Bên ngoài rừng rậm, một người đàn ông đẩy ra rễ phụ của cây dong rũ xuống như rèm che, căng chân phi nhanh, thân hình chẳng khác nào con báo, những nơi đi qua chỉ còn lại tàn ảnh và cây cỏ lung lay.
Vừa chạy trốn, gã vừa sử dụng tính năng nhập liệu bằng giọng nói và sao lưu thông tin vào thiết bị di động.
“Đính chính! Đối tượng số Bạch An Ức có dị năng cấp E, biểu hiện cụ thể là phân thân, không có sóng năng lượng…”
Gã vừa chạy trăm mét thì bên tai lại phát ra âm thanh kỳ lạ.
Người đàn ông cúi đầu nhìn, động tử liền co rút mạnh.
Tín hiệu dao động theo quy luật đại biểu tình trạng sức khỏe và sinh mệnh của người nữ đã trở thành một đường thẳng tắp.
Gã là người quan sát trong tổ ba người, nói đơn giản thì hai người kia ở ngoài sáng, phụ trách giải quyết đối tượng nhiệm vụ, còn gã núp trong bóng tối để có thể ứng phó với tình huống phát sinh đột ngột.
Sau khi nhận ra tình huống khác thường, gã liền lựa chọn rút lui.
Một lần nữa gã dùng tính năng nhập liệu bằng giọng nói, rất gấp gáp: “Đính chính lần thứ hai! Dị năng của Bạch An Ức là cấp D! Hình thức biểu hiện là tố chất thân thể rất tốt, am hiểu phân thân và đánh nhau…”
Sắp đến rồi…
Khoảng cách đến điểm truyền tống còn một trăm mét.
Người đàn ông nhìn thấy cái cây kia ở xa xa, mừng rỡ, tập trung tinh lực, nâng lên bước chân đã đạt đến tốc độ khủng bố, nhanh chóng chạy đi.
Chỉ khoảng giây sau là gã đã đến điểm truyền tống.
Dùng chân quét lấy lá rụng dùng để che giấu dưới mặt đất, người đàn ông nhảy vào vòng sáng được tô trên đất, kéo lấy một bàn phím bên góc phải vòng sáng, vội vàng gõ vào vài con số.
A Thiến đã chết nhưng Kim Khải vẫn còn sống!
Gã phải nhanh chóng quay về tổng bộ cầu cứu!
“…Vòng cổ của các vị quả thật rất khó giải.”
Nghe thấy một giọng nói trong trẻo, người đàn ông bỗng nhiên ngẩng đầu.
Lâu Ảnh ngồi trên cây nói: “…Nhưng mà chỉ cần tạm thời cắt đứt tần số trao đổi thông tin của các vị thì vẫn rất đơn giản.”
Người đàn ông chớp mắt một cái đã không còn nhìn thấy bóng dáng của người đeo mặt nạ ngồi trên ngọn cây kia.
Ngay tiếp theo đó, trên cổ của gã chậm rãi truyền đến cảm giác đau đớn.
Khi gã ngã xuống, một cái tay đúng lúc kéo lấy thân thể gã.
Lâu Ảnh vẫn không thay đổi bản tính lịch sự của mình, nhẹ giọng nói với người đàn ông bị hôn mê: “Mật mã NY, cám ơn đã trợ giúp.”
Người đàn ông đã mất đi ý thức, bởi vậy gã không nghe thấy tiếng cảnh báo quay về cố hương, tín hiệu sinh mệnh của đồng đội cuối cùng của gã vừa vang lên.
…
Sau khi nghe xong Trì Tiểu Trì phân tích, Bạch An Ức liền bẻ gãy cổ của người nam.
Bạch An Ức nói: “Cậu nói đúng, không cần thiết.”
Trì Tiểu Trì nhắm mắt ra dấu thánh giá, coi như đã biểu đạt hết thảy nhân từ.
Cậu nói: “Chờ anh của tôi mang về người thứ ba.”
Bạch An Ức quay đầu đánh giá Trì Tiểu Trì: “…Cậu không giống như người từ xã hội bình thường đến.”
Trì Tiểu Trì: “Ồ, tôi đến từ một thế giới cổ đại chiến tranh.”
