Giờ tan tầm chấm công đã đến, chẳng mấy chốc sẽ có người tới thay ca, Trì Tiểu Trì nhất định phải nhanh chóng rời khỏi.
Chỉ là trên người cậu bí mật mang theo một vật sống, không biết có thể thông qua máy quét ở cửa ra vào hay không.
nói: “Đừng lo lắng, cậu chỉ cần đi qua là được.”
Nếu thầy Lục đã nói vậy thì Trì Tiểu Trì không cần lo lắng nữa, dùng thảm mềm bọc con báo nhỏ lại rồi đặt vào balô, cởi quần áo sát khuẩn, bước ra khỏi phòng chăm sóc, khóa cửa, đến phòng thay đồ để mặc vào quần áo ban đầu của mình cùng với áo khoác giữ ấm, ngay chỗ chấm công, cậu thản nhiên đi đến máy quét.
Hệ thống máy quét biểu hiện nhân viên Đinh Thu Vân, tan tầm như thường.
Vật dụng trên người: Thẻ chìa khóa, thẻ tín dụng, thiết bị liên lạc, tập tranh vẽ, bút chì, chìa khóa xe gắn máy, cùng với găng tay sưởi ấm.
Trì Tiểu Trì có thể thuận lợi lừa dối qua ải.
Từ ngày mai cũng không cần đi làm, cậu không cần bàn giao việc mất tích của con báo nhỏ này nữa.
Cậu ngồi trên xe gắn máy, suy nghĩ kế hoạch hành động tiếp theo.
Cậu có thể chạy đến các cơ quan nhà nước và công bố tất cả những gì mình biết, có lẽ sẽ giảm thiểu tử vong cho một số người.
Nhưng cậu không có cách nào cung cấp bằng chứng và giải thích, nếu đi báo cáo có thể sẽ bị xem là thần kinh mà bị đuổi ra ngoài.
Thế nhưng nếu đã biết thì cũng không thể không làm gì.
Cậu đi đến một trung tâm mua sắm lớn ở gần nhà, tìm một phòng chờ ngồi nghỉ, cầm thiết bị liên lạc tốn khoảng phút biên tập một nội dung liên quan đến việc diệt vong vào giờ sáng ngày mai trên diễn đàn liên quan đến tình hình thế giới, đem những gì có thể nói được đều nói ra, sau khi kiểm tra đối chiếu không có gì sai sót thì gửi đi.
Sau khi gửi xong, cậu nói: “Thầy Lục, giúp tôi ghim bài lên trang đầu.”
xâm nhập vào hệ thống diễn đàn, vượt quyền thao tác một chút, cũng giả tạo IP và thân phận thông tin cho Trì Tiểu Trì để không bị truy tra.
Trì Tiểu Trì liền liên lạc với các chiến hữu của Đinh Thu Vân nhưng không có ai bắt máy.
Cậu gọi điện đến phòng trực, được báo là trùng hợp bọn họ đang huấn luyện dã ngoại hiểm nghèo một tháng một lần, tất cả mọi người không ở nơi đóng quân.
….
Cậu vừa chuyển tiếp bài đăng trong diễn đàn cho tất cả bạn bè và giáo viên của Đinh Thu Vân, sau đó liền ném thiết bị liên lạc vào balô.
Một cục tròn tròn vừa ấm vừa mềm thừa dịp cậu mở balô liền dò đầu ra, tò mò quan sát thế giới nhân loại.
Trì Tiểu Trì kéo balô đến trước người, đưa tay sờ cái cằm thịt mềm mại của nó.
Trì Tiểu Trì: “Mày phải ngoan nha.”
Con báo nhỏ: “Ngao ngao.”
Trì Tiểu Trì: “Muốn cùng tao đi mua đồ hả?”
Con báo nhỏ: “Ngao ngao.”
Trì Tiểu Trì nghiêm túc từ chối nó: “Không được, tao phải đem mày cất vào tủ chứa đồ.”
Dường như đoán được mình sẽ bị bỏ lại tạm thời, con báo nhỏ cũng không kịch liệt phản đối, chỉ lắc mình leo ra khỏi balô, nhảy lên vai Trì Tiểu Trì rồi ôm lấy cổ của cậu, làm bộ chính mình là cái khăn quàng cổ cho cậu.
