Trì Tiểu Trì mượn việc quân vụ để cáo từ.
Nghiêm Nguyên Hành dẫn Nghiêm Nguyên Chiêu vào trong lều của mình, dặn dò Nhân Thanh chuẩn bị rượu ngon, sau đó huynh đệ hai người bỗng nhiên im lặng.
Nghiêm Nguyên Chiêu đã sớm quen với cái bình kín mít này, hắn chắp tay dạo tới dạo lui trong lều.
Tuy rằng không ôm hy vọng nhưng hắn vẫn theo thói quen muốn tìm niềm vui ở đây.
Không ngờ hắn thật sự tìm được một thứ hiếm lạ.
Ở một góc lều có đào một cái hố nhỏ, bên trong có nước, nuôi ba con rùa nước ngọt to bằng bàn tay. Hai đen một vàng, hai con đen bơi trong nước, trông có vẻ thảnh thơi, còn con vàng bò lên bờ, thoạt nhìn không hề sợ người lạ, đang tò mò quan sát Nghiêm Nguyên Chiêu.
Nghiêm Nguyên Chiêu thấy hiếm lạ, ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng vỗ về cằm của nó.
Con rùa nhỏ rất yên tĩnh, ngẩng đầu để mặc hắn vuốt ve.
Nghiêm Nguyên Chiêu hỏi: “Này là cái gì?”
Nghiêm Nguyên Hành: “Con rùa.”
Nghiêm Nguyên Chiêu: “Ta chưa từng thấy rùa hay sao? Ta chỉ chưa thấy rùa chạy nhưng mà ta từng thấy canh ba ba đây này. Ta là đang hỏi, tại sao đệ lại ở đây nuôi rùa?”
“Tố Thường tặng.”
Nghiêm Nguyên Hành cố ý cắn hai chữ Tố Thường rất nặng.
Nghiêm Nguyên Chiêu ha ha mà cười: “Được, lễ vật này của Đình Vân rất hay. Nuôi không tốt đệ tiễn nó, nuôi thật tốt thì nó tiễn đệ.”
Nghiêm Nguyên Hành: “…”
Nghiêm Nguyên Chiêu nâng con rùa vàng không sợ người lạ lên lòng bàn tay để thưởng thức, Nghiêm Nguyên Hành ngồi một bên uống trà.
Nghiêm Nguyên Chiêu chơi rất phấn khởi, vui vẻ nói: “Thật giống đệ, đều không biết nói chuyện.”
…Nghiêm Nguyên Hành cảm thấy vị Lục hoàng huynh này của hắn cũng không biết cách nói chuyện.
Hắn thả tách trà xuống, đi đến bên cạnh Nghiêm Nguyên Chiêu.
Nghiêm Nguyên Chiêu hưng phấn chọc rùa, chỉ chia cho đệ đệ một cái liếc mắt.
Nghiêm Nguyên Hành ho nhẹ một tiếng: “Lục Hoàng huynh. Tố Thường thường viết thư cho huynh sao?”
Nghiêm Nguyên Chiêu cũng không ngẩng đầu lên: “Ừm, thì sao?”
Nghiêm Nguyên Hành: “Không có gì.”
Nghiêm Nguyên Chiêu và con rùa nhỏ có vẻ hợp nhau, hắn mang về chỗ ngồi tiếp tục đùa, còn tính đút nó uống rượu, sau khi bị Nghiêm Nguyên Hành ngăn cản thì mới lấy chút thịt cá tươi ngon đút cho nó.
Nghiêm Nguyên Hành nhịn cả buổi mới hỏi: “…Hai người ở trong thư nói chuyện gì?”
Nghiêm Nguyên Chiêu đáp: “Về tình hình chiến trận ở biên quan, thân thể thế nào, còn sống tốt hay không. Nếu không thì còn có thể nói cái gì nữa?”
Nghiêm Nguyên Hành rũ mắt xuống, “Ừm” một tiếng, tâm tình không tính là quá tốt cũng không thể nói là xấu.
Bên kia, Nghiêm Nguyên Chiêu dừng một chút, cầm lên một miếng thịt cá: “…Thỉnh thoảng cũng nói về đệ.”
Nghiêm Nguyên Hành dựng lỗ tai nghe.
Nghiêm Nguyên Chiêu lại không nói tiếp: “Chỉ vậy thôi.”
Nghiêm Nguyên Hành thất vọng nói: “… Ừm.”
Hai huynh đệ im lặng một hồi.
Nghiêm Nguyên Hành châm chước từ ngữ, sau đó thử đánh vỡ trầm mặc: “Khi Lục Hoàng huynh và Tố Thường thư từ qua lại, có thể báo với Nguyên Hành một tiếng. Nguyên Hành cũng nên viết thư báo bình an với mấy vị Hoàng huynh…”
“Miễn đi, hai người chúng ta thân thiết, Thập tam đệ bớt nhọc lòng.” Nghiêm Nguyên Chiêu cũng không nể mặt Nghiêm Nguyên Hành, “Nghĩ thôi cũng biết thư của đệ sẽ viết những gì. Ta hỏi đệ một câu, đệ đáp lại một câu đa tạ, trong thư chúng ta chỉ có khách sáo. Ta còn không biết là đệ rất chán hay sao?”
Huynh đệ hai người lại một lần nữa rơi vào sân khấu vắng lặng.
Hỏi tới hỏi lui, cũng không thể hỏi ra nội dung chân chính.
Nghiêm Nguyên Hành không kiềm chế nổi, cuối cùng quyết định không đi vòng vèo nữa: “…Tố Thường ở trong thư nói chuyện gì vậy?”
Nghiêm Nguyên Chiêu ôm lấy con rùa vàng, thở dài một hơi, sâu sắc cảm thấy tẻ nhạt.
Hay là đi tìm Đình Vân thôi.
Cái hũ nút này tỏ rõ không có gì để nói, cứng rắn cùng đệ ấy tán gẫu cũng tán gẫu không ra gì.
Hắn không có tâm tư cùng Nghiêm Nguyên Hành diễn tình huynh đệ.
Hắn đứng dậy: “Hắn nói Nghiêm Nguyên Hành hễ có chiến sự là cứ xung phong ở phía trước.”
Nghiêm Nguyên Hành gật đầu, trong lòng kiềm chế không được sự vui sướng.
Nơi khóe mắt thấy dáng vẻ ấy của hắn, trong lòng Nghiêm Nguyên Chiêu lại không nhịn được mà phiền não.
Hắn đưa tay đỡ lấy mão tóc, nói: “Y còn nói, Nghiêm Nguyên Hành có lòng báo quốc, chọn đội kỵ binh truy đuổi theo Mạt Sa, trảm thủ mà về, dương danh trong quân, được chúng tướng sĩ kính yêu. Nhưng dưới cái nhìn của y thì chỉ là một tên hài tử tự cao về võ công, thể hiện sự liều lĩnh, không biết điều mà thôi.”
Nghiêm Nguyên Hành nghe thấy mùi vị không đúng cho lắm, bất chợt ngẩn ra.
Câu này không giống như Thời Đình Vân sẽ nói.
Nghiêm Nguyên Chiêu đưa lưng về phía hắn, đi ra hai bước, dừng chân trước lều: “Y nói, y mong đệ kiến công lập nghiệp, cũng mong đệ ham sống sợ chết. Mong đệ làm rường cột nước nhà, chớ làm anh hùng sau khi tử chiến.”
Tâm tư của Nghiêm Nguyên Hành đột ngột hồi chuyển, suy nghĩ rõ ràng lời này rốt cục là ai muốn nói với hắn, sau đó chỉ cảm thấy lòng ngực nóng lên.
Hắn khom lưng thi lễ: “Thập tam đệ hiểu rồi. Tạ ơn Lục Hoàng huynh.”
Nghiêm Nguyên Chiêu hơi mất tự nhiên, đưa tay chặn lại.
Bộ dạng tình cảm huynh đệ thế này thật không thích hợp với hắn.
Trước khi Nghiêm Nguyên Chiêu muốn bước ra ngoài thì Nghiêm Nguyên Hành lại ở phía sau gọi hắn: “Lục Hoàng huynh, con rùa kia là Tố Thường tặng cho đệ.”
Nghiêm Nguyên Chiêu: “…”
Hắn không thích tính cách nề nếp này của Nghiêm Nguyên Hành chút nào cả!
Nghiêm Nguyên Chiêu căm giận: “Bắt một con rùa của đệ để chơi một chút thôi mà, có phải đem đi hầm canh đâu, tại sao lại hẹp hòi như vậy.”
Nghiêm Nguyên Hành nghiêm túc nói: “Con này là ban thưởng khi chém giết Mạt Sa, là Tố Thường tự thân vào lòng sông để bắt cho đệ.”
Nghiêm Nguyên Chiêu: “…”
Hắn cảm thấy khó tin mà nâng con rùa kia lên, đối mặt với đôi mắt đỏ tròn vo, chậc lưỡi: “Đệdùng tính mạng của mình đi chém giết Mạt Sa nguy hiểm như vậy mà Thời Đình Vân chỉ bắt rùa để tặng đệ, xem như ban thưởng?”
Nghiêm Nguyên Hành: “Ừm. Đệ rất thích.”
Nghiêm Nguyên Chiêu định thả con rùa vàng xuống, nghe như vậy, sắc mặt hơi thay đổi.
Hắn nghĩ tới lúc trước mình từng hỏi Thời Đình Vân khi đánh cờ ở phủ Tướng quân tại Vọng Thành.
“…Lục gia muốn ngươi cho một đáp án chắc chắn, ngươi là đoạn tụ?”
Khi đó Thời Đình Vân giơ cờ không nói cũng không chính diện đáp lại, nhưng xem vẻ mặt thì hiển nhiên là tim đã có chốn về.
Lần này tái kiến Nghiêm Nguyên Hành, Nghiêm Nguyên Chiêu cũng thấy đệ đệ của mình có chút khác biệt so với ngày xưa.
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy có chút không ổn, bèn bước chân ra phía ngoài rồi quay lại, ngồi xuống chủ vị, bưng chén rượu lên: “Để ta nếm thử vị rượu Nam Cương thế nào.”
Nghiêm Nguyên Hành cầm lấy rùa vàng, bỏ vào trong hố, để nó đi tìm hai người bạn của mình mà chơi.
Nghiêm Nguyên Chiêu uống hai ngụm rượu, một tay chống má, một tay thưởng thức chén rượu, giống như vô ý mà nói: “…Thập tam đệ, những ngày qua ở biên cương cùng Đình Vân, đệ cảm thấy thế nào?”
…
Khi Trì Tiểu Trì tiến vào trong lều của Lâu Ảnh thì Lâu Ảnh đã ngồi trên ghế lăn, đang vuốt lại trang sách bị anh vò nhăn.
Thấy cậu đi vào, Lâu Ảnh bình thản đặt sách sang một bên, rồi vỗ lên tay ghế tựa bên cạnh: “Ngồi ở đây.”
Trì Tiểu Trì ngồi xuống: “Tiên sinh, em đang ở chỗ đó trò chuyện đấy.”
Lâu Ảnh nói: “Anh gọi em đến là muốn nói chuyện của Chử Tử Lăng.”
Trì Tiểu Trì suy tư: “Ô —— “
Lâu Ảnh cười: “Ô cái gì.”
Trì Tiểu Trì nghiêm túc nói: “Đang luyện thanh.”
Lâu Ảnh ho khan một tiếng: “… Chử Tử Lăng.”
Trì Tiểu Trì giả vờ kéo đề tài quay về quỹ đạo: “Chử Tử Lăng Chử Tử Lăng.”
Ngày tháng hiện tại của Chử Tử Lăng cũng xem như không dễ chịu.
Nhưng trị giá hối hận của hắn vẫn còn dừng lại ở điểm trở xuống.
Mạt Sa và Ngô Nghi Xuân tử trận, không thể nghi ngờ đã làm cho nguyên khí của hắn bị thương nặng, mà trong lòng hắn thì Ngải Sa vẫn chưa chết.
Nói cách khác, cho dù Chử Tử Lăng biết Ngải Sa qua đời thì đối với hắn mà nói cũng chỉ là ném mấy con rối có năng lực mà thôi, biết hắn là người Nam Cương nằm vùng cũng không phải ít, hắn vẫn rất có khả năng, hà tất phải tuyệt vọng hối hận?
Trì Tiểu Trì lầm bầm: “Đã hai tháng rồi, người kia cũng nên có chút động tác đi chứ.”
Lâu Ảnh nói: “Nếu hắn không chết thì sẽ tới. Chỉ là hai tháng này hắn phải đọ sức với Bắc Phủ Quân, nghe nói trúng một mũi tên, mất một con mắt, có lẽ là vì dưỡng thương nên đến muộn một chút.”
Trì Tiểu Trì nói: “Hy vọng hắn có thể nhanh đến. trái tim thiếu nam của Thập tam Hoàng tử gần đây sắp mất khống chế, em không ôm nổi đâu.”
Lâu Ảnh: “Điểm này thì anh có thể giúp em.”
Trì Tiểu Trì cố ý kề sát vào: “Anh có thể giúp em thế nào? Gặp chuyện liền nhanh chóng gọi em quay về? Nếu em không quay về thì sao?”
Gần đây cậu cảm thấy mình không còn quá sợ Lâu Ảnh, có lúc cũng có thể trêu đùa với anh vài câu.
Lâu Ảnh nhìn thẳng vào cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ hai lần lên tay vịn trên ghế lăng, dịu dàng mà kiên định: “Nếu vừa nãy em không quay lại thì anh sẽ đi đón em trở về.”
Trì Tiểu Trì: “…”
Cậu buông mắt xuống, như sợ bị trúng gió, ngoan ngoãn lui về trên ghế, nâng tách trà uống ừng ực.
Không biết có phải nói chuyện linh nghiệm hay không mà hai người vừa trò chuyện trong chốc lát thì đã có một binh sĩ liên lạc vội vàng đến đưa một phong thư.
Phong thư rất dày, mở ra có ít nhất mấy chục sấp.
Trì Tiểu Trì còn tưởng là liên quan đến chiến sự, mở ra liếc mắt nhìn một chút, trong mắt liền lóe sáng.
Lâu Ảnh tinh tế cảm nhận ánh sáng trong mắt của cậu, trong lòng cũng có dự đoán.
Anh hỏi: “…Đến rồi à?”
Trì Tiểu Trì lật thư xem một hồi, sau đó ném xuống đất, nói: “Ừm, cuối cùng cũng xem như đã đến.”
…..
P/S: Mấy nay bận thanh tra trên cty nên edit toàn ngắn cụt lủn T___T.