Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

chương 2: nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước mắt Trì Tiểu Trì hiện lên một bảng số liệu chỉ mình cậu có thể thấy được. Trên bảng số liệu hiện nhiệt độ, nhịp tim, huyết áp của ký chủ, đồng thời cũng thể hiện mức độ tình cảm tính theo thời gian thực của người trước mắt, mà trong đó các dữ liệu bắt mắt nhất được chia thành hai màu đỏ và xanh.

Màu xanh chính là trị giá hối hận, màu đỏ chính là mức độ hảo cảm, đầy mức đều là .

Chỉ số màu xanh đang cố định tại số , chỉ số màu đỏ lại bởi vì một câu “Có tốn đồng nào của anh không” liền bị kéo tuột hẳn xuống dưới.

Trì Tiểu Trì cảm thán: “Tại sao con người đều không thích nghe lời nói thật vậy.”

Hệ thống có chút muốn chửi thề, nhưng lại nhịn xuống.

Dương Bạch Hoa thất vọng nói: “Tiểu Trình, tại sao em lại có thể nói như thế?”

Trì Tiểu Trì không nổi nóng với anh ta mà chỉ ôn hòa đáp: “Lão Dương, anh đừng hiểu lầm. Ý của em là anh hai cũng vì chúng ta mà suy nghĩ. Có xe, sinh hoạt của chúng ta có thể thuận tiện hơn rất nhiều. Em có thể không cần nhưng anh có thể lái xe đi làm, ở trước mặt đồng nghiệp cũng nở mày nở mặt.”

Thái độ của cậu rất tốt, thật giống như lời vừa nãy thốt lên chỉ đơn thuần là thuật lại sự thật mà thôi.

Hệ thống nhìn trị giá hảo cảm tăng trở lại hai điểm thì liền nghĩ, vừa đấm vừa xoa, rất có thủ đoạn.

Dương Bạch Hoa thở dài.

Đứa nhỏ này từ nhỏ đã bị chiều hư, nói chuyện không phân biệt nặng nhẹ. Vừa rồi lời kia đả thương người ta bao nhiêu, e là chính cậu cũng không ý thức được.

Nghĩ như vậy, Dương Bạch Hoa tỏ ra kiên trì như cha dạy con, hống cậu nói: “Tiểu Trình, xe là xa xỉ phẩm. Mỗi tháng phải chi tiền xăng, mua một chỗ đỗ xe cũng tốn bao nhiêu là tiền, em có nghĩ tới chuyện này hay không? Chúng ta hiện tại cung cấp nổi hay sao?”

“Em kiếm tiền nuôi anh!” Trì Tiểu Trì chắp tay sau lưng, nụ cười chân thành dịu dàng đến mức làm người ta muốn tan chảy, “Em sắp viết xong bản demo, lúc đó liền có tiền.”

Dương Bạch Hoa bất đắc dĩ nói: “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đây không phải công việc đứng đắn.”

“Em thích âm nhạc mà.”

“Thích cũng không thể coi như ăn cơm…Thôi, chúng ta không nói tới chuyện này nữa.” Dương Bạch Hoa bao dung nói: “Miễn cho cãi nhau.”

“Được rồi, không nói thì không nói.” Trình Nguyên tiến lên một bước, kéo gần khoảng cách với Dương Bạch Hoa, dịu dàng nói: “Kỳ thật em còn tính xe này có thể dùng để đón ba mẹ anh. Ba mẹ và chị ba tuần sau lên thành phố. Chờ bọn họ đến, anh có thể mang theo bọn họ lái xe đến trường học của tiểu Yến, đón em ấy đi ăn bữa cơm gia đình. Chẳng phải lần trước tiểu Yến cũng hỏi anh chừng nào thì mua xe sao.”

Hai chuyện này vừa vặn gãi trúng chỗ ngứa của Dương Bạch Hoa. Anh ta yên lặng suy nghĩ.

Mà lúc nói lời này, Trình Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía Dương Bạch Hoa.

Nhìn thấy ánh mắt nóng rực của cậu, trong lòng của Dương Bạch Hoa đột nhiên rung động.

