không lên tiếng.
Trì Tiểu Trì mở một mắt: “Thầy Lục?”
‘hả’ một tiếng: “Chờ chút, tôi đi điều tra bản đồ cho cậu….Giờ cơm sắp đến rồi. Tổng hợp đánh giá thì món sườn heo chiên ở căn tin đội thanh niên rất ngon, bán cũng hết nhanh nhất. Chúng ta đi mua đi.”
Trì Tiểu Trì lăn xuống từ trên giường: “…Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của anh chứ?”
“Hiệu suất làm việc của tôi chính là cậu. Tôi phải phụ trách cũng chỉ có cậu.”
nhẹ giọng nở nụ cười, bởi vì người nói chuyện đang ở trong cơ thể mình nên Trì Tiểu Trì cơ hồ có thể cảm thấy một luồng khí ấm áp dán vào bên tai, dường như đang thì thầm.
Rõ ràng giọng điệu của hệ thống này rất đứng đắn, nhưng lại không hiểu vì sao cảm thấy có một chút hương sắc.
“…Tôi là thầy của cậu, cậu là chủ nhân của tôi. Cậu đi đâu thì tôi liền đi theo đó.”
Trì Tiểu Trì xoa bóp tai: “Chậc. Nghiệp vụ của thầy quá điêu luyện rồi đấy.”
Ở chung lâu ngày, đối với việc trêu chọc của Trì Tiểu Trì đã dần dần miễn nhiễm: “Đây là lần đầu tiền tôi ra ngoài kiếm sống.”
Trì Tiểu Trì vừa lang thang vừa nhướng mày, rất có bộ dáng khách quen của khu đèn đỏ: “Ồ, hàng mới sao? Bao nhiêu một đêm đây.”
cười: “Một phần sườn heo chiên được không?”
Trì Tiểu Trì sớm đến căn tin, mua một phần sườn heo chiên mới ra lò.
Món sườn heo này được tẩm bột chiên đến vàng rượm xốp giòn, cắn một miếng như cắn miếng bánh phồng, có thể cảm giác nước thịt mằn mặn tươi ngon tràn ra trong khoang miệng, kích thích vị giác của người ta. Cắn từng miếng một ăn chung với cơm nóng.
Nhưng Trì Tiểu Trì ngồi ăn lại cảm giác hình như không quá đúng.
…Mình thân là khách làng chơi, tại sao lại hưởng dụng phí chơi bời như vậy.
Giống như người bị chơi mới là mình.
Trì Tiểu Trì vừa gặm thịt heo vừa lên án: “Thầy Lục, thầy chơi xấu.”
nghiêm túc cảnh tỉnh: “Ừm.”
“Cậu là thầy giáo thì không thể lừa học trò như thế.”
nhìn cái tên khách làng chơi được tiện nghi còn ra vẻ này, trên mặt nhịn không được mà cười, cũng đặt xuống một chiếc khăn giấy ướt bên tay phải của cậu: “Ừm.”
Trì Tiểu Trì được thu xếp ở đội thanh niên.
Cũng giống như Đông Ca từng trải qua, cậu nhập đội chưa đến hai tháng thì Hạ Trường Sinh và Lâu Tư Phàm chân trước chân sau nhập đội trưởng thành.
Mà ở ngày nhập đội đầu tiên, cậu đã sử dụng ngay tấm thẻ trung cấp vừa mới đổi được.
Tên gọi: Thẻ tiêu giảm (trung cấp, tốc độ gấp lần)
Thời gian kéo dài: Không thời hạn.
Số lượng:
Phẩm chất: Tốt
Loại hình: Vật phẩm sử dụng một lần
Điểm hoán đổi cần thiết: điểm trị giá hối hận.
Giới thiệu: Ta đem thời gian bỏ vào đồ hộp, giống như đào, vải và sơn tra đóng hộp.
Sau khi trải qua tiêu giảm thời gian, cảm giác không khác gì bình thường, chỉ có thể thông qua ở phía sau tình cờ nhắc nhở mới biết thời gian đang trôi nhanh.
Sau ba tháng nhập đội, sinh nhật thứ của Đông Ca vừa qua, một thư mời tham gia thi đấu hạng mục thanh niên ở Nga được gửi đến tay Đông Ca.
Đây là một trong những phần thưởng của quán quân giải đấu, tuyển thủ đạt quán quân có thể bỏ qua việc thi đấu ứng tuyển, nhận được tư cách gia nhập trực tiếp vào giải đấu thanh niên tại Nga.
Có thể nói, Đông Ca vừa vào đội đã trở thành nhân vật nổi tiếng.
