Viên Bản Thiện do dự một chút.
Rất nhanh, anh ta nghĩ tới gã hề.
Kiều Vân bị đặt trong bể cá, chẳng phải là vì cô ấy trở thành “Người chơi có biểu hiện ưu tú” nhất sao?
Biểu hiện của mình ở cửa số một đã rất khác người, nếu như tiếp tục thấy chết mà không cứu có thể sẽ bị gã hề chọn làm mục tiêu tiếp theo hay không?
Nghĩ đến đây, Viên Bản Thiện nhanh chân kéo Kiều Vân từ trên bể cá xuống.
Kiều Vân ngã xuống đất, tay chân như nhũn ra, căn bản không có cách tự chủ đứng thẳng, mặt mày tối tăm ngẩng đầu nhìn Viên Bản Thiện, còn không hiểu rõ hiện tại tình huống nguy cấp thế nào.
Thời gian đếm ngược còn lại bảy giây thì cửa mới thành công mở ra.
Mạnh Càn là người đầu tiên nhảy vào trong, Trì Tiểu Trì cõng Cam Úc là nhóm thứ hai nhảy vào, ngay sau đó là Cam Đường và Tư Gia Dịch.
Viên Bản Thiện còn chưa kịp vác Kiều Vân lên thì thấy thời hạn đã sắp tới, không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ kịp kéo cánh tay của cô như lôi bao tải mà chạy về cửa thang máy.
Chân sau của Viên Bản Thiện vừa tiến vào trong cửa sinh thì bốn cái rương chứa bomb lập tức cùng nhau nổ ầm ầm.
Nói ra cũng thần kỳ, uy lực của bomb nổ chỉ hạn chế với vách xi măng trong phòng, bể cá chứa đầy nước bị nổ tung, mảnh vỡ thủy tinh như vô số viên đạn bắn tung tóe khắp nơi, nhưng trong thang máy lại không hề bị lan đến.
Viên Bản Thiện còn chưa kịp thở phào một hơi liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Hình như anh ta…chưa kịp kéo Kiều Vân vào trong.
Mà cổ tay của Kiều Vân vẫn còn nằm trong lòng bàn tay của Viên Bản Thiện.
Sắc mặt của đám người trước mặt Viên Bản Thiện đều tái xanh, mà chờ anh ta cứng ngắc xoay người lại thì nhìn thấy Kiều Vân bị bomb nổ chỉ còn nửa thân người.
Cô ấy thống khổ khép mở miệng, cũng đã nói không ra lời.
Viên Bản Thiện như đang cầm một cục than nóng phỏng tay, cuống quýt đem nửa thân trên còn sót lại của Kiều Vân ném trở lại vào biển lửa hừng hực sau lưng.
Cửa sinh cũng theo đó mà đột nhiên đóng lại.
Thang máy lại một lần nữa khởi động, đem mọi người đang vô cùng sợ hãi di chuyển đến một nơi nào đó cách xa gian phòng bomb nổ kinh tâm động phách kia.
Chương : Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng (ba mươi hai)
Tiếp đó, thang máy di chuyển kéo dài gần hai phút đồng hồ.
Có gió lạnh xuyên qua khe thang máy, phát ra tiếng vù vù.
Thính giác được nâng lên mức cực độ, mà người trong thang máy đều đứng cứng ngắc như tượng sáp.
Viên Bản Thiện nắm tay Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì không nhúc nhích, cũng không hất tay Viên Bản Thiện ra.
Viên Bản Thiện cũng hiểu rõ hành động mới vừa rồi của mình không giống con người, không thể làm gì khác hơn là dùng lời nói để phân tán sự chú ý: “Anh Cam bị sao vậy?”
Giọng của Trì Tiểu Trì nhàn nhạt cất lên: “Tinh thần quá căng thẳng, chỉ bị ngất thôi.”
Viên Bản Thiện nói: “Vừa nãy…Kiều Vân đã không thể cứu sống nổi, ngũ tạng lục phủ đều nổ nát. Nếu như không để cô ấy sảng khoái mà chết thì còn phải bị dằn vặt vô ích hơn nửa tiếng đồng hồ.”
Trì Tiểu Trì nói: “Em biết.”
Viên Bản Thiện nỗ lực giải thích: “Anh có chút sợ, là theo bản năng. Không phải cố ý…”
Trì Tiểu Trì quay đầu về phía Viên Bản Thiện, giọng điệu có chút thả lỏng, thậm chí còn rút tay ra khỏi tay của Viên Bản Thiện, an ủi vỗ nhẹ lên mu bàn tay đối phương: “Em biết.”
