Đầu tóc của Triệu Nhu rối tung, vẻ mặt hốt hoảng như vừa nằm thấy ác mộng.
Lâu Ảnh cấp tốc ngồi dậy, chặn cô ở khoảng cách Trì Tiểu Trì hơn ba bước.
Đôi môi của Triệu Nhu trắng bệch, không nói một lời, dường như sợ có ai nghe thấy, nắm lấy ống tay áo của Lâu Ảnh, viết lên tay áo của anh: “…Có người tới…Khoảng nửa tiếng sau.”
Lâu Ảnh dùng khẩu hình miệng ra hiệu cho cô “Đừng hốt hoảng”, đang định kéo cô ra khỏi lều thì phía sau đã nghe thấy có tiếng ồn.
Trì Tiểu Trì từ trong túi ngủ bò ra, chậm rãi xoay người, vuốt mắt nói: “Có khách tới rồi.”
Triệu Nhu thấy cậu vô tâm như thế, trong lòng càng thêm lo lắng, rồi lại sợ gây ra động tĩnh quá lớn sẽ bị chú ý.
Nên nhớ, trải qua một trận chiến lúc ban ngày, hiện tại có thể có vô số đôi mắt đang rình rập nhất cử nhất động của bọn họ.
Triệu Nhu không dám tỉ mỉ kể lại tình cảnh mà cô nhìn thấy trong tiên đoán của mình, một là sợ có tai mắt, hai là cô thậm chí không dám tỉ mỉ nhớ lại tình cảnh cực kỳ bi thảm trong mộng.
…Đó là tiên đoán mà cô nhìn thấy khi chưa tới gặp Trì Tiểu Trì.
Cô bị tiếng lửa cháy đánh thức, tìm đường thoát ra, đồng cỏ đã hóa thành một biển lửa, có một thi thể cháy đen nằm trên đất, cơ thịt rút lại, trong tay còn nắm một viên xúc xắc bị lửa thiêu đốt, một khuôn mặt của Đan Song thì bị lửa hun đen kịt, đang cố dập tắt lửa tràn đến chân.
—— có người phóng hỏa!
Lửa nương theo gió, lan tràn cực nhanh, chẳng khác nào mãng xà hung hãn, không ngừng nghỉ mà ập tới Triệu Nhu.
Lửa, đầy trời là lửa, nóng đến rát cả da thịt, cấp tốc thiêu đốt dưỡng khí trong không trung, hơi thở hít vào đều trở nên nóng rực.
Bạch An Ức và Trì Giang Vũ thì chẳng biết đã đi đâu.
E rằng thi thể của bọn họ đang nằm trong một đống lửa nào đó, cháy hừng hực.
Trong đầu lướt qua hình ảnh như địa ngục, cái lưỡi của Triệu Nhu trở nên cứng ngắc, chỉ có thể hàm hồ cất lên tiếng cầu xin vô cùng thê lương và bi ai: “Đi…chúng ta mau đi thôi.”
Mặc kệ năng lực của Bạch An Ức là gì, dù sao dịch chuyển tức thời cũng là một trong những năng lực của cậu.
Có năng lực này, ít nhất bọn họ có thể thuận lợi bỏ chạy…
May mà Trì Tiểu Trì cấp tốc hiểu rõ ý đồ của cô: “Đương nhiên là phải đi rồi.”
Triệu Nhu thở ra một hơi, vốn muốn đi thông báo cho hai người khác thì lại nghe Trì Tiểu Trì nói với theo: “…Nhưng mà đợi đến sáng sớm mai đã, hôm nay tôi mệt quá rồi, muốn nghỉ ngơi thật tốt một chút.”
“Anh không muốn sống nữa hả?!” Triệu Nhu gấp gáp, cũng không sợ bại lộ việc năng lực của mình đã tăng lên, hấp tấp nói, “Có người—”
Trì Tiểu Trì nói: “Biết rồi, có người muốn đến phóng hỏa.”
Hai chữ “Phóng hỏa” khiến Triệu Nhu hoảng sợ, ngỡ ngàng nhìn về phía Trì Tiểu Trì.
“Một đồng cỏ rộng thế này.” Trì Tiểu Trì nói, “…Quả thật rất thích hợp để phóng hỏa, đúng không?”
Dứt lời, cậu ngẩng đầu nhắm ngay Triệu Nhu đang trố mắt ngoác mồm, nở nụ cười xán lạn: “Khổ cực cho cô rồi. Quay về ngủ đi. Vừa nãy cô chỉ nằm thấy ác mộng mà thôi.”
Triệu Nhu: “Nhưng mà tôi nhìn thấy…”
Trì Tiểu Trì nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Làm sao cô xác nhận được con mắt của cô nhìn thấy chính là sự thật?”
….
Giữa đêm khuya, hai bóng người lẻn vào trong bụi cỏ.
Một người xác định hướng gió trước mặt là gió Đông Nam, hoạt động cổ tay một chút: “Đến đây đi, đừng làm mất thời gian nữa.”
