May mà bà Dương không có bệnh tim, nếu không nghe xong lời này của Trì Tiểu Trì thì tám phần mười đứt gánh chết ngay tại chỗ.
Bà cơ hồ là gào rít: “Cái thằng nhãi ranh này, tại sao mày lại có thể không biết xấu hổ như vậy!”
Trì Tiểu Trì khiêm tốn nói: “Không dám, không dám, trên phương diện này thì bác mới là lão tiền bối.”
Bà Dương tức đến ná thở.
Trong thôn bà cũng nổi danh là đanh đá chua ngoa, khi còn trẻ, lúc đang mang bầu con gái thứ hai, mang bụng lớn nhưng vẫn có thể chiến cả buổi chiều đối với hàng xóm đối diện, có lửa đều là phun ra ngoài, nào có đạo lý nuốt xuống.
Dương Bạch Hoa hiểu rất rõ mẹ của mình, hiểu được bước kế tiếp nhất định là động tay động chân, lúc đó bảo vệ mà xông đến, sẽ bênh vực ai thì chỉ cần nhìn cũng đã biết.
Dương Bạch Hoa kéo bà Dương lại, vừa lo lắng khuyên bảo vừa hận không thể rút đầu vào trong cổ: “Mẹ, thôi bỏ đi, bỏ đi.”
“Bỏ cái đệch!”
Bà Dương đang muốn bốc hỏa thì liền nghe Trì Tiểu Trì ở phía đối diện chậm rãi lên tiếng: “Bác tốt nhất nên kiềm chế đi, làm rùm beng khiến chuyện của con bác đổ bể, chuyện gì thì tôi không dám hứa chắc, nhưng chắc chắn là nửa đời còn lại của bác ở trong thôn sẽ chẳng cãi thắng nổi ai đâu.”
vây xem toàn bộ hành trình, lúc này cảm tưởng duy nhất của anh chính là cái miệng của Trì Tiểu Trì có lẽ đã bị vị La Hán không đứng đắn nào đó khai quang.
Cuối cùng, Dương Bạch Hoa lôi kéo bà Dương đã tức giận đến nói không ra lời, bại lui toàn diện, còn suýt chút nữa đụng ngã các nhân viên phục vụ nghe ầm ĩ mà kéo đến, cũng bị toàn bộ khách trong nhà hàng dùng ánh mắt khinh bỉ và phản cảm để rửa tội.
Mà Trì Tiểu Trì bởi vì vẫn ở trong phòng, bị rèm trúc che chắn cho nên hoàn mỹ tránh thoát.
Cậu thu được điểm trị giá hối hận, cùng với bữa tối ngoại trừ cậu ra thì hai mẹ con Dương Bạch Hoa không hề động tới.
Nhân viên phục vụ tiến vào gian phòng và hỏi Trì Tiểu Trì có cần gì hay không.
Trì Tiểu Trì nói: “Cho tôi một ly Martini, với lại đem hai bộ đồ ăn này xuống đi.”
Người gây sự đã rời đi, nhân viên phục vụ nói gì nghe nấy, thu hồi bộ đồ ăn rồi rời đi.
: “Bọn họ đều đi, thức ăn này…”
Trì Tiểu Trì: “Tôi ăn. Mấy món tôi gọi đều là mấy món tôi thích ăn.”
: “…” Quỳ.
Trong chốc lát, lại hỏi: “Nếu bà ta thẹn quá hóa giận, đánh nhau với cậu thì làm sao đây?”
Trì Tiểu Trì lập tức đưa ra đáp án: “Trước tiên dùng sườn xào chua ngọt ném vào mặt bà ta, sau đó báo cảnh sát.”
: “…”
Trì Tiểu Trì: “Lẽ nào lúc này còn phải giảng đạo lý với bà ta nữa sao? Tay của tôi đã sớm đặt dưới đáy dĩa, bà ta dám ra tay thì tôi cũng dám ném ngay vào mặt bà ta.”
cười giỡn: “Trì tráng sĩ, xin nhận một lạy của tại hạ.”
Trì Tiểu Trì: “Bình thân.”
: “…” Hình như không đúng chỗ nào đó.
Người dư thừa rời đi, trong phòng lập tức trở nên an tĩnh quá mức.
Nhưng Trì Tiểu Trì lại rất quen với loại an tĩnh này.
