Người đàn ông cột tóc đập phá ba bốn khung ảnh thì mới chịu dừng lại sau khi bị đám người Viên Bản Thiện ngăn cản.
Nhưng gã vẫn chưa bình tĩnh trở lại, nôn nóng mà đi tới đi lui ngay trên đống thủy tinh vỡ nát, không ngừng dùng móng tay cào da đầu, hận không thể moi óc từ trong đầu ra.
Trong mắt gã đầy tia máu, như bị thần kinh mà thì thầm: “Chúng tôi đến giết cổ…Tôi nhất định phải giết cổ.”
Cảnh tượng phát điên này quả thật rất quen, không khác là bao so với trước lúc Quan Xảo Xảo bị giết chết.
Trì Tiểu Trì muốn biết rõ đã xảy ra chuyện gì, lại nóng vội quay trở về trường quay, liền giơ tay gọi Viên Bản Thiện đang lặng lẽ đứng ở một bên.
Thái độ của Trì Tiểu Trì đối với Viên Bản Thiện vẫn luôn khiến hóa thân thành Cam Úc khá là kinh ngạc, cũng không giống như vội vàng đối phó Viên Bản Thiện mà ngược lại là biến thành của mình, tư thế nắm tay nói chuyện hết sức vui vẻ.
Với thân phận hiện tại của cũng không tiện hỏi kế hoạch của Trì Tiểu Trì.
Nhưng hiểu rõ Trì Tiểu Trì, chỉ cần chọc cậu thì cậu trở tay có thể đào một cái hố đông ấm hè mát cho kẻ đó.
Nhìn thấy Trì Tiểu Trì, vẻ mặt của Viên Bản Thiện thả lỏng, chủ động bước lên.
Trưa hôm nay Thuần Dương ra ngoài quay ngoại cảnh, anh em họ Cam đi cùng với cậu, trước khi đi, Thuần Dương bảo đám người bọn họ xem kỹ kịch bản một chút, không cần đi theo cậu, còn lén lúc kéo Viên Bản Thiện qua một bên, bảo anh tìm hiểu một chút từ cậu thanh niên mặt tàn nhang để biết vũ khí bí mật của đám người kia là cái gì, cũng khuyên bọn họ tạm thời không nên đụng đến thứ đó.
Ít nhất hiện tại Viên Bản Thiện không nằm trong danh sách tử vong của kịch bản nữ quỷ đang nắm. Viên Bản Thiện đương nhiên vui vẻ đi tìm hiểu.
Không ngờ anh với mặt tàn nhang chưa nói đủ hai câu thì người đàn ông cột tóc ngắn đã nổi điên.
Vốn là tất cả mọi người ở trong phòng khách đọc kịch bản, đàm luận trao đổi kinh nghiệm, thật sự có chút tương tự như nghiên cứu nghệ thuật, nhưng người đàn ông cột tóc lại giống như bị con rận bò lên người, đứng ngồi không yên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ban đầu mọi người cho là gã vì phải đóng cảnh buổi tối nay mà trở nên nôn nóng, nhưng dần dần ai cũng phát hiện tình trạng của gã không đúng.
Sau khi người đàn ông cột tóc cắn rớt móng tay của mình, bèn nhỏ giọng dò hỏi cô gái tóc đuôi ngựa kế bên: “Có phải người trong hình…đang nhìn tôi đúng không?”
Nghe Viên Bản Thiện thuật lại, ban ngày ban mặt mà Trì Tiểu Trì nổi hết cả da gà da vịt.
Trì Tiểu Trì hỏi: “Trước khi anh ta phát hiện mình bị bức ảnh nhòm ngó thì có làm chuyện gì đặc biệt không?”
Viên Bản Thiện suy nghĩ một chút: “Không có. Ảnh chỉ xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì rồi sau đó…”
Trì Tiểu Trì hỏi tiếp: “Bức ảnh thật sự đang nhìn ảnh à?”
Viên Bản Thiện lắc đầu.
Anh không nhìn thấy nhưng người đàn ông cột tóc cứ khăng khăng thiếu nữ trong bức tranh thiếu nữ quý tộc Trung cổ treo tại phòng khách đang lạnh lùng nhìn gã chằm chằm.