Trì Tiểu Trì chậc một tiếng, đem con báo nhỏ bằng nửa lòng bàn tay của cậu kéo xuống, hai ngón tay trỏ đè lại chân trước của nó, để nó nằm ngửa, làm lộ cái bụng ra, lấy ngón tay cái nhẹ nhàng gãi bụng của nó, xem như trừng phạt vì nó không nghe lời.
Con báo nhỏ rất bất ngờ vì được đãi ngộ như vậy, liền thoải mái để Trì Tiểu Trì gãi ngứa, lộ ra hai cái răng sữa nho nhỏ, khe khẽ gọi ngao ngao.
Trì Tiểu Trì đang xoa bóp bụng con báo nhỏ một cách hăng say thì liền nghe giống như không chịu nổi cái gì đó, anh ấy còn nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh.
Một lát sau, bất đắc dĩ nói: “…Tiểu Trì, đừng đùa nữa. Làm chính sự đi.”
Chính sự đương nhiên phải làm.
Cuối cùng báo nhỏ vẫn bị Trì Tiểu Trì nhét vào quầy chứa đồ một cách vô tình.
Trì Tiểu Trì mua thùng phong kín, một lượng lớn gạo, mì sợi, lương thực phụ, muối, mật ong, bánh quy nhiều năng lượng dùng trong quân đội, rượu mạnh và lượng rau quả cho mười lăm ngày, ngoài ra còn chọn tất cả nồi niêu xoong chảo chất lượng tốt nhất.
Còn dụng cụ thường ngày thì cậu mua sắm ba cái lều bạt quân dụng, bảy bao túi ngủ, mười bao đồ chống lạnh, xẻng quân sự đa chức năng, dao nhỏ, dao găm, nến, diêm, đá đánh lửa, đèn pin cầm tay, máy phát điện cầm tay, kính viễn vọng, balô bằng da trâu, giấy vệ sinh, vân vân.
Bất cứ thứ gì có thể nghĩ đến thì Trì Tiểu Trì đều mua hết.
Mà một lần mua một lượng lớn đồ vật như vậy thì hoàn toàn không cần khách hàng tự mình vận chuyển.
Mỗi một khách hàng sau khi vào trung tâm mua sắm đều sẽ nhận được một giỏ nhỏ bằng inox, mỗi một sản phẩm được niêm phong trong kính cường lực và một hộp tiền xu có kích thước lớn hơn tiền tệ bình thường được đặt trước tủ kính.
Khách hàng muốn chọn hàng hóa chỉ cần đem tiền xu đặt vào trong giỏ là được.
Phụ trách tính tiền cũng là trí tuệ nhân tạo, Trì Tiểu Trì đem một giỏ chứa đầy tiền xu lên băng chuyền, trí tuệ nhân tạo tự động bắt đầu tính tiền.
Nó sử dụng giọng nữ dịu dàng không có cảm giác máy móc, báo cáo từng món hàng Trì Tiểu Trì muốn mua, thậm chí còn chủ động bắt chuyện với Trì Tiểu Trì: “Mua nhiều đồ như vậy là chuẩn bị đi chơi trò dã ngoại sinh tồn sao?”
Trì Tiểu Trì cười: “Ừm, tôi phụ trách mua sắm.”
Hiện tại cái gọi là ‘dã ngoại’ đã sớm không còn tồn tại, bởi vậy những người trẻ tuổi bắt đầu phổ biến trò chơi gọi là “mô phỏng dã ngoại sinh tồn”, bên phía cung cấp trò chơi sẽ chọn một mảnh đất, dùng các loại trí tuệ nhân tạo để chế ra vùng đất hiểm yếu cùng khí hậu ác liệt, để những người trẻ tuổi nhàm chán có thể vui chơi giải trí giết thời gian.
Trí tuệ nhân tạo cũng cười với cậu: “Chúc các vị đi chơi vui vẻ.”
Giọng nói của trí tuệ nhân tạo tràn đầy tình cảm.
Đối với mỗi một người ghé ngang qua, trí tuệ nhân tạo đều vui vẻ đưa lời chúc phúc.
Mọi người cũng quen với việc này, cho rằng đây là chương trình cài đặt, rất ít người suy nghĩ nụ cười của cô ấy là thật lòng hay giả dối.
Trì Tiểu Trì vẫn thản nhiên, mỉm cười đáp lại: “Cám ơn.”
