Hai người vốn định ngủ, nhưng với tinh thần theo đuổi khoa học tràn ngập trong lòng, liền bò ra khỏi túi ngủ.
Ban đêm nhiệt độ rất thấp, hơi ẩm cũng cao, Lâu Ảnh lấy ra khăn quàng cổ từ trong kho, đeo lên cho Trì Tiểu Trì, vừa thắt khăn vừa nói: “Em cho rằng Bạch An Ức có thể thao túng tuyến véctơ không phải từ bản thân?”
Trì Tiểu Trì để mặc anh quấn khăn, miệng bị khăn choàng lông tròng lên, âm thanh trầm trầm: “Nói đúng ra, không phải chỉ pháp tuyến véc tơ…Để em đeo…”
Lâu Ảnh nắm chặt tay Trì Tiểu Trì, đeo găng tay vào cho cậu: “Không cần lo. Em cứ nói đi.”
“Anh còn nhớ lúc Bạch An Ức trốn vào trong hốc cây, người miến làm ra hành động dị thường gì hay không?”
Lâu Ảnh hồi tưởng: “Gã rời khỏi hốc cây vài bước, sau đó cấp tốc quay về. Hẳn là căn cứ vào chuyện gì đó, phán định sai lầm, cho là Bạch An Ức sử dụng chính là…thuật che mắt?”
“Ừm, hơn nữa ắt hẳn là phải có niềm tin rất lớn, cho là dị năng của Bạch An Ức có tính công kích thấp.” Trì Tiểu Trì điểu chỉnh găng tay của mình, “Lúc trước gã không chịu tiến vào hốc cây, thứ nhất là bắt Bạch An Ức rất phiền phức, thứ hai là nếu Bạch An Ức có kỹ năng công kích, bảo gã tiến vào không gian chật hẹp, cho dù không bị giết nhưng đồng quy vu tận cũng không phải kết quả gã mong muốn.”
Lâu Ảnh: “Em cho rằng đã xảy ra chuyện gì khiến gã không còn lo lắng?”
Trì Tiểu Trì móc ra một chiếc gương từ trong kho hàng, soi gương chỉnh lại tóc tai một chút: “Lập lại cảnh tượng lúc đó một chút, chẳng phải sẽ biết hay sao.”
Lâu Ảnh nhắc nhở: “Kính lồi.”
Trì Tiểu Trì: “Hả?”
“Lúc đó Bạch An Ức tháo xuống chính là kính chiếu hậu của xe tải.” Lâu Ảnh giải thích, “Kính chiếu hậu bình thường là kính lồi.”
Trì Tiểu Trì thả xuống bàn tay đang cầm gương phẳng, tiếc nuối nói: “Vậy lần sau chúng ta đổi chiếc xe đi.”
Lâu Ảnh cười nói: “Ừm, chúng ta thay phương thức nghiệm chứng khác, đơn giản hơn một chút.”
“Đơn giản…” Trì Tiểu Trì trầm ngâm, “Vậy em nghĩ một công thức đơn giản nhất…”
Cậu đưa tay về bầu không khí vẩn đục trước mặt, hoạt động ngón tay một chút.
Cậu nhớ lại công thức hóa học đã phần lớn trả lại cho thầy cô ở trung học: “H O—–HO.”
Khi nói chuyện, các hạt trôi nổi trong không khí không có quy luật chẳng khác nào cát sông Hằng, có một phần bắt đầu phân hóa, chầm chậm di động theo ngón tay của cậu, màu xanh dương hòa lẫn màu xanh lá nhạt, sau đuôi còn kéo theo tàn ảnh của ánh sáng, hỗn hợp lại cùng nhau, quấn lấy nhau, tựa như đường nối cầu vồng.
Biến hóa như thế thật thần kỳ, nhưng nếu không phải hết sức chăm chú quan sát thì có xác suất rất lớn sẽ cho rằng biến hóa này là những hạt nhân tự do di chuyển.
Mà ngoại trừ di chuyển cũng không xảy ra biến hóa kỳ lạ nào khác.
Lâu Ảnh tằng hắng một cái, nhắc nhở: “Thiếu điều kiện thiêu đốt.”
Trì Tiểu Trì “A” một tiếng: “Bật lửa hoặc là diêm à?”
Lâu Ảnh: “Điều kiện đầy đủ để hạt nhân bị đốt cháy là gì? Nếu tiếp xúc với bật lửa thì e rằng loại hạt nhân như vậy sẽ bị thiêu hủy ngay lập tức.”
Đôi mắt của Trì Tiểu Trì hơi xoay một vòng, sau khi tiếp xúc với ánh nhìn của Lâu Ảnh, hai người không hẹn mà cùng vui một chút.
…Nhen lửa không cần phải dùng diêm.
