Sau khi ăn cơm xong, ước chừng hơn bảy giờ, anh em nhà họ Cam dời vào gian phòng của Trì Tiểu Trì, còn dời thêm một chiếc giường đơn vào đây.
Cam Đường tỏ thái độ ôn hòa: “Làm phiền quá.”
So sánh với Cam Đường thì Cam Úc rất hào hoa lịch sự, bộ dáng giống như đang ở nhà mình: “Đừng khách khí, cứ xem như tôi và Đường Đường không tồn tại là được rồi.”
Đương nhiên Trì Tiểu Trì không khách khí, cậu là người đầu tiên đứng dậy đi tắm rửa sạch sẽ.
Ngoại trừ Hề Lâu cứng rắn yêu cầu cậu ấy lúc tắm rửa phải đeo kính râm có chút bực mình thì Trì Tiểu Trì không gặp phải những chuyện như máu phun trong bồn cầu hay đầu người khủng bố, có thể xem là khá yên bình.
Một thân thoải mái đi ra khỏi phòng tắm, Trì Tiểu Trì đổi áo choàng tắm, lên giường, đem mái tóc còn hơi ẩm ướt khoát lên mép giường, mặc cho giọt nước nhiễu xuống tí tách, cầm kịch bản lật xem từng trang một.
Căn cứ kinh nghiệm cá nhân của Trì Tiểu Trì thì đây là một kịch bản rác rưởi trong rác rưởi.
Trong kịch bản, sáu người từng là bạn học thời cấp ba, mười năm sau khi tốt nghiệp đến pháo đài cổ do nam chính là phú nhị đại làm chủ để tụ hội, làm đủ trò để tìm đường chết, chơi cầu cơ, chơi bốn góc, còn bao gồm tắm rửa, và mấy thứ này nọ lọ chai, quan hệ nam nữ lại càng vô cùng hỗn loạn.
Đám nhãi con tìm chết này rốt cục dẫn đến mối họa.
Trong nhóm bắt đầu có người mất tích, trước khi mất tích còn xảy ra một ít tình tiết như ma nữ xuất hiện từ sau lưng, chữ di động trên gương, tương cà bôi tường, đủ loại hình thức hù dọa một cách ấu trĩ.
Sau đó tình tiết nội bộ tranh cãi rất được hoan nghênh, và các loại la hét rít gào a a a.
Đương nhiên phim kinh dị nội địa không có quỷ là chuyện bình thường.
Người đứng sau màn của sự kiện mất tích chính là vai nam hai “người mù” mà Tống Thuần Dương sắp sửa nhập vai, với thị lực cực kém cho nên quanh năm luôn đeo mắt kính dày như đít chai, mất đi mắt kính sẽ không thấy rõ đường xá, là đối tượng để mọi người chế nhạo, cũng là tùy tùng của nam chính phú nhị đại.
Anh ta dựa vào thuốc kích thích ảo giác vốn là đặc sản trong các phim kinh dị nội địa, cùng với một bộ tóc giả, một bộ đồ trắng để giả dạng thành ma nữ, báo thù cho bạn gái của mình mười năm trước vì bị nam chính say rượu cưỡng bức mà tự sát.
Về phần những người bị mất tích cũng không bị giết chết mà chỉ bị trói rồi nhốt trong căn phòng dưới lòng đất của pháo đài cổ.
Điều này làm cho Trì Tiểu Trì sâu sắc hoài nghi mục đích của “người mù” chủ yếu không phải báo thù mà là muốn cùng những người này chơi trò kích thích thần kinh thì đúng hơn.
Khi cậu lật tới trang cuối cùng kịch bản, Cam Úc đã ngồi xuống bên mép giường còn lại, dùng khăn lau tóc ướt.
Anh hỏi: “Đọc xong rồi? Cảm giác thế nào?”
Trì Tiểu Trì lấy kịch bản ụp lên mặt của mình: “Nhiều cảm xúc đan xen.”
Với địa vị của cậu ở giới nghệ thuật, đã rất lâu rồi cậu chưa từng xem kịch bản tổn hại đôi mắt đến như thế.
Cam Úc lấy một cây bút, nhấc lên quyển kịch bản đắp trên mặt Trì Tiểu Trì như khăn voan: “Trang sách có mực in, không sạch sẽ, cẩn thận tổn thương mắt.”
Trì Tiểu Trì mở mắt ra, vừa liếc mắt liền trùng hợp nhìn thấy phần ngực bụng không thèm che chắn của Cam Úc.
Vóc người của Trì Tiểu Trì vốn tương đối đẹp, là người mẫu với đôi chân dài trời sinh tới một mét hai, tùy tiện tạo dáng thế nào cũng đều rất đẹp. Vào nghề đã nhiều năm, cậu đã nhìn thấy đủ loại vẻ đẹp hình thể từ trên trời xuống dưới đất, song đến khi Trì Tiểu Trì nhìn thấy Cam Úc ngồi ở mép giường lau tóc thì vẫn nhịn không được mà nhìn thêm chút nữa.
Cậu nghĩ vóc người đẹp như vậy thì nên đi đổi thành tiền, chứ nhét vào trong áo blouse trắng quả thật là khinh nhờn đối với đấng tạo hóa.
Cam Úc lại không tỏ thái độ gì, chờ tóc tai không còn nhiễu nước cũng cầm lấy kịch bản đọc sơ qua.
Tuy rằng anh em bọn họ không tham dự nội dung kịch bản nhưng cũng lấy được kịch bản từ chỗ nhân viên công tác.
Nhằm đề phòng có chuyện xảy ra, bọn họ đối chiếu kịch bản và lời thoại lại một lần để tránh bên trong kịch bản của mỗi người có gì khác biệt.
Cam Úc đọc từng câu, Trì Tiểu Trì im lặng lắng nghe.
Giọng nói của Cam Úc sau khi uống nước thông cổ họng thì đặc biệt dễ nghe, giọng điệu và thói quen sử dụng âm sắc rất gần gũi với cách đọc sách, giống như gãi ngứa lỗ tai của người ta, vừa ngứa ngứa vừa thoải mái khiến Trì Tiểu Trì nhịn không được mà nghĩ nhiều.
Nhưng nhìn sang Cam Đường cũng đã tắm rửa xong xuôi, đang mỉm cười nghe hai người đối chiếu kịch bản thì Trì Tiểu Trì cảm thấy là mình suy nghĩ quá nhiều.
Đợi đến lúc xác nhận kịch bản là cùng một nhóm rác thải giống nhau thì Trì Tiểu Trì mới thò đầu đến gần quyển kịch bản của Cam Úc.
Khi khoảng cách hai người rút ngắn, cậu thấp giọng lặp lại vấn đề kia: “…Là anh sao?”
Cậu luôn cảm thấy Cam Úc chính là , cái cảm giác này quá mãnh liệt, làm cho cậu không nhịn được mà muốn xác nhận nhiều lần.
Cam Úc khép quyển kịch bản lại, đặt ở trên đầu gối: “Không phải.”
Trì Tiểu Trì cau mày: “Anh có biết tôi đang hỏi cái gì không?”
Cam Úc xoay mặt nhìn Trì Tiểu Trì, khẽ cười.
Giọng nói hơi khàn khàn của anh có chút giống móng mèo chậm rãi nhẹ nhàng cào vào tim Trì Tiểu Trì: “Tôi không biết, nhưng tôi đoán là cậu muốn làm chuyện xấu.”
Rõ ràng là né tránh không đáp, nhưng Trì Tiểu Trì có thể đọc ra đáp án trong đó gần như là ngầm thừa nhận.
Cậu nói: “Anh—-”
Đột nhiên từ đầu hành lang bên kia vang lên tiếng phụ nữ kêu gào thảm thiết.
Trì Tiểu Trì đang tính đứng dậy thì Cam Úc liền chặn cậu lại, nhẹ nhàng ấn cậu xuống giường rồi xoa nhẹ đầu: “Để tôi đi xem.”
Sau đó lại nói với Cam Đường: “Đường Đường, ở lại đây với cậu ấy nhé.”
Cam Đường đã thay áo thun ba lỗ và quần short màu đen, lúc này nhẹ nhàng gật đầu.
Khi Cam Úc vừa đẩy cửa ra thì một người liền nhào thẳng vào ngực của anh.
Cam Úc chắp hai tay ra sau lưng, lông mày cau lại mà quan sát người nọ.
Phát hiện người mình ôm không nói lời nào, Quan Xảo Xảo đầu bù tóc rối, mặt đầy nước mắt mà ngước lên, ngạc nhiên trong chốc lát: “Anh là ai?”
Cam Úc giơ một tay chặn lại khung cửa: “Cô tới phòng của tôi rồi hỏi tôi là ai?”
Trì Tiểu Trì lập tức tiến vào trạng thái, khoác áo choàng lên, mang dép lê: “Bác sĩ Cam, ai tới tìm vậy?”
Nghe thấy giọng của Tống Thuần Dương, Quan Xảo Xảo như tìm được phao cứu hộ, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Thuần Dương! Thuần Dương, là tôi đây!”
Trì Tiểu Trì đi tới cạnh cửa: “Xảo Xảo, sao vậy?”
Quan Xảo Xảo xuyên qua Cam Úc tóm lấy cánh tay của Trì Tiểu Trì, nhỏ giọng nói: “Thuần Dương, lại đây đi.”
Thấy Trì Tiểu Trì ngơ ngác không hiểu, Quan Xảo Xảo vừa sợ lại vừa hoảng, cổ họng như bị người bóp nghẹn, giọng điệu khô khóc như gà mái bị siết cổ: “…Lại đây đi, anh mau tới đây.”
Cam Úc buông lỏng một tay đang chặn cửa, nhưng vẫn đứng giữa Trì Tiểu Trì và Quan Xảo Xảo.
Anh nói một câu lời ít mà ý nhiều: “Cùng nhau đi.”
Quan Xảo Xảo căn bản không có tâm tư để ý sự mờ ám giữa hai người này, cô ấy khủng hoảng như bị rơi vào vùng lầy, kéo tay Trì Tiểu Trì chạy về phía phòng mình.
Mới vừa vào cửa, Trì Tiểu Trì liền cảm nhận được một loại cảm giác bị áp bức đến kịch liệt.
Không có gì bất ngờ, loại cảm giác đó bắt nguồn từ chính bức ảnh treo trong phòng kia.
Khác với mấy tiếng trước Trì Tiểu Trì nhìn thấy, trong bức ảnh Phong Tuyết đã có một bóng người rõ ràng xuất hiện ở đường chân trời.
Nếu như nói bức ảnh thật sự có quỷ thì lúc trước có lẽ chỉ là mơ hồ, là hình bóng vô hại, nhưng bây giờ nó đã mọc ra đôi mắt, cũng vững vàng khóa chặt con mồi.
Quan Xảo Xảo run rẩy toàn thân, nắm lấy cánh tay của Trì Tiểu Trì rồi siết chặt: “Tới gần hơn ban nãy rồi, cô ấy đang tới đây!”
Quan Xảo Xảo chỉ vừa mới đi tắm thì điểm đen kia lại giống như giọt mực rơi trên giấy, bắt đầu loang ra, đầu, vai, thân đều dựng thành một hình dáng cơ bản.
Đáng sợ chính là khi đối diện với bức ảnh, Quan Xảo Xảo cũng cảm nhận được có một tầm mắt đang nhìn mình từ trong đó.
Bầu không khí dường như bao phủ khắp mọi nơi, thẩm thấu vào trong xương cốt của cô, cho dù cô chạy ra khỏi gian phòng thì vẫn cảm thấy có ánh mắt từ bốn phương tám hướng đang khóa chặt mình.
Đó là một cái nhìn làm cho người ta lạnh sóng lưng, mang theo tiếng cười thỏa mãn khiến người ta tê cả da đầu, giống như trước mắt là con mồi rất hợp ý.
Quan Xảo Xảo không chịu được loại áp lực này, cô rít gào rồi chạy ra khỏi phòng, chạy thoát thân đi tìm Tống Thuần Dương.
Chú ý đến sự khác thường trong bức ảnh, Trì Tiểu Trì sửng sốt rất lâu, sau đó xoay người lại rồi kéo lấy tay của Quan Xảo Xảo đi ra khỏi phòng.
Có không ít người nghe được tiếng thét của Quan Xảo Xảo, đều mở cửa ra xem, ngay cả những nhân viên là NPC cũng châu đầu ghé tai, không ngừng cười trộm.
Trì Tiểu Trì khoác áo cho Quan Xảo Xảo: “Đừng ở lại đây nữa, thay gian phòng khác mà ngủ đi.”
Thần kinh của Quan Xảo Xảo đang run rẩy: “Cô ấy đang nhìn tôi.”
Trì Tiểu Trì nói: “Xảo Xảo, bình tĩnh một chút, nhìn tôi này.”
Đôi mắt của Quan Xảo Xảo sợ hãi mà nhìn dáo dác, muốn tìm tầm mắt kia đang ở nơi nào, giống như bị yểm bùa mà kiên trì lặp lại: “Cô ấy đang nhìn tôi.”
Trì Tiểu Trì thấy khuyên bảo cũng vô dụng, vì vậy quyết đoán tát một cái vào mặt Quan Xảo Xảo, đồng thời nói một cách lo lắng: “Xảo Xảo, cô bình tĩnh một chút!!”
Quan Xảo Xảo bị tầm mắt kia làm cho run rẩy, ngay cả đau đớn cũng không giải thoát cô ấy khỏi sự sợ hãi.
Trì Tiểu Trì không do dự nữa, xoay tròn lòng bàn tay, tát cho cô ấy té ngã xuống đất.
Quan Xảo Xảo bị té đến mức ngã nhào xuống đất lăn vài vòng, che lại khóe môi chảy máu, ánh mắt tan rã rốt cục ngưng tụ trở lại.
Trì Tiểu Trì giải thích với Hề Lâu: “Thấy chưa, cái này gọi là vật lý tỉnh táo.”
Hề Lâu: “…” Vật lý tỉnh táo cái con khỉ.
Dứt lời, Trì Tiểu Trì vẩy vẩy cái tay bị đau: “Sảng khoái quá.”
Hề Lâu: “…” Không cần nói, hình như là sảng khoái thật.
Trì Tiểu Trì thân thiện đỡ Quan Xảo Xảo đứng dậy, tâm tình cũng có vẻ kích động hơn cả cô ấy: “Xảo Xảo, chẳng phải tôi đã dặn cô rồi sao, bảo cô sớm dọn ra khỏi căn phòng đó rồi mà?”
Bị ánh mắt kia hành hạ đến đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, Quan Xảo Xảo thất thần ngẩng đầu nhìn Trì Tiểu Trì: “Anh đã sớm biết?…Anh nói cho tôi lúc nào?! Tại sao anh không nói cho tôi biết?!”
“Tôi đã nói rồi mà.” Trì Tiểu Trì cũng căng thẳng và khủng hoảng như Quan Xảo Xảo, hơi nước trong mắt dường như muốn trào ra: “Buổi chiều tôi nhìn thấy bức ảnh trong phòng của cô có vấn đề, nhưng không tìm thấy cô nên tôi đã nói cho lão Viên, nếu gặp được cô thì sẽ báo cho cô chuyển phòng—”
Quan Xảo Xảo sững sờ, tư duy hỗn loạn cuối cùng cũng xem như rõ ràng trong nháy mắt.
…Viên Bản Thiện?
Buổi chiều Tống Thuần Dương đến tìm Viên Bản Thiện, từng báo cho anh ta biết chuyện này?
Vậy tai sao anh ta…
Đôi mắt ngập nước như lũ lụt của Quan Xảo Xảo cuối cùng cũng coi như tìm được van xã lũ, giãy dụa từ trong lồng ngực của Trì Tiểu Trì, xông thẳng về phía cửa phòng vẫn luôn đóng chặt của Viên Bản Thiện, điên cuồng gõ, đập, đá.
Mà chờ đến khi Quan Xảo Xảo nhảy vào trong phòng thì lại phát hiện Viên Bản Thiện không hề ở trong đó.
Nhưng tầm mắt kia lại như hình với bóng mà đuổi theo cô, đến từ mỗi một bức ảnh, mỗi một khe tường, mỗi một cánh cửa sổ.
Quan Xảo Xảo chạy loạn xạ như con thú bị nhốt trong gian phòng trống, mãi đến khi thân ảnh của Tống Thuần Dương xuất hiện ở cửa thì cô ấy mới giống như tìm được cứu tinh mà nhào đến, nằm trên vai cậu rồi gào khóc ra tiếng.
Trì Tiểu Trì vuốt tóc Quan Xảo Xảo, trên mặt tràn ngập sự lạnh lùng tựa như cười mà không phải cười..
Vừa nãy trong đầu của cậu đã cắt tỉa rất nhiều manh mối, cũng phát hiện một vài điểm đáng ngờ.
Khi Tống Thuần Dương còn sống, người phụ nữ khinh khí cầu cũng tới tìm cậu.
Nhưng sau khi Tống Thuần Dương bị mất đôi mắt, một mình cậu ấy giãy dụa trong bóng tối hết ba ngày mới chết.
Theo lý thuyết, trong vòng nửa tháng này đoàn phim đều sẽ quay phim, Tống Thuần Dương vắng mặt trước ngày quay phim đã sớm phát động công tắc tử vong, tại sao phải đến ngày thứ ba mới chết?
Trì Tiểu Trì suy đoán, vào ngày đầu tiên bọn họ tiến vào đoàn làm phim, người phụ nữ khinh khí cầu tới đây là để chọn vai.
Mà ba ngày sau, có lẽ là người phụ nữ đó đã có đủ thời gian để tăng cường năng lực hoạt động và giết chóc của mình.
Nếu như Trì Tiểu Trì đoán không sai thì người phụ nữ đó đã triệt để “nhìn trúng” Quan Xảo Xảo, điều này cũng có nghĩa Quan Xảo Xảo nhiều nhất chỉ còn ba ngày để sống, để sợ hãi, và để chờ đợi cái chết đang kéo tới.
Bây giờ nên tiết kiệm chút khí lực để khóc đi.
….Ngày sau còn dài lắm.