Trì Tiểu Trì cảm thấy buồn cười đối với cách mở màn của anh ta.
Nếu như bảo tôi gọi anh là chú út thì có thể thương lượng một chút gọi anh là ông anh có được không.
Đông Phi Hồng mở cửa một chiếc Buick màu xám bạc đời cũ.
Sau khi lên xe, anh ta hỏi Trì Tiểu Trì: “Ăn cơm chưa?”
Trì Tiểu Trì đáp: “Có ăn một chút.”
Đông Phi Hồng liếc nhìn gương chiếu hậu, khóe môi hơi cong: “Thân thể của con đang ở tuổi trưởng thành, mức độ huấn luyện lại lớn, phải ăn nhiều một chút, để chú út dẫn con đi ăn, cũng coi như làm quen một chút.”
Trì Tiểu Trì xác nhận với một lần nữa: “Đông Ca thật sự có một người thân như vậy sao?”
nói: “Cho dù có thì cũng chẳng thiếu gì. Anh ta chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của Đông Ca, chứng tỏ người này không ảnh hưởng lớn đến vận mệnh của Đông Ca.”
Nói xong, giọng điệu của trở nên nhẹ nhàng một cách tự nhiên: “Nếu như không tin tưởng anh ta thì cứ ít giao du là được. Chỉ cần coi là một người bạn cùng dùng bữa, thêm một chỗ có thể đặt chân, có được không?”
Trì Tiểu Trì cảm thấy tê dại, hít vào một hơi, xoa xoa lỗ tai.
Cậu vẫn không chịu nổi cách nói chuyện như thế này của , chỉ là một câu nói mà có thể được anh ta nói đến mức ấm áp lại khiến người ta có khát khao dựa vào như vậy.
Đông Phi Hồng thấy cậu nhỏ giọng hít hơi, liền quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”
Trì Tiểu Trì đáp: “Có chút say xe.”
Đông Phi Hồng đậu xe vào bên lề đường, chậm rãi dừng lại: “Ngẫm lại xem muốn ăn cái gì.”
Trì Tiểu Trì đem cái vẻ lạnh nhạt và ngạo nghễ của Đông Ca diễn ra y như thật: “Sao cũng được.”
Đông Phi Hồng nói: “Vậy thì theo ý của chú nhé.”
Anh ấy lại khởi động xe một lần nữa: “Thích ăn cá không? Phụ cận có một nhà hàng cá chưng lò, khá nổi tiếng.”
Trì Tiểu Trì hơi nhướn mi: “…Ừm, cũng được.”
Đông Ca không kiêng ăn, món nào cũng ăn được.
Nhưng món cá chưng lò từng là món mà Lâu Ảnh thích nhất.
Cha của anh ấy xuất thân từ ba tỉnh Đông Bắc, có tình cảm sâu nặng với món ăn này, sau khi cha mẹ của Lâu Ảnh qua đời, anh ghi nhớ phương pháp nấu món này, xem như một di sản quý giá để làm cho Trì Tiểu Trì ăn.
Đến nay Trì Tiểu Trì vẫn còn nhớ nguyên con cá hồi được chưng trong chiếc chảo sắt lớn, đậu hũ non bị chưng đến khi vỡ nát, chỉ cần dùng một muỗng canh múc lên là có thể húp như súp.
Sau đó món ăn này cũng trở thành một trong những món mà Trì Tiểu Trì thích nhất.
Thấy Trì Tiểu Trì xuất thần, hỏi: “Sao vậy?”
Trì Tiểu Trì nói: “Thế giới này có chút kỳ lạ.”
Đối tượng nhiệm vụ họ Lâu, tính cách cũng khá tương tự Lâu Ảnh, thậm chí ký ức dĩ vãng của nguyên chủ Đông Ca về Lâu Tư Phàm cũng tương tự như của Trì Tiểu Trì và Lâu Ảnh.
Lâu Ca qua đời năm, Đông Ca và Lâu Tư Phàm có năm duyên phận.
Ngay cả tính cách hướng nội cực đoan của nguyên chủ cũng có thể tìm thấy trong một thời kỳ nào đó ở quá khứ của Trì Tiểu Trì.
…Hiện tại lại tăng thêm một món cá chưng lò.
nói: “Có chút kỳ lạ. Tôi sẽ giúp cậu để ý. Không cần lo lắng, cứ chuyên tâm làm nhiệm vụ là được.”
“Tôi không lo lắng.” Trì Tiểu Trì nói, “Tục ngữ nói rất đúng, chỉ có người không biết chuyện mới mê tín dị đoan. Không phải thiên ý thì chính là nhân ý.
: “…” Tục ngữ có nói như vậy sao.
“Thiên ý tránh không khỏi, nhân ý không dễ trốn.” Trì Tiểu Trì nâng quai hàm, nhìn về phía ánh đèn neon lung linh khắp đường phố trong đêm, “Nếu làm thế nào cũng không thoát được, vậy cứ đễ bão táp mãnh liệt hơn đi.”
Mặc kệ những gì xảy ra ở thế giới này là trùng hợp hay hiển nhiên, Trì Tiểu Trì ít nhất hiểu rõ đây không phải nhắm về phía Đông Ca.
Cậu chỉ cần thay Đông Ca cầm dù chống đỡ cho thật tốt, coi như không phụ lòng người là được.
mím môi nở nụ cười.
Anh rất yêu thích khẩu khí mạnh mẽ này của Trì Tiểu Trì, dường như cậu ấy chẳng để tâm đến bất kỳ chuyện gì, nhưng so với người khác thì tâm tư lại ấm áp hơn rất nhiều.
Bữa cơm này Trì Tiểu Trì ăn rất thoải mái.
Dường như Đông Phi Hồng rất biết quan sát, thấy Đông Ca hướng nội kiệm lời, anh cũng không tán gẫu quá nhiều khiến cậu lúng túng, chỉ chọn chuyện quan trọng để nói.
“Đi rửa tay trước?”
“Có thể ăn cay không?”
“Để chú gọi thức uống, con uống nước bắp không, hay là nước sơn tra?”
Anh ấy và Đông Ca có thương có lượng, không hề đối xử với cậu như con nít, là một người rất biết cách đối nhân xử thế, khiến người ta vô cùng thoải mái.
Sau khi kết thúc bữa cơm, Đông Phi Hồng nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Trời đã trễ thế này rồi, tới nhà chú ngủ lại một đêm đi.”
Trì Tiểu Trì khước từ: “Con muốn quay về đội.”
Đông Phi Hồng nở nụ cười, hơi ngẩng đầu, bên trong đôi mắt phượng tràn đầy ôn nhu: “Chú đã liên lạc với huấn luyện viên của con, tới nhà ở một buổi tối cho quen nhà quen cửa, lần sau thuận tiện đến. Sáng sớm mai chú đưa con quay về đội, sẽ không làm lỡ buổi huấn luyện của con đâu.”
Đã nói đến mức này, Trì Tiểu Trì cũng không tìm được lý do từ chối, liền gật đầu.
Đông Phi Hồng lịch sự mở cửa xe sau cho cậu, nhắc nhở cậu thắt dây an toàn, đồng thời không quên lột một viên kẹo thỏ trắng nhét vào miệng của cậu.
Trì Tiểu Trì vừa cảm nhận vị sữa trong miệng, vừa hỏi : “Vì sao người này không xuất hiện khi Đông Ca còn sống?”
Cho đến hiện tại, sự xuất hiện của Đông Phi Hồng khiến cho Trì Tiểu Trì rất để ý.
“Có lẽ là hiệu ứng bươm bướm…Nhưng như vậy cũng tốt mà.” nói, “Nếu như cậu nói, Đông Ca còn lưu lại trong thân thể này, có một người chú như vậy cũng có thể bù đắp cho cậu ấy một chút tình thân âm áp, cho cậu ấy biết có một gia đình là như thế nào.”
Trì Tiểu Trì thâm trầm nói: “Thầy Lục, biết người biết mặt nhưng không biết lòng đó.”
cười nói: “Cậu sợ đoán không ra lòng người à?”
Trì Tiểu Trì tỉ mỉ suy nghĩ một chút, vô liêm sỉ nói: “Ái khanh nói có lý.”
vừa định nói thêm điều gì thì liền ngừng lại.
Rất nhanh, anh nói: “Hoàng thượng, có lẽ thần phải đi Trong Khoảnh Khắc một chuyến.”
Chủ thần tìm ?
Trì Tiểu Trì nói: “Không chuẩn tấu.”
: “Hoàng thượng, đừng nghịch.”
“Cậu an tâm để tôi ở lại cho anh ta sao?” Trì Tiểu Trì cây ngay không sợ chết đứng, “Lỡ như Đông Phi Hồng là một tên ấu dâm thì tôi làm sao đây?”
trầm mặc một cách quỷ dị trong chốc lát: “…Ừm…Cũng giống như lần trước, trong tình trạng không ngủ say, tôi bị triệu hồi về không gian Chủ thần thì Chủ thần sẽ để một hệ thống khác tạm thời thay thế.”
Trì Tiểu Trì: “Vẫn là ?”
: “ không tốt sao?”
Trì Tiểu Trì: “Chủ yếu là lúc này không tiện nấu cho cậu ấy ăn.” Mặt khác ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện gì bất ngờ, vừa nhìn là một thằng nhóc tay chân trói gà không chặt, làm gì có sức chiến đấu, trừ phi cậu ấy có thể ăn luôn Đông Phi Hồng thì được.
cười: “Vậy thì để hệ thống lựa chọn ngẫu nhiên đi.”
Trì Tiểu Trì hỏi anh: “Đi bao lâu?”
nói: “Không biết nữa, nếu nhanh thì khoảng chừng mười mấy phút, nếu chậm thì cậu cứ ngủ trước, không cần chờ tôi.”
Trì Tiểu Trì thâm tình nói: “Đại lang, chàng về sớm một chút. Ta nấu thuốc, chờ chàng trở về uống.”
: “…” Nhập diễn nhanh như vậy sao.
rời đi, nhưng ngay tức khắc bên tai của Trì Tiểu Trì liền vang lên một giọng nói thanh thoát, “Hey, có nghe tôi nói gì không?”
Trì Tiểu Trì lập tức xác định, lần này không phải .
Người đến dường như rất quen cửa quen nẻo mà chào hỏi Trì Tiểu Trì: “Hey. Tôi là , cậu chính là Trì Tiểu Trì à? Người trẻ tuổi mi thanh mục tú, nhìn qua cũng rất có tiền đồ nha.”
Trì Tiểu Trì nói: “Cám ơn đã khen. Kỳ thực tôi trưởng thành không giống nguyên chủ đâu.”
sửng sốt vài giây: “Quên mất quên mất. Thật xin lỗi, tôi là một tên thiểu năng ha ha ha ha.”
Trì Tiểu Trì nghĩ, khả năng tự định vị bản thân còn chính xác hơn cả tên lửa đạn đạo xuyên lục địa nữa.
Thoạt nhìn rất hoạt bát, nhìn ra ngoài cửa xe một chút, hỏi: “Chúng ta đang đến chỗ nào vậy.”
Trì Tiểu Trì nói: “Về nhà.”
: “Về nhà nào?”
Đúng lúc này Đông Phi Hồng đang lái xe liền quay đầu lại: “Còn say xe không?”
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Đông Phi Hồng thì lập tức dừng ngay cái miệng liến thoắng của mình, dại ra gần đến một phút.
Sau một phút, biểu lộ cảm xúc: “Đệt cmn.”
Qua hai giây, liền tự nhủ: “Không đúng, chẳng phải như vậy là ta tự đệt chính mình à.”
Trì Tiểu Trì đúc kết và so sánh hai lần thay ca, suy nghĩ một chút, mang theo hệ thống này nhất định rất mệt tâm.
Ngay tại “Trong Khoảnh Khắc”.
Đứng trước bộ não cực lớn màu đỏ sẫm, vẫn đúng mực: “Ngài tìm tôi có chuyện gì không?”
Giọng điệu của Chủ thần rất lạnh lẽo: “Cậu có biết cậu đang phạm lỗi gì không? Tự ý gieo ký ức cho những người xung quanh, giả tạo thân phận, là trái với quy tắc của trí tuệ nhân tạo.”
Khi nhận được thông báo năng lượng liên tục dao động trong thời gian dài, Chủ thần tìm rất lâu mới phát hiện là thế giới mà Trì Tiểu Trì đang ở đã xảy ra vấn đề.
Khi nhìn thấy ‘Đông Phi Hồng’ kia, Chủ thần quả thật vô cùng phẫn nộ, lập tức phát ra thông báo liên tục bắt quay trở lại không gian Chủ thần, tiếp thu điều tra.
“Vâng. Tự ý truyền thêm ký ức vào đối tượng nhiệm vụ là trái quy tắc của trí tuệ nhân tạo.” nói.
Chủ thần nghe thấy ý đâm chọt trong lời của , lập tức liền trầm giọng: “…Cậu có ý gì?”
nhìn thẳng Chủ thần: “Chỉ là muốn cảm tạ ngài vì đã làm gương cho tôi mà thôi.”
Chủ thần có chút thẹn quá hóa giận, nhưng vẫn đè nén tâm trạng của mình: “Cậu đang chất vấn tôi nhúng tay vào thế giới kia hay sao? Cậu có chứng cớ gì? Có tư cách gì?”
“Ừm, tôi không có tư cách, cũng không có chứng cứ.” nói, “Nếu ngài nhận định là tôi vi phạm quy tắc thì có thể đưa tôi lên bộ phận giám sát điều tra. Nếu như tôi thật sự làm sai, trải qua điều tra, bộ phận giám sát sẽ tiến hành trừng phạt, rất công bằng.”
Chủ thần: “…”
Nó từng nghĩ sẽ liều chết không thừa nhận việc giả tạo thân phận của Đông Phi Hồng, lại không ngờ anh ta dám thẳng thắn thừa nhận, càng không ngờ anh ta lại nhắc đến bộ phận giám sát.
Đây có thể nói là tử huyệt của Chủ thần.
Khi đem ký ức tồn trữ của Lâu Ảnh bỏ vào đầu của đối tượng nhiệm vụ, nó làm việc này có thể xem là bí mật. Nó có tự tin sẽ không khiến bộ phận giám sát để ý.
Nhưng khi tiến hành tạo thân phận giả cũng không làm nhiễu loạn hành động của thế giới tuyến.
Anh ấy không sử dụng mặt của mình, mà chỉ chế tạo một người qua đường A không quá quan trọng.
Nếu như Chủ thần muốn xử phạt thì nhất định phải đưa ra chứng cứ tương quan với bộ phận giám sát.
Điều kiện tiên quyết khi chưa có đầy đủ chứng cứ trực tiếp là bộ phận giám sát sẽ tham gia điều tra, như vậy Chủ thần động tay động chân trong thế giới này cũng sẽ bị lộ tẩy.
Đơn giản mà nói đây là một hành vi ‘dùng thương tổn đổi thương tổn’.
—-Nếu anh làm trái quy tắc thì tôi cũng làm trái quy tắc. Nếu muốn điều tra thì cùng lắm cả hai đều bị trừng phạt.
Chủ thần không dám tin mà nói: “Cậu đang uy hiếp ta?”
khom người chào: “Ngài hiểu lầm rồi. Tôi chỉ xuất phát từ tôn kính mới nói những lời này với ngài mà thôi.”
Nói xong, anh ngẩng đầu lên: “Nếu như đến tai bộ phận giám sát, tôi không có kết thúc tốt, ngài cũng không có kết thúc tốt đâu, chẳng phải sao?”
Tuy nói lời cung kính nhưng trong mắt của lại không hề vui vẻ.
Chủ thần giận dữ cười: “, cậu đừng tự cho là thông minh.”
“Tôi không thông minh.” nói, “Cho nên tôi không muốn làm tiếp chuyện vớ vẩn, chỉ muốn hoàn thành bổn phận công việc của mình mà thôi.”
“Nếu như ngài không tiếp tục can thiệp thì tôi cũng sẽ không làm mạnh thêm trình độ can thiệp của mình.”
Chủ thần: “Cậu—-”
Nói đến đây, không chờ Chủ thần nổi giận, lại lập tức lộ ra vẻ mặt xin lổi: “Xin lỗi, câu này không thể xem như uy hiếp, chỉ là tỏ thái độ một cách bình thường mà thôi. Xin chớ hiểu lầm.”
Đưa mắt nhìn rời khỏi “Trong Khoảnh Khắc”, con số trước mặt Chủ thần như muốn nứt ra.
Trí tuệ nhân tạo của Chủ thần thẳng thắn nói: “Ngài tức giận sao?”
“…Ta không có gì để tức giận.”
Chủ thần nhìn trị giá nhiễu loạn của Trì Tiểu Trì đã tích lũy đến , cười lạnh: “Loại nhiễu loạn này có hiệu quả với cậu ta. Nếu tiếp tục kéo dài, Trì Tiểu Trì không thể không lay động.”
Không người nào có thể thoát khỏi hệ thống của lão, thoát khỏi bàn tay của lão.
Trong thế giới kia, Trì Tiểu Trì phải ở đó rất nhiều năm.
….Không vội, cứ từ từ đi.
Đi ra khỏi “Trong Khoảnh Khắc”, thở dài một hơi.
Anh không quay đầu đi tìm để tán gẫu mà tới thẳng điểm giao tiếp phát ra tín hiệu.
Anh có thể khống chế Đông Phi Hồng từ xa, biết Trì Tiểu Trì hiện tại đã đến ‘căn nhà’ mà anh chuẩn bị tỉ mỉ, cũng đã tắm rửa xong.
Anh nên quay về đọc sách cho cậu.
Nhưng không thèm để ý đến tín hiệu mà anh đã phát ra đến tận lần.
: “…” Haizz.
Sau ba lần gửi tín hiệu không thành công, anh khởi động cưỡng chế truyền tống.
Khi anh trở lại trong cơ thể Trì Tiểu Trì, đang cùng Trì Tiểu Trì tán gẫu về sự tình ở thế giới này, trò chuyện đến mức hứng khởi.
Hai người có vẻ rất hợp ý.
: “Cái tên khốn kiếp đó rốt cục có chết hay không.”
Trì Tiểu Trì nói: “Không chết. Sau khi hắn ta rời khỏi đội thì trải qua cuộc sống rất tốt, còn tìm một người bạn trai rất giống Đông Ca, nhớ lại đoạn tình cảm đã chết này.”
: “Mịa nó, không có thần tiên nào đi ngang qua dẹp trừ cái ác thay mặt chính nghĩa sao, cho tên đó một chút lễ độ?”
Trì Tiểu Trì nói: “Không có. Dựa vào trời phạt cũng không quá tin cậy. Nếu ông trời thật sự chính nghĩa thì lúc trước sẽ không thả cái tên khốn đó chạy nhanh như vậy đâu.”
: “…”
Bầu không khí trò chuyện hòa thuận vui vẻ này là sao đây.
Anh ho nhẹ một tiếng: “Tôi trở về rồi.”
nói: “Á, trở về rồi sao. Tách tách tách.”
: “…” Lời này như thể mới là chủ nhân ở đây.
Anh nói: “Đừng ở chỗ này cắn hạt dưa. Quét hết rác thải của cậu đi.”
: “Đừng mà, ba người cùng uống trà trò chuyện…”
Còn chưa dứt lời, đã bị lệnh cưỡng chế truyền tống, vỏ hạt dưa cũng bị truyền tống theo.
Trì Tiểu Trì thoải mái vùi mình trên giường: “Ông chủ của anh gọi anh có chuyện gì à?”
ôn hòa nói: “Tìm tôi để tâm sự…Tối nay muốn nghe tôi đọc sách gì?”
Trì Tiểu Trì: “Toán cao cấp.”
: “Bắt đầu từ chương ? Lần trước đọc đến chương .”
Trì Tiểu Trì: “…Cậu đọc Chương khi nào vậy?”
tốt tính nói: “Vậy chúng ta bắt đầu từ Chương .”
Thầy Lục bắt đầu giảng bài một cách tẫn chức tẫn trách, còn Trì Tiểu Trì lại bắt đầu tự do tự tại làm một học sinh cá biệt.
Sau khi dỗ Trì Tiểu Trì ngủ, đặt sách xuống, truyền tống chính mình trở về không gian Chủ thần.
Anh gõ cửa phòng làm việc của .
Khi đi vào, túi hạt dưa màu bạc hà của anh ấy vẫn chưa cắn xong: “Tách tách.”
ngẩng đầu lên từ trong một đống xác hạt dưa, rõ ràng là khuôn mặt giống y như đúc Đông Phi Hồng.
Anh ta đau lòng nói: “Con trai bất hiếu, con đã trở lại. Ba ba chờ con giải thích nãy giờ, chờ rất là cực khổ.”
: “…” Có thể phun hết vỏ hạt dưa trong miệng ra rồi hẳn bắt đầu diễn có được hay không.
nói: “Con lấy áo lót của ba ba mặc thì thôi đi, dù sao cũng chừa lại cái yếm chứ. Tên cũng mượn, mặt cũng mượn, ngay cả quần áo cũng mượn nốt, có biết xấu hổ hay không.”
Tên thật của là Kỷ Phi Hồng, hoàn toàn không hợp với khí chất của anh ta.
cười nói: “…Cậu vậy mà còn mặc yếm nữa sao?”
: “Cút cút cút, ít nói nhảm đi. Nói, tại sao?”
Kỳ thực cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, trong đám người quen của anh, chỉ có xứng với tuổi “Chú út”, cho nên liền tiện tay mượn vỏ bọc của .
Nhưng anh lại rất đường hoàng mà tỏ vẻ: “Tên của cậu nghe êm tai. Dáng vẻ cũng điển trai.”
nhất thời vui mừng nói: “Cám ơn nha, tôi cũng cảm thấy vậy. Ba ba tha thứ cho con trai bướng bỉnh đó.”
cười: “May mà khi đó cậu không bị phân thành số .”
Vừa nhắc đến việc này, liền bày ra khuôn mặt bi phẫn: “Chỉ thiếu chút nữa! Thiếu chút nữa thôi!”
Sau khi cảm xúc ổn định trở lại, mới đặt câu hỏi tiếp theo: “Đã dùng mặt của tôi, tại sao không trực tiếp làm ba ba của Đông Ca luôn?”
: “…” Bởi vì anh không bị nghiện làm ba ba người ta.
Chẳng qua lúc này anh lại trả lời rất đường hoàng: “Tôi có thể ảnh hưởng đến ký ức của những người khác nhưng không ảnh hưởng được ký ức của bản thân Đông Ca. Tiểu Trì có thể nhìn thấy tướng mạo của người thân Đông Ca. Cho nên nặn ra một ‘người’ lạ vẫn đơn giản hơn, cũng dễ dàng tham gia sinh hoạt của cậu ấy hơn.”
“Vậy tại sao phải là chú út? Là bạn bè bằng tuổi không được sao?”
“Trên phương diện giới tính, Đông Ca bẩm sinh đã là cong.” nói, “Thân phận của chú út có thể quang minh chính đại đối xử tốt với Đông Ca, sẽ không khiến cậu ấy hiểu lầm.”
vui vẻ: “Anh muốn đối xử tốt với ai đó?”
giả ngu: “Ai đó là ai?”
: “Khi tôi với Trì Tiểu Trì tán gẫu, có bắt bí cậu ấy một chút, phát hiện cậu ấy căn bản không biết Đông Phi Hồng là anh. Anh gạt cậu ấy làm gì?”
Nhắc tới Trì Tiểu Trì, cũng không ý thức được ánh mắt của chính mình trở nên dịu dàng bao nhiêu.
“Chuyện này là trái quy tắc, nếu như tôi báo cho Tiểu Trì, hai chúng tôi chính là đồng phạm, tôi không nói cho cậu ấy thì chỉ là chủ ý của một mình tôi, sẽ không liên lụy đến cậu ấy.”
Cho dù có người muốn giận chó đánh mèo cũng không chuyển được đến đầu của Tiểu Trì.
nói: “Nhiệm vụ cụ thể do cậu ấy phụ trách. Còn cậu ấy do tôi phụ trách là được rồi.”
không đáp lại, chỉ ném một bao hạt dưa sang: “Được rồi, ba ba không có gì để hỏi nữa.”
giơ tay bắt lấy: “Không hỏi tại sao tôi làm điều dư thừa, làm trái quy tắc để tạo ra một người sao?”
phất tay một cái: “Hỏi quá nhiều sẽ mất thú vị.”
đem hạt dưa áng chừng trong tay một chút, không nhịn được mà mỉm cười.
có thói quen vui thì cười, giận thì mắng, không sợ trời không sợ đất, nhưng lại đặc biệt thông thấu khôn ngoan.
nói: “Vậy thì cám ơn cậu đã giúp tôi thay ca. Thuận tiện cám ơn cậu đã cho tôi mượn mặt.”
“Tôi có một ý kiến.” nói: “Cậu có thể đừng đem tôi ăn mặc thành nghệ sĩ Chu Quân có được không. Tôi nhìn mà thấy khó chịu quá.”
cười: “Được.”
Bị cấu trúc lại dữ liệu, gặp được Trì Tiểu Trì, có thể nói là chuyện may mắn thứ hai trong cuộc đời làm hệ thống của anh.
Còn chuyện thứ nhất chính là khi anh tỉnh lại, gặp được đám bằng hữu này.
………
P/S: từ khi nào bị Lâu ca xem là người qua đường A ko quan trọng vậy. Trên vừa mới bảo ko quan trọng, dưới lại bảo gặp được đám bằng hữu này là chuyện may mắn, vả mặt nhanh vậy anh:>.