Bức ảnh kia mang tên “Thiếu Nữ Cầu Nguyện”, là bức tranh rất cổ được trang hoàng tinh tế, nghe nói là một trong những bảo bối quý giá nhất mà chủ nhân pháo đài cổ này sưu tầm được.
Mà theo cách nói của người đàn ông cột tóc, trong mắt của cô gái kia dường như có vòng xoáy, từng gợn sóng âm u nhộn nhạo, hận không thể nuốt gã vào trong đó.
Gã chạy đến hành lang, ba người đồng hành cùng đi theo, khuyên nhủ một hồi, rõ ràng đã làm gã yên lòng một chút nhưng không biết tại sao lại bắt đầu mất khống chế, giống như phát điên mà đập nát đồ đạt, khuyên thế nào cũng không được.
“Giết cổ có lợi ích gì?” Cam Úc nói, “Để cho cổ trở vào trong hình rồi tìm thân thể của kẻ khác mà nhập vào tiếp?”
Viên Bản Thiện nói: “Anh ấy nói có cách giết chết cổ.”
…Hẳn là vũ khí bí mật dự định giữ lại đến nhiệm vụ thứ mười do mặt tàn nhang nhắc đến.
Hiểu được chuyện gì đã xảy ra, Trì Tiểu Trì quay về trường quay bên hồ.
‘Quan Xảo Xảo’ chờ cậu rất lâu, thấy cậu trở về cũng không nôn nóng, chỉ dịu dàng nở nụ cười, kéo tay áo cậu bước lên thuyền.
Khuôn mặt của cô thật sự có thể xưng là hiền lành, nhưng Trì Tiểu Trì thấy bộ dáng ôn hòa nhu mì như vậy của cô thì chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đang đổ ròng ròng phía sau lưng.
Đến cùng cơ chế tử vong trong thế giới nhiệm vụ này là gì?
Rõ ràng cho đến bây giờ ‘Quan Xảo Xảo’ vẫn chưa chính thức đối diễn với người đàn ông cột tóc…
‘Anh đang thất thần.’
Trì Tiểu Trì bị âm thanh lạnh lẽo này giật mình, quay mặt lại, vừa vặn đụng phải đôi mắt của ‘Quan Xảo Xảo’.
Ánh mắt kia lạnh lùng như dao cạo lướt qua da đầu của Trì Tiểu Trì: “Đang suy nghĩ gì đó.”
Không gian trong thuyền khá nhỏ, cậu và ‘Quan Xảo Xảo’ cách nhau quá gần, chỉ cần ‘Quan Xảo Xảo’ muốn thì cô có thể thoải mái bóp cổ cậu bất cứ lúc nào.
Nhân viên quay phim xung quanh đều là NPC, cũng có nghĩa là một đám con rối, cho dù cậu chết đi thì bọn họ cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ có thể quay lại quá trình diễn ra cái chết của cậu, chế thành phim.
Suy nghĩ thoáng qua, Trì Tiểu Trì thẳng thắn nói: “Nghĩ một ít chuyện không được tốt cho lắm.”
Cậu thừa nhận trước khi ‘Quan Xảo Xảo’ đặt câu hỏi thì cậu đang nghĩ đến biện pháp có thể giết chết quỷ kia.
‘Quan Xảo Xảo’ hơi kinh ngạc vì cậu lại thành thật như thế, nhưng cô rất nhanh mà nói: “Đừng suy nghĩ nữa. Đạo diễn sắp hô bắt đầu rồi.”
Trì Tiểu Trì thật sự không nghĩ thêm gì nữa.
Chuyện xảy ra trưa nay làm cho cậu mơ hồ đoán được một khả năng, tuy rằng không thể nào xác minh nhưng đáng giá thử lại một lần nữa.
…Nếu như suy đoán của cậu là thật vậy độ khó của thế giới này đúng là nên có ở nhiệm vụ thứ tám.
Đáng ăn mừng chính là khác với dự báo thời tiết, thời tiết buổi chiều vô cùng oi bức, mưa lại chậm chạp không rơi.
Xem ra chỉ có thể dùng mưa nhân tạo.
Thiết bị mưa nhân tạo chưa vào chỗ vì vậy kế hoạch bị thay đổi lại quay trở về như cũ.
Người đàn ông cột tóc vốn nên thở phào một hơi nhưng tình trạng của gã càng lúc càng tệ.