Lúc này đang là mùa đông. Dưới ánh đèn rực rỡ, Trình Nguyên thở ra một hơi sương, giữa sương trắng mông lung, gò má vốn trắng đến phát sáng của cậu bị bao phủ bởi một lớp ánh sáng động lòng người, áo lông màu trắng bị gió đêm thổi lay động, vài sợi lông dán vào làn da sạch sẽ trắng như sứ của cậu, từng chút một trêu chọc trái tim lạnh lẽo của anh ta, khiến nó dần nóng lên. fynnz.wordpress.com

Mà trước mắt Trì Tiểu Trì đang hiện lên một tấm thẻ hơi trong suốt, dữ liệu biểu hiện như sau:

Tên gọi: Vầng sáng mỹ nhan (Bản trải nghiệm)

Thời gian kéo dài: phút

Số lượng:

Chất lượng: Tốt

Loại hình: vật phẩm sử dụng một lần

Số điểm để đổi: (tặng miễn phí)

Giới thiệu: Cơm chiên hột vịt muối, canh xương hầm, thịt cua lột, lòng đỏ hột vịt muối ứa dầu cũng không sánh nổi nụ cười nhàn nhạt của bạn.

…So sánh thật hay.

Trì Tiểu Trì hiếu kỳ nói: “Người phụ trách viết văn án của mấy người xuất thân từ đầu bếp à?”

Hệ thống im lặng trong chốc lát: “… là một trong những trí tuệ nhân tạo nguyên thủy, là số liệu bẩm sinh, chẳng qua hơi có sở thích nghiên cứu thực đơn mà thôi.”

Trì Tiểu Trì cảm thấy lời này có chút kỳ lạ.

Số liệu bẩm sinh?

Số liệu còn có thể là do bẩm sinh?

Cậu còn chưa hỏi kỹ thì hệ thống liền giành nói: “Cậu Trì, làm nhiệm vụ.”

Trì Tiểu Trì, “À phải.”

Thấy Trì Tiểu Trì một lần nữa tập trung tinh thần, hệ thống hơi cảm thấy vui mừng.

Khi vừa mới tiếp nhận Trì Tiểu Trì thì hệ thống liền phát hiện ký chủ mới tới này cũng không bình thường cho lắm.

Sau khi tiếp thu cũng như đọc được nội dung của thế giới này, Trì Tiểu Trì trầm ngâm hồi lâu, đưa ra vấn đề đầu tiên chính là: “Đợi chút nữa gặp mặt, tôi có thể trực tiếp dùng xe đâm cái tên họ Dương kia không?”

Hệ thống: “…”

Trì Tiểu Trì nói: “Cậu chớ có khẩn trương, chúng ta chỉ thảo luận một chút thôi mà.”

Trì Tiểu Trì dừng trong phút chốc lại nói: “Trong nhà Trình Nguyên có nhiều tiền như vậy, nếu như xảy ra tai nạn giao thông gì đó thì nhà bọn họ khẳng định giải quyết được, đúng không?”

Hệ thống nói: “…Cậu thật sự là muốn đâm anh ta chứ gì.”

Trì Tiểu Trì đáp: “Không có, chỉ thảo luận một chút mà thôi.”

Hệ thống nói: “Cậu Trì, cậu đang đối mặt với một người sống sờ sờ đó.”

Trì Tiểu Trì ăn không nói có đáp: “Ồ, tai nạn bất ngờ mà, đâu ai muốn.”

Hệ thống nỗ lực cùng cậu nói đạo lý: “…Cậu Trì, pháp luật ở thế giới này cũng giống như nơi cậu từng sinh sống, không khác biệt gì nhiều, cố ý hại người sẽ bị bắt bỏ tù. Với lại đem đối tượng nhiệm vụ đụng chết thì cậu tính làm sao thoát khỏi thế giới này đây?”

Muốn thoát khỏi thế giới nhiệm vụ chủ yếu phải dựa vào trị giá hối hận.

Chỉ khi trị giá hối hận đạt đến điểm thì ký chủ mới có thể thoát khỏi thế giới hiện tại, truyền tống đến một thế giới nhiệm vụ khác.

Hệ thống nhắc đến trị giá hối hận là vì muốn loại bỏ ý nghĩ phản nhân loại của Trì Tiểu Trì, ai ngờ Trì Tiểu Trì phân tích có chứng cứ hợp lý: “Nghe nói trước khi người ta sắp chết, cảm xúc hối hận sẽ đạt đến đỉnh điểm.”

Hệ thống: “…”

Trì Tiểu Trì lại tiếp tục: “Cho dù không chết mà chỉ là tàn phế thì gã ta còn có một đời lâu dài dùng để hối hận.”

