Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!

chương 32

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bọn họ cùng đi thư viện ôn tập, lúc sau Chu Gia Giang cũng tới tham gia náo nhiệt, nhưng hoàn cảnh thật sự quá mức buồn tẻ nhàm chán, lại không thể lớn tiếng nói chuyện, cậu ta liền nhân lúc còn sớm rời đi.

Hạ Nhiễm Nhiễm cũng rất muốn thoát khỏi nơi này, nhưng người nào đó lại lạnh như băng nhìn chằm chằm mình, cô động cũng không dám động, khóc không ra nước mắt nhìn đống bài tập cậu ta giao cho mình, so với giáo viên còn nhiều hơn, a a a T_T

Bên cạnh đều là học sinh ưu tú, dưới sự giúp đỡ của bọn họ, Hạ Lăng rõ ràng cảm thấy thành tích bản thân được nâng cao rõ rệt, Tiết Húc thì không nói, trước đây có bài nào về khoa học tự nhiên mà cô không hiểu thì sẽ trực tiếp hỏi hắn, cho nên thành tích vẫn luôn khá tốt, mấy môn xã hội ngược lại kém hơn một chút.

Mà Từ Hàn không hổ là học thần, Hạ Lăng đánh bạo hỏi cậu ấy vài vấn đề, bất luận là môn gì, chỉ cần nhìn một cái liền biết ngay đáp án, lời ít ý nhiều giảng giải cho cô, tuy không nhiều lắm, nhưng lại đúng trọng tâm, không có nửa câu thừa thãi.

Hạ Lăng phục sát đất, cô nhìn ra được, Từ Hàn người này không thích xen vào việc của người khác, cũng không phải loại sẵn lòng giúp đỡ, sở dĩ cậu kiên nhẫn dạy cô, chỉ sợ là nể mặt Tiết Húc cùng Hạ Nhiễm Nhiễm, cho nên mỗi lần cậu ấy giảng xong một bài, cô đều lễ phép nói một tiếng cảm ơn.

Tiết Húc nghe thấy rất chói tai, không phục hỏi: "Này, dù sao tôi cũng là người kèm cặp cô nhiều hơn cậu ấy, vậy mà chưa từng nghe thấy một tiếng cảm ơn?"

Hạ Lăng điều chỉnh lại suy nghĩ, cũng không nhẫn tâm phản bác lại hắn, có lệ nói: "À, vậy cảm ơn cậu."

Tiết Húc: "......" Một chút thành ý cũng không có.

Từ đó về sau, bọn họ bốn người đều trốn tiết tự học buổi tối cùng đi thư viện ôn tập, Hạ Nhiễm Nhiễm nhiều lần muốn chạy, nhưng cuối cùng đều bị Từ Hàn bắt trở lại, không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, Hạ Nhiễm Nhiễm mỗi lần trở về đều mang bộ mặt xấu hổ và giận dữ, môi thì sưng đỏ.

Tiết Húc nhờ Từ Hàn đoán đề, ngoại trừ năng lực học tập của cậu rất mạnh, mà khả năng đoán trước đề cũng khá chuẩn, kì thi năm vừa rồi, dựa vào thói quen ra đề của giáo viên, Từ Hàn soạn ra một vài bài, vậy mà chuẩn đến kinh người.

Lần này cũng không ngoại lệ, trước kì thi ba ngày, cậu đoán trước đề mục, dùng máy tính soạn một bộ bài thi, sao ra làm ba bản đưa cho bọn họ làm thử, nhẹ nhàng bâng quơ bảo đảm: "Nếu các cậu có thể giải được toàn bộ, vậy đợt thi này không thành vấn đề."

Ngữ khí bình đạm, lại mang theo vẻ tự tin mãnh liệt.

Hạ Nhiễm Nhiễm mấy ngày nay đều liên tục làm đề đến chết lặng, không hề phản ứng, còn Hạ Lăng thì trịnh trọng dùng cả hai tay tiếp nhận, nói cảm ơn rồi vùi đầu vào làm.

Tiết Húc nhìn qua một lần đề mục, cũng đặt bút xuống viết, nửa giờ sau, thu bút, chỉ làm toán lý hóa, tất cả chỉ điền mỗi đáp án, hắn nhàm chán nghiêng đầu, bút bi cầm trong tay xoay chuyển, không chút để ý đánh giá nữ sinh bên cạnh.

Cô hình như gầy hơn nhiều.

Hắn nhớ rõ, sau khi đến Hạ gia gần một tháng, khí sắc của cô so trước kia tốt hơn rất nhiều.

Nhưng hiện tại mấy ngày không thấy, cô giống như lại trở về trước kia.