Trải qua giao lưu thông tin, Bạch An Ức đã có bước đầu hiểu biết về Trì Tiểu Trì: “Không, ý của tôi là nơi thật sự mà cậu sinh ra, nhà của cậu ấy.”
Trì Tiểu Trì: “Ồ, đó là một xã hội cũng không khác gì thế giới cũ của các cậu cho lắm.”
Bạch An Ức gật đầu: “Vậy nếu cậu muốn thật sự quay trở lại thì khả năng không cao lắm.”
Trì Tiểu Trì cười cười.
Ở thế giới trước cậu đã nhìn ra dụng tâm của Chủ thần.
Chủ thần để cậu đến thế giới mà không chém giết thì không có cách nào tồn tại, chính là muốn để cho cậu gánh thêm tội lỗi, không có cách nào quay lại thế giới logic bình thường được nữa?
“Tôi là diễn viên. Điều mà diễn viên có thể làm là tôn trọng nhân vật, người thân của nhân vật, bảo vệ nhân vật. Đối xử với mỗi nhân vật như một đứa con của mình là chuyện mà tiền bối đầu tiên khi tôi vừa vào nghề đã giảng giải cho tôi biết. Con cái làm không tốt thì trước tiên học cách làm cha, đó là ông ấy nói với tôi.”
Trì Tiểu Trì nói: “Cho nên tôi chỉ vì cân nhắc cho nhân vật của mình. Trong vở kịch, phải giết chết Trì Tiểu Trì thì nhân vật mới có thể sống tốt.”
Cậu nói tiếp: “Để những kẻ đến giết chúng ta sống sót là chuyện vô nghĩa. Giữ mạng của bọn họ lại, để bọn họ sống sót thoát ra ngoài, bọn họ có thể sẽ bán đứng chúng ta, có thể quay ngược trở lại, nếu như phế bỏ năng lực chiến đấu của bọn họ, đối với kẻ tàn phế biết được bí mật của cơ quan giám sát thì bọn họ cũng không thể tồn tại, thậm chí sẽ dằn vặt bọn họ, không bằng thẳng thắn cho bọn họ được giải thoát.”
Bạch An Ức nhìn khuôn mặt của Trì Tiểu Trì, đột nhiên đưa tay thay cậu đẩy gọng kính, tươi cười nói: “Cậu nói đúng. Cậu là người rất thực tế.”
Cách đó không xa truyền đến một tiếng ho khan.
Một người đàn ông bị ném cái bịch vào giữa Bạch An Ức và Trì Tiểu Trì, đánh gãy động tác của Bạch An Ức.
Lâu Ảnh dựa vào một thân cây, khuôn mặt như gió xuân ấm áp: “Đã bắt được người…Có phải là anh quấy rầy hai người rồi không?”
Tổ ba người chỉ sót lại một người còn sống.
Sẽ không còn ai đi mật báo, mất đi cơ hội cứu vớt cuối cùng, lại biết hai người đồng bạn đã tử vong, cuối cùng không còn gọi thêm được ai nữa.
Người đàn ông uể oải mà cúi đầu nói: “Biệt hiệu của chúng tôi là Cá Nheo”.
Cái gọi là Cá Nheo chính là hiệu ứng của cá Nheo, để bảo đảm việc vận chuyển cá ngừ California từ biển khơi về đất liền mà không khiến loại cá này chết vì lười biếng bơi lội, dẫn đến cá không còn tươi, các ngư dân sẽ chứa đầy cá ngừ California trong một cái thùng và bỏ vào một con cá nheo hung dữ.
Cá nheo sẽ va chạm xung quanh, khuấy động mặt nước khiến đám cá ngừ nhanh chóng bơi tản ra, bảo đảm chúng nó vẫn còn tươi sống khi vận chuyển đến bờ, cho người ta trải nghiệm mùi vị tươi ngon nhất.
Ba người bọn họ quả thật là do trung tâm khống chế bên ngoài phái tới.
