Nói chuyện với Triệu Quan Lan xong, Trì Tiểu Trì lái xe rời khỏi bệnh viện.
Cậu nói: “Chiều hôm qua cha của Tô Văn Nghi đã đến Toronto, dự định tố cáo Chu Khai tội danh mưu sát cấp độ . Tôi đã hẹn với ông ta rồi, đi gặp mặt nói chuyện một lát.”
nhắc cậu: “Cha mẹ Thẩm Trường Thanh bay chuyến tối nay.”
Trì Tiểu Trì trầm mặc.
lập tức phát hiện chủ đề này không ổn: “…Giờ chúng ta đi đâu?”
Trì Tiểu Trì ngoặt vào ngã rẽ, lái xe về hướng bệnh viện thú cưng Herp đang ở.
Sao cậu không đoán được tâm tư của cơ chứ, chỉ là loại quan tâm này khiến cậu hơi không quen mà thôi.
Trì Tiểu Trì cười nói: “…Thầy Lục, cậu tưởng tôi làm bằng thủy tinh đấy à.”
Cậu trầm mặc cũng không phải vì thương cảm chút chuyện vớ vẩn nhà mình, chủ yếu là cậu không quá am hiểu việc ứng phó bất kì thân nhân nào bao gồm cả ‘cha mẹ’.
Trì Tiểu Trì vừa lái xe vừa nói chuyện với : “Mẹ tôi lúc còn trẻ cũng được coi là bông hậu trong nhà máy, có không ít đàn ông theo đuổi, ba tôi là người theo đuổi bà dữ nhất. Lúc đầu bà cũng không muốn lấy ba tôi đâu, về sau lại ngoài ý muốn có tôi nên mới không còn cách nào khác. Sau này cứ mỗi lần họ cãi nhau lại đổ lỗi cho tôi, ông nói nếu không phải vì tôi thì đã không cưới, bà nói nếu không phải vì tôi thì đã không gả. Kết quả chung là hai người bọn họ quanh năm suốt tháng cứ cãi nhau, toàn bộ đổ lên đầu cái phôi thai là tôi đây.”
Trì Tiểu Trì chưa bao giờ nói những điều này ở ngoài, bởi vậy đây cũng là lần đầu tiên biết chuyện.
Trì Tiểu Trì nói quá ung dung, còn mang chút ý cười.
Phải vạch trần vết sẹo này bao nhiêu lần mới có thể nhẹ nhàng thuần thục thuật lại chuyện cũ như vậy.
Trì Tiểu Trì chuyển đề tài: “Sau này ấy à, tôi học khôn, bọn họ vừa manh nha định cãi nhau, tôi liền chạy thẳng sang nhà Lâu ca.”
Trì Tiểu Trì nhớ rõ, có vô số buổi tối gà bay chó sủa, mình từng mặc đồ ngủ chạy xuống lầu dưới, thành khẩn gõ cửa nhà Lâu Ảnh.
Bức tường chỉ phân chia ranh giới từng nhà, không có tác dụng cách âm, vểnh tai nghe kĩ một chút là có thể nghe thấy lầu trên đang xem thời sự hay là phim truyền hình.
Nhà họ Trì nằm chéo phía trên nhà Lâu Ảnh, cho nên mỗi lần nghe thấy trên lầu có âm thanh cãi nhau, Lâu Ảnh đều sẽ tự giác đứng tựa cạnh cửa chờ Trì Tiểu Trì.
Không quá phút sau, Trì Tiểu Trì liền lặng lẽ chuồn xuống, đôi mắt đen bóng, lạnh đến mức nhảy tưng tưng: “Lâu ca, Lâu ca, nhanh nhanh nhanh, bên ngoài lạnh muốn chết.”
“Biết lạnh còn không mặc dày chút.”
Trì Tiểu Trì bò lên giường Lâu Ảnh, trùm chăn: “Chỗ này ấm quá nha.”
Lâu Ảnh khóa kĩ cửa: “Hôm nay không về à?”
“Không về.”
“Tối đã ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
Lâu Ảnh lại gần, sờ sờ chỗ dạ dày lõm xuống của cậu, lắc đầu bất đắc dĩ, “…Anh đi làm cái gì cho em ăn.”
Dì Lâu Ảnh hay làm ca đêm, dượng thì không chịu ngồi nhà, cứ thích đi nhậu nhẹt chém gió với một đám anh em, bởi vậy thường thường chỉ có một mình Lâu Ảnh ở nhà.
Anh lấy ít đồ trong tủ lạnh ra, đi vào phòng bếp.
Một lát sau, người Trì Tiểu Trì ấm hơn một chút liền xuống giường, khoác áo khoác của Lâu Ảnh, mò đến phòng bếp.
Nước đun trên bếp vừa sôi, sợi mì khiến màu nước dần dần chuyển sang màu ngà ngà, hơi nóng bốc lên bừng bừng, Lâu Ảnh đứng trước nồi mì thơm lừng, cả người bị hơi nóng bao phủ.
Anh thái thịt thành từng miếng nhỏ cho vào nồi, mùi thịt nhanh chóng bay ra khiến Trì Tiểu Trì thèm đến nuốt nước miếng.
Cậu bước vào, thò đầu nhìn đồ ăn Lâu Ảnh làm cho mình.
Lâu Ảnh cầm đũa khẽ đảo mì để tránh bị sát nồi: “Ăn trứng gà không? Anh cho thêm một quả trứng nhé.”
Trì Tiểu Trì: “Có.”
Lâu Ảnh đập vỡ vỏ trứng, phát hiện trứng lòng đôi.
Trì Tiểu Trì khen: “Oa, giỏi quá.”
Lâu Ảnh: “Giỏi cái gì, cũng có phải anh đẻ ra đâu.”
Nói xong, hai người đều bật cười.
Một nồi mì, mỗi người cầm một chiếc bát sứ trắng, ngồi xổm trong nhà, đầu đụng đầu, hút sùn sụt.
Trì Tiểu Trì miệng lúng búng nói: “Hôm nay chưa cho Thịt Chó ăn, chúng ta để lại cho nó một ít nhé.”
Lâu Ảnh đã sớm quen với các cách gọi tên của Trì Tiểu Trì: “Anh để phần cho Mai Mai rồi.”
Thế là sau khi ăn xong, Trì Tiểu Trì cùng Lâu Ảnh đi cho bé chó vàng ăn, nó thích ăn mì sợi, vui sướng ăn ngồm ngoàm.
Cho chó ăn xong, Trì Tiểu Trì không biết nấu cơm liền xắn tay áo, hì hục mang bát đi rửa.
Tay cầm ba chiếc bát đã rửa sạch sẽ, nhìn về hướng Lâu Ảnh đang bước vào, lòng Trì Tiểu Trì tràn ngập ấm áp.
Ăn no, Trì Tiểu Trì ngồi lên giường, dùng chung bàn học nhỏ với Lâu Ảnh, làm bài tập về nhà xong liền trùm chăn đi ngủ.
Lâu Ảnh lớn hơn cậu hai tuổi, bài tập nhiều hơn cũng khó hơn, đương nhiên là ngủ muộn hơn.
Tiếng đập phá đồ đạc trên lầu không ngừng vang lên, trong tiếng mắng nhiếc chói tai, Lâu Ảnh đặt bút xuống, vừa chăm chú xem đề bài, vừa đưa tay che hai tai của Trì Tiểu Trì.
Tình thân đối với Trì Tiểu Trì mà nói quả là một khái niệm quá mức xa xôi mờ mịt.
Thứ cậu cảm nhận được là một loại tình cảm hoàn toàn khác biệt, khi còn nhỏ thì gọi là tình bạn, về sau cứ mặc kệ nó phát triển, rồi biến thành tình cảm mờ mịt.
Nói thật ra, nếu như ba mẹ Thẩm Trường Thanh đến, cậu đúng là không đủ kinh nghiệm ứng phó.
Có điều cũng không sao, đi tới đâu hay tới đó.
Một khi công bố chuyện bạo lực gia đình của Chu Khai, tạo nên sóng to gió lớn, ảnh hưởng xã hội cũng cao, bệnh viện đang trị liệu cho Herp càng kinh hãi, lập tức nâng cao chế độ đối xử với Herp.
Trì Tiểu Trì vào bệnh viện, đi theo y tá dẫn đường, gặp được Herp – chú chó đã lâu không gặp.
Chu Khai chọn bệnh viện thú ý yên ắng ít người, điều kiện hạng nhất, còn có cả sân chơi chuyên dùng cho các chú chó.
Lúc Trì Tiểu Trì đi đến cạnh sân chơi, có mấy chục chú chó đang chơi trò đuổi bắt ầm ĩ.
Nhất thời không phân biệt nổi, cậu dứt khoát hô lên: “…Herp!”
Một chú Labrador đang ngậm đĩa đồ chơi quay đầu.
Nhìn thấy Trì Tiểu Trì, nó mờ mịt một lúc, giống như không chắc người đến là ai.
Gương mặt quen thuộc, nhưng hình như không phải người đó.
Nhưng chỉ một lát sau, nó liền vứt đĩa đi, chạy như bay đến trước mặt Trì Tiểu Trì, ngửi ngửi giày của cậu xong liền chạy quanh cậu sủa một cách vui sướng.
Trì Tiểu Trì ngồi xổm xuống, ôm lấy cổ Herp.
Herp hoàn toàn tin tưởng duổi chiếc cổ lông xù, giao chỗ mềm mại yếu ớt nhất cho cậu, khẽ rên, một chân khoác lên vai Trì Tiểu Trì, nhẹ nhàng cọ cọ vào ngực cậu, vừa giống làm nũng vừa giống an ủi.
Trì Tiểu Trì kiểm tra vết thương của nó.
Vì cần trị liệu nên đám lông chỗ ngực và bụng của nó bị cạo hết, giờ vẫn chưa mọc lại, nó trốn trốn tránh tránh không cho Trì Tiểu Trì nhìn, không ngừng dùng chiếc mũi ướt sũng cọ má Trì Tiểu Trì.
Dường như Trì Tiểu Trì hiểu được tâm sự của nó, vuốt gáy nó nhẹ giọng an ủi: “…Rụng hết lông vẫn đẹp trai.”
Lúc này Herp mới ngoan, nằm ngửa lộ bụng ra cho Trì Tiểu Trì sờ.
Đợi nó nằm ra, Trì Tiểu Trì mới phát hiện phần lông trước ngực nó bị cạo thành hình trái tim.
Trì Tiểu Trì không hề kiêng kị chế giễu nó: “Ha ha ha.”
Herp nghiêng đầu, theo bản năng biết là chủ nhân rất vui vẻ liền duỗi chân ôm lấy bắp chân cậu, mắt to ngập nước chớp chớp, yên lặng quấn quýt, ngoan không tưởng.
Trì Tiểu Trì ôm lấy Herp, ngồi lên chiếc ghế dài cạnh đó, nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt đến sững sờ.
Đối với chuyện đoán đúng tâm tư Trì Tiểu Trì, đã có kinh nghiệm: “Thịt Chó ở bên kia sẽ sống rất tốt.”
“Nó đương nhiên sẽ sống tốt.” Trì Tiểu Trì nói: “Mắt Thịt Chó bị bệnh bẩm sinh, nhưng luận đến việc cướp đồ ăn thì tôi còn chưa thấy mấy ai cướp nổi nó. Nó cực kì tinh ranh, còn biết giấu xương, sẽ không bị đói đâu.”
Trì Tiểu Trì từng nuôi chó, cậu có thể hiểu được tâm tình của Thẩm Trường Thanh.
Cậu tận mắt nhìn Thịt Chó ra đi.
Trước khi Thịt Chó đi đã xuất hiện triệu chứng già nua nghiêm trọng, không chạy nổi không sủa nổi nữa, ngay cả xương đã nướng cho giòn xốp nó cũng không cắn nổi, Trì Tiểu Trì cho nó ăn, nó nuốt không trôi, chỉ có thể ngậm trong miệng.
Nhưng cho dù như vậy, nó cũng không chịu chết.
Nó kéo dài từng ngày một, tiêm thuốc, ăn cơm, dần dần gầy không còn chút thịt nào, chỉ còn da bọc xương.
Khoảng thời gian đó Trì Tiểu Trì từ chối tất cả công việc, cả ngày ở bên nó, ôm nó nói: “Thịt Chó không còn thịt rồi, chỉ dùng để nấu canh hầm xương thôi.”
Thịt Chó yếu ớt kêu một tiếng, tỏ vẻ kháng nghị.
Nhưng cũng không thể cứ tiếp tục như vậy mãi.
Trước khi nó phải chịu càng nhiều đau đớn, Trì Tiểu Trì đưa nó vào bệnh viện tiêm thuốc trợ tử.
Tiêm một mũi xong, qua hơn phút, nó vẫn còn khó khăn hít vào thở ra, móng vuốt ôm lấy cánh tay Trì Tiểu Trì không chịu buông.