Gã cắn hết mười móng tay đến sát da thịt, máu me đầm đìa, mặc dù cực lực khống chế nhưng mọi người đều có thể nhìn ra gã đã gần như sụp đổ, không khác là mấy so với Quan Xảo Xảo mấy ngày trước, chỉ có thể dựa vào hy vọng “Giết chết cô ấy” để kiên cường chống đỡ.
Người đàn ông cột tóc không có cách nào khiến mọi người không chú ý, bởi vậy ngoại trừ Trì Tiểu Trì coi như là ổn thì biểu hiện của mỗi người còn lại đều rất gay go, nhìn thấy ‘Quan Xảo Xảo’ liên tiếp cau mày, NG liên tục bị lặp lại.
Mặc dù cô không có ý nổi giận với mọi người, nhưng một đám người lại càng ngày càng nôn nóng, trường quay yên tĩnh không một tiếng động, bầu không khí nặng nề, gần như đọng lại.
…Tất cả mọi người đang lo lắng cho cảnh diễn buổi tối kia.
Buổi chiều chỉ diễn cảnh bình thường, là mấy người ở trong pháo đài nhớ lại bạn cũ, nhưng đến buổi tối bọn họ phải chơi trò bốn góc một lần nữa.
Khác với lần trước, lần này chơi bốn góc là thật.
Dựa theo kịch bản của ‘Quan Xảo Xảo’ mà Trì Tiểu Trì moi được thông tin, lần chơi bốn góc này xảy ra ở buổi tụ họp bạn bè mười năm sau, người tham gia là Trì Tiểu Trì, người đàn ông cột tóc, cậu mặt tàn nhang và cô gái tóc đuôi ngựa.
Ngoại trừ Trì Tiểu Trì thì ba người này đều từng cố ý trêu đùa ‘Quan Xào Xảo’ trong trò chơi bốn góc năm đó. Vì thẹn trong lòng, sau khi uống chút rượu, cô gái tóc đuôi ngựa đưa ra ý muốn chơi trò này một lần nữa để gọi ‘Quan Xảo Xảo’ ra, nói lời xin lỗi với cô ấy.
…Ai ngờ bọn họ thật sự thành công đưa tới ‘Người thứ năm’.
……..
Màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ lúc này mới có vài tiếng mưa rơi tí tách.
Bùn đất bị mưa thấm làm bốc lên mùi đất ẩm đặc trưng, trùng đất rất nhiều, một nùi từ trong đất chui ra, uốn lượn nhúc nhích, nỗ lực để tránh bị nghẹt thở.
Trì Tiểu Trì sắp tiến vào gian phòng nhỏ, tâm tình hơi ngột ngạt, im lặng niệm chú đại bi, trò chuyện để bớt căng thẳng.
Cam Úc đang đánh phấn khối lên gò má của cậu để cho cậu trông có vẻ tiều tụy hơn chút, càng phù hợp hình tượng nhân vật: “Đang niệm gì đó?”
Trì Tiểu Trì niệm ra tiếng: “Nam mô, hát la đát na, sỉ la dạ da…”
Cam Úc quyết định thật nhanh dùng đuôi cây cọ đặt lên môi Trì Tiểu Trì.
…Anh e sợ cậu mà tiếp tục niệm một hồi Phật Tổ sẽ cho cậu vào sổ đen vì tội đại bất kính.
Trì Tiểu Trì há mồm cắn đuôi cọ.
Cam Úc bất đắc dĩ: “Há miệng ra.”
Trì Tiểu Trì hơi nhướn mày, hiển nhiên là muốn làm chút gì đó để dời đi lực chú ý.
Cam Úc nhẹ nhàng nắm cằm của cậu, lại sợ dùng sức quá mạnh sẽ làm đau cậu cho nên chỉ quơ quơ, giọng nói vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ: “Đừng nghịch nữa, há miệng ra.”
Trì Tiểu Trì nhìn anh, chính cậu cũng cảm thấy hành động này quá mức trẻ con.
Từ nhỏ Trì Tiểu Trì đã sợ tối sợ ma, tính trẻ con và trí tưởng tượng ở phương diện này bộc lộ rõ ràng, vừa bị dọa liền chạy đi tìm Lâu Ảnh, bởi vì nơi đó là an toàn nhất, hơn nữa cũng sẽ không bị ai cười nhạo.