Tên còn lại nhìn đồng hồ đeo tay, khó nén khỏi vui sướng: “Anh xem số tiền đặt cược của hai người chúng ta kìa! Bọn họ còn thưởng nhiều lệnh treo giải thưởng như vậy…Nếu tôi có thể còn sống đi ra ngoài vậy thì cmn kiếm bộn rồi!”
Người phía trước cau mày: “Đừng đắc ý, trong đám người bọn họ có một tên biết dịch chuyển tức thời, chờ lửa bén lên thì nói không chừng bọn họ sẽ chạy mất đấy.”
Người phía sau lại cười hì hì: “Trốn hả? Bọn họ trốn không thoát đâu. Anh xem phân tích trên khu bình luận kìa, cái người có dị năng dịch chuyển tức thời đã sử dụng ba lần dị năng trong hôm nay rồi, sau đó không sử dụng nữa. Nếu cậu ta có thể sử dụng thêm thì hoàn toàn có thể dời cả đám đó đến chỗ xa hơn rồi, hà tất phải tự mình đi bộ bằng hai chân đến khu A cơ chứ?”
Người ngồi phía trước nhìn đồng hồ một chút, hiện tại mới mười một giờ đêm.
Người phía sau nói: “Khu bình luận có bảo rất nhiều người dị năng đều bị thủy triều ảnh hưởng, một ngày chỉ có thể sử dụng số lần cố định. Trước h nửa đêm chính là thời cơ ra tay tốt nhất của chúng ta.”
Người trước cũng tán thành suy đoán này: “Bọn họ đều ngủ cả rồi?”
“Ừm, đều đang ngủ. Ngay cả Trì Giang Vũ có năng lực mạnh nhất cũng tiến vào lều rồi. Tám phần mười là cảm thấy bọn họ có năm người, biết người dị năng không dám lấy cứng đối cứng.”
Giọng điệu của gã vô cùng đắc ý, giống như tất cả chủ ý đều do gã nghĩ ra.
Không thể không nói có sự chỉ đạo của khu bình luận thì bọn họ chẳng khác nào chơi game gian lận mở ra toàn bộ bản đồ.
Giọng điệu của người sau có vẻ chắc chắn, người phía trước nhìn khu bình luận một chút, phát hiện cũng là những bình luận cổ vũ chiếm đa số, bảo hai người bọn họ hợp tác cho đám người vô liêm sỉ kia biết mặt.
Gã dâng lên một sự tự tin vô hạn, điều hòa lại hơi thở, trong miệng thở ra một luồng khí mạnh, xuyên qua lá cây, đánh thẳng vào giữa lều trại!
Người sau cũng không chậm trễ, búng tay một cái, giữa ngón tay ma sát ném ra một quả cầu lửa chẳng khác nào chơi bowling tung về phía trước—-
Trong phút chốc, lửa cháy lan đồng cỏ.
Mà ngay lúc này, Triệu Nhu bị Trì Tiểu Trì khuyên bảo quay về lều vẫn không có cách nào an tâm mà ngủ.
Thời gian tiên đoán kéo dài thì hạn chế cũng kéo dài không ít, cô không có cách nào sử dụng năng lực tiên đoán một lần nữa trong một khoảng thời gian ngắn, chỉ có thể ở trong túi ngủ mà trằn trọc trở mình, tính toán sắp đến giờ, liền bước ra khỏi lều.
Ai ngờ, thảm cảnh đập vào mắt chẳng khác nào những gì đã xảy ra trong mộng của cô!!
Vẫn là lửa thiêu rát mặt, khói đen cuồn cuộn, xác chết nằm ngổn ngang, Đan Song đang cầm quần áo, điên cuồng nỗ lực dập lửa lan ra đầy đất.
Triệu Nhu không tìm thấy Trì Tiểu Trì, cho rằng bọn họ đã sử dụng dịch chuyển tức thời để chạy trốn, cô bất chợt cảm thấy mặt mày tối sầm.
Trái phải đều là đường chết, Triệu Nhu bèn xông về phía trước, giật lấy quần áo trong tay Đan Song: “Vô dụng!! Trong lều của tôi còn nửa thùng nước, chúng ta thử xem có thể hay không—”
Chưa dứt lời, “Đan Song” mà cô nắm lấy lại giống một bức tranh sơn dầu, cấp tốc chảy xuống, nhạt dần, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Triệu Nhu đứng ngơ ngác tại chỗ cũ, nhìn khắp xung quanh.
Không chỉ không thấy “Đan Song” mà cảnh tưởng xung quanh cũng đã thay đổi.
…Bọn họ không còn ở đồng cỏ mà đang ở một góc cánh đồng hoang vu, bốn chiếc lều vây quanh nhau, cô đang đứng ở một cái gò nhỏ bên cạnh đống lửa cùng với Lâu Ảnh đang ngồi gác đêm.
Lâu Ảnh ấm áp nói: “Tỉnh rồi à?”
Lần này Triệu Nhu thật sự không nhận rõ đang ở trong mộng hay hiện thực: “Nơi này…là ở đâu?!”