Khi ở một mình, động tác của cậu rất tao nhã, cơ thể trải qua huấn luyện nghiêm ngặt để trở thành người mẫu, cho dù thả lỏng thì cũng sẽ tự động bày ra tư thế mà bất cứ góc độ nào cũng đều có thể chụp ra ảnh đẹp.
Trì Tiểu Trì từ nơi cao nhất thành phố mà ngắm nhìn cảnh đêm, như là một quang khách bình thường.
…Nơi này rất tốt, nhưng không phải là nơi cậu cần đi, chỉ là một trạm trung chuyển.
Trì Tiểu Trì nói: “Như bây giờ cũng rất tốt.”
nhìn thanh trị giá màu lam nhạt đã biểu hiện điểm hối hận, khó nén vui mừng nói: “Ừ, như vậy cũng rất tốt.”
Trì Tiểu Trì còn nói: “Người nhà họ Dương và Dương Bạch Hoa sẽ không quay lại làm phiền cậu. Tô Tú Luân rất tán thành cậu dùng hình thức livestream để hấp dẫn nhân khí, loại biểu diễn không cần giáp mặt công chúng như vậy rất thích hợp với cậu, cậu có thể chậm rãi thích ứng.”
Lúc đầu còn tưởng rằng Trì Tiểu Trì đang nói chuyện với mình, nhưng nghe một hồi thì anh liền cảm thấy là lạ: “Cậu đang nói chuyện với ai vậy?”
Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “Hệ thống các cậu không phải cũng là tiền bối dẫn dắt hậu bối sao? Tôi đang dẫn dắt cậu ấy đây.” fynnz.wordpress.com
: “Dẫn dắt ai”
Trì Tiểu Trì: “Trình Nguyên á.”
Lúc này thật sự ngây ngẩn cả người: “…Cậu nói ai? Trình Nguyên đã…”
Trì Tiểu Trì nói: “Thầy Lục, để tôi hỏi thầy một chút, nếu như Trình Nguyên thật sự đã chết thì vì sao tôi lại có thể sử dụng năng lực âm nhạc của cậu ấy trong tình huống không cần dùng thẻ kỹ năng?”
vẫn chưa có thể tiếp thu: “Chuyện này…”
“Tôi đã hỏi vài vấn đề.” Trì Tiểu Trì nói, “Vì sao Chủ thần lại chọn tôi, vì sao lại chọn Trình Nguyên, bảo rằng cậu ấy cũng không biết.”
Cậu nói: “Vấn đề này cho đến nay tôi vẫn chưa nghĩ thông suốt. Thế nhưng nếu Chủ thần có thể nối liền các thế giới tuyến, bất luận năng lượng hỗ trợ cho ông ta vận hành các hệ thống là cái gì thì đối với Trình Nguyên mà nói, cậu ấy có thể lựa chọn trọng sinh, trở lại quá khứ, không thể không trả cái giá thật lớn. Như tôi chẳng hạn, phải ký kết khế ước, hoàn thành mười nhiệm vụ mới có thể trở về.”
“Tập hợp hai nghi vấn này với nhau, tôi có thể làm ra một giả thiết.” Trì Tiểu Trì nói tiếp, “Trình Nguyên cũng giống như tôi, cũng ký khế ước với Chủ thần. Nhưng nội dung ký kết của cậu ấy là cho thuê thân thể của chính mình. Trong lúc cho thuê, cậu ấy không thể phát biểu bất kỳ ý kiến gì, chỉ có thể giữ được ý thức giấu trong thân thể này mà thôi, chỉ khi nào cần thiết sử dụng năng lực của cậu ấy thì cậu ấy mới được phép xuất hiện.”
rùng mình.
Anh đột nhiên hiểu tại sao khi giao ban với , cậu nhóc đã khóc lóc mách rằng Trì Tiểu Trì kể chuyện ma với cậu ấy.
Nếu như suy luận của Trì Tiểu Trì là thật, như vậy lúc trước, một khi ký chủ lựa chọn cách chết để thoát khỏi thế giới tuyến, chẳng phải có nghĩa là…
Trì Tiểu Trì nói với : “Khi nghe tôi nói chuyện này thì cậu ấy cũng có phản ứng như vậy…Cho nên các cậu đều không nghĩ đến chuyện này sao?”
trầm mặc.