Nhỏ tuổi thì sao, đối với trượt băng nghệ thuật, thể thao là một loại dùng thanh xuân ăn cơm, tuổi càng nhỏ thì khả năng càng vô hạn.
Ngoài ra còn có lời đồn đãi từ trường thể thao truyền đến, nói phía trên Đông Ca có Lâu Tư Phàm che chở.
Lâu Tư Phàm giúp Đông Ca giải vây vốn không phải chuyện bí mật ở trường thể thao, hơn nữa sự tích Đông Ca một người đánh lại bốn người, cùng với huấn luyện viên đặc biệt để ý và che chở cho Đông Ca, bởi vậy đám nhóc trẻ trâu dự định ‘dạy dỗ’ Đông Ca làm người đều toàn bộ ủ rũ.
Về phần Lâu Tư Phàm ở đội trưởng thành nghe như thế sẽ có ý kiến gì thì Trì Tiểu Trì cũng không quan tâm.
Theo cách nói của Trì Tiểu Trì, anh đút thẻ vào máy ATM chẳng lẽ còn hỏi ý kiến của ATM à.
Nhờ ơn ATM, Trì Tiểu Trì dùng tốc độ cực nhanh tiến vào đội thanh niên.
Tính tình của Đông Ca vốn cao ngạo, cho nên Trì Tiểu Trì cũng sẽ không tích cực bấu víu quan hệ với người khác, chỉ chọn vài người có phẩm hạnh và trình độ tốt để giao du, thỉnh thoảng cùng bọn họ tập hợp ra ngoài đi ăn, thú vui lớn nhất là huấn luyện, hoặc là tới căn tin nói chuyện với bác gái người Tô Châu vừa mới đến.
Nếu cậu đã ở lại thì phải thật sự tận dụng cơ hội cùng Đông Ca chữa hết bệnh tâm lý.
Sau khi kết thúc thi đấu vòng ứng tuyển đầy khí thế hừng hực, chuyến đi sang Nga của Trì Tiểu Trì cũng chính thức bắt đầu.
Đông Phi Hồng có hộ chiếu, hơn nữa anh ta từng học tập và công tác ở nước ngoài cho nên đương nhiên anh ta dùng thân phận gia trưởng để cùng Trì Tiểu Trí đến xứ sở Bạch Dương.
Xuống máy bay, Đông Phi Hồng tay xách nách mang hành lý.
Máy bay vừa đáp cũng là thời điểm nước Nga đang có mưa phùn kéo dài, cầu thang trên máy bay bị người phía trước giẫm lên nên trở nên trơn trợt lầy lội.
Cầu thang lên máy bay rất dài, hơn nữa có hơi dốc, còn có mấy đứa trẻ đang gào thét đùa nghịch chen vào giữa đám người, an ninh sân bay ngăn cản không được.
Đông Phi Hồng quay đầu lại: “Tiểu Ca, cẩn thận bậc thang.”
Trì Tiểu Trì: “Ừm.”
Vừa dứt lời, một con gấu con liền từ bên cạnh cậu chen xuống, Trì Tiểu Trì suýt nữa trượt chân giẫm vào khoảng không.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, người đàn ông cao lớn đứng lại.
Trì Tiểu Trì nói: “Chú út, con không sao.”
Đông Phi Hồng nâng hành lý ở hai tay lên, gập đầu gối xuống: “Lên đi.”
Trì Tiểu Trì ngẩn ra.
Đông Phi Hồng lặp lại lần nữa, lần này không cho thương lượng: “Lên đi. Chú út không rảnh tay ôm con. Nếu té ngã thì làm sao tham gia thi đấu.”
Trì Tiểu Trì nghe lời mà leo lên lưng Đông Phi Hồng, tay vòng lấy cổ anh, chân cũng cuốn lên eo.
Đông Phi Hồng hỏi: “Ôm chặt chưa?”
Trì Tiểu Trì: “Chặt rồi.”
Lúc này Đông Phi Hồng mới yên lòng đi xuống.
Nhóc con vừa nãy lại lon ton chạy đến bên cạnh Đông Phi Hồng, lè lưỡi làm mặt quỷ với Trì Tiểu Trì đang ở trên lưng Đông Phi Hồng.
Đông Phi Hồng cúi đầu: “Bé con, đừng nghịch nữa. Nếu còn nghịch là chú sẽ ném con xuống dưới đó.”
Nhóc con không ngờ cái chú trông mặt mũi hiền lành này lại là kẻ bạo lực như vậy, lập tức bị hù chạy.
Đợi đến khi an toàn xuống dưới đất, Đông Phi Hồng mới ôn hòa trở lại: “Được rồi, hoàng tử nhỏ, tự mình đi thôi.”
Đông Ca leo xuống khỏi lưng anh, cùng anh đi lấy hành lý ký gửi.
Thiếu niên và người thanh niên sóng vai mà đi, thoạt nhìn cực giống một đôi cha con.
Mới lấy được hành lý, bà Đông liền gọi điện đến, hỏi Đông Phi Hồng đã tới nơi hay chưa, nhiều lần căn dặn Đông Ca đừng ham lạnh, buổi tối phải đắp kín mền.
Từ khi Đông Ca lấy được chức quán quân, bà Đông rốt cục chịu nhìn thẳng vào nghề nghiệp của con trai, nhờ Đông Phi Hồng lấy được rất nhiều video trượt băng, rảnh rỗi sẽ ở nhà ngồi xem.
Trì Tiểu Trì ngoan ngoãn nghe lời, không ngừng gật đầu.
Cuối cùng, cậu hỏi bà Đông: “Mẹ, nếu con không lấy được chức quán quân thì làm sao đây?”
Bà Đông trầm mặc trong phút chốc ở đầu dây bên kia: “Lấy quán quân thì cha mẹ cao hứng nhất, lấy á quân hoặc huy chương đồng thì cha mẹ cũng cao hứng nốt, không lấy được giải gì, về đến nhà, mẹ sẽ nấu cho con món cá kho con thích ăn nhất.”
Cúp máy, Trì Tiểu Trì lộ ra một nụ cười thật lòng.
Kỳ thực Đông Ca sinh ra đã có đôi mắt đào hoa, khóe mắt đầy đặn. Không cười thì còn không nhìn thấy, một khi cười rộ lên, đôi mắt và khóe miệng cũng cong lên, vô cùng có sức cuốn hút.
Đông Phi Hồng cũng nở nụ cười.
Trì Tiểu Trì suy nghĩ, nếu như gánh nặng ‘mong đợi của cha mẹ’ nhiều năm qua được gỡ xuống thì Đông Ca có lẽ cũng sẽ cười như vậy.
Quả nhiên, lần thứ hai tập trung vào huấn luyện, thân thể này nhẹ nhàng thả lỏng một cách khó giải thích hơn rất nhiều.
Tổ thiếu niên phải trải qua gần mười năm rèn luyện ở giải thi đấu thế giới, còn chuyện thi đấu ở cấp bậc tổ thanh niên là chuyện bình thường.
Cậu ấy cứ như vậy mà tiến vào trận chung kết.
Ngày kết thúc vòng loại, cậu lén ra ngoài ăn súp củ cải đường thì bị truyền thông nước Nga theo dõi.
Truyền thông nước Nga cũng rất ưu ái cho cậu thiếu niên đến từ Trung Quốc này.
Thứ nhất, cậu là người nhỏ tuổi nhất trong tổ thanh niên, trình độ lại tốt. Thứ hai, đối với thẩm mỹ ở môi trường quốc tế, Đông Ca cũng là một người đẹp với ngũ quan rực rỡ.
Khi bị truyền thông bắt được, Trì Tiểu Trì mặc một bộ thể thao màu trắng, đội mũ đen, tóc vén hết ra phía sau, lộ ra cái trán đầy đặn sạch sẽ, ngầng đầu lên khỏi tô súp nóng hổi mang hương tỏi, không né không tránh, hé miệng nở nụ cười với camera.
Sau đó, tấm hình này của Đông Ca leo lên bìa tạp chí địa phương, truyền thông tán thưởng cậu: “Thiếu niên có thể khiến người ta liên tưởng đến hy vọng.”
Mà bức ảnh đêm chung kết của cậu lại được treo trong phòng vinh dự của đội tuyển tỉnh.
Đêm chung kết, Trì Tiểu Trì chọn bản phối “My heart will go on”
Cậu nhuộm tóc thành màu vàng nhạt, làn da như tuyết càng làm nổi bật sự trắng sáng sạch sẽ dưới nền tóc vàng. Áo sơ mi trắng phóng khoáng phối với quần yếm phong cách Anh màu nâu sẫm, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn xinh xắn.
Khúc saxophone vừa dạo lên, ánh mắt của cậu cũng dần dần biến hóa.
—-Đời trước, năm tháng yêu đương lâu dài làm cho Đông Ca hiểu được điều gì là yêu.
Tuy rằng sự thật chứng minh đó là chỉ là một trò hề, nhưng tình yêu đó không phải giả.