Cằm nhọn hoắt, gương mặt bóng loáng lại thiếu thịt, làn da càng ngày càng trắng, nhìn như mang bệnh, mí mắt sụp xuống, hốc mắt sâu quầng thâm rõ rệt, mái tóc dài đen nhánh rối tung rối mù, tuỳ ý buộc lại phía sau, vài sợi tóc con nghịch ngợm dựng đứng trên đỉnh đầu.

Tiều tụy, ốm yếu, thiếu tinh thần.

Đây là trạng thái hiện tại của cô.

Tiết Húc nhíu mày, như đang suy nghĩ điều gì.

Hạ Lăng và Hạ Nhiễm Nhiễm một trước một sau làm xong bài thi, giao cho Từ Hàn chấm, khẩn trương chờ đợi kết quả.

Từ Hàn xem bài thi của Hạ Lăng, ánh mắt hơi mở lớn, có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Hạ Lăng, gật đầu đánh giá: "Cũng không tồi."

Từ Hàn rất ít khi khích lệ một người, Tiết Húc nhịn không được đoạt lấy bài thi, "Cho tớ xem với."

Là bài thi xã hội, cô viết rất hay, chữ viết thanh tú tinh tế, rõ ràng kín một mặt giấy, nhưng thoạt nhìn không hề loạn, dài hơn so với người khác bảy tám phần.

Nhìn lại đáp án......

Tiết Húc đọc nhanh như gió, nhẹ nhàng ồ lên một tiếng, theo bản năng cầm lấy quyển sách giáo khoa xã hội bên cạnh lên.

"Không cần nhìn, tất cả đều giống hệt, không thiếu một chữ, cậu ấy cơ hồ đem cả quyển sách chép vào." Từ Hàn nhàn nhạt mở miệng, cậu ta đang sửa bài Hạ Nhiễm Nhiễm.

"Hì hì." Hạ Lăng có chút ngượng ngùng vò đầu.

"Cô còn không biết xấu hổ?" Tiết Húc dùng ngón trỏ dí lên trán cô, mặt trầm xuống, có chút tức giận, "Mấy ngày này đều ngủ có mấy tiếng đúng không? Hôm nào cũng thức đêm hả? Vốn dĩ đã gầy rồi, cô thật sự muốn biến thành bộ xương di động à?"

Hạ Lăng chột dạ, mắt đảo loạn khắp nơi, đỏ mặt nói: "Cũng không muộn......"

Cùng lắm...... Rạng sáng hai ba giờ, khụ.

"Còn không phải chỉ là một bài kiểm tra nhỏ mà thôi, phải làm đến mức này sao?" Tiết Húc có chút khó hiểu.

Hạ Lăng mấp máy miệng, nhẹ nhàng cúi đầu, nói ra nguyện vọng trong lòng: "Tôi muốn được vào lớp trọng điểm."

Cô không muốn rời đi.

Muốn được ở gần hắn.

Cô muốn hai người mãi mãi ở bên nhau.

Trong mắt cô, toát ra vẻ bi thương không dám nhìn thẳng hắn, nhỏ bé mà hèn mọn.

Bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, thiếu niên đưa tay sờ lên đầu cô, hận rèn sắt không thành thép xoa xoa, cười ——

"Chắc chắn được, cô xem đến cả Từ Hàn cũng dành lời khen, nhất định không thành vấn đề, cùng lắm thì để Từ Hàn đi nói với hiệu trưởng, bọn họ là người thân, thế nào chẳng được, cho nên mấy ngày nay cô phải nghỉ ngơi thật tốt, giữ tâm trạng thoải mái là được."

Tuy rằng hắn không biết Hạ Lăng vì cớ gì lại chấp nhất muốn vào lớp trọng điểm đến vậy, nhưng chỉ cần cô muốn, hắn sẽ luôn cổ vũ, sẽ nỗ lực giúp cô tranh thủ.

"Thật ra cũng không khó." Từ Hàn không mặn không nhạt nói: "Nếu cậu có thể duy trì thành tích này, tiến vào lớp trọng điểm là chắc chắn."

"Thật vậy sao?" Hạ Lăng vui vẻ đáp.

"Ừm, so với điểm thi giữa kì của Tiết Húc còn cao hơn." Từ Hàn sửa xong rồi trả lại bài thi, đưa ra kết luận.

Tiết Húc: "......" Đó là hắn không dùng hết sức có được không, nếu hắn muốn chỉ nháy mắt liền hạ gục mấy người.

"Vậy còn tớ?" Hạ Nhiễm Nhiễm đợi mãi vẫn không thấy Từ Hàn đánh giá thành tích của mình, nhịn không được hỏi: "Tớ làm bài thế nào, có phải cũng rất lợi hại không?"