Trì Tiểu Trì ôm nó: “Thịt Chó, đi đi.”
Thịt Chó không chịu chết, đôi mắt tuy đã bị cái chết che phủ nhưng vẫn nhìn thẳng vào Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì nhắm mắt lại: “…Mai Mai, đi đi.”
Khoảng một phút sau khi Trì Tiểu Trì nói xong câu đó, Thịt Chó đi.
Đại khái là nó lầm tưởng rằng một chủ nhân khác đến đón nó.
Trên thế giới không còn một con chó nào tinh ranh, xấu tính, lại thích cướp đồ ăn của chủ nhân như Thịt Chó nữa.
Đối với người chủ mà nói, mỗi một chú chó mình từng nuôi đều là có một không hai, bởi vậy lúc trước khi Herp chết mới có thể phá vỡ chút hi vọng sống cuối cùng của Thẩm Trường Thanh.
khuyên cậu: “Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình.” Thịt Chó là chết già, đó là kết cục gần như mỹ mãn với một chú chó hoang.
Trì Tiểu Trì đáp: “Tôi biết. Tôi đã sớm quen rồi.”
Trì Tiểu Trì nhớ đến người từng cùng cậu đi cho Thịt Chó ăn, đang lúc ngẩn người, đột nhiên cảm thấy bên cạnh là lạ.
Cậu nghiêng đầu nhìn, vậy mà lại thấy một chú cún đồ chơi đang nằm nghiêng dựa vào tay mình, đôi mắt đen lúng liếng nhìn về phía cậu, trông rất láu lỉnh.
Giọng nói ôn hòa của vang bên tai: “Tôi dùng trị giá hối hận của Chu Khai đổi trong kho đó. An ủi cậu một chút.”
Anh phải thừa nhận rằng vừa rồi, trong chớp mắt, anh rất muốn hiện thân ôm lấy Trì Tiểu Trì.
Nhưng anh khống chế được hành động của mình.
Trì Tiểu Trì không thể chịu được tiếp xúc thân thể, ôm đồ chơi chắc là không sao.
Nói cũng lạ, một người nhìn có vẻ không gì không làm được như Trì Tiểu Trì, ngẫu nhiên lộ ra vẻ hoang mang khổ não, lại khiến sinh ra ý muốn bảo vệ vô hạn.
Nhìn thấy chú cún đồ chơi đột nhiên xuất hiện, Herp có chút thích thú, há miệng định đớp lấy, lại bị Trì Tiểu Trì ấn đầu dựa vào đầu gối cậu.
Chủ nhân không cho nó đụng vào, nó liền ngoan, chỉ là ánh mắt vẫn chưa từ bỏ ý định khiến người ta nhìn buồn cười.
Trì Tiểu Trì cầm cún đồ chơi, quan sát tỉ mỉ: “Thầy Lục.”
: “Ừm?”
Trì Tiểu Trì hỏi: “Đổi một hệ thống cần bao nhiêm điểm vậy? Lúc tôi đi có thể mang cậu đi cùng không?”
Lúc Trì Tiểu Trì hỏi câu này, giọng điệu nửa đùa nửa thật không chút đứng đắn.
Nhưng trái tim lại bị nụ cười xán lạn ấy đánh trúng, nửa ngày không kịp lấy lại tinh thần.
Anh nghiêm túc nghĩ về vấn đề này, nói: “Dẫn cậu xong, tôi còn có lần nhiệm vụ nữa. Đến lúc đó nếu có thể tôi sẽ đến thế giới của cậu thăm cậu.”
Trì Tiểu Trì gật gật đầu: “Được. Đến lúc đó tôi sẽ nấu cơm cho cậu ăn.”
Trời đổ mưa, y tá đưa Herp và những chú chó khác về ổ.
Nó lưu luyến tạm biệt Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì lái xe về chỗ ở, tự làm cho mình một bữa tối thịnh soạn, ăn xong rửa mặt lên giường, chọn một quyển sách giáo khoa triết học để đọc, chuẩn bị đi ngủ.
Sau khi hơi thở của Trì Tiểu Trì đã đều đều, khép quyển sách trên tay, nhắm mắt lại.
Mở mắt, ánh sáng quanh người tan đi, áo trắng quần đen đã ở sảnh lớn trong không gian của Chủ Thần.
cất bước đi về phía ‘Trong Khoảnh Khắc’.
…Anh có mấy lời muốn nói với Chủ Thần.