Trì Tiểu Trì đem ngón tay trỏ và cái hợp lại, chậm rãi ma sát.
Nhiệt độ trên da dần tăng lên, hạt nhân màu xanh dương và xanh lá nhạt dây dưa tạo thành lốc xoáy nhỏ, tàn ảnh của ánh sáng dưới sự ma sát dần dần ngưng tụ thành màu vàng chói mắt, tạo thành hình dáng tựa như đôi mắt hình xoắn ốc.
Sau vài giây bảo trì nhiệt độ cao, màu vàng dần dần rút đi, ngưng tụ ra ba giọt nước.
Ba giọt nước này lọt vào lòng bàn tay của Trì Tiểu Trì, hơi tỏa nhiệt, nhưng không tan, giống như viên đạn nhỏ, dùng đầu ngón tay chạm vào thì mặt ngoài có cảm giác mềm mại, hơi lún vào một chút.
Cậu rút tay ra, ba giọt nước bay lơ lửng trong không khí.
Trì Tiểu Trì quy hoạch một con đường cho chúng nó dựa vào suy nghĩ của cậu.
Một giây sau, chúng nó tựa như được sai khiến, xếp thành một hàng, bắn nhanh về phía trước như viên đạn!
Nhưng khi bắn đến vị trí nào đó, chúng nó lại như mất đi phương hướng, trực tiếp rơi xuống lá cây, hóa thành sương đêm nho nhỏ.
Trì Tiểu Trì nói một cái nghiêm túc: “Trải qua quá trình kiểm tra bước đầu, năng lực của vị Isaac Newton này có giới hạn phạm vi.”
Lâu Ảnh bị chọc cười, anh lùi về sau vài bước, bắt tay dìu lấy giọt nước vừa mất khống chế, như đang vuốt ve một ranh giới vô hình: “Phạm vi cho phép sử dụng rất gần.”
Trì Tiểu Trì: “Ừm. Nếu là trong phạm vi cho phép, em viết một công thức nổ hạt nhân, mọi người cùng nhau đi gặp Martin Luther King, tiếp thu giáo dục cải tạo quyền bình đẳng của con người, như vậy chẳng phải rất tốt sao?”
Nói xong, Trì Tiểu Trì giơ tay lên: “Để em kiểm tra thêm, nhìn xem giới hạn phạm vi ở nơi nào.”
Lâu Ảnh thản nhiên nắm chặt tay của cậu: “Anh có một cách khảo sát đơn giản hơn nhiều.”
Trì Tiểu Trì nhếch miệng, ngoan ngoãn đứng nghe.
Anh nói: “Em đứng thẳng bất động. Có thể cảm nhận được trọng lực không?”
Trì Tiểu Trì lắc lư cái cổ: “Cảm thấy trên cổ như đang đeo một quả cân.”
Lâu Ảnh đi vòng tới chính diện của cậu, đỡ lấy cái cổ của cậu rồi nhìn thẳng: “Anh nói rồi. Đứng yên, bất động.”
Cái cổ cứng ngắc của Trì Tiểu Trì bị nắm lấy, xoa nhẹ vài lần rồi mới hoàn toàn thanh tĩnh trở lại.
Nói đến cũng lạ, khi hai tay buông thỏng, đứng im bất động, Trì Tiểu Trì cảm giác trọng lực sau gáy của mình bỗng nhiên biến mất.
Nhưng cảm giác ngột ngạt vẫn đè nặng trước ngực, áp bức xương sườn của cậu, dường như đang ngăn cản cậu hô hấp.
Trì Tiểu Trì vừa định ấn vào lòng ngực để giảm bớt cảm giác khó chịu thì một bàn tay ấm áp liền kề sát trước ngực cậu: “Nín thở.”
Trì Tiểu Trì phùng mang trợn mắt.
Sau khi ngừng thở, ngực đình chỉ chập trùng, cảm giác ngột ngạt cũng biến mất.
Ánh mắt của Trì Tiểu Trì sáng lên, vừa định mở miệng, đôi môi liền bị một ngón tay nhẹ nhàng chặn lại: “Xuỵt, đừng nhúc nhích.”
“Khi tất cả động tác hoàn toàn bất động, em sẽ không cảm giác được áp lực của không khí xung quanh. Nếu như em cảm nhận được áp lực thì nháy mắt một cái.”
Trì Tiểu Trì chớp chớp mắt phải.
Lâu Ảnh tiếp tục nói: “Nâng tay phải lên…Không không, đừng cử động tất cả, chỉ nhấc bàn tay phải, không nhấc cả cánh tay. Nói cho anh nghe, em cảm thấy trọng lượng thế nào?”
Trì Tiểu Trì: “Có được nói chuyện không?”