"À." Từ Hàn liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt cười, "Cậu cuối cùng cũng không phải đội sổ nữa."

Hạ Nhiễm Nhiễm: "......" Nghe thế nào cũng khiến người khác phát hoả.

Cứ như vậy, hoàn thành mục tiêu, nhóm ôn tập ở thư viện chính thức giải tán, trở về chờ đợi ngày thi đến.

Vào hôm thi, Hạ Lăng khẩn trương đọc qua đề, lúc sau liền thả lỏng, Từ Hàn quả nhiên là thần thánh, đoán trúng % rồi, cô cơ hồ đều làm được, không hề nghĩ ngợi, lập tức đặt bút, hí hoáy viết.

Kì thi kết thúc, bốn ngày sau nhận kết quả, Hạ Lăng đứng nhất lớp, xếp thứ toàn khối, mà tổng số học sinh ở lớp trọng điểm, có tất cả là người.

Chủ nhiệm lớp Thôi Đỗ Thần cười tươi như hoa, phía sau lớp mắt kính, khóe mắt có chút ướt át, thầy kích động nhìn Hạ Lăng nói: "Thầy biết ngay là em có thể thành công mà! Ngay từ ngày đầu tiên em chuyển tới lớp này là thầy đã biết rồi!"

"Cảm ơn thầy." Hạ Lăng cũng rất kích động, chỉ là biểu hiện không quá rõ ràng, nhẹ nhàng cười nói.

Hôm nay vừa lúc là thứ sáu, không có tiết tự học buổi tối.

Hạ Lăng cẩn thận cất bài thi vào trong cặp, tan học một cái liền gấp không chờ nổi chạy về nhà, mấy ngày này, bởi vì phải đến trường ôn tập, thời gian có phần sai lệch, nên ở nhà cô rất ít khi chạm mặt với Hạ Trác Quần cùng Nhạn Mai, cũng không ai nói muốn đưa cô đi, dường như tất cả những gì cô nghe được vào buổi tối hôm đó đều là một giấc mộng.

Nhưng Hạ Lăng nghĩ đây có thể là bình yên trước cơn bão, Đường Nhạn Mai sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, nếu bản thân không thể lấy điểm thành tích ra, có lẽ thật sự sẽ bị đưa đến bệnh viện tâm thần.

Hạ Lăng về đến nhà, nhìn thấy phòng khách không có ai, lầu một cửa phòng đều đóng chặt, mà trong nhà ăn, trên bàn bát đĩa ly sứ hỗn độn, Lý tẩu đang thu thập chén đũa, lau bàn, đổi khăn trải, giống như mới vừa cơm nước xong vậy.

"Xin hỏi cơm chiều đã ăn xong rồi sao?" Hạ Lăng có chút kỳ quái, tiến lên hỏi Lý tẩu.

Hiện tại mới giờ rưỡi.

"Đúng vậy, phu nhân vừa mới dùng cơm xong." Lý tẩu không có ý ngừng tay, đưa lưng về phía cô đáp.

"Còn cơm thừa không ạ?" Hạ Lăng sớm đã thành thói quen, thái độ rất lãnh đạm, không thèm để bụng.

Lý tẩu: "Nhị tiểu thư đã về chậm một bước, cơm thừa vừa mới đem đổ đi, mà tủ lạnh cũng không có đồ ăn."

Hạ Lăng gật đầu, nhàn nhạt nhìn cửa phòng Đường Nhạn Mai liếc mắt một cái, trong lòng đã hiểu rõ, tiếp tục hỏi: "Xin hỏi chú Hạ có ở nhà không?"

"Không có." Lý tẩu nói: "Lão gia nói hôm nay có việc, tối muộn mới về."

"Được, cảm ơn." Hạ Lăng rũ mi mắt, xoay người đi.

Lý tẩu thấy thế, cuối cùng cũng dừng lại động tác, gọi cô lại: "Nhị tiểu thư muốn đi ra ngoài sao?"

Hạ Lăng quay đầu lại nói: "Đi ra ngoài ăn cơm ạ."

"Phu nhân nói, buổi tối rất nguy hiểm, qua giờ nhị tiểu thư cùng đại tiểu thư đều không thể ra ngoài." Lý tẩu việc công xử theo phép công nói.

"Nhưng tôi đói......"

"Đây là quy định phu nhân đưa ra." Lý tẩu nhấn mạnh lại lần nữa, trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt đến bất cần không chút nhân tình, "Mong nhị tiểu thư tuân thủ."

Hạ Lăng bình tĩnh nhìn bà hồi lâu, gật đầu, "Tôi biết rồi."

Xoay người, đổi phương hướng, về phòng.

