Tranh thủ mấy ngày không phải ở cùng Dương Bạch Hoa, Trì Tiểu Trì chỉnh sửa xong hết bản demo của (Lời con tim), (Yêu em) và (Mùa thu).
Tên bài hát do Trình Nguyên tỉ mỉ đặt, nhất định phải giữ nguyên, và cũng chỉ có thể là ba cái tên này.
Bàn tay vàng của Trình Nguyên rất hữu dụng, Trì Tiểu Trì chỉ cần muốn sáng tác thì ngay lập tức trong đầu liền xuất hiện vô số giai điệu và lời hát tuôn ra một cách tự nhiên, cho nên làm việc này không hề khó.
Sau khi chép xong ca khúc cuối cùng, Trì Tiểu Trì nằm trên giường phát biểu cảm nghĩ: “Cảm giác như mình là một nghệ thuật gia vậy.”
cười: “Chẳng phải trước đây cậu cũng là nghệ thuật gia sao?”
Trải qua hiệu ứng lẫn lộn kích thích () của một đêm cùng nhau xem phim ma, tình hữu nghị giai cấp mang tính cách mạng của hai người đã được củng cố, hiện tại nói chuyện ngày càng hợp nhau.
Trì Tiểu Trì nói: “Trước đây tôi là một đứa học dốt, chỉ tốt nghiệp trung học, bây giờ nháy mắt thành người tốt nghiệp chuyên ngành chính quy rồi.”
Hệ thống nói: “Hoá ra học sinh đạt học bổng ba năm liên tiếp cũng được gọi là học dốt.”
Trì Tiểu Trì nói sâu xa: “Ngay cả thành tích học tập của tôi mà cậu cũng biết. Lại xem bài phỏng vấn năm nào của tôi rồi.”
: “…” Bị gài.
Trì Tiểu Trì cảm thán: “Cày phim của tôi, còn đi xem mấy bài phỏng vấn của tôi nữa. Fan cuồng thật đáng sợ mà.”
: “…” Không phải, tôi không có, tôi thực sự là một hệ thống đứng đắn.
chữa cháy: “Tôi chỉ muốn hiểu rõ cậu hơn để thuận tiện cho việc chấp hành nhiệm vụ thôi.”
Trì Tiểu Trì trở mình, hướng mặt lên trên nhà, không nói gì nữa.
Không khí đột nhiên im lặng khiến hơi hoảng. Hệ thống phát hiện ra lời mình vừa nói nghe không ổn bèn bổ sung: “…Cậu cũng không phải hoàn toàn chỉ là nhiệm vụ của tôi.”
Câu này là thật lòng.
Trì Tiểu Trì là ký chủ thứ của hệ thống.
Còn đối với các ký chủ mà nói, ở trong những thế giới xa lạ không quen biết ai thì hệ thống chính là thứ duy nhất đáng để tin cậy và ỷ lại.
Tuy từng bị cấu trúc lại dữ liệu, nhưng dựa vào cảm giác còn sót lại, biết rằng mỗi lần chia tay với các ký chủ đều không phải là trải nghiệm vui vẻ gì.
muốn làm một hệ thống lạnh lùng vô cảm cũng bởi vì không muốn tiếp tục buồn rầu lúc chia tay nhau nữa.
Nhưng hình như cuối cùng vẫn không làm được.
Trì Tiểu Trì nói: “Cậu không cần phải giải thích.”
: “Tôi…”
Trì Tiểu Trì tiếp tục nói sâu xa: “Mới bao lâu mà tôi đã mất đi sự yêu chiều của cậu rồi.”
: “…”
Trì Tiều Trì than thở: “Tôi không còn là cậu Trì mà cậu yêu nữa rồi.”
: “…” Tôi đúng là dư hơi mới quan tâm cậu.
Có điều cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trì Tiểu Trì không quá giống các ký chủ mà hệ thống từng gặp trước kia, tuy nói chuyện hơi trẻ con nhưng lúc làm việc lại cực kì độc lập và bình tĩnh.
Người như vậy, tuy ngoài miệng hay bông đùa nhưng biết phân biệt rõ ràng giữa lợi và hại.
Nguyện vọng quay về thế giới ban đầu của cậu ấy rất mãnh liệt. Cho dù sau này phải nói lời tạm biệt, có lẽ cũng không quá khó khăn.
Diễn đã nghiện xong, Trì Tiểu Trì bật chế độ hiền hoà yên lặng.