Anh từng bị cấu trúc lại dữ liệu, đã sớm quên mất chính bản thân mình có từng nghĩ đến vấn đề này hay không, chỉ có thể mơ hồ nhớ rằng kinh nghiệm của anh là do hệ thống tiền bối truyền lại.
Anh biết tất cả hệ thống đều tuân thủ quy tắc ngầm này, tức là dựa theo thế giới tuyến, không phá hỏng thiết lập tính cách, không vượt quá kịch bản, vững vững vàng vàng, dùng cái chết để rút lui.
có thể coi như là hệ thống có độ bao dung khá cao trong các hệ thống ở thế hệ này.
Nếu như là các hệ thống khác, ngay khi Trì Tiểu Trì lần đầu tiên nói với Dương Bạch Hoa “Có tốn đồng nào của anh không” thì đã ngăn cậu ấy lại, cảnh báo cho cậu ấy đừng chơi như vậy, độ nguy hiểm quá cao.
càng nghĩ càng hoảng sợ.
Nếu như nguyên chủ thật sự ký khế ước như vậy, lưu lại bên trong thân thể này, nhìn người giúp mình hoàn thành tâm nguyện lại một lần nữa bị làm nhục trước mặt tra công, có miệng mà không thể nói, có oan mà không thể tỏ, cuối cùng còn chết trong lòng tra công…
trầm mặc cũng nằm trong dự kiến của Trì Tiểu Trì.
Cậu bưng ly rượu lên, nhìn ánh đèn xa xa gần gần mà suy nghĩ, Chủ thần đứng sau lưng tất cả kế hoạch này cũng rất thú vị.
Rất nhanh, hỏi: “Cậu muốn nghiệm chứng suy nghĩ của mình sao?”
“Nghiệm chứng thế nào?”
“Mỗi lần ký chủ chết đều cần đối tượng nhiệm vụ đạt điểm trị giá hối hận thì mới có thể rút ý thức của ký chủ rời khỏi thế giới tuyến. Lần này đợi đến khi trị giá hối hận đạt điểm tối đa thì tôi sẽ trực tiếp hút cậu ra khỏi thân thể này. Tôi muốn nhìn xem sau khi không có cậu thì Trình Nguyên sẽ chết hay là…”
Trì Tiểu Trì nói: “Đương nhiên, tôi không thành vấn đề.”
Cậu còn nói: “Về phần Trình nguyên, tôi không thể bảo đảm sự sống chết của cậu ấy. Nhưng tôi nghĩ, ông trời đã đưa tôi đến, chắc cũng hy vọng cậu ấy có thể sống một cuộc sống không tệ.”
nghe vậy, trong chớp mắt đã nghĩ đến rất nhiều chi tiết nhỏ.
Trì Tiểu Trì không hút thuốc không ăn cay, nói là sợ phá hủy cổ họng của Trình Nguyên.
Ngoại trừ những lúc cần thiết phải đóng vai Trình Nguyên thì trong âm thầm Trì Tiểu Trì chưa bao giờ tự xem mình là Trình Nguyên.
Khi Trì Tiểu Trì xử lý Dương Bạch Hoa, cậu kéo Trình Nguyên dứt ra một cách sạch sẽ.
Ngay cả khi livestream hay cùng Tô Tú Luân dùng bữa, cậu cũng xem như kiềm chế, biểu hiện an tĩnh kiệm lời, giống với tính cách của Trình Nguyên như đúc.
càng nghĩ càng hoảng sợ.
Có lẽ từ khi mới bắt đầu, suy nghĩ của Trì Tiểu Trì đã không bị xu hướng tâm lý hạn chế. Cậu từng bước một thúc đẩy thế cuộc đi theo chiều hướng cậu mong muốn, chỉ vì muốn nghiệm chứng một suy đoán mà thôi.
——Trình Nguyên có lẽ còn sống ở nơi nào đó trong thân thể này, có lẽ còn có một cơ hội để làm lại từ đầu.
Trì Tiểu Trì nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, còn thì nhìn cậu.
Trước đây cho rằng Trì Tiểu Trì vừa lý trí nhưng lại có chút tính trẻ con, có lúc còn hơi lưu manh, nhưng bây giờ một thân một mình thưởng thức cảnh đêm, hình ảnh Trì Tiểu Trì dịu dàng như vậy khiến cho một góc trong tim anh như nhũn ra.