Cậu cầm thẻ hàng hóa do trí tuệ nhân tạo nữ đưa cho, xuống lầu đến nơi lấy hàng, sau khi quẹt thẻ, hàng hóa đã được niêm phong cẩn thận lần lượt được vận chuyển thành từng thùng theo dây chuyền.
Trí tuệ nhân tạo nơi lấy hàng lễ phép dò hỏi: “Xin hỏi ngài cần chúng tôi chuyển phát nhanh hàng hóa đến nhà hay cần chúng tôi giúp ngài mang hàng hóa lên xe?”
Trì Tiểu Trì chọn chuyển phát nhanh, cũng thanh toán chút tiền, hẹn đúng mười một giờ tối đưa đến địa chỉ nhà cha mẹ Đinh Thu Vân ở Đông Thành.
Khi khởi động xe gắn máy, Trì Tiểu Trì nhìn về phía bầu trời màu xanh lam, suy nghĩ, khiến con người cam tâm tình nguyện biến thành heo quen sống trong nhung lụa thật sự rất đơn giản.
Rời khỏi trung tâm mua sắm, cậu dùng hai tiếng đồng hồ chạy đến các hiệu thuốc toàn thành phố mua sắm một lượng lớn thuốc, trong đó đa phần là thuốc trợ tim, ngoài ra còn có thuốc trị thổ tả, băng gạc cầm máu, dầu gió, thuốc chống dị ứng, chỉ cần là những loại thuốc thường dùng thì cậu đều mua tất.
Mà số thuốc này đều được chuyển hóa thành dữ liệu tồn trữ vào kho hàng.
Tích trữ hàng hóa xong xuôi, cậu ngồi trên xe gắn máy, tải xuống toàn bộ bản đồ trên mỗi tỉnh thành trên thiết bị liên lạc, cũng khoanh vùng vài địa điểm trên bản đồ.
nhắc cậu: “Thuốc kháng sinh rất quan trọng.”
Trì Tiểu Trì: “Ừm, nhưng thuốc kháng sinh cần kê đơn. Tôi đã ghi chú mấy tiệm thuốc có bán thuốc kháng sinh, chỉ có thể chờ sau khi biến cố xảy ra thì quay lại một chuyến.”
nói: “Kỳ thật những thứ thuốc kia có thể mua nhiều một chút.”
“Mua nhiều như vậy đã đủ rồi, nếu không sẽ khiến người ta nghi ngờ.” Trì Tiểu Trì nói, “Với lại tôi không thể mua sạch thuốc được. Ngộ nhỡ biến cố xảy ra có người cần dùng thuốc, đến tiệm thuốc lại không giành được thì sao?”
Bộ dáng Trì Tiểu Trì cúi đầu nói chuyện vừa sáng suốt vừa ôn hòa khiến sinh ra cảm giác kích động muốn ôm cậu.
Vì vậy con báo nhỏ kia lại một lần nữa thành công vượt ngục, cũng thừa dịp Trì Tiểu Trì chưa có phản ứng mà chui vào trong áo rồi nhô đầu ra khỏi cổ áo lông của cậu.
Bên trong đôi mắt xám của báo nhỏ là vài vệt màu xanh, sáng lấp lánh, giống như những ngôi sao phản chiếu dưới làn nước trong vắt.
Lần này Trì Tiểu Trì không đuổi nó.
Cậu suy nghĩ một chút, hỏi báo nhỏ: “Lạnh không? Đói bụng không?”
Bốn móng vuốt của báo nhỏ chà chà trước ngực cậu.
Trì Tiểu Trì cũng hết cách với thằng nhóc dính người này, liền hỏi : “Nó thế này là sao vậy?”
cười đáp: “Cậu cứ để nó nằm đó một lúc đi.”
Trì Tiểu Trì ngẫm lại, cũng để mặc nó, cất thiết bị liên lạc vào rồi khởi động xe.
Xe chấn động, báo nhỏ tóm không chặt, từ trên cổ áo Trì Tiểu Trì mà lăn lộc cộc xuống eo cậu.
Dường như nó té đến choáng váng, phải mất một lúc mới từ dưới bò lên, một lần nữa leo lên cổ áo Trì Tiểu Trì.
Người thanh niên lái xe gắn máy mang theo một con báo nhỏ xuyên qua thời tiết giá rét như ngày mùa đông, chạy thẳng về nhà.
Đó là nơi cư trú cuối cùng mà cậu có thể ẩn nấp trước khi thế giới bị hủy diệt.