Hệ thống: “…” Cậu có thể ngậm miệng được rồi đó.

Hệ thống yên lặng khiến Trì Tiểu Trì hiểu rõ. Cậu thở dài một hơi: “Được rồi. Tiểu đồng chí nhà cậu thật không có tính hài hước gì cả.”

…Nhưng mà hệ thống có thể nghe được sự thất vọng rõ ràng từ trong giọng nói của Trì Tiểu Trì.

Vì không an tâm, hệ thống còn cố ý một lần nữa điều tra tư liệu của Trì Tiểu Trì.

…Không sai, Trì Tiểu Trì đúng là diễn viên, không có tiền án tiền sử phạm tội gì đó.

Tuy rằng scandal của cậu ấy bay đầy trời, thích chơi hàng hiệu, hút thuốc nơi công cộng gây ảnh hưởng xấu đến thanh thiếu niên, không có học thức cũng không lấy làm hổ thẹn, quan hệ không tốt với cha mẹ, cùng đám lão già có giao dịch bẩn thỉu, hỗn tạp nhiều không kể xiết, mà đa số đều là lời đồn, khó phân biệt thật giả.

Sau khi loại bỏ đống tin tức rác rưởi, hệ thống suy nghĩ, còn may, ký chủ này đại khái chỉ là tính cách có chút đặc thù, tâm lý có chút vấn đề mà thôi. Cố gắng hướng dẫn thì hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.

Mà biểu hiện của Trì Tiểu Trì cho đến nay đều rất không tệ, dùng thẻ kỹ năng tặng miễn phí rất đúng lúc. Hệ thống đọc dữ liệu, nhận thấy mới vừa rồi trị giá hảo cảm của Dương Bạch Hoa đang có xu thế tuột xuống thì ngay lập tức đã có dấu hiệu xuân về.

Mỗi một ký chủ mới nhận nhiệm vụ đều có thể nhận được mười hai tấm thẻ kỹ năng miễn phí dùng một lần. Tính năng của những đạo cụ này khác nhau, nhưng đều chỉ có thể sử dụng một lần. Nếu như sau khi sử dụng cảm thấy hiệu quả không tệ thì ký chủ có thể tiến vào kho hệ thống, sử dụng trị giá hảo cảm của đối tượng nhiệm vụ để tiến hành trao đổi đạo cụ, đồng thời vận dụng linh hoạt các đạo cụ này vào từng mục đích khác nhau.

Giống như hiện tại.

Nhìn Trình Nguyên mà yết hầu của Dương Bạch Hoa nhẹ nhàng cuộn một vòng.

Dương Bạch Hoa biết Trình Nguyên đẹp, nhưng anh ta cũng đã thấy nhiều người đẹp hơn cậu ấy. Thế mà bây giờ anh ta lại như tìm về thời điểm mới vừa cùng Trình Nguyên yêu nhau, nhìn cậu ấy một chút thì liền có cảm giác ngứa ngáy trong lòng.

Đôi mắt tròn xoe lay động như thỏ con, làn da được chăm sóc trở nên trắng như tuyết, Dương Bạch Hoa như si như mê mà chăm chú nhìn cậu ấy.

Người ưu tú như vậy chỉ một lòng ỷ vào mình, vì mình mà suy nghĩ.

….Như thế này mới đúng.

Dương Bạch Hoa yêu thích cái cảm giác “Quay về quỹ đạo” như vậy.

Trong giọng nói mang theo vui vẻ: “Em còn nhớ em họ của anh tên tiểu Yến à?”

Trình Nguyên tỏ ra chút tự hào đáp: “Đương nhiên là nhớ. Liên quan đến anh thì chuyện gì em cũng nhớ.”

Trong lúc nhất thời Dương Bạch Hoa có xúc động muốn hôn cậu.

Nhưng khóe mắt của anh ta thoáng nhìn thấy tiểu Lưu ở phòng photocopy cách vách đang tan tầm, cầm chìa khóa lắc lư từ cửa xoay tròn của công ty bước ra, cùng hai đồng nghiệp khác đang thương lượng tối nay đi ăn lẩu ở chỗ nào.