Sau đó một quảng thời gian, trị giá hối hận của Dương Bạch Hoa bảo trì ở chín mươi điểm trở lên, trong ổn định lại có xu thế thăng tiến.
Ngày phán quyết của Dương Tiểu Yến cũng là ngày trị số kia đạt tới .
Vân Đô đã tập trung tuyên truyền quá nhiều cho kỷ niệm ra mắt công chúng năm năm của Đường Hoan, hiện tại lại trở thành trò cười trong giới, chung quy phải có người bồi thường cho những tốn thất này.
Dù sao bị tổn thương là hoa đán đương nhiệm, là con vàng con bạc của Vân Đô,
Dựa theo hợp đồng, vi phạm điều khoản trong hợp đồng nhất định phải bồi thường toàn bộ tổn thất, giá trị thương mại của Đường Hoan, danh dự bị tổn hại của công ty, cùng với việc đạo nhạc, tổng cộng Dương Tiểu Yến phải bồi thường tổn thất cho Đường Hoan là .. tệ.
Kết quả cuối cùng của thẩm phán vừa đưa ra, lúc này Dương Tiểu Yến liền bật khóc, ngã ngồi ngay chỗ ngồi của bị cáo, sử dụng chiêu cuối cùng, bảo rằng cô ta không đền nổi, phải tự sát, không sống được, bị cha của cô ta giáng xuống một bạt tai.
Trên tòa án loạn cào cào, chỉ có duy nhất hơi hiểu chuyện là Dương Bạch Hoa, anh ta mang theo một khuôn mặt tiều tụy, bày tỏ bọn họ muốn chống án.
Căn cứ suy đoán của Trì Tiểu Trì, điều mà Vân Đô muốn chính là phán quyết của tòa án, cứu vãn danh dự của công ty và Đường Hoan, còn về phía Dương Tiểu Yến nếu thực sự không thể bồi thường nổi thì có thể giảm bớt một chút.
Mà trên thực tế, mặc kệ phán quyết lần thứ hai có kết quả như thế nào thì số tiền phải bồi thường kia sẽ khiến Dương Bạch Hoa phải cống hiến cả đời cho gia đình mà anh ta yêu thương nhất, khăng khít không thể tách rời
Đêm đó, sau khi kết thúc một buổi livestream, Trì Tiểu Trì tiếp nhận truyền tống mà rời đi.
Trước khi đi, cậu nằm trên giường, nói với Trình Nguyên không biết có thể tỉnh lại hay không.
“Nếu như sau khi tôi rời đi, cậu có thể sống lại thì đó là kết cục tốt nhất. Những gì có thể làm được thì tôi đã lót sẵn đường cho cậu.”
“Livestream là cách mà cậu có thể tiếp thu, cậu phải từ từ quen với việc tiếp xúc với người khác, diễn tấu ca hát trước mặt mọi người, nói không chừng sau này cậu có thể bắt đầu tham gia liveshow.”
“Sau này chắc là tôi không xem được những buổi biểu diễn của cậu rồi. Nếu như cậu có thể sống lại, mỗi lần có biểu diễn thì lưu lại một vé ở hàng đầu cho tôi, xem như là cảm ơn tôi đi.”
Nói xong, cậu bị hút ra khỏi thế giới này.
Khi giác quan và ý thức dần dần mơ hồ, Trì Tiểu Trì có chút tiếc nuối.
Cho tới hôm nay cậu vẫn không thể tìm thấy “Lâu Ảnh” mà mình đã nhìn thoáng qua trong đại sảnh Tinh Vân.
Nhưng mà mặc kệ là ảo giác hay là chân thực, chỉ cần đó là Lâu Ảnh thì nhất định sẽ sống thật tốt ở trong thế giới này.
Sau khi cậu rời đi khoảng nửa tiếng, dì Trần bưng hoa quả lên lầu, gõ cửa không ai đáp lại, vừa đẩy cửa ra thì mới phát hiện Trình Nguyên đang ôm chăn run bần bật, toàn thân nóng đến phát sốt.
Dì sợ đến mức hét lên gọi Trình Tiệm: “Mau lại xem, tại sao tiểu Nguyên lại sốt cao đến mức này?”
Trong lúc mơ màng, Trình Nguyên mở mắt ra, nhìn thấy dì Trần và Trình Tiệm đang canh giữ bên cạnh giường.
Giọng nói của cậu khàn khàn như một bệnh nhân: “Dì Trần.”
Dì Trần lấy khăn bọc nước đá chườm lên trán của Trình Nguyên: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, chớ có nói chuyện, xem cổ họng của con kìa, khàn đến mức này rồi.”
Trình Nguyên khóc: “…Dì Trần, con muốn ăn canh chua cá.”
Dì Trần thấy cậu ấy khóc đến mức đau lòng, cầm khăn sạch lau đi nước mắt giúp Trình Nguyên: “Cá dễ gây dị ứng, không tiện ăn bây giờ. Chờ tiểu Nguyên khỏi bệnh, dì Trần làm một nồi lớn cho mình con ăn thôi.”
Trình Tiệm ở một bên xen vào: “Bao lớn tuổi rồi còn khóc, không thấy mất mặt à.”
Trình Nguyên nghiêng đầu sang, cất tiếng kêu thật nhẹ: “…Anh hai.”
Trình Tiệm có chút không được tự nhiên: “Ừm.”
Trình Nguyên kéo lấy tay anh, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh ẩm ướt: “Anh hai, em biết sai rồi. Em không nên vì Dương Bạch Hoa mà cãi nhau với anh, em…”
Trình Tiệm tiếp nhận khăn mặt trong tay dì Trần, giúp cậu lau lòng bàn tay.
“…Được rồi.” Trình Tiệm nói, “Mọi chuyện đã qua, chỉ cần về nhà là tốt rồi.”
Cùng lúc đó, Chủ thần ở Trong Khoảnh Khắc, trên bảng dữ liệu đang hiện lên thông báo nhắc nhở Trì Tiểu Trì đã kết thúc nhiệm vụ.
Số hiệu ký chủ:
Họ tên ký chủ: Trì Tiểu Trì
Đánh giá độ khó thế giới: Cấp C (Cấp tân nhân)
Mức độ hoàn thành thế giới nhiệm vụ:
Đánh giá trạng thái ký chủ: Tất cả cơ năng đều ổn định, có thể truyền tống bất cứ lúc nào.
Tổng trị giá nhiễu loạn đạt được: (Thấp hơn trị giá bình quân )
Chủ thần rất không thích con số thấp đến đáng sợ này.
Nhưng đợi cả buổi, ông ta phát hiện đã thiếu mất một trị số.
Ông ta trầm giọng đặt câu hỏi: “Trị giá nhiễu loạn của người ký khế ước đâu?”
Trí tuệ nhân tạo của riêng ông ta trả lời: “Người ký khế ước sản sinh trị giá nhiễu loạn bằng .”
“…Cái gì?”
Chủ thần giận dữ mà cười: “Còn có tin tức tệ hơn nữa sao?”
Trí tuệ nhân tạo tiếp tục nói: “Ký chủ thoát khỏi cơ thể của người ký khế ước trong trạng thái còn sống, dựa theo quy định, khế ước giữa người ký khế ước và chúng ta tự động giải trừ.”
Nói cách khác, trị giá năng lượng kếch xù để cho ký chủ rút lui khỏi thế giới tuyến đã uổng phí hoàn toàn.
Tin tức này rốt cục khiến Chủ thần giận tím mặt: “…Chuyện gì đã xảy ra?!”
Đối với Chủ thần mà nói thì người ký khế ước cũng giống như ký chủ, đều không thể thiếu năng lượng khởi nguồn.
Bọn họ được hệ thống phát hiện, thừa dịp gần sắp chết mà dẫn độ đến không gian Chủ thần, khi ký kết khế ước, bọn họ thường mang trong lòng thù hận cực lớn.
Mà trong khế ước của Chủ thần, điều kiện mở ra cực kỳ mê người.
“Chọn lựa người phụ trách, phục vụ cho ngài, giúp ngài sống lại một đời.”
Mà nguyên nhân chính vì như vậy, lưu ở trong thân thể này, trơ mắt nhìn ký chủ đi lại con đường không khác gì mình từng đi, thậm chí còn mở ra hai chân, bị người mà mình hận nhất…
Loại thù hận không được giải thoát này thậm chí sẽ làm cho trị giá nhiễu loạn của bọn họ vượt qua mấy lần thậm chí mấy chục lần của ký chủ, hoàn toàn có thể trung hòa năng lượng nhiễu loạn tiêu hao khi hệ thống điều chỉnh thế giới tuyến.
