Một câu của Sam vậy mà thành sự thật, Chu Khai bị bệnh, phát sốt phải truyền dịch.
Dù sao ông ta cũng khá lớn tuổi rồi, không phải dạng trai trẻ khỏe mạnh nữa, không chịu nổi sự giày vò của việc vừa bị đánh vừa trúng gió.
Bác sĩ Aaron rất nghi ngờ về vết thương trên mặt Chu Khai, dù sao thì đó rõ ràng là vết thương do bị đánh, nhưng khi hỏi Chu Khai thì ông ta lại đáp là không nhớ rõ.
Bác sĩ Aaron nghĩ, mượn cớ đây mà.
Thoáng nghĩ cũng biết đại khái là do lúc chơi mấy trò tình thú dữ dội quá.
Cho nên anh ta không hỏi thêm nữa, cũng nhìn Trì Tiểu Trì với vẻ hơi thương hại.
Đối với mấy chuyện thối nát trong cái nhà này, anh ta đã nhìn mãi thành quen rồi. Nhưng một khi đã ký hợp đồng giữ bí mật, cầm món tiền lương kếch xù thì anh ta chỉ để ý việc điều trị, ngoài ra thì nhắm mắt coi như không nhìn thấy.
Anh ta lại kiểm tra tình trạng hồi phục xương sườn của Trì Tiểu Trì, thuận tiện hỏi: “Mr. Chu sao lại bị thương vậy?”
Trì Tiểu Trì đáp lại vô cùng thành thật: “Đêm qua ngài ấy không về nhà. Tôi cũng không rõ lắm.”
Bác sĩ Aaron hơi giật mình, ánh mắt nhìn Trì Tiểu Trì lại thêm vài phần thương hại.
Tiêm thuốc hạ sốt giảm nhiệt cho Chu Khai xong, Aaron đề nghị: “Đi chụp CT não đi. Cũng phải nửa năm rồi ngài chưa đi kiểm tra sức khỏe toàn diện.”
Chu Khai ỡm ờ không để bụng.
Ông ta không cảm thấy thân thể mình có gì dị thường.
Sự thật chứng minh, phần thân thể của ông ta quả thực không tệ, khỏi bệnh rất nhanh. Sáng mới bị sốt, trưa đã toát mồ hôi, buổi chiều ông ta bắt đầu xử lý một số công việc từ xa, ngày hôm sau bôi thuốc lên mặt rồi đến công ty.
Lúc ông ta bước vào văn phòng, Sam đang nói chuyện với thư ký thì bị giật mình.
Sam cứ tưởng ông ta phải nghỉ ngơi ít nhất - ngày, thấy ông ta tràn đầy sinh lực nhanh chóng trở về, khó tránh khỏi kinh ngạc: “Mr. Chu, ngài không nghỉ thêm hai ngày nữa sao?”
Chu Khai cười cởi mở: “Công ty lớn thế này, mỗi phút mỗi giây đều không thể thiếu tôi được.”
Sam cười theo: “Đúng vậy ạ. Công ty thiếu ngài cũng không biết nên làm thế nào cho phải.”
Sam rời khỏi phòng làm việc của Chu Khai, sắc mặt ấm áp như gió xuân bỗng nhiêm trầm xuống, lòng bàn tay ướt mồ hôi lạnh.
Mà trong phòng làm việc, mặt Chu Khai cũng lạnh xuống.
Ông ta hỏi thư ký: “Sam vào đây làm gì?”
Thư ký Frank đáp lại đúng sự thực: “Ngài Sam hỏi danh sách tham gia buổi gặp gỡ giữa năm vào hai tuần sau ạ.”
Việc này do Frank lo liệu phần tổ chức, Sam đến hỏi anh ta cũng là chuyện bình thường.
Chu Khai nhìn qua cánh cửa đóng chặt: “Cậu ta không hỏi gì nữa à?”
Làm một kẻ có dã tâm, Chu Khai sợ nhất là Sam có dã tâm.
Nếu như mình vừa mới lộ ra vẻ mệt mỏi mà Sam đã vội vã muốn trèo lên nắm quyền…
Frank cười hì hì nói: “Ngài ấy còn hỏi cô con gái lai của Tổ phó Tổ thiết kế có đến không.” Nghe vậy Chu Khai mới yên lòng.
