Ông Trì ban đầu còn bắt chuyện tiếp đãi Chu Thủ Thành, giờ có Trì Tiểu Trì, ông liền để Trì Tiểu Trì tiếp Chu Thủ Thành còn mình thì đến nhà bếp công cộng phụ vợ nấu ăn.
Trì Tiểu Trì treo balô lên tường, ngồi vào cạnh bàn, lấy ra điện thoại di động tối hôm qua Lâu Ảnh đưa cho cậu, bấm tin nhắn ở dưới bàn rồi gửi cho Lâu Ảnh.
Trì Tiểu Trì: “Lâu ca, em về đến nhà rồi. Anh ở đâu vậy?”
Khi chờ Lâu Ảnh hồi âm, Chu Thủ Thành lên tiếng.
Chỉ nhìn bề ngoài thì ông ta tương đối lịch sự nhã nhặn, năm mươi tuổi, cũng không có bụng mỡ khoa trương của đàn ông trung niên, mặc áo sơ mi trắng luôn tinh tươm sạch sẽ.
…Cũng không ai biết khuôn mặt này được dán bao nhiêu lớp mặt nạ da người.
Chu Thủ Thành lấy mấy hạt đậu phộng bỏ vào cái đĩa trống ở trước mặt Trì Tiểu Trì: “Tiểu Trì, lần này thi cuối kỳ thế nào?”
Trì Tiểu Trì nhìn chăm chú vào điện thoại di động, đôi mắt lạnh lẽo.
Chờ cậu ngẩng đầu lên, vẻ mặt lập tức được thu xếp một cách thỏa đáng: “Vâng, cũng được.”
Chu Thủ Thành đặt hai tay lên bàn, kề sát vào Trì Tiểu Trì, hạ thấp giọng, dùng thái độ như đang tâm sự với người cùng lứa, giả vờ thần bí: “Ầy, em biết ba mẹ em đến tìm thầy làm gì không?”
Trì Tiểu Trì cũng đem hai tay đặt lên mặt bàn, đôi mắt cong cong cười rộ lên, rất xinh đẹp: “Thầy tính dọn nhà à?”
Chu Thủ Thành khổ sở: “Em muốn thầy dọn đi lắm à?”
Trì Tiểu Trì: “Ông trời thì phải đổ mưa, con gái thì phải lập gia đình, ai mà cản được, thầy thấy đúng không?”
Chu Thủ Thành định trả lời thì tiếng chuông điện thoại của Trì Tiểu Trì vang lên.
Cậu cúi đầu nhìn điện thoại, để cho Chu Thủ Thành có đầy đủ thời gian mà ngắm nghía cậu một cách không kiêng kị.
Khi Chu Thủ Thành tuổi luôn thích chơi với mấy đứa con trai tuổi.
Chờ đến khi ông tuổi thì vẫn yêu thích con trai tuổi.
Khi ông phát hiện điểm này là vừa mới vào năm hai đại học.
Ông dùng học lực năm ba để đến nơi này dạy cấp hai, nhìn từng cậu bé đầu cắt ngắn như củ khoai tây ngồi dưới bục giảng, trong lúc đi học Chu Thủ Thành không nhận bất kỳ lá thư tình nào từ bạn học nữ, lúc này đã kích động đến mức hai chân như nhũn ra, ngay cả giọng nói cũng nhịn không được mà run rẩy.
Vào thời đó, đồng tính luyến ái bị kỳ thị, nếu bị bắt sẽ bị đánh đập, sau đó bị cả chục ngàn cái chân giẫm đạp, nếu là dân du côn thì có thể bị bắt đi bắn chết.
Nhưng không ai quy định thầy giáo không thể làm gì với học sinh nam.
Đây là chuyện mà tất cả mọi người khó có thể tưởng tượng.
Tại sao có người sẽ nảy sinh hứng thú với những đứa trẻ, hơn nữa còn là những cậu bé chưa đủ lông đủ cánh?
Bởi vậy, không ai có thể hiểu được sự kích động của Chu Thủ Thành, không ai biết khi ông cầm compa vẽ một hình tròn hoàn mỹ trên bảng đen, đám học sinh nam bên dưới liên tiếp vang lên những tiếng sùng bái, làm cho tóc gáy của ông nhịn không được mà dựng lên.
…Chu Thủ Thành có được nguyên một khu vườn bí mật
Cách năm, thừa dịp văn học dần dần thức tỉnh, ông dùng đề tài “Hoa viên” thâm tình ca ngợi vẻ đẹp của những nụ hoa bên dưới bục giảng.
