trở lại điểm giao tiếp, phát ra tín hiệu kết nối với .
Thân ảnh của vừa hiện lên, cậu nhóc giống như gà con thấy gà mẹ, lập tức nhào đầu vào lòng , khiến suýt ngã ra sau.
sờ sờ đầu của : “…Sao vậy?”
run lẩy bẩy nói: “Anh , Trì Tiểu Trì kể chuyện ma với em.”
: “…Hửm?”
Thời gian thay ca ở điểm kết nối quá ngắn, còn chưa kịp hỏi rõ đã xảy ra chuyện gì thì đã bị cưỡng chế vận chuyển trở lại.
Một tiếng “Hửm” ôn hòa mang theo chút nghi vấn truyền vào trong tai Trì Tiểu Trì khiến lỗ tai của cậu trở nên tê rần.
Sau bữa tối, Trì Tiểu Trì đã sớm trở lại phòng ngủ.
Cậu đặt ly hồng trà xuống: “Quay về rồi à?”
hỏi: “Tình hình công tác của như thế nào?”
“Tình hình công tác thì không biết, nhưng tình hình ăn cơm lại không tệ.” Trì Tiểu Trì nói: “Tôi làm bốn mặn một canh, cậu ấy càn quét sạch sẽ, ngay cả nước canh cũng không sót lại.”
Giọng điệu của khá bất đắc dĩ: “…Ừm, khẩu vị của em ấy tương đối tốt. Tân niên làm sủi cảo, em ấy có thể ăn đến cái.”
Trì Tiểu Trì: “…”
Cậu nghĩ, đại khái là vì lần đầu tiên gặp mình cho nên có vẻ ngại ngùng, chưa phát huy hết trình độ vốn có.
Chiêu đãi không chu đáo rồi, chiêu đãi không chu đáo rồi.
hỏi cậu: “Nghe nói, cậu kể chuyện ma với em ấy.”
Trì Tiểu Trì thản nhiên đáp: “Tôi không có nha. Chỉ là hỏi cậu ấy vài vấn đề mà thôi.”
suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng.
Trì Tiểu Trì rõ ràng cũng sợ ma mà.
Trì Tiểu Trì lại muốn cầm lấy ly hồng trà, nhưng ngón tay vừa mới sờ đến tay cầm thì toàn bộ ly trà liền bị phân giải thành dữ liệu.
Cậu sờ soạng vào khoảng không, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
đặc biệt yêu thích mỗi khi Trì Tiểu Trì lý trí tỉnh táo lại vô thức toát ra tính trẻ con, giọng điệu của anh toát ra một chút vui vẻ: “Sắp đi ngủ, đừng uống trà.”
Trì Tiểu Trì cò kè mặc cả với anh: “Tôi muốn nhìn xem tối nay phòng làm việc của Đường Hoan có công khai danh tính của Dương Tiển Yến hay không.”
nói: “Ngày mai cậu đi thu âm, phải bồi dưỡng tinh thần cho tốt.”
Trì Tiểu Trì vẫn chưa từ bỏ ý định, cười híp mắt chơi xấu: “Tôi có thể ngủ bù trên xe.”
nói: “Tôi có thể cắt mạng cúp điện.”
Trì Tiểu Trì nói: “…Được rồi, thầy giám thị, xem như thầy lợi hại.”
cười: “Bạn học Trì, xin mau chóng rửa mặt lên giường.”
Trì Tiểu Trì chuẩn bị đứng lên, thuận miệng hỏi: “Tối hôm nay thầy giám thị muốn đọc sách gì?”
đáp: “Harry Potter.”
Trì Tiểu Trì đột nhiên trầm mặc.
Cậu vẫn duy trì tư thế nửa đứng dậy, nói: “Đổi sách khác đi.”
Sắc mặt của Trì Tiểu Trì khiến cảm thấy hành động lúc này của mình không được tốt lắm.
Nhưng mà nếu trong lòng đã hiểu rõ thì cũng không cần phải hỏi lại.
biết lắng nghe mà chọn một quyển khác, đổi giọng: “…Vậy chúng ta tiếp tục đọc [Ngôi Nhà Tranh].”
Chờ an bài cho Trì Tiểu Trì đi vào giấc ngủ, lật ra Harry Potter, dùng từ mấu chốt để kiểm tra nội dung liên quan đến Sirius Black.