Chỉ cần Sam hiểu chuyện, không can thiệp vào chuyện không nên can thiệp thì chờ đến lúc thích hợp, ông ta sẽ tự giao công ty lại cho Sam.
Sau khi Chu Khai khỏi bệnh thì không xuất hiện triệu chứng đột nhiên mất trí nhớ nữa, bởi vậy ông ta tự nhận định rằng những chuyện thảm hại xảy ra vừa rồi là do mình quá mệt nhọc mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ thì đâu lại vào đó.
Thế nhưng, tại hội trường của một show diễn thời trang mùa thu của một nhãn hiệu nào đó, ông ta lại gây ra một sự cố không lớn không nhỏ.
Trong lúc người mẫu ra sàn, Sam phát hiện, đầu Chu Khai – người đang ngồi cạnh anh ta ở vị trí khách quý, dần dần gục xuống, nhìn qua không ổn lắm.
Mới đầu Sam còn tưởng ông ta có triệu chứng giống như hôm ở Pháp, hơi kinh ngạc, đang định đưa tay ra dìu liền nghe thấy ông ta phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Sam: “…”
Anh ta nhìn quanh.
Bên tổ chức show diễn thời trang mùa thu này là một nhãn hiệu quốc tế rất nổi tiếng, các loại truyền thông, danh nhân đương thời, nhà tạo mẫu, nhà thiết kế, nhà bán lẻ, v.v… cũng tham dự.
… Sao Chu Khai có thể ngủ trong tình trạng này được?
Mắt thấy có hai phóng viên mạng đã liên tục nhìn về hướng này, Sam lúng túng đưa tay nắm chặt cánh tay Chu Khai, nói khẽ: “Mr. Chu, dậy đi.”
Chu Khai mở mắt, nhìn ánh sáng nhấp nháy trên sàn diễn, đôi mắt đang nhập nhèm buồn ngủ bị kích thích, chỉ cảm thấy rất chói mắt.
Ông ta nặng nề nhắm mắt lại, hình như lại định ngủ tiếp.
Sam siết chặt cánh tay ông ta, giọng hơi lớn hơn một chút: “Mr. Chu, ngài chưa nghỉ ngơi xong ạ?”
Mặc dù anh ta rất muốn để Chu Khai mất mặt trước mặt mọi người, nhưng hình ảnh của Chu Khai ở nơi công cộng bị tổn hại cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến hình ảnh chung của công ty.
Bốn phía bắt đầu có người nhìn lại, ánh mắt khó nén sự ngạc nhiên.
Rốt cục Chu Khai chậm chạp nhận ra mình đang ở đâu, bèn ngồi thẳng người dậy, cố sức mở mắt ra, nhưng sự mệt mỏi và buồn ngủ vẫn dần dần ăn mòn ý chí của ông ta.
Trơ mắt nhìn Chu Khai lại gục đầu ngủ gật, trái tim Sam nặng trĩu, nụ cười giả dối trên mặt sắp không giữ nổi nữa.
Trong tiếng nhắc nhở lặp đi lặp lại của Sam và tiếng hát của ca sĩ trên sàn diễn hòa cùng những âm thanh vang lên không ngừng ở xung quanh, Chu Khai ngủ gật trọn vẹn nửa tiếng.
Một show diễn thời trang, từ đầu đến cuối cũng chỉ kéo dài phút, cho nên khi âm nhạc ngừng, tiếng ngáy của Chu Khai đã không còn thể che giấu được nữa.
Sam ngồi cạnh Chu Khai thấy xấu hổ đến đứng ngồi không yên, liên tục gật đầu ra hiệu với mấy nhà truyền thông đang chú ý đến Chu Khai, mặt mũi đầy vẻ xin lỗi.
Show diễn thời trang còn chưa chính thức kết thúc, tin tức và hình ảnh Chu Khai ngủ gật suốt cả buổi trình diễn đã tràn lan trên mạng.
Trì Tiểu Trì coi thành thiết bị định tuyến để lướt mạng đọc tin tức xã hội, nhìn thấy ảnh chụp HD cảnh Chu Khai gục đầu, hai mắt nhắm nghiền, khẽ nhếch miệng, ngủ say sưa dưới ánh đèn huỳnh quang.
Trì Tiểu Trì bình phẩm: “Cái ảnh này chụp thất đức thế, chẳng chọn góc đẹp cho mẫu gì cả.”
Cậu lại bình phẩm tiếp: “Tiêu đề cũng thất đức nốt.”
nhìn kẻ thất đức nhất đang đi bình phẩm người khác thất đức, bật cười: “Bóc xong rồi, có ăn không đây?”
Hôm qua có người mang một thùng măng cụt Thái Lan đến, Elson không biết bóc, liền bưng nguyên một đĩa chưa bóc vỏ cho Trì Tiểu Trì ăn.
Trì Tiểu Trì rất thích ăn măng cụt, nhưng chỉ biết ăn chứ không biết bóc.
Cậu ngồi cạnh tủ đầu giường loay hoay cả nửa ngày, thất bại toàn tập.
Cậu nhụt chí ném măng cụt về chỗ cũ, “Ai bóc cho tôi quả măng cụt tôi sẽ gả cho người đó.”
Đang lúc than thở thì kiểm nghiệm được hiệu quả của tấm thẻ thôi miên mới dùng.
Cậu lập tức tìm thấy cội nguồn vui vẻ cho cả ngày nay, nỗi khổ rõ ràng có măng cụt lại không được ăn cũng bị cậu quên sạch.
Cho đến khi gọi cậu, Trì Tiểu Trì mới phát hiện ra lớp vỏ cứng màu tím đen của măng cụt đã nằm trong thùng rác, trong đĩa hoa quả đựng đầy thịt quả măng cụt óng ánh trắng tinh.
Trì Tiểu Trì giật mình.
lại cảm thấy không hề gì, vừa rồi lúc Trì Tiểu Trì bận hóng chuyện, đã trực tiếp dữ liệu hóa chỗ măng cụt trong đĩa, xử lý xong thì bưng đến trước mặt Trì Tiểu Trì.
nói: “Thực ra rất đơn giản. Có muốn tôi dạy cho cậu không?”
Nghe vậy, Trì Tiểu Trì khẽ cười buồn.
… Cậu nhớ tới một người.
Sau khi cha mẹ không may ra đi, Lâu Ảnh sống nhờ ở nhà dì với dượng.
Khác với người chị gái thuộc thành phần trí thức, dì Lâu Ảnh không có tư chất học tập, chỉ đi bán hột vịt muối ngoài chợ, dượng thì làm thợ sửa xe đạp kiêm thợ khóa đầu đường.
Mà đại khái là do sức mạnh của gen di truyền cộng thêm kĩ năng trời phú, bất kể cái gì Lâu Ảnh cũng chỉ học một chút là hiểu.
Anh biết mở khóa, biết vá săm sửa xe, biết suy một ra ba, đọc sách hướng dẫn sửa radio, sửa tủ lạnh, đọc một lần là hiểu, sửa một lần là xong.
Anh còn có ước mơ rất vĩ đại, sau khi học xong thường ra bãi rác nhặt phế liệu, quyết chí tự tay lắp ráp một chiếc xe đạp.
Về phần tác dụng của Trì Tiểu Trì, chính là đứng sau lưng anh hô giỏi quá giỏi quá.
Lâu Ảnh từng hỏi cậu: “Em cứ thích nhìn anh sửa đồ, thích máy móc hả?”
Trì Tiểu Trì ngay thẳng đáp: “Không thích. Nhìn mạch điện đau cả đầu ấy.”
Lâu Ảnh: “Vậy sao còn nhìn. Anh sửa hết cả buổi chiều, nhàm chán lắm đấy.”
Trì Tiểu Trì: “Em thích nhìn.”
Lâu Ảnh cười: “Rồi rồi rồi, nhìn đi. Có muốn anh dạy cho em không?”
Trì Tiểu Trì nói: “Em không muốn. Thầy dạy hết cho trò thì thầy chết đói à.”
Lâu Ảnh vạch trần cậu: “Có mà em lười, không muốn học ấy.”
Trì Tiểu Trì mặt dày mày dạn nói: “Đương nhiên, em mà học cái là biết ngay.”
“Không học cũng không sao.” Lâu Ảnh cầm lấy chiếc tua vít nhỏ, ôn hòa nói: “Dù sao cũng có anh ở đây rồi. Về sau nếu nhà em có cái gì hỏng thì cứ tìm anh.”
Rất nhiều rất nhiều năm sau, Trì Tiểu Trì thành ngôi sao lớn tiếng tăm lừng lẫy.
Cũng giống những ngôi sao khác, Trì Tiểu Trì bắt đầu làm từ thiện.