Mà hiện tại, Chủ thần hao phí mấy chục ngàn trị giá nhiễu loạn, nhưng chỉ có thể kiếm được điểm nhiễu loạn ít ỏi từ thế giới này.
Mua bán lần này quá lỗ vốn, nếu như Chủ thần chỉ mặc quần lót thì hiện tại chắc phải lột quần đem bán.
Trí tuệ nhân tạo cảm nhận được gợn sóng năng lượng khổng lồ của Chủ thần: “…Ngài đang giận sao?”
Chủ thần không nói.
Trí tuệ nhân tạo tiếp tục đặt câu hỏi: “Nếu như ngài giận không nhịn nổi thì có thể điều chỉnh thế giới tuyến của Trình Nguyên. Mà tôi cần phải nhắc nhở ngài, nếu như điều chỉnh một lần nữa thì cần phải chỉnh thời gian về trước khi Trì Tiểu Trì đến, nhưng như vậy ngài sẽ tổn thất gấp đôi trị giá nhiễu loạn; hơn nữa ngài chỉ có thể cấu trúc lại dữ liệu của hệ thống nhưng không có cách nào xóa đi ký ức của nguyên chủ hoặc ký chủ — Chuyện này có nghĩa, nếu như mù quáng quay ngược thời gian, thì sẽ có khoảng bảy mươi đến tám mươi phần trăm nguyên chủ sẽ lựa chọn giải trừ khế ước.”
Chủ thần: “Câm miệng.”
Ông ta thật sự phẫn nộ, giọng nói nặng nề phát ra rất giống tiếng động vật gầm gừ trước khi tấn công.
Trị giá nhiễu loạn tồn kho của Chủ thần rất lớn, nhưng ông ta không thể chấp nhận mất đi dù chỉ một chút, càng không thể cho phép quyền uy của mình bị người ta khiêu chiến.
—-, Trì Tiểu Trì, chính là người đầu tiên dám khiêu chiến quy tắc của mình.
Lúc này, trí tuệ nhân tạo nói: “ gửi đến tin tức, bảo rằng đã chuẩn bị xong truyền tống.”
Đang tức giận, Chủ thần dần dần thở lại bình thường.
Ông không dự định tiếp tục tiêu hao năng lượng dư thừa ở chỗ Trình Nguyên, ông là một bộ não khôn khéo, sẽ không cho phép chuyện tổn thất tiếp tục phát sinh.
…Nhưng chẳng phải Trì Tiểu Trì vẫn còn ở trong tay của ông ta sao.
Chủ thần phát ra tiếng cười nhẹ đắc ý.
Chỉ trong chốc lát, ông ta hoàn thành truyền tống cho Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì bị đau đớn thức tỉnh.
Sau khi nhắm mắt cẩn thận cảm thụ, Trì Tiểu Trì tính ra thân thể này hiện tại ít nhất bị gãy hai cái xương sườn.
Cậu không ở bệnh viện mà nằm trên giường trong một căn phòng ngủ.
Dựa theo cảm xúc trên giường đệm dưới thân thì có thể đoán được cái giá của chiếc giường này hẳn là không hề ít.
Nhưng bốn phía cực tối tăm, tối đến mức không thấy bất kỳ ánh sáng nào, rèm cửa sổ đều kéo kín, yên tĩnh như nằm dưới mộ, chỉ có tiếng truyền dịch phát ra một chút động tĩnh.
Trì Tiểu Trì nói một cách khó nhọc: “…Thầy Lục, tình thầy trò của chúng ta chấm dứt tại đây.”
cũng không biết đây là tình huống gì, trước tiên giúp Trì Tiểu Trì mất đi cảm giác đau đớn, lại mở ra bảng tin, chuẩn bị tiếp thu nội dung kịch bản ở thế giới này.
Sau đó, anh thấy được một thứ khiến anh không thể tin vào mắt.
Đánh giá độ khó thế giới…..cấp A?
……….
P/S: Ê, chơi không lại rồi chơi xấu nha Chủ thần, chơi vậy ai chơi.