Lâu Ảnh: “Ừm, cho anh một con số ước lượng là được rồi.”
Trì Tiểu Trì nhắm mắt cảm nhận một chút: “Khoảng chừng…một cân sáu lạng.”
Con số chính xác như vậy khiến Lâu Ảnh sững sờ: “…Hả?”
Trì Tiểu Trì bĩu môi: “Em lớn lên ở khu chung cư mà. Chợ ở chỗ của chúng ta toàn dùng cân bằng tay, làm gì có cân điện tử. Em cân thịt nhắm trọng lượng rất chuẩn đó.”
Lâu Ảnh nở nụ cười, dịu dàng sờ mắt phải của cậu: “Ngoan.”
Bị đun đỏ mặt, Trì Tiểu Trì giả vờ bình tĩnh mà kéo khăn quàng cổ tròng lên nửa khuôn mặt: “Cho nên, nghiên cứu viên Trì Giang Vũ đây cho ra kết luận thế nào?”
Lâu Ảnh nói: “Nếu không lầm thì em có thể sử dụng không khí trong một mét khối.”
Trì Tiểu Trì: “… Hả?”
Lâu Ảnh đáp: “Một mét khối không khí chính là . kilôgram.”
Trì Tiểu Trì hơi nhướn mày, hiểu rõ: “Ý của anh là trọng lượng trên người Bạch An Ức…”
“Không sai.” Lâu Ảnh đáp, “Chính xác là một mét khối không khí.”
Trải qua một buổi tối kiểm tra, cuối cùng Lâu Ảnh và Trì Tiểu Trì cũng nghiên cứu ra năng lực đại khái của Bạch An Ức.
—-Bạch An Ức có thể thao túng không khí trong phạm vi một mét khối, lấy thân thể của cậu làm trung tâm tính ra.
Mà Bạch An Ức có thể nhìn thấy các hạt nguyên tố khác nhau mà không thể nhìn bằng mắt thường, cần phải mượn kính hiển vi, thậm chí là dụng cụ tinh vi hơn mới có thể quan sát được.
Nói cách khác, trong con mắt của người thường là không khí trong suốt thì ở trong mắt của Bạch An Ức lại hóa thành các loại nguyên tố.
Do đó Bạch An Ức có thể cảm nhận được trọng lượng đè ép cũng chính là cái giá cao mà cậu phải trả cho việc này, đồng thời cũng gián tiếp nhắc nhở những hạt vật chất mà cậu có thể nhìn bằng mắt trần đã tùy thuộc quyền sử dụng của cậu.
Không khí không ngừng di chuyển, bởi vậy Bạch An Ức có thể sử dụng không khí tùy theo hoàn cảnh biến đổi.
Ví dụ đến gần nơi có nước, hơi nước đầy đủ thì cậu có thể chiết xuất càng nhiều nước.
Đổi một cách diễn đạt chính xác hơn: Trong phạm vi một mét khối không khí, Bạch An Ức có thể tự do sử dụng bất kỳ công thức liên quan đến vật lý hay hóa học nào trong điều kiện bình thường.
Ví dụ Bạch An Ức ở trong hốc cây đọc thầm công thức tính tương quan AdSCFT, đó chỉ là mô hình lý tưởng, không có ý nghĩa thực sự, bởi vậy không thể thực hiện.
Tuy rằng hiện tại bọn họ không có điều kiện, nhưng có thể đại khái suy diễn ra tình cảnh Bạch An Ức ở trong hốc cây sử dụng thấu kính thành công thức, đánh bậy đánh bạ mà phát huy ra tác dụng.
—Lúc đó Bạch An Ức co rúc phía trên hốc cây, lồng ngực ôm gương. Thân cây có những lỗ nhỏ khiến vài tia sáng thưa thớt xuyên vào.
Trong tình huống này, thấu kính trở thành điều kiện đầu tiên được thành lập.
Bởi vậy khi Bạch An Ức soi gương xuyên qua lỗ nhỏ thân cây bắn ra ngoài, tạo nên một cảnh tượng kỳ ảo khổng lồ.
Người miến nhìn thấy cảnh tượng lóe lên, gấp rút bỏ đi, sau đó nhận ra là giả tạo, liền phán định sai lầm về dị năng Bạch An Ức nắm giữ là “thuật che mắt” cấp thấp, lập tức đi vòng lại hốc cây, thành công chịu chết.
Trải qua kiểm tra, mặc dù các loại công thức đều có thể phát huy được tác dụng, nhưng véctơ và lực hút vẫn dễ sử dụng nhất.
Trì Tiểu Trì học thuộc vài công thức quan trọng, sau đó mệt đến mức không chịu được nữa, lăn vào túi ngủ mà ngủ thiếp đi.