Sau đó, Chu Thủ Thành đem bài luận với tình cảm chân thành vô hạn đến thành phố, thành công xuất bản một ấn phẩm trên báo thành phố.
Lời bình của biên tập viên là: Cảm xúc dạt dào, làm người cảm động, tác giả gửi gắm vô hạn cảm xúc trong số từ hạn chế, tri thức không phải là thước đo duy nhất để đánh giá một nhà giáo nhân dân ưu tú mà còn có một tình yêu thương những đứa trẻ sâu sắc và dịu dàng.
Chu Thủ Thành nhận được sách báo do ban biên tập gửi đến, say sưa mà đem mặt chôn vào giấy báo, hít lấy từng ngụm.
Tình yêu, đây chính là tình yêu.
…Nhưng mà tình yêu và giấc mộng của ông nhanh chóng bị hiện thực đánh nát.
Ông vừa mới công tác thì cha mẹ đã bắt ông kết hôn, tìm một người phụ nữ dung tục trong thôn.
Trước kia ông không chịu kết hôn, còn lấy cớ “phấn đấu vì sự nghiệp cách mạng”, “sự nghiệp chưa có thì sống có ích gì” làm bia đỡ đạn, hiện tại sự nghiệp cách mạng biến thành công tác trường kỳ, Chu Thủ Thành không tìm được cái cớ khác, chỉ có thể cắn răng ngậm nước mắt lấy cô gái mà ông chỉ quen biết nửa năm làm vợ.
Dù sao huyết mạch nhà họ Chu vẫn phải tiếp tục kéo dài.
Cũng may người phụ nữ này trời sinh số thấp hèn, không chịu được nhung lụa, bỏ cái cuốc chưa tới một năm rưỡi, lúc sinh vì khó sinh, rên rỉ hai ngày hai đêm, cuối cùng chết trong sở y tế của thôn.
Cũng may vợ ông không chịu thua kém, để ông chỉ một lần hành động là sinh được con trai.
Chu Thủ Thành đã có lý do mới, lấy cớ “Không thể có lỗi với người vợ quá cố”, lựa chọn nuôi nấng con trai, không tái giá.
Ông không phải không nổi lên ý định với con trai, chẳng qua cách một vách tường luân lý, thỉnh thoảng chỉ dựa vào thân phận con trai ruột mà nói đùa cho đỡ nghiện miệng mà thôi.
Huống chi ông có cả một vườn hoa, cần gì phải đơn phương yêu mến một cành hoa?
Đối với Chu Thủ Thành, ông cùng với rất nhiều đứa bé đều là hai bên tình nguyện, ông là người đầu tiên khai sáng cho bọn trẻ, cùng bọn họ đi qua quãng đường quan trọng nhất của đời người.
Chu Thủ Thành nói với bọn trẻ, bí mật nhỏ giữa bọn họ nhất định không thể nói cho người lớn biết. Bởi vì người lớn quá bảo thủ, quá ngu muội, bọn họ không tin con mình đã lớn rồi, về mặt tình cảm phải có sự lựa chọn của riêng mình, không nên tuân theo quy tắc mục nát của đám người lớn bảo thủ.
Dùng lời này để ngụy biện, Chu Thủ Thành khiến không ít đứa trẻ hồ đồ kính yêu mình.
Học vấn của ông tốt, đối xử kiên trì dịu dàng với bọn trẻ, có thể viết văn hay, tự học tiếng Anh, sau đó còn hoàn thành toàn bộ chương trình văn bằng hai, bốn mười lăm tuổi lại thi đỗ làm nghiên cứu sinh ở một trường sư phạm nọ.
Cho dù là học sinh hay là phụ huynh thì trong lòng họ ông đều là thầy giáo tốt nhất.
Con trai ông sau khi thi rớt cấp ba thì không muốn học tiếp nữa, Chu Thủ Thành nghe theo con trai, chống lưng cho anh ta, để anh cưỡi trên ngọn gió Đông thẳng tiến lên mây xanh, đến gần ba mươi tuổi thì nắm giữ được địa vị xã hội và số tài sản khiến người ta líu lưỡi.
Bởi vậy trong lòng con trai, Chu Thủ Thành cũng là người cha tốt nhất.
Con trai muốn đón ông về ở, để cha về hưu sớm, không cần phải giãy giụa với chút tiền ít ỏi này, mỗi sáng phải dậy sớm từ năm giờ rưỡi, suốt ngày ở trong trường cùng các giáo viên và đám học trò tinh nghịch, chấm điểm cả chồng bài thi mãi mà không hết, viết giáo án cả đời cũng không xong.