Ông bà Đinh cũng không kinh ngạc khi con trai không nói lời nào mà đột nhiên quay về nhà.
Cha mẹ của Đinh Thu Vân đều họ Đinh, là hàng xóm thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tuổi đăng ký kết hôn, tuổi liền có Đinh Thu Vân.
Hai ông bà tình cảm rất tốt, hằng năm cùng trải qua ngày lễ thất tịch và tình nhân, còn nói thế giới của hai người chính là thế giới của hai người, chưa bao giờ dẫn theo Đinh Thu Vân. Từng có một năm vào ngày lễ tình nhân, hai ông bà ra ngoài xem phim, dùng bữa tối dưới ánh nến, mẹ còn ôm một bó hoa Thanh Cúc về nhà, trong khi Đinh Thu Vân ở nhà một mình ăn mì gói.
Tuy rằng bề ngoài Đinh Thu Vân thường kêu khổ thấu trời nhưng lại vô cùng hâm mộ tình cảm vợ chồng gắn bó như keo sơn này của cha mẹ mình.
Khi mở cửa nhìn thấy cha, thân thể của Trì Tiểu Trì đột nhiên không chịu khống chế mà run lên, cảm giác chua xót nóng bỏng trực tiếp chặn lại cổ họng cậu.
Cậu xoa xoa ngực, thầm nghĩ, đây có lẽ là cảm xúc của Đinh Thu Vân.
Đinh Văn Chi chỉ cười cho qua chuyện đối với sự mất tự nhiên trong phút chốc của con trai, cũng không hỏi tại sao con trai lại quay về nhà, chỉ kéo cậu vào trong, quay đầu gọi về phía nhà bếp: “Tiểu Đinh, Thu Vân về nhà này.”
Trong nhà họ Đinh không lắp đặt nhiều trí tuệ nhân tạo, ông bà Đinh đều cho rằng mình tự nấu cơm thì mới có mùi vị đặc biệt, vì vậy ba năm bảy thì cha nấu, hai tư sáu thì mẹ nấu, chủ nhật chơi oản tù tì để quyết định ai nấu, thu xếp rất rõ ràng.
Bà Đinh đang xào rau, mùi đồ ăn tỏa ra ngào ngạt.
Bà thò đầu ra: “Thu Vân, muốn ăn món gì, mẹ nấu thêm cho con nha.”
Đinh Văn Chi vung vung tay: “Ở đâu ra sẵn vậy. Ai bảo không báo trước mà đã chạy về, đừng nấu thêm cho nó, hai chúng mình ăn cái gì thì nó ăn cái đó thôi.”
Trì Tiểu Trì: “…” Thật sự là cha ruột đấy.
Đinh Thu Vân quen gọi cha là lão Đinh, gọi mẹ là Đinh tỷ, quan hệ người một nhà vô cùng tốt nên cũng không câu nệ gì.
Đinh Văn Chi rất nhanh mà chú ý con báo nhỏ được con trai mình ôm trong lòng: “Ố, mua thú cưng cho hai chúng ta à?”
Trì Tiểu Trì đặt con báo nhỏ xuống đất, nó cũng không chạy loạn, chỉ dựa vào đùi cậu mà ngủ gật, vô cùng ngoan ngoãn.
Cậu nói: “Tự mua cho con đấy.”
Nói xong, Trì Tiểu Trì đi xuống nhà bếp, cầm cái chén nhỏ, vừa nãy ở dưới siêu thị mua được dầu cá, cậu pha cùng sữa dê với nước ấm được điều chỉnh ở nhiệt độ thích hợp, dùng ống xi lanh rút sữa rồi nhẹ nhàng đút vào miệng báo nhỏ.
Báo nhỏ cũng không kén ăn, cho ăn liền há mồm, cũng không ngại mùi vị chênh lệch của loại sữa này với loại sữa dê tinh khiết được pha chế cao cấp ở phòng chăm sóc đặc biệt, nó cứ mút rột rột, rất vui vẻ.
Theo động tác mút sữa của nó, lỗ tai của nó dựng thẳng lên, đầu lưỡi màu phấn hồng bị nhuộm thành màu trắng sữa, khi rút ống tiêm ra thì bên mép còn xì bọt bong bóng sữa.
Ông Đinh nóng lòng muốn sờ một chút: “Con mèo này ngoan nhỉ.”
