Đó là nguy cơ cuối cùng bọn họ đụng phải đêm hôm đó.
Đúng như Tống Thuần Dương dự liệu, nửa tiếng sau, trận pháp bắt đầu chuyển động theo hướng ngược chiều kim đồng hồ.
Theo độ khó tăng lên, hệ thống của Quan Xảo Xảo cũng đưa ra thông tin mấu chốt.
…Một quyển sách về các dị tượng thời cổ đại.
Quyển sách này có thể lấy ra để lật xem thoải mái, bởi vì nắm chắc nên Tống Thuần Dương liền nhanh chóng tìm được quẻ phù hợp với suy đoán của mình.
Rất nhanh, Tống Thuần Dương thấy rõ ngay cửa sau ban đầu không có gì thì hiện tại đã xuất hiện một người da khỉ, đang lăn qua lăn lại trên đất, dường như muốn cọ xát để lột ra lớp da khỉ trên thân thể đã bị dội nước sôi này, nhưng không có cách nào lột ra được.
Tống Thuần Dương thầm ghi nhớ hình dáng của trận pháp kia, kéo Quan Xảo Xảo rón rén rời đi từ cửa trước.
Trận pháp xoay chuyển cho nên bình nữ đứng ở cửa trước cũng đã dời khỏi khu vực hoạt động.
Tống Thuần Dương cẩn thận lẩn tránh khu vực mà trận pháp di chuyển tới, những tiếng kêu thảm thiết vẫn liên tục truyền đến lúc xa lúc gần.
Lo cho người bên cạnh cũng đã tiêu hao một lượng lớn tinh thần và năng lực, Tống Thuần Dương thực sự không rảnh quan tâm những chuyện khác.
Một tiếng đồng hồ này có lẽ là một tiếng đồng hồ dài nhất trong đời của cậu ấy.
Đợi đến khi nghe thấy tiếng máy móc tuyên bố kết thúc, Tống Thuần Dương ướt sũng mồ hôi cũng hoàn hồn trở lại, quay về gian cửa hàng trà sữa với đèn đuốc sáng trưng kia.
Trên người cậu ấy còn dính trà sữa mà Quan Xảo Xảo đổ lên, trong tay cầm ly trà chanh bưởi mua cho Viên Bản Thiện.
Cảnh tượng y hệt lúc cậu bước vào, đồng hồ trên tường vẫn đang là bảy giờ rưỡi, vừa vặn là lúc sương mù tuôn ra.
Còn nửa tiếng đồng hồ là đến suất chiếu của bộ phim mà cậu và Viên Bản Thiện muốn xem.
Ác mộng ban nãy dường như như là ảo cảnh. Thế nhưng thân thể của người đàn ông vừa nãy trong thế giới nhiệm vụ bị bình nữ truy đuổi lại giống như một bức tranh vẽ bằng than chì đang bị tẩy cao su xóa từng chút một, dần dần biến mất trước mặt Tống Thuần Dương.
Cũng biến mất giống như vậy còn có cô gái làm trà sữa cho Tống Thuần Dương.
…Cô ấy cũng là một trong những người làm nhiệm vụ.
Mười một người chỉ còn năm người sống sót.
Dù sao nếu như không có con mắt âm dương của Tống Thuần Dương, muốn khám phá quy luật vận hành của thế giới này thì nhất định sẽ bị ác quỷ truy đuổi, tính toán khoảng cách hoạt động của đám ác quỷ giống như đang liều mạng nhảy nhót trên vực sâu.
Cho dù có cái gan này thì cũng không có bao nhiêu người có thể nhìn ra quỹ đạo vận động và cách bố trí của đám ác quỷ.
Cho nên ngoại trừ Quan Xảo Xảo và Tống Thuần Dương thì những người còn sống sót chỉ có thể nói là dựa vào vận may của họ.
Ba người sống sót trùng hợp là đồng minh, đối với việc những người khác đã chết, bọn họ cũng chỉ yên tĩnh ngồi trong phút chốc, lộ ra vẻ mặt mèo khóc chuột rồi mấy phút sau liền đứng dậy rời đi.