Khoảng chừng hai giờ sáng, Trì Tiểu Trì loạng choạng mà ngồi dậy từ trên giường.
cho là cậu muốn đi vệ sinh, nhưng cậu lại đi thẳng đến phía trước sô pha nhỏ, cuộn tròn mình vào trong ghế.
vừa nãy đọc sách mê li, không có chú ý đến tình trạng của Trì Tiểu Trì, cho tới bây giờ mới phát hiện áo ngủ của Trì Tiểu Trì đã bị mồ hôi thấm ướt triệt để, dán dính trên người, khiến cho xương sườn trên cơ thể gầy nhom của Trình Nguyên càng lộ rõ ra ngoài.
Trước khi ngủ cậu không đóng cửa sổ, lúc này gió bên ngoài nổi lên, rèm cửa sổ rót đầy sương đang lên lên xuống xuống.
Trì Tiểu Trì nhìn gió ngoài cửa sổ, nhất thời hoảng hốt, nhẹ giọng nói: “Lâu ca, ngoài trời trở gió rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, cửa sổ chậm rãi đóng lại.
Giọng của vang lên: “Đừng sợ. Là tôi đóng. Cậu chảy mồ hôi quá nhiều, hiện tại không thể để bị cảm lạnh.”
Trì Tiểu Trì nói: “Tôi biết là cậu.”
nhẹ giọng dò hỏi: “Gặp ác mộng?”
Trì Tiểu Trì đáp: “Là mộng đẹp.”
Kia quả thật là giấc mộng đẹp.
Tiếng mạt chược rào rào truyền đến từ dưới lầu trệt, giọng đàn bà the thé hô to, giống như làm thế có thể tăng vận may cho mình, đàn ông xắn cao tay áo hóng mát, trong miệng bọn họ, dầu mỏ và chiến tranh cùng một nhịp thở, bọn họ phe phẩy quạt cói, miệng cắn hạt dưa, mỗi người đều có ảo tưởng của riêng mình.
Trên lầu, Trì Tiểu Trì nằm trên giường với Lâu Ảnh, mỗi người chiếm một bên.
Bên ngoài lướt qua một trận gió nóng, khiến cửa sổ vang lên tiếng kẽo kẹt.
Trong gió mang theo mùi đất ẩm ướt, lại cuốn tới một trận mây đen, vậy là trời sắp đổ mưa.
Trì Tiểu Trì nói: “Lâu ca, ngoài trời trở gió rồi.”
Lâu Ảnh ngẩng đầu lên từ trang sách, nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Ừ, sắp mưa rồi.”
Trì Tiểu Trì cũng mặc kệ có sắp mưa hay không, cố ý lấy chân đi khều bìa sách trong tay Lâu Ảnh, trông mong anh đọc tiếp: “Sau đó thì sao? Sau đó Sirius Black thế nào?”
Bìa sách kia đã rách tươm, lại được Lâu Ảnh dùng bọc sách bao lại cẩn thận, trắng như tuyết, ngón tay thon dài sạch sẽ của Lâu Ảnh mơn trớn phía trên, vô cùng hài hòa.
Anh đưa ánh mắt nhìn xuống trở lại trang sách, sắc mặt hơi có chút phức tạp.
Một lát sau, anh khép sách lại rồi ngồi dậy từ trên giường: “Hôm nay muộn quá rồi, anh phải về. Ngày mai lại kể tiếp cho em nghe.”
Trì Tiểu Trì nói: “Anh để sách lại cho em đi, em tự đọc.”
Lâu Ảnh nở nụ cười. Khi anh cười rộ lên trong mắt sẽ lấp lánh ánh sáng.
“Đem sách để cho em thì tối nay em chịu đi ngủ à? Đừng nghịch.”
Trì Tiểu Trì sốt ruột, cũng ngồi dậy từ trên giường: “Ông ấy sẽ ở bên Harry chứ?”
“Em hỏi ai?”
“Sirius.”
“…Em cảm thấy thế nào?”
Trì Tiểu Trì cau mày: “Đương nhiên phải ở bên nhau, nhất định phải ở bên nhau. Ông ấy cần Harry, Harry cũng cần ông ấy. Nhưng mà tại sao em cứ có cảm giác ông ấy sẽ chết.”
Lâu Ảnh cất sách vào cặp: “Yên tâm, ông ấy sẽ không chết.”
Trì Tiểu Trì: “Thật sự?”
Lâu Ảnh nói: “Thật. Anh đã xem qua đoạn sau rồi. Ông ấy chưa chết, vẫn còn sống.”