Khi còn bé, đi tiểu đêm đối với cậu mà nói có thể là một trong ba chuyện khiêu chiến nhất đời người.
Điểm đặc sắc nhất trong khu chung cư chính là “Công cộng”, nhà bếp, nhà tắm, nhà cầu, không một thứ nào mà không công, không một thứ nào mà không cộng.
Nếu như nửa đêm Trì Tiểu Trì muốn đi nhà cầu thì phải mang dép lê, dưới ánh đèn ba sáng hai tối mà đi từ hành lang đầu này đến đầu kia, đối với Trì Tiểu Trì mà nói độ khó không thua gì hai mươi lăm ngàn dặm trường chinh.
Vì để khắc phục tật xấu này, Lâu Ảnh mua giấy xi măng bán trong tiệm tạp hóa rồi cắt ra, dùng mực đỏ vẽ bùa lên trên, bảo với cậu là chỉ cần cầm cái này, nửa đêm đi nhà cầu thì quỷ cũng không dám tới gần.
Trì Tiểu Trì nói: “Giả.”
Lâu Ảnh tốt tính nói: “Thật đó.”
Trì Tiểu Trì đảo quanh tròng mắt, đem lá bùa đã xếp thành hình tam giác nhét vào trong túi Lâu Ảnh: “Vậy anh giữ đi.”
—Lâu Ảnh cầm bùa, cậu nắm tay Lâu Ảnh, như vậy sẽ không sợ nữa.
Chiến thuật quanh co này có thể nói là vi diệu.
Sau khi Lâu Ảnh mất, cậu không còn sợ như trước nữa, tình cờ nửa đêm rời giường, đang lúc nửa tỉnh nửa mê nhưng vẫn có thể lê bước đi một vòng trên hành lang, muốn gặp một hồn ma họ Lâu, khi hy vọng hết lần này đến lần khác thất bại thì cậu rốt cục bắt đầu hoài nghi sự tồn tại của ma quỷ.
Nếu như Lâu ca có hồn phách thì tại sao anh không quay về đây.
Cam Úc không biết cậu đang suy nghĩ gì, chỉ đơn thuần cảm thấy Trì Tiểu Trì trẻ con như vậy rất đáng yêu, muốn hôn một cái.
Anh dùng cọ phủi nhẹ phấn tạo khối, xác nhận hóa trang đã ổn thỏa thì liền mặc kệ Trì Tiểu Trì dùng chú đại bi dằn vặt Hề Lâu, chính mình quay lưng lại, lấy son môi và khăn giấy vẽ một tấm bùa, cũng gấp thành tam giác.
Tuy rằng nhất định là vô dụng nhưng dỗ dành con cún con hò hét đòi cắn cọ trang điểm này thì vẫn đủ tác dụng.
Ngón tay thon dài nhưng khỏe khoắn của bác sĩ khoa ngoại khi gấp giấy thật sự mang lại một màn thịnh yến thị giác.
Khi anh đang dùng khớp ngón tay miết khăn giấy cho ngay ngắn thì cô gái tóc đuôi ngựa đến phòng hóa trang gọi anh, bảo là buổi quay sắp bắt đầu.
…Cô lo âu cho an nguy của người đàn ông cột tóc, cho dù không cần hóa trang thì khuôn mặt cũng đã tiều tụy.
Trì Tiểu Trì đứng dậy, đang muốn đi ra ngoài thì liền bị Cam Úc nhét một thứ vào trong túi áo sơ mi.
Trì Tiểu Trì nhướng mày, dùng ánh mắt dò hỏi anh đây là cái gì.
Mặc kệ là Cam Úc hay là thì đều thích đem sự an ủi biến thành thứ có thể sờ được cầm được.
Một câu “Đừng sợ” chỉ là đứng nói chuyện không đau eo mà thôi.
Anh xoa miệng túi của Trì Tiểu Trì rồi nói: “Tôi chờ ở bên ngoài. Gặp nguy hiểm thì cứ lớn tiếng gọi Cam Úc là được.”
Trì Tiểu Trì đi vào một góc trong phòng rồi đứng lại, cách túi sơ mi sờ vào đường viền tam giác của lá bùa, thở dài một hơi, có chút ngẩn ngơ.
Mà cũng chỉ là một chút mà thôi, cậu vẫn không quên bản thân đang ở nơi nào.
….