Nhưng mà trong bóng tối khuôn mặt của Trì Tiểu Trì không hề có cảm xúc, đôi mắt âm dương bị kính sát tròng màu đen che kín đang chăm chú nhìn Viên Bản Thiện.
Viên Bản Thiện không hề hay biết, nghe thấy Tống Thuần Dương tha thứ cho mình thì mới thả lỏng một chút, thẳng lưng, cùng đợi phòng thử thách cuối cùng.
Phòng này là phòng cuối cùng, là kết thúc của tất cả ác mộng.
Thang máy từ từ dừng lại, cánh cửa cũng mở rộng.
Lần này mặt sàn dưới chân mọi người không bị rút đi, bởi vậy bọn họ có thể vững vàng bước ra khỏi thang máy, tiến nhập vào một gian phòng rộng rãi ước chừng mét vuông.
Tư Gia Dịch cõng Cam Đường, là người cuối cùng bước ra từ thang máy.
Trong nháy mắt khi tiến vào phòng, cửa phía sau lưng bọn họ ầm ầm đóng lại, triệt để khóa kín.
Trì Tiểu Trì nhìn khắp xung quanh, sắc mặt dần dần chuyển thành tái nhợt.
Gian phòng có bố cục hình chữ nhật rõ ràng, mặt đất và vách tường đều là xi măng, nhưng mỗi một góc trong phòng cứ cách ba centimet sẽ có một ống kim loại trông như nòng súng nhô ra, bàn về mật độ thì đủ khiến người có chứng sợ lỗ phải chửi đổng lên ngay tại chỗ.
Tư Gia Dịch đặt Cam Đường xuống, lấy đầu ngón tay chạm vào nòng súng, đặt lên mũi ngửi một chút, lập tức biến sắc: “Có mùi xăng.”
Kỳ thật không cần nói thì mọi người khi tiến vào đây đều ngửi được mùi hắc ín nồng nặc.
Xem ra nòng súng là khởi nguồn của mùi kia.
Lúc Tư Gia Dịch đang nghiên cứu nòng súng thì lực chú ý của Trì Tiểu Trì lại chuyển sang một phía khác của gian phòng.
Gian phòng này dường như đang đào ống dẫn gas, có rất nhiều rãnh sâu song song, một nửa sàn nhà bị đào rỗng toàn bộ, chỉ còn dư lại tám đường thẳng song song trơ trọi, từng đường nối thẳng với một tủ sắt kim loại đặt sát đất cao chừng một thân người.
Trên mỗi tủ kim loại có bảng mật mã, nhìn từ xa cũng không phải loại bảng mật mã thông thường, mà là bảng mật mã có chữ cái.
Trên cửa của tám tủ kim loại từ trái sang phải dùng băng keo màu đỏ tươi dán tám chữ cái không có quy luật.
S, A, C, R, I, F, E, L.
Trì Tiểu Trì lại đưa tầm mắt nhìn lên vách tường.
Trên tường có đính một lớp kính cực lớn, chất liệu kính cũng tựa như bể cá đã giam giữ Kiều Vân mới nãy.
Lớp kính bên trong có khắc một “Sơ đồ kết nối” cực kỳ phức tạp.
Ở trên đầu bức tranh, từ trái sang phải lần lượt viết hoa từ A đến Z.
Dưới mỗi một chữ đều có đính một cái đinh tán, trên cái đinh có treo một sợi dây thừng bằng đồng thau rất dài.
Hai mươi sáu sợi dây thừng đồng thau từ điểm bắt đầu giao thoa với nhau và kéo dài xuống. Nửa trên sơ đồ cũng có hơn một trăm đinh tán, những sợi dây thừng đồng thau treo móc loạn xạ trong đó, đan xen vào nhau, có thể nói là vô cùng chằng chịt, khiến người ta cảm thấy hoa mắt đau đầu.
Mà ở giữa bức sơ đồ có một tấm bảng chắn ngang một nửa, che kín một nửa đường đi của hai mươi sáu sợi dây thừng trên bức sơ đồ, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra hướng đi và đường viền.
Phần lớn đường đi của những sợi dây thừng bị đứt đoạn từ giữa trung tâm, sau đó là phần bảng che chắn mờ ảo chiếm hết một nửa tấm sơ đồ, cuối cùng là tám sợi dây thừng bằng đồng thau lòi ra ngay bên dưới, thành công đến điểm cuối cùng.
Điểm đến cuối cùng là tám cái đinh tán, dưới đinh tán cũng có tám chữ cái từ trái sang phải.
S, A, C, R, I, F, E, L.
Mạnh Càn cảm thấy khó hiểu: “Cửa này muốn chúng ta làm gì?”