Nhưng Chu Thủ Thành từ chối, nói là không nỡ rời xa bọn nhỏ.
Đây là lời nói thật.
Ông không muốn rời khỏi vườn hoa của mình.
Mà đóa hoa cách vách cũng sắp nở.
Năm ấy Trì Tiểu Trì thi cấp , ông bèn đi thuyết phục cha mẹ Trì Tiểu Trì nhất định phải để cậu thi đỗ vào trường mà ông đang dạy, như vậy ông có thể chăm sóc tốt cho cậu, kết quả thành tích của cậu kém hơn một chút, muốn vào trường Chu Thủ Thành giảng dạy thì chỉ có thể lên cấp , cha mẹ suy nghĩ một chút, vẫn để cho cậu đến một trường cấp kém hơn một chút.
Vì vậy Chu Thủ Thành rất tiếc nuối.
Chỉ một học kỳ Trì Tiểu Trì đã trổ mã, nảy mầm, có khí chất đặc biệt và cảm giác rất xinh đẹp.
Những cậu bé tuổi này thường không có yêu cầu cao đối với bản thân, nhận thức càng mơ hồ đối với cái “đẹp”, có đứa thì vì hóc môn quá dư thừa, mập đến mức sau gáy có ba ngấn thịt như bánh màn thầu, có đứa thì còn chưa dậy thì, như cọng giá ủ rũ to đầu. Thỉnh thoảng có vài cậu bé có dáng vẻ rất khá, nhưng đều lười chỉnh chu chính mình, cho dù râu mọc ra đầy cằm cũng không chịu cạo, đi khoe khoang một chút mùi vị “đàn ông” khác biệt tí xíu với tất cả mọi người.
Ông gặp qua vô số đứa bé, hiếm khi có được người vừa đúng như Trì Tiểu Trì.
Tay dài chân dài, tỷ lệ vô cùng kỳ diệu, cần cổ phát triển đẹp đẽ hơn so với người cùng lứa, không có bám đất, thon dài trắng nõn, ngoại trừ mái tóc đen dày thì lông ở những nơi khác không nhiều, cho nên trông càng đặc biệt sạch sẽ. Từ nhỏ cậu đã có xương quai xanh, xương mắt cá chân có vẽ một đóa hoa giấu trong ống quần, hoa văn trên xương mắt cá chân sẽ tạo nên cảm giác D nổi, khiến người ta nhịn không được mà suy nghĩ, khi cậu nâng cao chân, nghiêm túc vẽ hoa văn lên mắt cá chân sẽ có biểu tình như thế nào.
Là một thầy giáo, Chu Thủ Thành theo thói quen sẽ dùng thang điểm để chấm cho Trì Tiểu Trì.
Bề ngoài đương nhiên không có gì cần bản cãi, điểm. Là điểm cao nhất trong tất cả mục tiêu săn bắn của Chu Thủ Thành.
Chiều cao trừ điểm, được . Chiều cao này đã vượt qua độ tuổi khống chế tốt nhất.
Tính cách được điểm. Bản thân cậu quá lanh lợi, trưởng thành sớm, không phải đối tượng thích hợp để ra tay, cũng may vấn đề gia đình khá nghiêm trọng, cho dù chuyện này bị tiết lộ thì cha mẹ của cậu cũng sẽ không tin tưởng lời giải thích của cậu.
Điểm tối đa là điểm, Trì Tiểu Trì đạt được tổng điểm .
Nếu thấp hơn điểm thì Chu Thủ Thành sẽ quyết đoán loại bỏ khỏi danh sách, một chút lưu luyến cũng không có.
Về phần Trì Tiểu Trì, tuy rằng điểm không cao, nhưng bất đắc dĩ là bề ngoài thật sự quá hợp khẩu vị của Chu Thủ Thành, khiến người ta cảm thấy nếu không nhân cơ hội hái xuống thì quả thật phung phí của trời.
Thế nhưng lúc này lại gặp vấn đề.
….Cậu dậy thì quá tốt rồi.
Hiện tại, Chu Thủ Thành dùng khoảng cách gần để đánh giá Trì Tiểu Trì, vốn là đã quyết định, nhưng Chu Thủ Thành lại lâm vào do dự, thậm chí có chút mất đi hứng thú.
Ông phát hiện Trì Tiểu Trì không giống như những đứa trẻ bình thường.
Chu Thủ Thành không nói được đây là cảm giác gì.
Vẫn là khuôn mặt kia, cử chỉ thần thái cũng không có gì dị thường, nhưng sự thật là sức hấp dẫn của Trì Tiểu Trì với ông trong nháy mắt mất đi hơn một nửa.