Quả thật trong nội dung kế tiếp của truyện thì Sirius không có chết, thậm chí còn xuất hiện ở những phần sau, vẫn dí dỏm và biết săn sóc như trước.
Tuy rằng Lâu Ảnh ngã lầu mà chết trước khi những phần còn lại của Harry Potter được xuất bản, nhưng mà nhiều năm về sau, ở trong lòng Trì Tiểu Trì thì Sirius vẫn là chàng trai trải qua mưa gió nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời.
Mãi đến tận khi tham gia chương trình phỏng vấn lần đó, cậu được báo rằng Sirius Black đã chết rồi.
Sirius rơi vào màn che Cổng Tò Vò trước mặt Harry, biến mất không còn tăm tích, thậm chí không tìm được thi thể của ông.
Cái kết tốt đẹp, sống chết ở bên nhau, là Lâu Ảnh bắt chước cách bình luận tác phẩm, vì cậu mà viết tiếp cốt truyện.
… “Không phải người mà cậu yêu thương luôn có thể sống bên cạnh cậu.”
Đạo lý này Lâu Ảnh không muốn để cho Trì Tiểu Trì hiểu quá sớm, nhưng sau đó Trì Tiểu Trì vẫn hiểu rõ.
Trở lại hiện tại.
không nói gì, để cho cậu có đủ thời gian trầm mặc.
Trì Tiểu Trì ngậm một cây tăm, suy tư tâm sự của mình.
nhìn thấy hành động của Trì Tiểu Trì, trong lòng khẽ động.
Theo anh được biết, Trì Tiểu Trì có thói quen hút thuốc.
Tuy rằng không tính là nghiện nhưng khi cậu ấy tiến vào trạng thái suy tư thì sẽ càng muốn hút thuốc.
Nhà họ Trình đương nhiên không thiếu mấy gói thuốc dùng để đãi khách, nhưng từ khi Trì Tiểu Trì đóng vai Trình Nguyên, vì bảo vệ cổ họng của Trình Nguyên, ngoại trừ lần đầu tiên thăm dò Dương Bạch Hoa mà hút một chút thì rốt cục không hề đụng tới thuốc lá.
Nghĩ tới đây, một nơi nào đó trong tim của trở nên đặc biệt mềm mại.
Cậu ấy nhẫn nại, khắc chế như vậy, nhưng khi cậu ấy bất an thì lại không có bạn bè có thể ở bên cạnh cậu ấy.
Trong lúc Trì Tiểu Trì xuất thần, cậu không hề cảm thấy bên cạnh xuất hiện luồng dữ liệu đang lưu động.
Thân ảnh của từ ảo biến thành thực thể, đứng bên cạnh Trì Tiểu Trì.
Linh hồn cô độc kia đang cuộn tròn trong cơ thể Trình Nguyên, yên lặng, chỉ có tiếng kẽo kẹt nho nhỏ không ngừng vang lên của cây tăm trong miệng.
Anh đưa tay về phía bờ vai của Trì Tiểu Trì, muốn dùng thân phận một người bạn để an ủi cậu ấy một chút.
Nhưng chỉ đưa được một nửa thì liền rút tay về, chỉ còn một vài dòng dữ liệu còn sót lại lặng yên không tiếng động mà rơi xuống vai Trì Tiểu Trì, hóa thành ảo ảnh.
…Cũng may đúng lúc nhớ đến Trì Tiểu Trì chán ghét tiếp xúc da thịt, anh liền tránh né phiền phức có thể xảy ra.
Dường như Trì Tiểu Trì nhận ra điều gì đó, cậu quay đầu lại nhưng chỉ nhìn thấy bóng tối tràn ngập gian phòng.
Cậu còn chưa xoay người thì cây tăm trong miệng lại bỗng nhiên biến mất mà thay vào đó lại là một thứ mang vị ngọt dâu tây.
Trì Tiểu Trì “Á” một tiếng, nhả ra thứ trong miệng.
Một cây kẹo que.
Trì Tiểu Trì không cần nghĩ cũng biết là ai giở trò, không khỏi vui vẻ mà lên tiếng: “Tôi cũng không còn là con nít.”
nói: “Ngậm cái nào thì cũng là ngậm.”
Trì Tiểu Trì ngẫm lại thấy có lý, liền nhét kẹo que trở lại trong miệng, chậm rãi liếm mút.
Cậu hỏi: “Kẹo từ đâu ra vậy?”
nói: “Đổi từ điểm hảo cảm của Dương Bạch Hoa.”
Trì Tiểu Trì liếm kẹo que, phê bình : “Thầy Lục cầm đầu làm trái quy tắc, thật là không có sư đức nha.”
ho nhẹ một tiếng, phối hợp biểu diễn: “Sư đức là đối với học trò. Chỉ có cậu mới là học trò của tôi.”
Trì Tiểu Trì vô cùng cảm động, đang muốn bày tỏ một chút tình cảm liền nghe thấy thầy Lục Lục tôn kính của mình cất tiếng: “Ăn xong rồi đi đánh răng, tranh thủ thời gian ngủ một chút.”
Trì Tiểu Trì cũng không quá muốn đi ngủ, tiếp tục chậm rãi liếm mút kẹo que.
nhìn cậu ăn kẹo, bỗng nhiên gương mặt dần dần nóng lên.
Trì Tiểu Trì dường như không biết ăn kẹo cho đúng cách, cậu cầm que kẹo hết liếm lại mút, đặc biệt lại sử dùng ánh mắt ‘hờ hững’ kết hợp với động tác liếm kẹo, lộ ra một loại dục vọng khó nói.
Một cây kẹo que đang yên đang lành rơi vào tay Trì Tiểu Trì có thể nói là nhận hết nhục nhã.
có chút nhìn không nổi: “…Cậu ăn đàng hoàng chút đi.”
Nhưng Trì Tiểu Trì đối với hành động mút kẹo của mình lại có phần không tự biết, kéo que kẹo đã mút đến mức trong suốt từ trong miệng ra: “Hả?”
: “…”
Bỏ đi bỏ đi, chỉ cần nhớ đánh răng là được rồi.
Mãi đến tận sáng ngày hôm sau, Trì Tiểu Trì với tinh thần sảng khoái mà mở ra di động, lúc này mới phát hiện đêm qua mình đã bỏ lỡ một vở kịch lớn.
…Thân phận kẻ đạo nhạc đã bị đào ra.
Bị lộ nhanh như vậy cũng chỉ có thể trách chính Dương Tiểu Yến mà thôi.
Dương Tiểu Yến ở trên mạng cũng xem như một nhà viết nhạc có chút danh tiếng, tính ham hư vinh của cô ta đã sẵn có, cô ta liên tục khoe khoang về chuyện ca khúc được Vân Đô mua.
“Ca khúc mới đã được bán. Bây giờ rốt cục có tiền để mua chiếc váy mà mình hằng mong nhớ [tim] [tim]”
—–Thời gian bài đăng được gửi cùng một ngày Vân Đô cung cấp hợp đồng.
“Còn đang trong thời gian chế tác ~ không biết khi nào mới có thể nghe được thành phẩm đây, mong đợi ing.”
—–Cùng một ngày, Đường Hoan đăng tải lên Weibo hình ảnh mình đang ở trong phòng thu âm.
Ngoài ra cô ta còn chia sẻ lại bài rút thăm nhận thưởng nhân dịp Đường Hoan kỷ niệm năm năm ra mắt công chúng, thậm chí còn bình luận bên dưới Weibo thông báo album mới của Đường Hoan: “Ha ha ha, rốt cục cũng nghe được!”
Mặc dù không chỉ ra ca khúc mà cô ta bán là cho ai, nhưng chỉ cần dựa theo tuyến thời gian thì hết thảy manh mối đều chỉ về hướng cô ta.
Trên đời này vốn cũng không thiếu người rãnh rỗi, fan của Đường Hoan cũng đang gấp rút tìm kiếm kẻ khởi xướng khiến thần tượng của bọn họ phải gánh trên lưng cái danh đạo nhạc, tiến hành công kích, càng không cần nói đến Vân Đô – công ty chủ quản của Đường Hoan, đương nhiên muốn hướng sự chú ý của mọi người sang những nơi khác.
Cứ như vậy mà Dương Tiểu Yến bị đào ra.
Nếu họ tên đã bị lộ ra ánh sáng, phòng làm việc của Đường Hoan liền thẳng thắn tận dụng mọi thời cơ, lại tiếp tục đăng bài lên weibo, ngay trong đêm tung lên văn kiện của luật sư đã chuẩn bị sẵn.
Tên họ bị cáo chính là Dương Tiểu Yến.
Nhìn thấy ảnh chụp màn hình “Chứng cớ” bay đầy trời, Trì Tiểu Trì không có thành ý gì mà tỏ vẻ: “Chúc mừng, một lần là nổi tiếng luôn, ra mắt ngay vị trí Center.”
Cậu quá rõ ràng, trong đám người đang không ngừng chỉ trích thì số người chân chính cảm thấy phẫn nộ vì vấn đề đạo nhạc lại rất ít.
Điều mà dân mạng muốn chính là náo nhiệt, phòng làm việc muốn chính là lợi ích, cho nên Dương Tiểu Yến nhất định phải hy sinh.
Đương nhiên tự mình tìm đường chết, không trách được ai.
Trên thực tế, trong ván cờ của Trì Tiểu Trì, cậu đã để lại đường lui cho cô ta.
——- Chỉ cần cô ta không duỗi tay ăn cấp, cho dù Trì Tiểu Trì bố trí bao nhiêu nước cờ tuyệt diệu thì cô ta cũng sẽ không bị bỏ tù.
Sáng sớm, điện thoại của Dương Tiểu Yến vang lên.
Đêm qua cô ta lăn qua lộn lại đến tận hơn nửa đêm mới miễn cưỡng chợp mắt, cho nên vẫn chưa biết mình đã bị lột mặt trên mạng.
Dương Tiểu Yến vừa ngáy ngủ vừa bắt máy: “…Alô?”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam lịch sự: “Xin hỏi có phải là Cô Dương Tiểu Yến không ạ?”
Dương Tiểu Yến liếc nhìn di động, phát hiện là số lạ, tưởng là mấy ngày trước mình đặt hàng chuyển phát nhanh giao đến, trong lòng nhủ thầm vì sao lại đưa đến sớm như vậy.
“Anh đặt ở trước cửa đi.”
“Cô Dương, đây là cuộc gọi xác nhận từ tòa án nhân dân thành phố Vân Kinh.” Người gọi điện nói tiếp: “Nơi này có một vụ kiện dân sự có liên quan đến cô, phiên tòa được mở vào ngày tháng , mời cô lập tức đến nhận trát triệu tập hầu tòa tại tòa án nhân dân…”
Dương Tiểu Yến không đợi anh ta nói xong, cô liền cúp điện thoại cái rụp.
Ngay sau đó điện thoại lại reo lên.
Lần thứ hai cô cúp máy, cũng luống cuống tay chân mà kéo số điện thoại này vào danh sách đen.
Trát triệu tập? Trát triệu tập gì?
Trát triệu tập của Vân Đô? Bọn họ thật sự kiện mình?
Tay của Dương Tiểu Yến run rẩy, muốn tiến vào weibo phòng làm việc của Vân Đô để xem, ai ngờ vừa mới đăng nhập thì một biển tin nhắn và bình luận lập tức ồ ạt tràn ra khiến di động của cô ta đơ máy.
“Chào chó đạo nhạc, thức dậy chưa? Ngày hôm nay có bị lương tâm dày vò không?”
“Đạo nhạc! Cái nghề này bị loại cứt chuột như mày bôi xấu rồi!”
Chỉ nhìn hai tin nhắn, Dương Tiểu Yến liền thoát khỏi weibo, hoảng loạn đến run rẩy.
Làm sao bọn họ phát hiện ra mình?
Còn có trát triệu tập kia…
Không được, cô sẽ không nhận! Cô không thể nhận!
Chỉ cần cô không nhận là được rồi!? Cô không đi thì bọn họ không có cách nào mở phiên tòa, có lẽ chuyện này có thể tránh thoát…
Khi còn bé chính là như vậy, cô đến nhà người khác chơi, làm hư đồ của người ta, cô chỉ cần lặng lẽ lấy đi món đồ đó, hoặc là trực tiếp bỏ trốn, như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì…
Dương Tiểu Yến không dám kinh động bạn bè đang ngủ cùng phòng, nước mắt chảy dài mà bò xuống giường, chui vào toilet gọi di động cho Dương Bạch Hoa.
Cô vừa cất tiếng chính là khóc òa.
“Anh họ, bên phía anh tiểu Trình nói thế nào…Anh có tới tìm anh ấy chưa? Anh ấy có đồng ý giúp em không? Anh mau giúp em đi——”
………
P/S: ngậm kẹo thôi mà, người ta chỉ ngậm kẹo thôi, anh nghĩ bậy gì thế.