Mạnh Càn vừa hỏi xong thì một bảng điện tử đếm ngược màu đỏ như máu xuất hiện bên trong lớp kính.
Thời gian đếm ngược biểu hiện phút, lúc này đã bắt đầu đếm ngược.
Mạnh Càn nhất thời hoảng hồn: “Tình huống gì vậy?”
Trong lòng Viên Bản Thiện đã có suy tính nhưng cũng không thể hoàn toàn xác định, chỉ có thể cất cao giọng động viên mọi người: “Bình tĩnh, đừng nóng, sẽ có giải thích.”
Mà ngay lúc mọi người đang bất an thì Trì Tiểu Trì đã giơ tay lên, ở trong hư không miêu tả, lặng lẽ suy luận chữ cái từ phía dưới nghịch hướng đi lên phía trên, tìm chữ cái tương ứng.
“Thông minh ~ “
Tiếng cười khoa trương của gã hề đồng thời vang lên từ bốn góc phòng, vẫn là âm điệu D lập thể liên tục vờn quanh khiến mọi người phải lập tức che lỗ tai lại.
“Cửa này rất thú vị nha~”
Gã hề dùng giọng điệu như đang đọc thơ: “Quy tắc vô cùng đơn giản~ phía dưới tranh có tám chữ, tương ứng tám chữ mặt trên. Mà tám tủ sắt kim loại, cũng có tám chữ tương đồng…”
Khi nói chuyện, một bóng người màu đen rũ tay hiện lên ở góc phòng.
Mọi người sợ đến giật bắn người
Mạnh Càn lui ra sau, vẻ mặt và giọng nói đều căng thẳng: “Ai đó? Cút ra đây ngay!”
Bóng đen kia quả nhiên chuyển động, chẳng qua các khớp cứng ngắc, nhưng động tác lại rất hoạt bát, giống như một con rối bị người say rượu điều khiển.
Đợi nó đến gần thì mọi người mới nhận ra quả nhiên là một con rối cao cỡ người trưởng thành.
Gã hề cười hì hì nói: “Để công nhân của tôi biểu diễn một chút nếu phạm sai lầm.”
Con rối “công nhân” tràn đầy sinh lực mà đi đến trước mặt kính, nâng cằm, ra vẻ đang chăm chú suy nghĩ, chợt vỗ tay một cái, giống như nghĩ tới gì đó, liền huơ tay múa chân chạy đến một con đường bên trái, dùng động tác đi trên dây một cách khoa trương để đi qua con đường xi măng đủ để một người đi, đi tới trước tủ kim loại dán băng keo chữ S, tiện tay ấn chữ cái Z trên bảng mật mã.
Khóa mật mã mở một tiếng tích.
Con rối rất vui mừng, trực tiếp chui vào, khóa kín tủ lại.
Nhưng chỉ một giây sau, hết thảy nòng súng ở gần tủ S đều nhắm ngay tủ S, lửa phực ra hừng hực, ngọn lửa màu cam điên cuồng liếm láp lên tủ kim loại.
Kim loại dẫn nhiệt vô cùng tốt, con rối chưa thành công phá giải mật mã ban đầu còn đập thình thịch trong tủ, đợi đến mấy chục giây sau, vỏ ngoài tủ kim loại đã bị đốt đến đỏ rực, có thể xưng là quan tài lửa.
Con rối phát ra tiếng kêu thảm thiết, thậm chí trên tủ có mấy chỗ bị nhô ra.
Nhưng cuối cùng nó vẫn không thể chạy thoát.
Khoảng chừng hai phút, con rối trong tủ mới hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Cửa tủ tự động mở ra, con rối bị thiêu đến biến dạng, cháy đen hoàn toàn, lặng lẽ ngã xuống từ trong tủ, rơi vào một rãnh sâu đã đào sẵn bên cạnh.
…Dường như đó là hố chôn xác đã chuẩn bị sẵn.
Mạnh Càn đánh bạo liếc nhìn vào rãnh sâu.
Chỉ liếc mắt một cái thì anh ta liền mắng to một tiếng, lui lại vài bước.
…Dưới rãnh sâu là những thi thể của đám con rối bị cháy khét nằm ngang nằm dọc, có vài con rối bị thiêu cháy đến lọt cả tròng mắt, vẫn cứ trừng trừng nhìn lên trên, rõ ràng là bộ dáng chết không nhắm mắt.
Cũng không biết trước bọn họ thì gã hề đã dùng bao nhiêu con rối để làm thí nghiệm tương tự.
Gã hề tựa như đang xem một màn trình diễn xuất sắc, vỗ tay cười to: “Thấy chưa, có hiểu không?!”
Còn ai mà không hiểu cơ chứ.