Ngay cả Trì Tiểu Trì cũng không phát hiện Chu Thủ Thành lại có thể dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình mà ngửi ra một chút dị thường trên người cậu.
Cậu chỉ lo cúi đầu xem tin nhắn Lâu Ảnh hồi âm.
Lâu Ảnh hồi âm: “Anh đang ở dưới lầu nhà em.”
Trì Tiểu Trì nhanh chóng ấn phím: “Đây là lần đầu tiên em nhận được tin nhắn của anh…”
Nhưng cậu nhập nội dung đến một nửa, cảm thấy lời này quá sát phong cảnh, bèn xóa đi.
Xóa đến một nửa, Trì Tiểu Trì lại nghĩ đến Lâu Ảnh hiện tại cũng ở trong cơ thể mình, dùng chung một đôi mắt với mình, nhịn không được mà cười một tiếng, lặng lẽ cười nhạo hành động buồn cười vừa rồi của mình.
Trong thân thể cậu, Lâu Ảnh nhìn thấy toàn bộ hành trình động tác của cậu, tim hơi tê rần, có chút đau lòng.
Mà Lâu Ảnh ở dưới lầu cũng nhanh chóng nhận được tin nhắn Trì Tiểu Trì sửa lại: “Em làm sao biết thật hay giả. Nói không chừng anh còn ở trong trường, cố ý lừa em thì sao.”
Lâu Ảnh đặt điện thoại chống cằm, tự hỏi nên hồi âm thế nào.
Nửa phút sau, Trì Tiểu Trì trên lầu nhận được tin nhắn của Lâu Ảnh: “Anh gõ máy sưởi bên ngoài.”
Tin nhắn kế tiếp cũng nhanh chóng đến: “Gõ một cái là anh đang ở đây, gõ hai cái là ngủ ngon, gõ ba cái là xuống lầu đi.”
Trì Tiểu Trì vừa đọc xong tin nhắn thì máy sưởi bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cộc cộc.
Tác phong gõ cộc cộc rất giống Lâu Ảnh, không nhanh không chậm, âm thanh cũng không làm ồn, ung dung thong thả truyền lại tín hiệu bình an.
Trì Tiểu Trì đặt điện thoại xuống, thầm đếm.
Một, hai, ba, bốn.
Trì Tiểu Trì gửi tin nhắn hỏi: “Gõ bốn cái nghĩa là gì?”
Bên phía Lâu Ảnh không có động tĩnh.
Trì Tiểu Trì cầm di động, gõ gõ trên bàn, nghi ngờ di động này bị hỏng rồi.
Chu Thủ Thành tiếp lời với cậu: “Di động mới à?”
Trì Tiểu Trì có chút bực mình: “Có lẽ qua hai ba bốn đời chủ rồi cũng nên.”
Đang phiền não thì di động của cậu lại vang lên hai tiếng.
Trì Tiểu Trì quyết định không nhìn đến di động trong vòng một phút.
Sau khi đếm đủ giây, cậu mới vội vã cúi đầu nhìn di động.
“Gõ bốn lần là anh nhớ em, muốn nhìn thấy em một chút.”
“Mở cửa sổ, nhìn xuống lầu.”
Lần này Trì Tiểu Trì có vốn liếng để đắc ý, nhìn trần nhà trong phút chốc mới trả lời: “Tại sao?”
Lâu Ảnh lên án một cách bất đắc dĩ: “Em để anh chờ bên cửa sổ lâu như vậy à?”
Trì Tiểu Trì: “Em cố ý đấy.”
Lâu Ảnh: “Tại sao?”
Trì Tiểu Trì: “Bởi vì em nghi ngờ mới vừa rồi anh cũng là cố ý.”
“Oan uổng quá.” Lâu Ảnh nhẹ nhàng kêu oan, “Vốn định nói gõ bốn cái có nghĩa anh thích em, mà ngẫm lại cảm thấy quá tùy tiện, không tốt cho lắm. Cho nên anh thay bằng lời giải thích uyển chuyển một chút.”
Trì Tiểu Trì nhẹ nhàng xoa xoa mũi, đặt di động xuống: “Thầy Chu, thầy nóng không?”
Chu Thủ Thành vẫn chưa dập tắt hy vọng, đang suy nghĩ mở đầu chủ đề bằng “Có nóng hay không”, muốn thử thăm dò cậu, không ngờ lại bị Trì Tiểu Trì đoạt trước, không thể làm gì khác hơn đành ngượng ngùng cười: “Ừm, làm phiền em.”
…..