Dương Bạch Hoa xoay người lại, lặng lẽ che chắn Trình Nguyên, vốn là một tay đang nhấc lên dự định xoa mặt Trình Nguyên thì chuyển thành thả xuống, tự nhiên thoải mái mà đưa vào túi quần: “Lần sau lại muốn mua thêm thứ gì thì đừng quên tìm anh bàn bạc. Đây là nhà của hai chúng ta, em thấy có đúng không?”

Trong lòng Trì Tiểu Trì cười lạnh.

Nhà của hai chúng ta? Bàn bạc?

Cái giường đôi kia có thể cho cả nhà của mi ngủ, mi từng bàn bạc hỏi ý của ông à.

Nhưng mà “Trình Nguyên” trước kia không nghĩ tới những điều này.

Dựa theo tính cách của anh ta thì Trì Tiểu Trì liền biết Dương Bạch Hoa ngầm cho phép, có thể giữ xe lại.

Đôi mắt của Trình Nguyên như sáng lên, khiến tình ý trong mắt của Dương Bạch Hoa càng rực cháy.

Dương Bạch Hoa cười hỏi: “Anh lái nhé?”

Trình Nguyên xung phong nhận việc nói: “Anh mệt mỏi cả ngày, để em.” Cậu mở ra cửa xe ghế sau, làm ra tư thế mời đẹp đẽ: “Ông chủ lên xe trước, để em đi vứt rác một chút.”

Dương Bạch Hoa nở nụ cười, ngoan ngoãn ngồi vào, đánh giá nội thất bên trong xe, ánh mắt là sự hâm mộ khó có thể che giấu.

Khi nào mình mới có thể như Trình Tiệm, tiện tay là có thể tặng một chiếc xe cho người?

Trong khi đó Trình Nguyên cầm chai nước khoáng chỉ còn thấy đáy, hướng về phía thùng rác ven đường.

Dương Bạch Hoa cả ngày đối mặt với máy tính, đôi mắt không tính là quá tốt nên không nhìn thấy tàn thuốc chìm bên trong đáy bình.

Trì Tiểu Trì đem chai nước khoáng ném vào thùng rác tái chế, khi chai nước chạm vào thùng rác thì liền phát ra tiếng chai nhựa bị co rút biến hình.

Trì Tiểu Trì hỏi hệ thống: “Nhìn thấy rồi chứ?”

Hệ thống: “Ừm.”

—– Trình Nguyên chuyên thanh nhạc, từ trước đến nay yêu quý cổ họng, rời xa rượu chè thuốc lá.

Trì Tiểu Trì hút nửa điếu thuốc, tuy rằng dùng kẹo cao su qua loa che dấu nhưng trong miệng và tay áo đều bám mùi thuốc lá chưa tiêu hẳn, ấy vậy mà người yêu đương nhiệm của cậu lại không hề phát hiện dị thường, ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu.

Đương nhiên đây chỉ là Trì Tiểu Trì thuận tiện thử một chút, không thể chứng minh điều gì.

Theo quan điểm của cậu, đây chỉ là một trong những dấu hiệu nhỏ và sớm nhất dự báo vận mệnh bi thảm của Trình Nguyên mà thôi.

Quay trở lại trên xe, Trình Nguyên vừa thắt đai an toàn vừa nói: “Chờ ba mẹ đến thì hai ta cùng đi trạm xe lửa đón bọn họ đi.”

Dương Bạch Hoa rõ ràng cứng người trong khoảng khắc.

Trình Nguyên đương nhiên sẽ không phát hiện dị thường của Dương Bạch Hoa, tiếp tục nói: “Em lái xe cũng vững lắm. Đến lúc đó dẫn ba mẹ đi đón tiểu Yến, lại dẫn bọn họ đi dạo Vân Chá Tự, rồi đi ngâm suối nước nóng ở vùng ngoại ô…”

Dương Bạch Hoa tỏ vẻ hơi khó chịu: “….Tính sau đi.”

Cái miệng nho nhỏ của Trì Tiểu Trì liến thoắng tràn đầy sức sống nói: “Vậy em cho anh nghe bản demo em mới sáng tác. Anh là thính giả đầu tiên của em đấy, nghe thử có được hay không nha.”

Dương Bạch Hoa thật cao hứng khi cậu ấy thay đổi đề tài, thuận thế phụ họa, “Ừ, mở đi.”

Trình Nguyên lấy điện thoại di động ra, bấm mấy lần.