Quan Xảo Xảo thuận lợi qua ải nhưng cũng vô cùng sợ hãi, nói với Tống Thuần Dương: “Lá gan của anh thật lớn.”
Tống Thuần Dương ngơ ngác mà nhìn thẳng phía trước, không nói gì.
Ngay lúc này tiếng chuông lục lạc trên cửa lại vang lên leng keng, Viên Bản Thiện từ ngoài đi vào, không nói gì mà chỉ cười, có lẽ nhìn thấy Tống Thuần Dương bị ướt sũng nên liền ngẩn ra: “Sao thế này?”
Tống Thuần Dương nhìn Viên Bản Thiện, giống như con mèo nhỏ nhào vào lòng của đối phương, khóc oa oa.
Quan Xảo Xảo: “…” Đây là người mới hồi nãy đi cùng mình sao.
Tống Thuần Dương ở trong thế giới kia là dựa vào quyết tâm muốn gặp Viên Bản Thiện nên cố gắng chống đỡ, vừa nhìn thấy người mình nhớ mong thì hai chân liền mềm nhũn.
Cũng hết cách rồi, Viên Bản Thiện chỉ có thể bỏ đi kế hoạch xem phim, dẫn Tống Thuần Dương ra khỏi cửa hàng trà sữa rồi quay về thay quần áo.
Tống Thuần Dương há miệng run rẩy nói, suýt chút nữa em không thể gặp được anh rồi.
Viên Bản Thiện cười: “Chẳng phải là đi mua trà sữa sao, làm gì mà cứ như đi vào nơi nước sôi lửa bỏng thế này.”
Tống Thuần Dương kể cho Viên Bản Thiện nghe đầu đuôi sự tình mình vừa gặp phải.
Viên Bản Thiện đưa Tống Thuần Dương vào ký túc xá của mình, dùng hai chữ đơn giản để tổng kết một màn khóc lóc kể lể của Tống Thuần Dương: “Đừng đùa.”
Tống Thuần Dương đang nôn nóng, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, luống cuống tay chân kéo áo của mình lên.
Cậu nói: “Lão Viên, anh xem giúp trên lưng của em có phải có thứ gì không?!”
Ánh mắt của Viên Bản Thiện hơi nheo lại, mơn trớn tấm lưng gầy gò của Tống Thuần Dương.
Phía trên cột sống của Tống Thuấn Dương, từ trên xuống có chín dấu ấn sậm màu, hình dạng khác nhau, dấu ấn trên cao nhất đã phai nhạt, xem hình dáng giống như một hình vẽ bát quái.
Viên Bản Thiện đưa tay sờ lên hình vẽ bát quái sắp biến mất, phát hiện vết tích kia nhạt dần khi anh ấy vuốt nhẹ, nhưng xoa xoa những dấu ấn bên dưới thì lại không hề thay đổi màu sắc, ngược lại còn có chút sương mù màu đen bám vào đầu ngón tay của Viên Bản Thiện.
Viên Bản Thiện biến sắc, nhanh chóng rút tay về: “Đây là thứ gì?!”
Mặt mày của Tống Thuần Dương như đưa đám: “Em đã nói với anh rồi…”
Sắc mặt của Viên Bản Thiện chuyển thành nghiêm nghị.
Anh ôm Tống Thuần Dương đang bị dọa đến run rẩy vào trong chăn, hôn đôi mắt xanh ngấn nước của cậu ấy: “Đừng sợ.”
Sau khi an ủi xong, Viên Bản Thiện định đứng dậy rời đi thì Tống Thuần Dương liền khóc oa oa mà níu lấy tay anh ấy, mềm giọng cầu xin: “Lão Viên, anh đừng đi, em sợ lắm.”
Viên Bản Thiện sờ lông mày của cậu ấy: “Hiện tại đi tắm cho em thì em sẽ sợ hơn đó. Để anh vắt khăn lông lau mình cho em. Toàn thân của em toàn mùi sữa không à.”
Tống Thuần Dương đem mặt chôn vào trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt như hai viên ngọc, cực kỳ giống con mèo nuôi trong nhà: “Vậy anh đi nhanh lên nha.”
Viên Bản Thiện cười cười, quay người đi vào nhà vệ sinh, cũng lặng lẽ cầm di động của mình mang theo.
Viên Bản Thiện vừa đi, Tống Thuần Dương trùm chăn kín mít, muốn nghiền ngẫm phân tích thông tin mà Quan Xảo Xảo đã nói với mình.
Đột nhiên trong đầu của cậu truyền đến một giọng nam lạnh lùng như máy móc: “…E hèm.”
Tống Thuần Dương ngồi bật dậy, đầu đụng phải ván giường, đau đến nhe răng trợn mắt: “Anh là ai?”
Âm thanh máy móc: “…Tôi là hệ thống của cậu.”
Tống Thuần Dương vỗ ót một cái: “Mịa nó, quên mất còn có chuyện này.”
Âm thanh máy móc: “…”
Tống Thuần Dương hỏi: “Anh đến đây từ lúc nào?”
Âm thanh máy móc: “Cậu khóc giống như cún con.”
Tống Thuần Dương: “…” Hệ thống mấy người đều xấu tính như vậy sao hu hu hu.
Âm thanh máy móc: “Tôi cũng không phải bạn trai của cậu, đừng khóc hu hu hu với tôi.”
Tống Thuần Dương: “??” Anh có thể nghe thấy trong lòng tôi suy nghĩ gì sao?
Âm thanh máy móc: “Ừm.”
Tống Thuần Dương cuộn chân lại: “Như vậy…tiểu Thống tử, anh có thể giúp gì cho tôi?”
Âm thanh máy móc: “…” Trong khoảnh khắc anh ta cảm thấy tên của mình giống như tên thái giám.
Mặc dù đã có dự cảm mình bị phân cho một ký chủ không đáng tin cậy nhưng âm thanh máy móc vẫn kiên nhẫn giải thích chức năng của mình, cũng giới thiệu cơ chế vận hành của hệ thống.
Cũng không khác mấy so với những gì Quan Xảo Xảo đã nói.
Chủ hệ thống sẽ mở ra không gian dị độ vào thời điểm đặc biệt tại một địa điểm nhất định, cũng giống như chuyện xảy ra vào lúc bảy giờ rưỡi tối nay tại quán trà sữa.
Người bị phát nhiệm vụ nhất định phải đến cửa hàng trà sữa theo quy định vào trước bảy giờ rưỡi, chờ nhiệm vụ bắt đầu.
Không đến, bị xóa sổ.
Đến muộn, bị xóa sổ.
Không có cách nào sống quá thời gian quy định trong không gian dị độ, bị xóa sổ.
Mỗi một người thi hành nhiệm vụ sẽ tự động bị khắc ấn ngay trên lưng giống như Tống Thuần Dương để xác nhận thân phận của người thi hành nhiệm vụ, mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ sẽ xóa bỏ dấu ấn dựa theo thứ tự từ trên xuống dưới.
Tống Thuần Dương nhấc tay đặt câu hỏi: “Tôi có thắc mắc.”
Âm thanh máy móc: “Hỏi đi.”
Tống Thuần Dương: “Thời gian, địa điểm và nội dung thi hành nhiệm vụ sẽ công bố vào lúc nào?”
Âm thanh máy móc: “Cách nhiệm vụ lần sau còn một tháng nữa.”
Tống Thuần Dương: “…Này chẳng phải là ngồi chờ chết sao?”
Âm thanh máy móc suy nghĩ một chút, nói một cách lạnh lùng vô tình: “Đúng thế.”
Tống Thuần Dương sợ đến mức tiếp tục trùm kín chăn lên người.
Cậu phát hiện, bây giờ mình đã không còn nhớ rõ khuôn mặt người bị chết trong nhiệm vụ.
Theo lý thuyết cậu không thể lãng quên nhanh như vậy, đặc biệt là người đàn ông từng hung dữ với mình, cậu còn cố ý liếc nhìn anh ta một chút.
Sự thật chứng minh những ai chết trong không gian dị độ thì cũng sẽ bị “xóa bỏ” trong hiện thực.
Cậu run lẩy bẩy mà hỏi: “Vậy ‘nhắc nhở mấu chốt’ là cái gì…”
Nghiệp vụ của âm thanh máy móc hiển nhiên rất thành thục: “Sau khi cậu tiến vào không gian dị độ, theo thời gian trôi đi, độ khó sinh tồn sẽ tăng cao, lúc đó tôi sẽ đúng lúc tiếp thu thông tin nhắc nhở do Chủ hệ thống đưa ra để cung cấp cho cậu.”
Tống Thuần Dương tràn ngập hy vọng: “Ngoại trừ như vậy thì anh còn có gì nữa không?”
Âm thanh máy móc suy tư một chút: “Cần tôi đọc Chú Đại Bi cho cậu không?”
Tống Thuần Dương: “…”
Cho nên mới nói ngoại trừ lúc tuyên bố nhiệm vụ nội dung, đưa ra từ ngữ mấu chốt, nhắc nhở người thi hành nhiệm vụ còn bao lâu sẽ kết thúc nhiệm vụ thì hệ thống này cũng chẳng có gì hữu dụng.
Âm thanh máy móc: “Ừm, tôi vô dụng.”
Tống Thuần Dương trong một giây liền biến thành con cún nhỏ: “Tiểu Thống tử, tôi không phải có ý đó, anh đại nhân độ lượng, nha nha nha.”
Âm thanh máy móc bị tiếng nha nha nha làm cho nóng mặt: “…Tôi tên là Hề Lâu, số hiệu .”
Tống Thuần Dương kinh ngạc: “Anh là người hả?”
Hề Lâu: “…” Nếu tôi thật sự là trí tuệ nhân tạo thì hiện tại cũng không cần phải mệt tâm như vậy.
Tống Thuần Dương sờ sờ đầu của mình, cảm thấy thật thần kỳ khi có người nấp ở bên trong đó: “Anh cũng làm công cho Chủ hệ thống à?”
“Sau khi tôi chết, linh hồn bị Chủ hệ thống bắt giữ.” Hề Lâu nói, “Tôi và Chủ hệ thống ký khế ước. Nếu như tôi đi theo một ký chủ nào đó mà có thể sống sót hoàn thành mười nhiệm vụ thì Chủ hệ thống sẽ dùng năng lượng để tái tạo thân thể và thân phận ban đầu cho tôi.”
Tống Thuần Dương: “Vậy ký chủ mà cậu đi theo sống lâu nhất được mấy nhiệm vụ…”
Hề Lâu: “Bảy nhiệm vụ.”
Tống Thuần Dương nhất thời cảm thấy có một luồng ý thức trách nhiệm được sinh ra, vỗ ngực nói: “Lâu Lâu, tôi bảo đảm anh sẽ có một thân thể để trở về!”
Hề Lâu không đưa ra bình luận.
Anh cảm thấy Tống Thuần Dương là một kẻ ngốc.
Rõ ràng bản thân còn tự lo không xong còn có tâm tư đi hứa hẹn cho người khác.
Tống Thuần Dương quả thật là một kẻ ngốc.
Cậu ấy là thật tâm thật lòng mà hứa hẹn, bởi vì cuộc đời của cậu đã có mục tiêu, không ngại tiện tay kéo theo Hề Lâu.
Viên Bản Thiện chính là mục tiêu của cậu.
Cậu còn chưa cùng Viên Bản Thiện sống hết quãng đời này, cậu nhất định phải sống sót, cậu cũng có lòng tin này.
Ai ngờ mấy ngày trôi qua, cái gì cũng thay đổi.