Ngoại trừ hàng năm quyên tiền cho cô nhi viện, cậu còn cho những đứa bé đó thêm một lợi ích: Vào cuối năm, những cô nhi mà cậu giúp đỡ có thể viết thư cho cậu xem mình muốn món quà gì nhất, chỉ cần hợp lý thì Trì Tiểu Trì đều sẽ viết thư trả lời, sau đó chuẩn bị quà gửi lại.
Nguyện vọng của bọn nhỏ đều rất ngây thơ, mà tuổi thơ không mấy hạnh phúc cũng khiến bọn chúng sớm hiểu cách kiềm chế.
Những thứ bọn nhỏ muốn đều không đắt đỏ gì, có đứa thích một hộp màu nước màu, có đứa thích một bộ xếp hình bằng gỗ, loại nào kích cỡ nào cũng được, có đứa thích một cuốn manga Thám tử lừng danh Conan, hoàn toàn nằm trong phạm vi năng lực của Trì Tiểu Trì.
Đương nhiên cũng có nguyện vọng mà Trì Tiểu Trì không thể thỏa mãn được. Ví dụ như có cô bé viết thư nói sau khi lớn lên muốn gả cho cậu.
Trì Tiểu Trì không nói gì, chọn lấy một tấm áp phích có chữ ký của một ngôi sao phim thần tượng đang hấp dẫn trăm ngàn thiếu nữ gửi lại, quả nhiên đã thay đổi được mục tiêu tìm bạn đời của cô bé.
Ngày đầu năm Trì Tiểu Trì tuổi, cậu nhận được một phong thư chúc mừng năm mới kiêm nguyện vọng.
Người gửi là một bé trai, dùng những hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết ra sự biết ơn của mình đối với Trì Tiểu Trì, cùng với tâm nguyện của cậu bé.
Từ nhỏ cậu bé này đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ, năm tuổi lại không may bị tai nạn xe cộ, gãy mất một bên tay.
Năm nay cậu bé tuổi.
Bé con dùng giọng điệu ấu trĩ viết: “Cháu muốn biến thành Iron Man. Như vậy sẽ không có ai chê cười cháu nữa.”
Tay cầm phong thư, Trì Tiểu Trì trầm tư hồi lâu.
Khoảng tháng sau, cậu bé kia nhận được một phong thư hồi âm và một chiếc hộp dài hơn một mét.
Bé mở hộp ra, bên trong là cánh tay giả làm bằng thép màu đỏ vàng được chế tạo hoàn toàn dựa theo kích cỡ của bé, cứng cáp nhưng rất nhẹ, còn có miếng giáp bảo vệ, giống hệt cánh tay của Iron Man.
Cậu bé đeo lên, phát hiện nó còn có laser và chiếu sáng từ lòng bàn tay.
Cậu bé suýt nữa òa khóc.
Bé mở phong thư ra, đọc mấy câu Trì Tiểu Trì viết: “Hiện giờ cháu chưa thể điều khiển sức mạnh nên chú chỉ làm tính năng chiếu sáng thôi. Chờ khi nào cháu trưởng thành, biết được sức mạnh thực sự là gì, hãy tự mình thử cố gắng biến thành Iron Man chân chính nhé.”
Cậu bé nắm chặt giấy viết thư, nửa hiểu nửa không.
Trì Tiểu Trì đã sớm trưởng thành, cũng đã sớm hiểu rõ trên thế giới này không có anh hùng gì cả, mọi thứ đều phải dựa vào bản thân mình.
Những năm không có Lâu Ảnh ở bên, Trì Tiểu Trì học được tất cả mọi thứ.
Cậu thi đậu trường cấp chuyên mà Lâu Ảnh chỉ học một năm, cậu đứng vị trí nhất lớp mà chỉ Lâu Ảnh mới có thể đứng, cậu học được cách sửa đồ, chế tạo mô hình, nói tiếng Tây Ban Nha, cậu biến thành người mà cậu ngóng trông thời niên thiếu.
Nhưng Lâu Ảnh vẫn tồn tại trong giấc mộng anh hùng bất diệt trong lòng cậu.
Bởi vì có một số thứ cậu vẫn không học được, ví dụ như cậu luôn hát sai nhạc, chơi game dở, không biết bóc măng cụt.
Quá khó mà, thầy Lâu, có một số việc thực sự là quá khó khăn, anh có thể trở về được không, có thể dạy em với được không.
Từng hồi ức xẹt qua, sắc mặt Trì Tiểu Trì lại không thay đổi, thậm chí mắt vẫn mang cười: “Được. Hôm nào mua - cân, rồi cậu dạy tôi.”
mím môi cười: “Cậu muốn ăn thì có.”
Trì Tiểu Trì nói đầy đạo lý: “Không ăn lãng phí lắm.”
: “…” Nói rất có đạo lý.
Trì Tiểu Trì cầm một miếng măng cụt tự đút vào miệng, nói vu vơ: “Tôi nghe nói hệ thống các cậu còn chia thành loại bẩm sinh và loại nhân tạo, cậu là loại nào?”
: “…Sao đột nhiên cậu lại hỏi chuyện này?”
Trì Tiểu Trì: “Nói chuyện phiếm vậy thôi. Tin tức về Chu Khai thì đợi khi nào nhiều bình luận rồi tôi nhìn luôn thể.”
nghĩ nghĩ: “Tôi là loại nhân tạo.”
“Hai loại bẩm sinh và nhân tạo đấy tính như thế nào?”
“Tôi, và , ban đầu cũng giống cậu, đều là con người.” nói, “Cũng giống các cậu, đều ký khế ước với Chủ Thần. Có điều khế ước mà bọn tôi ký với Chủ Thần là khế ước dài hạn, sau khi thực hiện lần nhiệm vụ thì khế ước mới hết hiệu lực, được trở về thế giới cũ. Ngoài ra, thân thể của cậu hiện tại vẫn còn sống, chúng tôi thì đã chết rồi. Cho nên trong khế ước của chúng tôi có ghi một điều là sau khi thực hiện xong hết nhiệm vụ, Chủ Thần phải có trách nhiệm cung cấp một thân phận hoàn toàn mới cho chúng tôi.”
“Cậu có nhớ cậu đến từ thế giới nào không?”
“Không nhớ.”
“Không nhớ?”
cảm thấy mình rất khó giải thích việc mình bị cấu trúc lại dữ liệu, bởi vì bản thân cũng không nhớ rõ ngọn nguồn.
chỉ có thể nói: “Xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, sau đó thì quên mất tất cả.”
“Cậu muốn trở về không?”
“Muốn.”
“Tại sao?”
Từ khi nói ra câu “Có muốn tôi dạy cho cậu không?”, một dự cảm không rõ đột nhiên hiện ra trong đầu Trì Tiểu Trì, khiến tâm trạng cậu không ổn định, nhịn không được hỏi liên tiếp, muốn tìm ra đáp án có chút hoang đường kia.
“Tại sao lại muốn trở về? Làm hệ thống không tốt à?”
“Tôi nợ một người một cuộc hẹn.”
Giọng Trì Tiểu Trì tế nhị: “Cậu có người yêu rồi à?”
“Hình như vậy mà hình như cũng không phải vậy.” bị hỏi đến hơi nóng mặt, “Chỉ là…có người đang đợi tôi, tôi nhất định phải trở về.”
Bàn tay đang nắm chặt của Trì Tiểu Trì đột nhiên buông lỏng.
…Không phải là anh ấy.
Phản ứng của quá rõ ràng, kẻ ngốc cũng nhận ra tình cảm của đối với người kia không hề tầm thường.
Nhưng cậu với Lâu ca chưa từng làm rõ chuyện gì, ở độ tuổi đó, chưa ai hiểu thế nào là yêu.
Càng về sau, Lâu Ảnh trở thành một giấc mộng xa vời của cậu, cậu đắm chìm trong đoạn ký ức ấy, trong thân thể có một phần trưởng thành, một phần vẫn đứng nguyên tại chỗ, níu kéo lấy người kia, không chịu rời đi.
Về sau cậu nghĩ, đây chính là ‘yêu’ à.
Sau đó cậu lại nghĩ, đây không phải là yêu thì là gì đây.
Sau khi Lâu Ảnh qua đời, Trì Tiểu Trì đơn phương thích Lâu Ảnh, nhưng người đã không còn nữa, dù anh biết cậu nghĩ gì, chắc cũng sẽ chỉ sờ đầu cậu, nói một câu “Lời nói của trẻ con”.
Trong lòng đã có người khác, vậy người mà đợi, người đang đợi , cũng là một đứa ngốc.