Cậu đưa tay lên sờ lọ thuốc ngủ đặt ở đầu giường, mới phát hiện ra trong lọ đã trống không.
Trì Tiều Trì ngồi dậy, chuẩn bị thay quần áo.
: “Cậu đi đâu vậy? Giờ này tiệm thuốc đóng cửa hết rồi.”
Trì Tiểu Trì nói: “Vậy tôi đi bar, nhảy đến khi tiệm thuốc mở cửa.”
: “…”
Thân thể Trình Nguyên không phải làm bằng sắt, để hoàn thành bản demo mà Trì Tiểu Trì đã không ngủ ngày liền, giờ lại đi đêm, nhỡ đâu đùng cái lăn ra chết thì hệ thống biết viết báo cáo công tác như thế nào? ‘Ký chủ chết vì quẩy’ à?
bất đắc dĩ nói: “Nằm xuống.”
Trì Tiểu Trì vui vẻ: “Lục Lục (), định tặng miễn phí thẻ thôi miên cho tôi à?”
: “…” Ai là Lục Lục chứ.
Trì Tiểu Trì đoán được đang nghĩ gì: “Tôi nghĩ ra đó, gọi cậu là Linh () hay Nhất () đều không ổn, rất dễ gây hiểu lầm.”
: “…”
Trì Tiểu Trì: “Cho nên Lục Lục là dễ nghe nhất.”
thở dài sâu sắc.
Lục Lục thì Lục Lục vậy.
nói: “Cậu cứ ỷ lại vào thuốc sẽ không tốt cho thân thể. Thế này nhé, mỗi ngày trước khi đi ngủ tôi sẽ đọc sách cho cậu nghe, biết đâu sẽ đỡ hơn một chút. Cho dù cậu không ngủ được thì nghe tôi đọc sách cũng đỡ chán.”
Lần này Trì Tiểu Trì thật sự im lặng.
hỏi: “Như vậy có được không?”
Trì Tiểu Trì treo áo khoác lên móc, ngồi xuống giường: “Phục vụ toàn diện ghê. Các ký chủ trước của cậu cũng được hưởng ưu đãi như thế này à?”
ôn hoà đáp: “Tôi chỉ gặp được một ký chủ hay mất ngủ là cậu thôi.”
Trì Tiểu Trì nằm thẳng trên giường, gối tay dưới đầu rồi nói: “…Được thôi.”
“Cậu muốn nghe gì? Tôi về khu làm việc của hệ thống tải cho, phút là quay lại ngay.”
“Harry Potter.” Trì Tiểu Trì báo tên sách xong lại chần chừ, “Không, không muốn nghe truyện (Harry Potter).”
Hệ thống kiên nhẫn chờ cậu.
Không lâu sau, Trì Tiểu Trì nói dõng dạc: “Cậu đi tải Giáo trình chính trị cấp ba đi.”
: “…Chờ chút.”
Hệ thống đi đúng năm phút là về.
mở sách, ho nhẹ hai tiếng, bắt đầu đọc.
Giọng vốn rất êm tai, lại được tỉ mỉ hạ xuống sao cho thật nhẹ nhàng như dây leo mùa xuân được tắm nắng mặt trời ấm áp, cẩn thận dệt thành một chiếc lưới dịu dàng ôm lấy ý thức của Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì nhắm mắt lại, cuộn tròn trong chăn, “Thầy ơi, thầy dạy trường nào đấy? Nếu thầy mà dạy môn chính trị thật thì tôi đảm bảo sẽ không ngủ gật đâu.”
nhẹ nhàng nở nụ cười: “Không ngủ gật thật chứ?” Trì Tiểu Trì vừa nhìn là biết không phải kiểu học sinh thành thật rồi.
Trì Tiểu Trì cũng cười theo: “Trừ phi thầy có thể quản thúc được tôi.”
“Làm thế nào mới có thể quản thúc cậu được?”
Trì Tiểu Trì nói: “Mặt phải đẹp.”
mỉm cười dịu dàng.
Bản thân cũng không biết mặt mũi mình trông như thế nào, góc nhìn của hệ thống với chính bản thân luôn bị chặn, cho dù có soi gương cũng chỉ có thể nhìn thấy một đống gạch Mosaic () mà thôi.
Có điều cũng không khắt khe với Trì Tiểu Trì, chỉ cần cậu vui vẻ là được, cậu hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn thì tiến độ làm việc của cũng nhanh hơn.
———Hoàn thành lần nhiệm vụ thì có thể giải trừ khế ước với hệ thống chủ.
Đến lúc đó có thể đi ứng hẹn.
Nhưng hình như đã bị lỡ hẹn, lỡ hẹn rất nhiều năm rồi, lỡ hẹn đến mức xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà bị cấu trúc lại dữ liệu.
Nhưng không sao, chỉ cần quay về tuyến thế giới cũ của mình thì anh nhất định có thể nhớ ra được.
liên kết với hệ thống chiếu sáng trong phòng, giảm độ sáng xuống rồi chỉnh lại tư thế ngủ cho Trì Tiểu Trì: “Nhắm mắt lại, buông tay xuống, gối lên tay ngủ không ngon.” fynnz.wordpress.com
Trì Tiểu Trì nhắm mắt lại, tay vẫn gối dưới đầu.
Cậu nhỏ giọng nói: “Là Lâu Ảnh cũng được.”
———Muốn quản thúc cậu, hoặc là mặt đẹp, hoặc là Lâu Ảnh, còn lại đều không được.
không nghe rõ, hỏi lại: “Gì cơ?”
Trì Tiểu Trì không nói nữa, tiếp tục đọc sách, mãi đến tận khi hơi thở của Trì Tiều Trì dần dần đều đều, gò má tái nhợt xanh xao cũng có chút hồng hào.
không thử gọi cậu mà thông qua việc quan sát số liệu thân thể để xác nhận Trì Tiểu Thì thật sự đang ngủ.
vui mừng nghĩ, quả thực là hữu hiệu.
giây sau, đèn tắt.
Ngày hôm sau, Trì Tiều Trì ngủ dậy liền cất bản demo đã thu thành đĩa CD vào túi giấy, làm cơm mang đến công ty của Trình Tiệm.
Nhìn Trì Tiểu Trì đeo tạp dề nhanh nhẹn đập trứng vào chảo, kinh ngạc.
…Cậu ấy thực sự biết nấu cơm.
Lúc Trình Tiệm nhìn thấy em trai cầm hộp cơm được thư ký dẫn vào cửa cũng giật mình hệt như vậy.
Nghe nói món cơm rang trứng này do tự tay Trì Tiểu Trì làm lại càng giật mình.
Nhiệt độ thành phố hôm nay là thấp nhất từ đầu mùa đông tới giờ, mũi Trì Tiểu Trì bị lạnh cóng hồng hồng, vừa bước vào phòng liền rót nước ấm uống ừng ực.
Trình Tiệm mở hộp cơm, bên trong có một cơm một canh: cơm rang trứng và canh giò heo hầm đậu tương. Từng hạt cơm đều được bọc bởi một lớp trứng, xúc xích thái mỏng tinh tế; giò heo hầm chín nhừ, dùng đũa chọc nhẹ một cái thì cả da lẫn thịt đều rời khỏi xương, vẫn còn bốc khói, mùi thơm nức mũi.
Trì Tiểu Trì nói: “Anh hai, anh ăn đi. Nhân lúc còn nóng. Em mua hộp cơm giữ nhiệt này hiệu quả khá tốt đó.”
…Chỉ nhìn chất lượng là biết không phải mua cơm hàng.
Trình Tiệm chua xót: “Cũng ra dáng vợ hiền đảm đang nhỉ. Cái móng heo bảo bối kia của mày nuôi nhiều năm như vậy là để cầm sạn sao?”
Trì Tiểu Trì cười tít mắt: “Cầm sạn nấu cơm cho anh hai mà, em vui lắm. Anh hai không vui hả?”
Trình Tiệm: “…Hừ.”
Sau đó liền quét sạch hộp cơm.
Chờ anh cơm nước xong, Trì Tiểu Trì mới nói rõ mục đích đến đây của mình.
Trình Tiệm đẩy hộp cơm ra: “Mày muốn gửi ca khúc của mình ra ngoài à?”
Trì Tiểu Trì ôm túi giấy chờ mong: “Anh hai có biết nên gửi đến đâu không?”
“Anh có mấy đứa bạn học làm trong công ty giải trí, để anh hỏi hộ cho.” Trình Tiệm không hiểu về mặt này lắm, đương nhiên sẽ không cam kết gì, “Bản thân có mục tiêu nào chưa?”
Trì Tiểu Trì ngoan ngoãn lắc đầu.
Trình Nguyên nóng nảy: “…Ngốc như heo ấy, chẳng để tâm đến cái gì cả.”
Trì Tiểu Trì cười ngốc nghếch mà vui vẻ.
“Lại còn cười.” Trình Tiệm cau mặt, “Anh có hai đứa bạn, trước đây từng nghe mấy bài hát của mày, tụi nó đều hỏi anh xem mày có muốn ra mắt không, mày lại đi từ chối hết. Giờ một đứa đang ở công ty giải trí Vân Đô, một đứa ở công ty giải trí Tinh Vân, mày muốn thử bên nào? Hay là gửi cho cả hai công ty nhé?”
Trì Tiểu Trì suy nghĩ nghiêm túc một lát: “Tinh Vân ạ.”
Trình Tiệm: “…Chọn bừa đúng không?”
Trì Tiểu Trì: “Tinh Vân nghe hay hơn ạ.”
Trình Tiệm: “…” Quả nhiên là ngốc như heo mà.
Trình Tiệm đứng dậy, lấy túi giấy cậu đang ôm mở ra nhìn thử: “Có cần gấp không?”
Trì Tiểu Trì cúi đầu hơi hơi xấu hổ: “Cũng hơi gấp ạ… Lão Dương phải trả tiền thuê nhà.”
Trình Tiệm: “…”
Anh giơ chân đá một phát vào mông đứa em trai cơ bản đã trở thành người giúp việc chuyên nghiệp này.
Trì Tiểu Trì lập tức ôm lấy cánh tay Trình Tiệm, mắt mở to long lanh làm nũng: “Anh hai.”
Trình Tiệm chết máy, không ngờ em trai từ nhỏ nếu bị đánh còn trốn nhanh hơn thỏ lại đột nhiên gần gũi với mình, chờ đến khi kịp phản ứng thì mặt hơi nóng lên, “Cọ cái gì mà cọ, da mặt dày đến thế là cùng.”
Đợi Trì Tiểu Trì xách hộp cơm đi rồi, Trình Tiệm mới lấy đĩa CD trong túi ra đặt vào máy tính.
Anh không hiểu về âm nhạc cho lắm nhưng giai điệu mở đầu vừa vang lên, anh liền lộ ra nụ cười khá tự hào.
…Đây là do Trình Nguyên em trai anh viết.
Nhưng khi giai điệu đẩy nhanh đến đoạn điệp khúc, Trình Tiệm sửng sốt.
Anh không học chuyên ngành âm nhạc, không nhận xét được điều gì cụ thể nhưng ít nhất anh cũng biết như thế nào gọi là êm tai.
Ra khỏi văn phòng của Trình Tiệm, hỏi Trì Tiểu Trì: “Tại sao lại chọn Tinh Vân?”
Trì Tiểu Trì đáp: “Bởi vì không muốn vào Vân Đô.”
Không giống Trình Nguyên, nếu muốn làm gì thì Trì Tiểu Trì sẽ điều tra trước.
Ca khúc của Trình Nguyên mà giao cho công ty nhỏ chế tác thì thật sự quá là phung phí của trời, nhưng đời trước cậu ta không có kinh nghiệm, hơn nữa anh hai Trình Tiệm quan hệ rộng, cũng hay qua lại với nhân viên cấp cao của nhiều công ty giải trí lớn nên cậu ta sợ nếu gửi bài hát của mình đến đó thì anh trai cậu ta nhất định sẽ biết được.
Cậu ta non trẻ lại thiếu kinh nghiệm, còn bị Dương Bạch Hoa xúi giục phân rõ giới hạn với người nhà, nên mới nghĩ rằng vừa gây chuyện với người nhà mà lại kiếm tiền dựa vào sự che chở của gia đình thì không hay.
Lần này, Trì Tiểu Trì trực tiếp tới tìm Trình Tiệm, mặt không đỏ tim không đập nhanh, thẳng thắn đi đường tắt.
Cậu dự tính sẽ gia nhập công ty giải trí hàng đầu, nhưng không có ý định gia nhập vào công ty giải trí Vân Đô.
Vân Đô là công ty của Đường Hoan, không tiện cho việc thực hiện kế hoạch của cậu.
đang định nói gì thì đột nhiên liền ngừng lại: “…Anh ta sắp tới.”
“Ai cơ?”
nói: “Dương Bạch Hoa.”
Trì Tiểu Trì: “…Hả?”
nói: “Chiếc xe mới của cậu có cài định vị GPS. Bây giờ đang có người dùng GPS định vị địa chỉ chỗ cậu đang ở. Hẳn là Dương Bạch Hoa muốn tới tìm cậu đó.”
“Ba mẹ anh ta lên chơi một tuần cơ mà. Anh ta không ở cùng ba mẹ à?”
nói: “Giờ đang là buổi trưa.” Ba mẹ anh ta có lẽ đang ngủ trưa rồi.
…Lơ anh ta mấy ngày, rốt cục cũng ngồi không yên rồi ư?
Mấy ngày nay, trị giá hảo cảm của Dương Bạch Hoa phập phồng lên xuống liên tục, vô cùng không ổn định, nhìn là biết suy nghĩ của anh ta cũng cực kì loạn, cũng khá để ý tới người bạn thân ‘Lâu Ảnh’ kia của ‘Trình Nguyên’.
Trì Tiểu Trì nhún nhún vai: “Tôi không ở nhà, cho anh ta uổng công đi.”
Sau đó, cậu liền không khỏi tiếc nuối bổ sung thêm: “Có điều nếu Lâu ca thật sự ở nhà thì tốt biết bao. Anh ta để ý Lâu ca như vậy, còn cố ý chạy tới thăm, để anh ta về không thì khá là đáng tiếc.”
: “…Có thể.”
Trì Tiểu Trì thoáng nhướn mày: “Hử?”
nói: “Tôi có thể mô phỏng hình ảnh thành người thật, nhìn bằng mắt thường thì hoàn toàn giống nhau, cũng có thể có xúc cảm ngắn ngủi. Tuy hệ thống chủ nghiêm cấm chúng tôi dùng thực thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhưng chỉ cần ký chủ không báo cáo lên hệ thống chủ thì không có vấn đề gì… Tôi có thể giả thành Lâu Ảnh.”
Trì Tiểu Trì suy nghĩ một lát: “Được.”
: “Ừm.”
Trì Tiểu Trì: “Biến ra đẹp trai chút nhé.”
: “…Ừm.”
nghĩ có nên dùng mặt minh tinh điện ảnh nào đấy không, nhưng một là thấy phiền phức, hai là gương mặt của cũng từng được một hệ thống đồng nghiệp khen là đẹp trai.
Cho nên sau một lúc suy nghĩ, quyết định dùng gương mặt nguyên bản của mình.
Không lâu sau, hình ảnh mô phỏng thực thể của xuất hiện tại căn hộ của Trì Tiểu Trì.
lẳng lặng ngồi trên giường, nhìn tay chân của mình, sau đó soi gương, không có gì bất ngờ, vẫn là một đống gạch Mosaic đập vào mắt.
Quả nhiên là vậy.
Đằng nào cũng đang rảnh rỗi, hệ thống nhặt từng bộ quần áo Trì Tiểu Trì ném trên giường lên rồi gấp gọn, xếp vào tủ quần áo.
Khoảng nửa tiếng sau, điện thoại bàn trong phòng vang lên, bảo vệ nói anh Trình có khách đến tìm.
trả lời: “Là một vị khách họ Dương đúng không? Mời anh ta vào đi.”
Năm phút sau, chuông cửa vang lên, đứng dậy bước ra mở cửa.
Bên ngoài chính là Dương Bạch Hoa, nở nụ cười, gật đầu chào Dương Bạch Hoa đang trong trạng thái sững sờ: “Anh Dương? Tiểu Nguyên nói với tôi là anh sẽ đến.”
Nhưng mà một người từ trước đến giờ luôn xử sự chu đáo như Dương Bạch Hoa sau khi đối mặt với lại sửng sốt rất lâu, thậm chí không để ý đến việc vừa nói chuyện với mình.
“…Anh Dương?”
không biết mình ở trong mắt Dương Bạch Hoa là như thế nào.
Người trước mắt mặc áo trắng quần đen, eo lưng thẳng tắp, cao hơn anh ta mấy cm, lại có khí chất sạch sẽ, đặc biệt là khuôn mặt, có quá nhiều điểm giống Dương Bạch Hoa!
………….
(): Hiệu ứng lẫn lộn kích thích là thuật ngữ tâm lý học, xảy ra khi ai đó cùng trải nghiệm cảm giác lo âu và sợ hãi, sau đó sẽ có được sự đồng cảm. Ví dụ như khi xem phim ma hoặc chơi trò cảm giác mạnh sẽ dễ khiến mình thích người đi cùng hơn.
(): Gạch Mosaic là thuật ngữ chung dùng để chỉ việc lắp ghép các mảnh gạch nhỏ thành hoa văn hoặc hình dạng theo chủ đích.