Nó từng khiến Đông Ca phát rồ, mà hiện tại nó đang lắng đọng dưới đáy mắt của Đông Ca, trở thành một cái đầm lầy yên ắng.
Để phối hợp âm nhạc, Đông Ca trong cơ thể Trì Tiểu Trì dùng những động tác đều vô cùng ung dung và nhẹ nhàng.
Đông Phi Hồng ngồi trên khán dài, nhìn cậu bé dưới sân, một lúc thì vui mừng, một lúc sau lại không nhịn được mà suy nghĩ đến người kia trong thân thể Đông Ca.
Thiếu niên dưới sân đang di chuyển kiểu chim yến, di động chân, vươn móng vuốt, ngẩng đầu, ánh mắt từ từ hướng lên trên, tựa như đang trầm tư, tựa như đang ngước nhìn.
Bên trong ánh mắt của cậu hiện ra nước, trầm tĩnh như một linh hồn.
Đông Phi Hồng suy nghĩ, đây đại khái là những gì Trì Tiểu Trì từng trải qua và cảm thụ, là kết quả do tôi luyện mà thành.
Sau một bước nối tiếp hoàn mỹ, cậu chuẩn bị thực hiện cú nhảy.
Ở Tân Châu, Lâu Tư Phàm không nhịn được mà thò người đến gần màn hình, suy đoán một chút, cậu ấy muốn nhảy A? Có thể thành công sao?
Lần đầu tiên tham gia giải thi đấu quốc tế, dù sao cũng sẽ có một ít căng thẳng.
Cũng như lần đầu anh ta tham gia…
Còn không đợi anh ta nghĩ xong, Đông Ca trên màn ảnh đã có động tác.
Một giây sau, một tràng hoan hô vang dội:
…Lz! Cậy ta nhảy ba vòng! Có thể nói là trình độ hoàn mỹ!
Tiếng hoan hô trì trệ mấy giây sau khi nhìn thấy động tác kế tiếp của Đông Ca, sau đó tiếng hoan hô lại càng dậy sấm!
Ngay cả tốc độ nói của bình luyện viên người Nga cũng nhịn không được mà tăng nhanh: “T tiếp ngay sau Lz, vô cùng xuất sắc! Xem trọng tài có phán động tác này được thành lập hay không.”
…Không cần trọng tài phán định, trong chớp mắt bình ổn rơi xuống đất, Đông Ca đã có tính toán.
Số lần cậu thất bại cũng nhiều như số lần thành công, có thành công hay không thì chính cậu rõ ràng nhất.
Tại phần cuối của động tác, cậu xoay tròn tại chỗ, đưa tay ra phía trước.
Ở đây khán giả không một ai không nghĩ đến cảnh tượng trong tàu Titanic, người thanh niên mặc âu phục vươn tay về phía công chúa cũng là người yêu của anh ta.
Cậu trợt tay vào khoảng không. Chợt đem lòng bàn tay ôm lấy ngực, nhắm mắt suy nghĩ sâu sắc.
Bài nhảy kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm động, gấu bông và hoa hồng không ngừng được ném xuống từ khán đài.
Đây là quy tắc được cho phép trong trượt băng nghệ thuật khi tranh tài, đại biểu ca ngợi và tán thành.
Trong lúc Đông Ca vừa thở dốc vừa mở miệng, cậu cắn bao tay xuống, ném vào Đông Phi Hồng đang ngồi ở hàng ghế thứ hai.
Tâm tư của Đông Phi Hồng hơi động, duỗi tay nắm chặt.
Bao tay kia mỏng mà nhẹ, kỳ thực chức năng giữ ấm vô cùng tốt, ném một lúc vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Đông Ca
Đông Phi Hồng ngây ngẩn cả người, nhìn về phía người đang đứng giữa sân, lại thấy trong mắt cậu ấy có thứ ánh sáng thuộc về Trì Tiểu Trì.
, Đông Phi Hồng: “…”
Anh có chút mừng rỡ, lại có chút xoắn xuýt mà nắm chặt bao tay, trong lòng lại không nhịn được mà nghĩ, bao tay này là cậu ấy muốn tặng cho Đông Phi Hồng sao.
Nhưng mà nghĩ thì nghĩ, anh làm sao có thể nhịn được mà không chăm sóc Trì Tiểu Trì đây.
Năm rộng tháng dài, người ném bao tay kẻ chụp bao tay, đã trở thành tiết mục đặc biệt giữa ‘Đông Ca’ và Đông Phi Hồng sau mỗi trận chung kết.
Ngay cả giới truyền thông cũng biết, thiên tài trượt băng Đông Ca có mối quan hệ với chú út rất tốt, cho nên Đông Phi Hồng thường có chỗ ngồi khá tốt ở các đấu trường.
Nhưng mà vào một ngày Đông Ca tròn tuổi, vừa vặn tiến vào trận đầu của trận chung kết hạng mục trưởng thành, bởi vì chuyến bay bị trễ nên Đông Phi Hồng đến muộn một chút.
Chỗ ngồi kia trống không, nhưng biểu hiện của Đông Ca vẫn xuất sắc như cũ.
Cậu đã không còn là người dễ dàng vì một chút chuyện nhỏ mà ảnh hưởng trạng thái của mình.
Lần này cậu lựa chọn ca khúc có một chút sắc màu và hơi phiêu đãng – “Crush”, áo trắng thêm chút điểm nhấn màu xanh, bên dưới là chiếc quần đen đơn giản, trên cổ mở hai khuy áo, hình xăm dây xích được vẽ từ xương quai xanh kéo lên cần cổ khiến toàn thân của cậu toát ra vẻ thành thục lại mê người.
Theo thân thể trưởng thành, rất nhiều động tác có độ khó cao đều được cậu dễ dàng hoàn thành.
Mà hiện tại với kinh nghiệm của Đông Ca, e rằng đã vượt qua tất cả vận động viên trượt băng tham gia thi đấu.
Hai điểm này hợp lại tạo nên một người thiếu niên có khí chất ung dung nhàn nhã.
Kết thúc thi đấu là phỏng vấn và họp báo, sau đó Trì Tiểu Trì chào huấn luyện viên rồi mang một cặp kính mát, quấn khăn quàng cổ, thành công chạy thoát khỏi vòng vây của giới truyền thông.
Đây là thói quen của Đông Ca, sau khi kết thúc tranh tài sẽ chạy ra ngoài tự mình ăn một chút gì đó.
Trì Tiểu Trì thì lại thoải mái thừa kế thói quen này.
Cậu tùy tiện đi vào một tiệm cà phê trông có chút niên đại, gọi một ly cà phê, một phần bánh tart, ngồi kế bên cửa sổ, nhìn người ta tới lui.
Dùng mắt thường mà nhìn thì không thể nhận ra thế giới này đang di chuyển với tốc độ gấp lần.
…Trì Tiểu Trì làm xong thủ tục chuyển vào tổ trưởng thành mới đi thi đấu, hành lý vẫn còn đang đặt trong ký túc xá tổ trưởng thành, e rằng trở về phải xắn tay thu xếp.
Chờ lần này trở về, cậu cũng phải trực tiếp đối mặt với Lâu Tư Phàm
Những năm gần đây máy ATM Lâu Tư Phàm này rất cần cù, dốc hết tâm huyết cung cấp cho Trì Tiểu Trì tấm thẻ tiêu giảm thời gian sơ cấp, tấm thẻ tiêu giảm trung cấp, tấm thẻ tiêu giảm cao cấp, cho nên cũng không nỡ nhìn tiếp.
…Sau đó anh tự mình lựa chọn nhìn thứ khác, thí dụ như video thi đấu của Đông Ca.
Trì Tiểu Trì một mình có chút buồn chán, vì vậy lấy điện thoại ra, mở tin nhắn trò chuyện, kết nối với Đông Phi Hồng: “Chú út, chú đang ở đâu vậy.”
Giọng của Đông Phi Hồng vẫn dịu dàng dễ nghe: “Đang trên đường, sắp tới rồi.”
Trì Tiểu Trì dùng một cái nĩa tinh xảo xắn vào miếng bánh tart, đưa vào trong miệng: “Đang trên đường mà còn có thể dùng di động. Chú có xem trận thi đấu không?”
Đông Phi Hồng nói: “Vẫn chưa xem.”
Trì Tiểu Trì nói: “Con thua, thua rất khó coi.”
Đông Phi Hồng cười: “Vậy con còn cười vui vẻ như vậy à?”
Trì Tiểu Trì khổ sở nói: “Chú út, chú không biết, con vừa mới khóc đó.”
“…Vậy sao?”
Ngay khi anh nói ra lời này thì một giây sau, bên cạnh của sổ nơi Trì Tiểu Trì đang ngồi vang lên hai tiếng cốc cốc.
Trì Tiểu Trì quay mặt lại.
Ánh chiều tà tại Canada chiếu xuống bả vai của người ngoài cửa sổ khiến nụ cười của anh ta càng nổi bật đến động lòng người.
Mà bên trong di động kề sát tai Trì Tiểu Trì truyền đến giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của Đông Phi Hồng: “Chú đã nói, đang trên đường, sắp tới rồi.”