“Chúng tôi phụ trách…tiêu diệt những người xếp hạng thấp hoặc thi đấu tiêu cực.” Người đàn ông nơm nớp lo sợ, “Nếu có nhiều người như vậy sẽ ảnh hưởng đến thú vui đánh bạc, giảm bớt người tham dự…và lợi nhuận. Khi chúng tôi được chuyển đến đây, mỗi người đều sẽ có một cửa truyền tống. Vì để giảm thiểu cường độ phát tín hiệu, vòng cổ đã bị tháo xuống, tín hiệu sinh mệnh chuyển thành chia sẻ trong nội bộ. Bởi vì phải tiêu diệt những người thi đấu đa phần đều là năng lực không mạnh hoặc là tiêu cực, cho nên ba người là đủ dùng…Cho nên, cho nên…trước đây chưa từng xảy ra chuyện như vậy…”
Ba người vây quanh gã không nói một lời, chỉ nhìn chăm chú vào gã.
Người đàn ông khó khăn nói: “Dị năng của tôi là chạy tốc độ cao, chỉ có cấp C…”
Đây vẫn không phải đáp án mà mọi người cần biết.
Vai và cổ của người đàn ông khẩn trương đến co rúm lại: “Mấy người…còn muốn biết gì nữa?”
Bạch An Ức nói ngắn gọn: “Toàn bộ.”
“Tôi chỉ là một nhân viên giám sát…” Người đàn ông mang theo tiếng khóc nức nở, “Tha cho tôi, tha cho tôi đi. Đẳng cấp dị năng của tôi căn bản không tiếp xúc được bí mật quan trọng, ngay cả săn bắn cũng không mang theo tôi…”
“Không biết à?” Trì Tiểu Trì bất ngờ nói, “Anh cũng không biết tấm thẻ sắt có hoa văn là cái gì à?”
Người đàn ông lập tức cứng đờ miệng lưỡi: “Mấy người…làm sao…”
Bạch An Ức bóp lấy cổ của gã, đầu ngón tay hơi dùng sức, người đàn ông liền kêu lên như tiếng heo rên: “Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Tôi nói—-”
Gã đã từng chứng kiến tốc độ tử vong của người nữ.
“Cá Nheo…không chỉ là từ bên ngoài đưa vào…” Sau khi cuống họng của người đàn ông được thả ra, gã khom người ho khan vài tiếng, không kịp lấy hơi thì đã liều mạng cất lên giọng nói khàn đục, “Trong những người dự thi cũng có người trở thành Cá Nheo, có thể dựa vào tấm thẻ sắt để phân biệt thân phận…Nhưng Cá Nheo cũng chia ra thành hai cơ cấu trong ngoài khác nhau, chúng tôi cũng không biết người dự thi nào là Cá Nheo, rốt cục có tổng cộng bao nhiêu Cá Nheo…”
Mắt thấy không hỏi ra được nội dung quan trọng hơn, Trì Tiểu Trì liền đứng dậy rời đi, bỏ lại người đàn ông.
Sau khi trải qua hợp tác, Bạch An Ức hiển nhiên đã xem Trì Tiểu Trì là đối tượng hợp tác có giá trị. Cậu nhẹ giọng hỏi: “Giải quyết chứ?”
Trì Tiểu Trì gật gật đầu.
Thật không may, người đàn ông này không thể sống sót trở về.
… Nhưng mà hiện tại thì chưa thể chết.
Trì Tiểu Trì muốn nhìn điểm truyền tống của bọn họ một chút, Lâu Ảnh ở phía trước dẫn đường, không bao lâu sau Bạch An Ức cũng đuổi theo kịp.
Đi một lúc, bọn họ đã tới bên dưới thân cây có vẽ vòng sáng.
Trì Tiểu Trì ở gần đó tìm tòi một chút, đúng như dự đoán, phát hiện ra hai vòng sáng khác.
Sau khi nhìn thấy vòng sáng thực thể, Trì Tiểu Trì sờ môi, nghiền ngẫm một hồi.
“…Em có một ý tưởng.” Trì Tiểu Trì nhấc tay sờ soạng rễ cây đa buông xuống từ đỉnh đầu.
Lâu Ảnh và Bạch An Ức lắng nghe.
Trì Tiểu Trì: “Chúng ta bị truyền vào đây bằng ý thức, bọn họ cũng không ngoại lệ. Mà vòng sáng này có thể truyền ý thức của một người vào. Em nghĩ…dùng thân thể của người bên ngoài để điều tra tình báo một chút. Mà người sử dụng thân thể bên ngoài tốt nhất phải am hiểu đóng kịch.”