Lâu Ảnh nói: “Cô có thể xem đồng hồ, có định vị của chúng ta.”
Triệu Nhu định thần nhìn lại, sợ đến mức nói không ra lời.
…Bọn họ đang ở khu B??
Triệu Nhu cảm thấy đầu óc muốn nổ tung: “Chuyện này…làm sao lại? Chúng ta đến đây từ lúc nào?! Tôi rõ ràng nhìn thấy…”
“Tiên đoán của cô không sai.”
Phía sau cô truyền đến giọng của Trì Tiểu Trì.
Cậu vừa tỉnh dậy đi uống nước, trong giọng nói còn hòa lẫn làn điệu khàn khàn của người vừa mới thức giấc: “Những gì mà cô tiên đoán cũng là ảo giác mà tôi muốn một vài người nhìn thấy, cũng chính là những hình ảnh mà hai người phóng hỏa kia sẽ nhìn thấy.”
“… Ảo giác?”
Tên gọi: Thẻ chế tạo ảo giác dành đám đông (cao cấp)
Thời gian kéo dài: tiếng
Số lượng:
Phẩm chất: tốt
Loại hình: Vật phẩm sử dụng một lần
Điểm hoán đổi: điểm trị giá hối hận
Giới thiệu: Không được ăn nấm trên chợ Vân Nam, có độc.
Tấm thẻ công kích nhóm này đã được Trì Tiểu Trì sử dụng sau khi ăn cơm tối xong và tiến vào lều.
Vừa tiến vào lều, cậu đã đem toàn bộ lều trại chuyển đến khu B.
Nhưng ngoại trừ cậu và Lâu Ảnh thì trong nhận thức của những người khác, bọn họ vẫn đang ở trong đồng cỏ.
Cậu đoán được bản thân mình sau khi tiến hành trải nghiệm cảm giác chết đuối sẽ tiêu hao tinh lực, bởi vậy cậu vận dụng thẻ chế tạo ảo giác ngay từ ban đầu là vì muốn mê hoặc đám khán giả để cho mình có giấc ngủ ngon mà thôi.
Mà lựa chọn khu đồng cỏ dễ cháy A lúc ban đầu để hạ trại là lớp bảo vệ thứ hai của Trì Tiểu Trì.
Nếu như thật sự có người nhân màn đêm phóng hỏa thì tấm thẻ ảo giác này sẽ làm cho bọn họ “nhìn thấy” tất cả những gì bọn họ muốn thấy.
Thuận theo chiều gió, không người trông chừng lều trại, cùng với nhóm năm người đang ngủ.
Bọn họ muốn cái gì thì sẽ được cái đó.
Mà thật sự có đúng như vậy hay không thì cũng chỉ có trời mới biết.
Chỉ duy nhất một điều mà Trì Tiểu Trì không tính tới, chính là Triệu Nhu bị trúng thẻ chế tạo ảo giác lại thuận thế tiên đoán chuyện sẽ xảy ra trong ảo giác, khiến cô vô dưng vô cớ lo lắng sợ hãi cả nửa tiếng đồng hồ.
Khi Lâu Ảnh khều củi lửa, anh thuận tiện liếc mắt nhìn đồng hồ.
Trên bản đồ có hai điểm đỏ, lặng lẽ bị dập tắt ở khu A.
Anh khẽ lắc đầu.
Hai người kia đắm chìm trong ảo mộng, trong điều kiện ngược gió và những lời chỉ điểm mù quáng ở khu bình luận mà phóng hỏa, tự tay thiêu chết chính mình.
E rằng đến lúc chết, bọn họ còn đang làm giấc mộng rời đi sẽ có thể giàu to.
Sau khi hai người phóng hỏa bị lửa ngược chiều gió nuốt chửng, khu bình luận cũng dần dần nhận ra có chuyện không đúng.
Sau khi khu thảo luận trở nên lung tung lộn xộn, Trì Tiểu Trì lựa chọn hủy bỏ tác dụng thẻ ảo giác.
Khi định vị của năm người vốn đang ở khu A lại xuất hiện ở khu B khiến khu bình luận trở nên điên cuồng chưa từng thấy.
Người bị thiêu chết không phải đám người Trì Giang Vũ sao?
Rốt cục bọn người này có năng lực gì?!
Bọn họ lấy cái gì mê hoặc làm ảo thuật??
Giữa vô số lời nguyền rủa và chửi bới, Trì Tiểu Trì thả ly nước xuống, đưa hai tay giơ quá đỉnh đầu.
Khu bình luận có người tò mò: “Tên này đang làm gì vậy?”
“Định triển khai dị năng hả?”
“Dự định đầu hàng à?”
Mỗi người nói một kiểu.
Mà Trì Tiểu Trì chẳng để ý đến ai.
Cậu đối mặt với vô số ánh nhìn ở giữa bầu trời kia, xoay một vòng tại chỗ, lặng yên giơ hai ngón tay giữa lên trời.