Tiếng nhạc du dương từ loa phát ra, vô cùng bắt tai, Dương Bạch Hoa bận rộn cả ngày, tiếng nhạc rơi vào tai anh ta giống như đang xoa bóp thần kinh căng thẳng của anh ta.

Anh ta dựa vào ghế da êm ái, thoải mái ngủ thiếp đi.

Hệ thống nhịn không được mà nhắc nhở: “Cậu Trì, cậu không nhất thiết phải sử dụng thẻ kỹ năng liên tục như vậy đâu.”

Trì Tiểu Trì vừa mới dùng một tấm thẻ thôi miên đối với Dương Bạch Hoa, thời gian dài tới nửa tiếng.

Trì Tiểu Trì lại không có cảm giác tiếc rẻ: “Thử một chút. Với lại mức độ hảo cảm chẳng phải muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu à.”

…Cái tật xấu thích đánh giá này.

Trị giá hảo cảm của một người đối với một người khác vốn ở trạng thái di động lên xuống. Khi tình nhân cãi nhau thì độ hảo cảm có thể rơi xuống đáy vực, hận không thể bóp chết đối phương ngay lập tức, đến khi tình cảm hâm nóng thì lại bơi trong mật ngọt, độ hảo cảm đương nhiên từ từ bay lên.

Vừa rồi thao tác của Trì Tiểu Trì hung mãnh như hổ, khiến độ hảo cảm của Dương Bạch Hoa tăng trở lại , ngang bằng dữ liệu ban đầu.

Trì Triểu Trì tổng kết: “Chỉ vì một chiếc xe mà anh ta không bỏ tiền mua, tổng cộng rơi mất điểm hảo cảm.”

Hệ thống: “…” Chẳng phải trong đó điểm là do một câu hờn trách của cậu đánh rơi sao.

Trì Tiểu Trì tiếp tục phân tích: “Một tấm thẻ vầng sáng mỹ nhan với hiệu quả kéo dài phút, thêm vào vài câu nhượng bộ thì độ hảo cảm lập tức trở lại. Mà để hoán đổi thẻ vầng sáng mỹ nhan chỉ tốn có điểm trị giá hảo cảm. Tính ra trị giá hảo cảm vẫn rất dễ kiếm.”

Hệ thống: “…”

Vừa nãy Trì Tiểu Trì cố ý trách Dương Bạch Hoa là vì muốn kiểm tra phạm vi lên xuống của độ hảo cảm đó ư?

Hơn nữa cái chữ “kiếm” kia khiến hệ thống sinh ra một chút dự cảm bất ổn.

Trì Tiểu Trì nói: “Trước mắt, độ hảo cảm của Dương Bạch Hoa đối với Trình Nguyên chỉ cần đạt yêu cầu là đủ rồi. Lấy ra điểm hảo cảm đi, cậu giúp tôi xem kho hàng một chút, có thể đổi được cái gì không?”

Hệ thống ngạc nhiên.

Các ký chủ trước đây vì mau chóng thoát khỏi thế giới đều liên tục vây quanh đối tượng nhiệm vụ, trước tiên liều mạng đem độ hảo cảm kéo lên rồi mới tính tiếp chuyện khác.

Dù sao cũng không ai biết nếu như độ hảo cảm của đối tượng nhiệm vụ không đủ thì có thể sinh ra ảnh hưởng đối với nhiệm vụ hay không.

Đây vẫn là lần đầu tiên hệ thống nhìn thấy có chiến sĩ dũng cảm vừa bắt đầu nhiệm vụ liền tiêu phí xài thẻ.

Hệ thống lật lật kho hàng: “Trị giá điểm độ hảo cảm thì có vầng sáng mỹ nhan trong vòng phút, hoặc buff đai đen karate trong vòng phút, còn có buff không đau trong vòng tiếng, vầng sáng vạn người mê trong vòng phút…”

Trì Tiểu Trì nghiêm túc lắng nghe toàn bộ: “Cái đầu tiên đi.”

Sau khi giao dịch thành công, cậu lại hỏi: “Vầng sáng vạn người mê có cái nào kéo dài thời gian dài hơn một chút không?”

Hệ thống nói: “Có, dài nhất là tiếng, cần tốn điểm hảo cảm.”

Trì Tiểu Trì trầm ngâm nói: “Vậy tôi phải tiếp tục tích góp một chút.”

…Hệ thống cảm thấy giọng điệu này của Trì Tiểu Trì giống như xem Dương Bạch Hoa là con heo trong nhà máy sản xuất thịt, hôm nay cắt chân trước, ngày mai cắt phần bắp vân hoa, cắt xong lại đợi lớn lên, lớn lên tiếp tục cắt, đời đời con cháu vô cùng vô tận.

Hệ thống có chút sợ hãi nói: “Còn lại điểm cũng chỉ đủ mua một chút đạo cụ và vật dụng tình thú.”

Trì Tiểu Trì: “Ồ, thế sao.”

Hệ thống: “…Cậu trì, chúng tôi là hệ thống đứng đắn.”

Trì Tiểu Trì không lên tiếng, trong lòng hiểu rõ mà vui vẻ.

Hệ thống bị vẻ mặt vui vẻ của Trì Tiểu Trì gây hoảng sợ, dữ liệu xuất hiện gợn sóng nhè nhẹ: “Chúng tôi không cung cấp loại hình phục vụ kia. Đồ vật tình thú chỉ là một ít đồ vật có thể thực thể hóa, dùng để tăng tiến tình cảm, tỷ như bó hoa, đèn hoa đăng thả sông, pháo hóa vân vân…”

Trì Tiểu Trì nói: “Cho cái pháo hoa đi.”

“Một phát pháo hoa cần điểm.”

Trì Tiểu Trì dứt khoát nói: “Bắn một phát đi.”

Hệ thống: “…”

Trì Tiểu Trì: “Thất thần làm gì, bắn không được cứ tính sổ cho tôi.”

Hệ thống bất đắc dĩ suy nghĩ, đương nhiên tính sổ cho cậu, chẳng lẽ tính sổ cho tôi.

Sau khi giao dịch thành công, vài tiếng chuông ting ting vang lên, biểu hiện đạo cụ đã nhập kho.

Trì Tiểu Trì đợi một lúc: “Pháo hoa đâu.”

Hệ thống đáp: “Đối tượng nhiệm vụ…” chẳng phải đang ngủ thẳng cẳng rồi sao.

“Ai bảo là cho anh ta?” Trì Tiểu Trì nói, “Ngay bây giờ, bắn đi.”

Hệ thống có chút mê man, nhưng vẫn làm theo.

Một chùm pháo hoa tám vòng theo tiếng được bắn lên, rơi xuống như tuyết, lấp lánh như sao băng, thêu dệt một màn sắc màu động lòng người giữa nền trời đen kịt.

Pháo hoa nổ rộ ở phía xa, ánh sáng đi trước âm thanh, cho nên ngay khi từng tia lửa lấp lánh rơi xuống, Trì Tiểu Trì đột nhiên mở miệng nói với hệ thống: “….Đây là tặng cho cậu.”

Lời còn chưa dứt, đùng một tiếng, tiếng pháo hoa nổ tung khoan thai đến chậm.

Hệ thống khẽ giật mình mà nhìn pháo hoa nở rộ.

Kính chiếu hậu xe ô tô phản chiếu khuôn mặt Trì Tiểu Trì. Cậu đang cười.

Tuy rằng Trì Tiểu Trì đang dùng khuôn mặt của Trình Nguyên, nhưng khi chân chính cười rộ lên lại hoàn toàn khác biệt với nụ cười vô hại đơn thuần của Trình Nguyên. Đôi mắt đào hoa của cậu hơi cong, ba phần bất chính bảy phần dửng dưng chây lười, tự mang cảm xúc chiếm hồn đoạt phách, sức hấp dẫn khiến người ta không dời nổi mắt.

Trì Tiểu Trì nói với hệ thống: “Sau này làm phiền cậu, chỉ giáo nhiều hơn.”

Hệ thống: “…”

Mặc dù có chút cảm động, nhưng hệ thống cảm thấy lời này hình như không đúng cho lắm, tựa như bữa cơm cuối cùng của tử tù, trước khi tử hình sẽ cho ăn ngon.

Rất nhanh, hệ thống liền phát hiện không ổn: “Đây không phải đường quay về nhà Dương Bạch Hoa.”

Trì Tiểu Trì nói như đương nhiên: “Tất nhiên không phải về nhà. Nếu không tôi thôi miên anh ta làm gì?”

Hệ thống: “…”

Trì Tiểu Trì liếc mắt nhìn hệ thống chỉ đường trong xe, sau khi xác định địa điểm liền nói: “…Tôi muốn đi một nơi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio