- Anh, anh tính chừng nào mới chịu về đây hả? Công việc một đống đây còn có sức đi chơi.
Không biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy chưa đầy một phút sau, Khuynh Hy mặt lạnh như băng, không giấu khó chịu quăng điện thoại một cái mạnh xuống ghế.
Hữu Cảnh đung đưa trên tay ly cà phê, cười hỏi:
- Sao thế?
Khuynh Hy giật giật khóe môi, khinh thường nói:
- Thấy bảo đang kiếm chị dâu cho tớ.
- Haha, Khuynh Thần cũng kiếm vợ rồi.
Bao giờ cậu mới đồng ý làm vợ tớ nha.
- Ồn ào.
.......................
Trùng hợp thật đấy.
Khuynh Hy, Hữu Cảnh hôm nay tới một nhà hàng dùng bữa tối.
Chả vì dịp gì cả, chỉ là đột nhiên thích thế thôi.
Mà Bạch Phong, An Nhiên vừa hay lại đến nơi này kỉ niệm ngày đầu tiên gặp nhau.
Hữu Cảnh thật không thích Bạch Phong.
Không có lí do, đơn giản là không thích.
Ghét một người còn cần lí do sao?
Bọn họ gặp nhau ở cửa vào.
Thế rồi người quyết định chọn một phòng ngồi xuống cùng nhau.
Khuynh Hy nhìn thoáng qua Bạch Phong, thở dài, quan tâm hỏi:
- Dạo này thế nào?
Bạch Phong so với lần gần nhất cô gặp quả thật khác rất nhiều.
Vẻ ngoài đều thật bình thường nhưng gương mặt bao một cỗ khí mệt mỏi, đầy phiền muộn, tâm sự, có chút không chịu đựng nổi.
Mà Bạch Phong lúc này liền nhìn qua An Nhiên trấn an, đặt tay lên xoa đầu cô.
Cậu quả thật có chút mệt mỏi, trả lời:
- Công việc vẫn ổn.
Chỉ là đôi lúc có chút vô định.
- Nghỉ ngơi nhiều một chút.
Chúng ta bây giờ đều đã không phải ngày đó yếu đuối, vô năng rồi.
Làm việc để hưởng thụ thành quả.
Nhân sinh ngắn ngủi, con người chỉ sống có một lần.
Làm đủ rồi thì chơi thôi.
Ông anh tớ còn vứt công ty bừa bộn bỏ qua Dubai du lịch rồi.
Hai người nói chuyện thật yên bình, thật hòa hợp.
Giữa hai người chính là có một sự thấu hiểu.
Đơn giản chính là bạn bè, lại có chút giống gia đình, cho nhau chỗ dựa, lắng nghe lẫn nhau, rõ ràng cảm xúc của nhau.
Nhưng giữa cả hai hiện tại lại không tồn tại thứ tình cảm khác.
Cho tới hiện tại bọn họ đều hiểu cả hai không thể là một đôi.
An Nhiên ngồi một bên.
Cô hẳn là tin tưởng tình cảm của Bạch Phong.
Nhưng đối mặt với Khuynh Hy trong lòng An Nhiên thế nhưng tồn tại bóng ma.
Cảm giác tự ti, yếu kém, thậm chí là lo sợ.
Hữu Cảnh thì ngồi bên cạnh chống cằm yên lặng nhìn Khuynh Hy cùng Bạch Phong nói chuyện.
Cậu không ghen tị đâu.
Cậu không kém Bạch Phong cái gì cả.
Gia thế, tiền tài, năng lực, nhan sắc đều không kém.
Chỉ có tính cách bất đồng thôi.
Thì bởi vì cậu là Hữu Cảnh.
Cậu chỉ là cậu thôi.
Bởi vậy Hữu Cảnh so với An Nhiên thoải mái hơn nhiều, không có loại áp lực thua kém, không có muốn theo đuổi giống người khác.
Bạch Phong đã lâu rồi không có cảm giác bình ổn như vậy.
Có người thấu hiểu, có người đáp lại, so với tự hỏi bản thân qua gương thật tốt hơn nhiều.
Bạch Phong cũng quan tâm An Nhiên.
Cậu nhận thấy cô ấy bất ổn khi đối mặt với Khuynh Hy.
Nhưng cho dù Bạch Phong có giải thích, có trấn an thế nào thì An Nhiên vẫn như cũ không tiếp nhận.
Bạch Phong mới không cần An Nhiên phải suy nghĩ về tài chính nhiều như vậy, cũng không phải cố chấp với Lạc gia như vậy.
Dựa theo Lạc Minh bậc này người tài, tuyệt đối không dễ như vậy sụp đổ đến mức không ngóc nổi đầu dậy.
Khuynh Hy càng không đến mức tuyệt đường người.
Hơn nữa năm đó là ân oán giữa Tinh gia cùng Lạc gia.
Mà bây giờ cô ấy vốn là Khuynh Hy, không còn là Tinh Tử nữa.
Tinh gia cũng sớm không xong.
Mới đầu cũng vì lí do này mà Lạc gia mới thúc ép Lạc Minh đi hòa hoãn mối quan hệ với Khuynh Hy.
Nhiều mắt xích như vậy nhưng tóm lại đều không cần An Nhiên phải lo lắng.
Bạch Phong đưa tay trái nắm lấy tay của An Nhiên, ôn nhu mỉm cười nhìn cô.
Chính là cảm giác đáng tin cậy cùng an toàn này, An Nhiên cũng vì vậy dịu bớt đợt sóng trong lòng.
Chung quy cũng là cô quá sợ mất đi.
Khuynh Hy thu cả màn này vào tròng mắt.
Cô cũng chỉ yên lặng mỉm cười, trong lòng có chút bình yên.
An Nhiên không có lỗi, tính cách cô ấy vốn chính là như thế.
Đơn thuần đến ngốc nghếch, dễ tin tưởng, nội tâm lại mềm yếu, sợ bị bỏ rơi.
Cái này có lẽ cũng là do bản thân từng bị lạc khỏi Lạc gia năm tuổi.
Hai người đã từng là bạn tốt.
Năm đó có một Tinh Tử vì An Nhiên mà chống đối số đông.
Kết quả kéo thù hận, chịu không ít lời mỉa mai, châm chọc.
Để rồi bản thân ngoài An Nhiên khi đó không có lấy một người bạn.
Bọn họ đều châm chọc bản thân đi bảo vệ một con bé nhà quê, mỉa mai bản thân vì giả danh người tốt, mục đích cao đẹp gì đó chứ thực chất chỉ muốn lấy An Nhiên làm nền, tôn lên bản thân.
Nhưng thực chất Tinh Tử năm đó chỉ đơn giản vì muốn lừa dối bản thân, cho rằng ở gần đóa sen trắng thì bản thân cũng sẽ là thuần khiết như thế, trong sáng như thế.
Không phải con người luôn có xu hướng hướng tới những thứ đẹp đẽ sao, hướng tới những thứ bản thân không có.
Hiện tại Bạch Phong cùng An Nhiên như vậy tốt đẹp cũng khiến Khuynh Hy thật tâm vui mừng.
Nói thế nào đây, cả hai đều là những người rất quan trọng, đều là mảnh ghép của một phần bức tranh thanh xuân của cô.
Bạn thân, mối tình đầu.
Hai người hạnh phúc là tốt rồi.
.....................
Ăn xong, bốn người cũng chẳng có lí do gì để níu giữ nhau nữa, đều không hẹn mà đi theo hai hướng ngược nhau.
Khuynh Hy đi trước một chút bỗng dừng lại, thấp giọng hỏi Hữu Cảnh:
- Này, bây giờ cậu còn nghĩ đến việc lấy tớ không?
- Luôn luôn không thay đổi.
Tớ nguyện ý chờ cậu cả cuộc đời.
- Hữu Cảnh không một chút do dự đáp.
Qua nhiều năm như vậy, câu trả lời đối với cậu sớm đã khắc sâu.
Nhưng Khuynh Hy lại hỏi:
- Vậy nếu sau này, tớ làm cậu tổn thương thì sao? Tớ không thích biểu lộ tình cảm.
Hữu Cảnh không biết Khuynh Hy đang lo lắng cái gì.
Những chuyện này cho đến giờ còn gì chưa rõ ràng sao? Nhưng Hữu Cảnh cũng không hướng cô ấy thắc mắc, chỉ đơn giản trả lời:
- Tớ ở cùng cậu năm rồi.
Lại lạ gì tính cậu nữa cơ.
Khuynh Hy hơi mỉm cười hỏi lại:
- Không hối hận chứ?
- Mãi mãi không hối hận.
Nhiều năm như vậy, Hữu Cảnh thay đổi cũng thật nhiều.
Không có như lần đầu nhiều chuyện, không có như lần đầu nói những lời hoa mỹ, cũng không suốt ngày hứa hẹn.
Hiện tại cậu ổn trọng, thành thục hơn nhiều.
Chỉ yên lặng ở bên, nói lời thành thật, đôi lúc sẽ ồn ào một chút nhưng không ép buộc, chính là vui vẻ, thoải mái mà đề cập.
Còn về hôn nhân ư? Là thứ chứng minh cho tình yêu thật sự sao? Là một thứ ràng buộc quan hệ hai người, đem cả hai cột vào với nhau.
Mỗi người đều lẫn nhau có trách nhiệm với người kia.
Như Khuynh Hy và Hữu Cảnh trước kia, chính là đều không có ràng buộc gì, lẫn nhau tự nguyện ở bên cạnh, vui buồn sẻ chia cùng nhau.
Nếu muốn rời đi cũng không có khó khăn gì.
Nhưng đến thời điểm này, Khuynh Hy chợt nhận ra bản thân có chút ngốc.
Kết hôn rồi thì người kia chính là nhà, cả hai có trách nhiệm với nhau, cho nhau lòng tin, sẻ chia cùng nhau, có mối quan hệ rõ ràng.
Hôn nhân cũng chính là một câu trả lời.
Không giống như cô và Hữu Cảnh bây giờ, đơn giản lên mà nói chính là không liên can gì.
Nếu một ngày cậu ấy biến mất cô cũng không có tư cách gì để trách.
Nhưng hỏi cô có buồn không, có mất mát không, có đau lòng không? Chắc chắn là có.
Nhiều năm như vậy Khuynh Hy đều lựa chọn trốn tránh.
Cô e sợ tương lai nhưng lại quên mất bản thân sống ở hiện tại.
Khuynh Hy bất chợt quay đầu, lùi về sau một bước rồi đột nhiên chạy nhảy vọt lên người Hữu Cảnh.
Hữu Cảnh theo phản xạ tự nhiên ôm lấy cô.
- Này, chúng ta kết hôn đi.
- Khuynh Hy nhẹ nhàng nói, thanh âm không lớn nhưng đủ để cả hai nghe thấy và đủ để trái tim Hữu Cảnh đột nhiên trở nên thật ấm áp.
Còn chuyện tương lai ấy hả? Ở thời điểm này sớm đã không còn quan trọng.
Cả Khuynh Hy lẫn Hữu Cảnh đều đã trưởng thành rồi.
Cả hai đều tuyệt đối không phải kiểu người điên cuồng, mù quáng vì tình yêu, càng không phải kiểu người chỉ có thể dựa vào người kia.
Bọn họ chính là lẫn nhau cho nhau chỗ dựa hay lẫn nhau là chỗ dựa của nhau.
Chuyện của sau này hiện tại không tính được đến.
Nhất là thứ vô quy luật như tình cảm.
Con người chỉ sống một lần.
Hiện tại không phải cứ thật hạnh phúc là tốt rồi sao?
_____________________________.