịn cầu thang, chống gậy dò đường muốn lên lầu.
Vì thế Lạc Trạm đang trầm tư suy nghĩ, liền phát hiện cô ủy khuất giống như con đà điểu nhỏ chỉ đem đầu vùi vào đất, theo từng bậc từng bậc cầu thang chậm rì rì mà dịch lên.
Lạc Trạm tỉnh thần, vài bước đuổi theo.
Anh theo bản năng vươn tay muốn nắm lấy tay cô: "Tôi giúp em."
Mới vừa chạm đến, giây tiếp theo, tay Lạc Trạm đã bị phản xạ có điều kiện của cô "bang" một cái hất ra ――
"Không cần, em tự......"
Hai người đứng ở bên tay vịn cầu thang, cự ly rất gần, Đường Nhiễm vội vã hất ra càng không phán đoán ra khoảng cách trong bóng tối, tay Lạc Trạm liền trực tiếp đập vào mép bên phải của lan can gỗ.
"Phanh" một tiếng trầm vang.
Lạc Trạm đau đến bất giác nhíu mày.
Anh cúi đầu nhìn nhìn, chà vết trắng trên mu bàn tay ―― có thể đoán, sau ngày mai sẽ lưu lại một vết bầm tím trông rất khủng bố dữ tợn.
Đường Nhiễm ngây người vài giây.
Sau khi phản ứng lại cô hoảng sợ, gậy dò đường trong tay cũng ném xuống.
Lần đầu tiên cô hoảng loạn như vậy, vươn cánh tay ở trong không khí sờ soạng vài lần mới sờ đến tay Lạc Trạm: "Anh làm sao vậy? Vừa mới đụng tới chỗ nào rồi? Thực xin lỗi em, em không cố ý Lạc Lạc......"
Thanh âm cô có chút nôn nóng nghẹn ngào.
Mà thẳng đến lúc này khi cô ngẩng đầu, Lạc Trạm mới phát hiện vành mắt cô đã sớm đỏ bừng.
Lạc Trạm dưới đáy lòng không tiếng động mà thở dài.
Tất cả những tính tình kiêu ngạo khó ở trên người anh, khi gặp cô liền lập tức tước vũ khí đầu hàng, nửa điểm đấu tranh đều không có.
Lạc Trạm nhìn cô lo lắng nắm tay mình lại cẩn thận sợ chạm vào chỗ đau, chậm rãi nắm lại.
"Mặc kệ ông nội của tôi nói như thế nào, tôi cũng sẽ không cùng Đường Lạc Thiển đính hôn ―― cho nên, em không cần vội vã phủi sạch quan hệ với tôi, càng không cần bởi vì chuyện này mà đỏ mắt."
"......"
Thanh âm không có nửa điểm tức giận, chỉ càng ôn hòa mà trấn an cô, Đường Nhiễm giật mình tại chỗ. Sau đó cô cảm giác được cầm tay cô, tựa hồ có chút cương cứng mà cúi người xuống.
Lạc Trạm từ trê cầu thang cầm lấy gậy dò đường bị cô hoảng đến độ buông ra, lại chịu đựng vết thương trên người đứng dậy.
Anh đem gậy dò đường đặt vào tay kia của cô.
Sau đó Lạc Trạm hơi cúi người, nửa là vui đùa nửa là nghiêm túc mà nói: "Lần sau tức giận không cần phủi tay, ném tôi cũng không sao, nhỡ em bị thương thì làm sao bây giờ? Thật sự chưa hết giận, em liền lấy gậy dò đường gõ tôi đi. Tôi không động."
Vành mắt Đường Nhiễm càng đỏ.
Sau một lúc lâu cô mới cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Anh có đau hay không?"
Tiểu thiếu gia lười nhác cười: "Em hỏi chỗ nào? Thấy đôi mắt em hồng đến giống chú thỏ con, xác thật là có điểm đau lòng."
Đường Nhiễm: "Tay."
"Không......"
Hai chữ "không đau" có lương tâm ở bên miệng phanh gấp, lại dừng lại.
Lạc Trạm trầm mặc hai