Báo nhỏ ăn uống no đủ lại tránh khỏi bàn tay của ông Đinh, nó úp sập xuống bên tay trái của Trì Tiểu Trì, buồn ngủ nhắm mắt lại.
Ông Đinh hỏi: “Con mèo này mua từ đâu vậy, trông có vẻ quý hiếm.”
Trì Tiểu Trì nói dối không chớp mắt: “Bạn con tặng.”
Ông Đinh: “Tên là gì?”
Trì Tiểu Trì tiếp tục không chớp mắt: “Ông Chủ Mỏ Than.”
: “…” Lần thứ hai anh kiến thức cái gọi là năng lực không có giới hạn của Trì Tiểu Trì.
Ông Đinh cười ha ha: “Cái tên lạ lùng gì thế này.”
Trên đường quay về nhà, Trì Tiểu Trì đã nghĩ không ít cái tên, trong đó “Ông Chủ Mỏ Than” là dựa vào đặc điểm bề ngoài của báo nhỏ.
Nhưng sau khi trải qua một hồi cân nhắc, Trì Tiểu Trì tạm thời bỏ qua dự định đặt tên chính thức cho nó.
Báo dù sao cũng là báo, dã tính khó thuần, cho dù nuôi lớn lên từ nhỏ thì nó vẫn là một quả bom nguy hiểm không hẹn giờ.
Về phần tương lai nên xử lý nó thế nào thì Trì Tiểu Trì vẫn hơi lúng túng một chút, vì vậy cứ gác lại trước, chờ sau này hẵn tính.
Trước khi vào bàn ăn bữa tối, Trì Tiểu Trì liếc mắt nhìn thiết bị liên lạc.
Bạn bè nhận được bài đăng chuyển tiếp của cậu đều nói sẽ chuẩn bị sẵn sàng, nhưng đều thống nhất với giọng điệu đùa giỡn, hiển nhiên không ai tin tưởng cậu.
Trì Tiểu Trì trả lời tất cả mọi người: “Không đùa đâu.”
Sau khi gửi đi, cậu liền liếc nhìn diễn đàn.
Bài đăng của cậu đều bị mọi người bình luận cười nhạo người đăng bài bị bệnh thần kinh, buồn lo vô cớ, cũng có không ít người thảo luận nếu thật sự khí hậu giá rét hủy diệt nhân loại thì mọi người cần phải chuẩn bị thứ gì.
Trì Tiểu Trì cất thiết bị liên lạc vào, không tiếp tục nhìn nữa.
Đợi đến sau khi ăn xong, cậu cùng cha mẹ đi tản bộ trong chốc lát, sau khi trở về liền giục cha mẹ nhanh chóng tắm rửa nghỉ ngơi.
Ông Đinh còn muốn xem một trận đá bóng, bị Trì Tiểu Trì trực tiếp bĩu môi đuổi về phòng: “Lão Đinh, nửa năm trước còn ở trong bệnh viện, xin ngài hãy lo lắng cho trái tim của mình một chút.”
Ông Đinh không thể làm được gì: “Được rồi được rồi, đi ngủ đi ngủ.”
Trì Tiểu Trì giơ tay vẫy vẫy về phía ông.
Ông Đinh bĩu môi, không cam lòng mà giao nộp thiết bị liên lạc của mình cho cậu.
Bà Đinh đứng một bên nhìn hai cha con nhà này náo nhiệt, cười híp mắt rồi tiếp tục thêu thùa.
Bà đang thêu bức cửu ngư quần hội “Toàn Gia Vui Vẻ”, cũng sắp hoàn thành rồi.
Sau khi cha mẹ đi ngủ, Trì Tiểu Trì lái xe của cha đến tiệm xăng dầu gần đó, đổ đầy thùng xăng, cũng đổ ba thùng dầu bỏ vào trong cốp.
Cậu trở về không lâu thì hàng hóa mua hồi chiều ở trung tâm mua sắm cũng được giao đến.
Cậu chỉ huy người máy vận chuyển nhẹ nhàng đem hàng hóa đặt vào phòng khách, chờ chúng nó rời đi, không cần Trì Tiểu Trì dặn dò thì đã dữ liệu hóa hết thảy hàng hóa rồi giấu vào kho, cũng lần lượt đổ đầy nước sạch vào thùng nước có nắp phong kín.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Trì Tiểu Trì nằm lên giường, trong lúc chờ đợi biến cố ập đến, cậu lựa chọn tiếp tục thu nhận cốt truyện.