Đối với Hạ Lăng mà nói, nhịn đói một bữa cũng không có gì ghê gớm, chỉ là trước kia bị bỏ đói quá nhiều lần, còn không phải đều nhịn được sao, di động từ lúc về nhà liền không ngừng vang lên tiếng thông báo, cô bật màn hình lên, hoảng sợ, mười mấy tin nhắn từ WeChat, đều là của bạn bè gửi tới.

Khương Tư Nhu: "A a a, Lăng Lăng cậu quá lợi hại rồi! Tớ phải noi gương cậu học tập!"

Chu Gia Giang: "ĐM, cậu làm thế nào mà đạt được thành tích như vậy? So với tớ còn nhiều hơn hai mươi điểm??"

Quý Tu Uyên: "Ai da, sớm biết liền chép của cậu."

......

Đều liên quan tới kết quả thi.

Hạ Lăng dở khóc dở cười, gửi lại từng người một, bởi vì tâm trạng không tồi, cuối cùng cũng đáp lại Quý Tu Uyên một lần, gửi tới cậu ta ba chữ —— "Nằm mơ đi."

Cô nhìn lại Wechat một lần nữa, có chút mất mát, gần như tất cả bạn bè đều gửi lời chúc mừng tới cô, chỉ có Tiết Húc một chút động tĩnh cũng không có.

Cô vô thức ấn vào vòng bạn bè của hắn, không kịp phòng bị nhìn thấy được một hàng icon pháo hoa màu đỏ, một hàng icon bó hoa chúc mừng, kèm theo một bức ảnh chụp xếp hạng thành tích ở trường.

Đây là dòng trạng thái hắn đăng lên nửa giờ trước ——

"Ha ha ha ha ha ha, mọi người mở to mắt chó nhìn cho rõ, người xếp hạng chính là muội muội tôi, là thần tiên muội muội của tôi!!! Muội muội của tôi đạt hạng ! [ rải hoa ] [ chúc mừng ] [ đốt pháo ]!!!"

Đầu óc hắn có vấn đề gì sao?

Còn không biết xấu hổ?

Hạ Lăng cảm thấy thẹn vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ ửng.

Tiết Húc có rất nhiều bạn, phía dưới đã có mấy chục người bình luận ——

Bạn tốt : Mừng đến rơi lệ.

Bạn tốt : Cậu từ khi nào lại có thêm muội muội?

Bạn tốt : Lão ca, cậu xếp hạng năm đấy, thế nào không thấy cậu kích động một chút?

Chu Gia Giang: Huynh đệ, cậu vậy mà lại gạch đen tên tớ? Thật mất mặt.

Hạ Nhiễm Nhiễm: Ha ha mặt chê cười.

Từ Hàn: .

Quý Tu Uyên: Đã chụp lại màn hình, từ ngữ mấu chốt: Muội muội.

......

Bạn tốt thứ n: Cậu có bản lĩnh chụp phiếu điểm, lại không có bản lĩnh đưa dung mạo cậu ấy lên!

A, ngại muốn chết......

Hạ Lăng mặt càng ngày càng đỏ.

Lúc này, WeChat vừa vặn vang lên, là Tiết Húc gửi tới, gửi một loạt icon mặt cười, hắn nói, Tiểu Hoa Tiểu Hoa, cô thật lợi hại!

Thiếu niên đại khái là khoe khoang đủ rồi, lòng đã thỏa mãn, mới nhớ tới đương sự để chúc mừng.

Hạ Lăng mặt đỏ bừng, lạnh nhạt đáp: "Cảm ơn đã khích lệ."

Tiết Húc tiếp tục cười: "Vì nhiệt liệt chúc mừng cô, ở nhà tôi có làm một nồi lẩu, cô nhanh lên qua đây đi!"

Hạ Lăng ngẩn người, hỏi: "Lúc này sao?"

"Tất nhiên." Tiết Húc nói: "Chẳng lẽ cô có việc?"

Hạ Lăng ngừng một lát, chậm rãi trả lời: "Không có, vừa lúc tôi cũng đói bụng."

Hạ Lăng còn hỏi: "Chỉ một mình tôi sao?"

"Đúng vậy, tôi không gọi bọn họ, đều là đồ tham ăn, nếu bọn họ tới cậu chỉ có nước húp canh thôi, hay là cô muốn nhiều người?"

Hạ Lăng cười: "Không, mình cậu là đủ rồi."

Cô tắt di động, chậm rãi đi đến trước cửa sổ, cúi đầu đi xuống dưới, một tầng lầu cũng không cao lắm, bên cạnh có đường ống nước, có một cục điều hòa làm điểm tựa, phía dưới là mặt cỏ mềm mại.

Hoàn hảo.

Cô cởi giày, đi chân trần đạp lên trên bệ cửa, theo đường ống nước, từng chút một bò xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio