Đừng Kỳ Thị Giống Loài

chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có lẽ là bị vãn bối dùng đuôi quất bay, làm cho Long Nguyên cảm thấy mất mặt, khi hắn ta biến về nguyên hình xông tới chỗ Trang Khanh, dường như đã dùng bảy tám phần lực của nguyên hình.

"Thanh Nguyên trưởng lão!" Thanh Diễn cảm thấy không ổn, phi thân lên muốn ngăn cản Thanh Nguyên, nhưng Thanh Nguyên giận dữ căn bản không để ý tới sự ngăn cản của Thanh Diễn, trực tiếp lướt qua người hắn, cả người mang theo băng lạnh lẽo vô cùng xông tới.

"Cậu đi mau đi." Khuôn mặt như điêu khắc trăm năm không đổi của Trang Khanh lộ ra nửa phần hoảng loạn, anh muốn đẩy Phù Ly đang đứng bên cạnh ra, hóa thành nguyên hình cản Thanh Nguyên lại, sau đó Phù Ly không hề nhúc nhích, ngược lại lại tiến lên trước, chắn trước mặt anh.

"Tu vi của tôi tuy bình thường, nhưng vào lúc này, sẽ không để yêu quái chưa thành niên chắn trước mặt mình." Phù Ly không biết xấu hổ quên mất chuyện bản thân mình cách đây không lâu còn bảo Trang Khanh đi đánh nhau, còn mình thì đứng bên cạnh võ mồm kéo cừu hận.

Khí lạnh càng ngày càng gần, một ít băng thậm chí còn hóa thành lưỡi đao, thế sắc bén, vô cùng khủng bố.

Tinh.

Thanh Long đột nhiên bị cản thế tấn công, bởi vì một bàn tay trắng nõn tinh tế túm lấy sừng của hắn.

"Dùng thuật tạo băng ở chỗ này, đã từng nghĩ tới sẽ dẫn tới hậu quả như thế nào chưa? Trên mặt, trên tóc, thậm chí trên người Phù Ly đều đóng một tầng băng dày, ở trước mặt Thanh Long, thân hình của cậu thoạt nhìn vô cùng nhỏ gầy.

Rống.

Thanh Long nổi giận gầm lên, bắt đầu cuộn mình trong mây, muốn hất Phù Ly ra khỏi sừng mình. Phù Ly xoay người bay lên không trung, bàn tay phải mở ra, một thanh cổ kiếm đỏ thẫm xuất hiện giữa lòng bàn tay. Kiếm vung lên, băng đang hướng tới người cậu toàn bộ bị cản lại.

"Thần kiếm luyện chế từ chân hỏa phượng hoàng?" Thanh Diễn đứng bên cạnh sắc mặt càng thêm khó coi, hắn muốn đi lên hỗ trợ nhưng lại bị Trang Khanh cản lại. Trên thực tế giờ phút này hai người đều không có ý chiến đấu, Trang Khanh lo lắng Phù Ly – yêu quái lâu không ra khỏi núi sẽ chịu thiệt thòi, còn Thanh Diễn lo lắng Thanh Nguyên sẽ bị thần kiếm đánh bại.

Hai người vô cùng ăn ý đề phòng đối phương, nhưng lại không hề động thủ.

Nhìn một lát, Thanh Diễn âm thầm thở ra một hơi, yêu quái này dường như không đi con đường kiếm tu, thanh kiếm này tuy rằng lợi hại, nhưng kiếm thuật của yêu quái lại bình thường, cho nên không thể khắc chế được Thanh Nguyên, cũng không thể chèn ép hắn.

Chưa qua mười phút, Thanh Nguyên mệt thở hổn hển đã có ý định muốn lùi bước, nhưng Phù Ly vẫn không biết mệt mỏi vung thanh kiếm chém tới chém lui, dùng kiếm như đao phủ.

Cho dù vậy, Thanh Nguyên cũng không có sức chống đỡ, vừa đánh vừa lui, trên người đã xuất hiện vết thương.

Kiếm chém lên đầu Thanh Nguyên, đau tới nỗi hắn kêu rên một tiếng, cuối cùng chỉ đành hóa thành hình người, liên tục lui về sau mấy bước. Hắn oán hận nhìn chằm chằm kiếm trong tay Phù Ly, vô cùng không cam lòng. Không phải vì hắn bại trong tay một yêu tu chưa biết tên, mà vì bại bởi thanh kiếm trong tay con yêu quái kia.

Thực sự quá mức tức giận, Thanh Nguyên ộc ra một ngụm máu.

Phù Ly không nghĩ rằng lực sát thương của thanh kiếm này lại lớn như vậy, ban nãy cậu nắm lấy sừng Thanh Long, cảm thấy khí lạnh làm cho bàn tay khó chịu, cộng thêm trong túi Càn Khôn của cậu chỉ còn mỗi vũ khí này, cho nên mới lấy ra dùng.

"Đi!" Thanh Nguyên sắc mặt khó coi quay đầu lại nhìn Thanh Diễn, chuẩn bị rời đi.

"Đợi đã." Phù Ly gọi Thanh Nguyên lại, dùng kiếm chỉ lên trán hắn, "Các người bắt nạt rồng chưa thành niên, nói đi liền đi?"

Thanh Nguyên bị kiếm chỉ không nhịn được ngữ khí này, đang chuẩn bị mở miệng chửi bới, nhưng lại có người mở miệng trước hắn.

Thanh Diễn tiến lên phía trước, chắp tay nói với Trang Khanh: "Trang Long Quân, đắc tội rồi."

Trang Khanh để tay sau lưng, mặt không biến sắc nhìn Thanh Diễn, không nói gì.

Phù Ly thấy Trang Khanh dừng như không có ý tiếp tục truy cứu nữa, ra tay đút kiếm vào trong vỏ.

"Đa tạ Trang Khanh Long Quân đã khoan dung, tại hạ cáo từ!" Thanh Diễn thở phào một hơi, thi lễ với Trang Khanh và Phù Ly, quay người xách hai theo hai người không thể cử động đằng sau, cùng với Thanh Nguyên hóa thành một luồng sáng, biến mất sau tầng mây, tốc độ rất nhanh giống như đang lẩn trốn.

Phù Ly kéo kiếm dưới đất, không duy trì hình tượng gì nữa, lười biếng đi tới trước mặt Trang Khanh, vẻ mặt ghét bỏ nói, "Thanh kiếm này quá nặng, không dễ dùng chút nào."

"Thanh kiếm này................." Trang Khanh nhìn Phù Ly kéo thanh thần kiếm làm cho Thanh Long sợ hãi như kéo sắt vụn, "Tại sao cậu lại có được nó?"

"Trên núi chúng tôi, những yêu tu có thể biến hóa thành người đều có một thanh." Phù Ly bỏ thanh kiếm vào lại túi Càn Khôn tùy thân, "Đây là thanh kiếm mà Cương Liệt đại vương với con chim sẻ tinh tu luyện thế nào cũng không biến thành người được ở bên ngoài động phủ của tôi cùng nhau làm ra, có điều thanh kiếm này vừa nặng lại xấu xí, lôi ra chặt cây cũng không tiện tay, cho nên mọi người không thích dùng."

"Không phải vì khí lạnh trên người con rồng kia tê buốt, trên người tôi lại không có vũ khí nào thích hợp, tôi cũng chẳng muốn dùng nó." Phù Ly mở tay ra nhìn "Tay đều bị đông lạnh đỏ cả lên rồi, tộc nhân của anh sao đều không biết xấu hổ như thế, thích bắt nạt tiểu bối vậy?"

Trang Khanh ho một tiếng: "Quan hệ của tôi với long tộc không quá tốt."

"Tôi có thể nhận ra." Phù Ly thấy Trang Khanh uy phong lẫm liệt đứng đó, do dự một lát vẫn nói, "Nói thật, bị nội thương thì không cần phải cố gắng chống đỡ làm gì, dù sao tôi cũng lớn tuổi rồi, sẽ không chê cười anh đâu."

Cũng không biết có phải bị những câu nói này của Phù Ly chọc giận hay không, cậu vừa nói xong, khóe miệng Trang Khanh đã tràn ra máu, lúc vươn tay muốn lau đi, bị Phù Ly cản lại.

"Đừng động." Phù Ly lấy ra một bình ngọc, lấy máu bên miệng Trang Khanh, "Máu rồng chính là thứ tốt để luyện đan."

Trang Khanh nhìn chằm chằm bình ngọc của Phù Ly, trên bình ngọc này có thêm trận pháp, cho dù cho loại chất lỏng nào vào, cũng sẽ bảo trì trạng thái tươi nhất. Tu sĩ luyện đan nằm mơ cũng muốn có cái bình như vậy, nhưng đáng tiếc ngọc tốt khó cầu, có rất nhiều phương pháp vẽ trận pháp cũng đều thất lạc từ lâu, cho nên, trừ bỏ đại tông môn còn mấy cái bình loại này, người khác cũng không hề có.

Ngay cả bản thân Trang Khanh..........cũng không có.

Yêu quái có đồ vật hiếm có như vậy, tại sao còn muốn thi công chức, tại sao còn thiếu tiền phải vay anh?

"Ăn một viên đi." Phù Ly lục lọi túi Càn Khôn, lấy ra một viên thuốc nhỏ, "Chữa nội thương."

Viên Hỗn Nguyên Đan này không có vị, linh khí dày đặc, là linh dược cực phẩm, một nghìn lò đan dược, cũng không nhất định có thể làm ra một viên. Cho nên ở hội đấu giá tu chân giới, giá ít nhất cũng hơn hai trăm vạn. Trang Khanh cầm viên thuốc trong tay, nghĩ tới mình chị bị thương nhẹ, mà nuốt xuống viên Hỗn Nguyên Đan có giá trị hai trăm vạn, nhất thời tim như đao cắt.

"Ngây ngốc ra đó làm gì?" Phù Ly vỗ tay Trang Khanh, Hỗn Nguyên Đan liền theo tay Trang Khanh vào miệng, chui xuống dạ dày. Tranh Khanh nhanh chóng cảm nhận được ngũ tạng của mình có một luồng ấm áp, ban nãy đối chưởng với Thanh Diễn bị nội thương cũng dần dần bình phục.

"Tôi quên mất là bình Hỗn Nguyên Đan này đã để gần ba nghìn năm rồi, anh ăn không thấy vấn đề gì chứ?" Phù Ly lo lắng nhìn Trang Khanh, nếu như cậu độc chết Kim Long mang quốc vận, liệu có thể bị thiên đạo phóng sét đánh thành mảnh vụn không?

"Cảm ơn." Sắc mặt Trang Khanh còn khó coi hơn khi bị thương, "Tôi đã không sao rồi."

"Thực sự không sao hả?" Phù Ly hoài nghi nhìn Trang Khanh, sắc mặt khó coi đến như vậy, còn nói không sao, đứa trẻ này thực sự là lương thiện hiểu ý người.

Trang Khanh nào có không sao, anh đã đau lòng tới nỗi không thể hô hấp. Nhưng trong đau lòng, anh lại có một loại vui vẻ không nói nên lời, loại vui vẻ này tới rất kỳ lạ, ngay cả bản thân anh cũng không rõ ràng chuyện là thế nào.

Bên ngoài kết giới, Sở Dư và những người khác phát hiện hàn băng biến mất không còn bóng dáng, bọn họ vô cùng lo lắng xông vào.

"Đúng rồi." Trang Khanh lau vết máu ở khóe miệng, nói với Phù Ly, "Không phải ban nãy cậu cần tiền để đổi mộ cho con người sao?"

"Cái đó à," Phù Ly khoát tay, "Ban quản lý của các anh sống cũng rất khó khăn mà, tôi sẽ nghĩ cách khác."

"Không có, ban nãy tôi nói đùa với cậu thôi." Trang Khanh nhấp khóe miệng, muốn làm cho mình cười một cái, nhưng vì anh không hay cười, cho nên khóe miệng cong cong cứng ngắc quái dị, "Tôi là long tộc, sao có thể thiếu tiền."

Anh lấy điện thoại ra, "Để tôi chuyển một trăm vạn vào tài khoản của cậu trước, không đủ thì cậu cứ nói với tôi."

Ấn một lúc, ứng dụng ngân hàng không có phản ứng, anh mới nhớ ra nơi này cách mặt đất có chút xa, tín hiệu điện thoại không bao phủ được tới đây.

"Cho tôi vay một trăm vạn làm gì, tôi không dùng nhiều đến thế đâu." Phù Ly xua tay, "Hơn nữa trong thời gian ngắn tôi cũng không trả nổi tiền."

"Đối với long tộc mà nói, chút tiền này chẳng qua chỉ như cát trong sa mạc. Thủ đô có nhiều chỗ để tiêu tiền, cậu vừa mới từ núi ra, có rất nhiều thứ không hiểu, trên người có tiền cũng có thêm sức mạnh." Trang Khanh nhét điện thoại vào túi, "Cậu còn nói trả tiền nữa, là xem thường tôi."

"Anh Trang, tôi cảm thấy thế giới bên ngoài vẫn có chút hiểu lầm với long tộc." Phù Ly càng nhìn càng cảm thấy con rồng lai này khác biệt so với những con rồng điêu ngoa tùy hứng khác, hào phóng lại phân rõ phải trái, tâm địa lại lương thiện, quả nhiên thực sự là chưa tới tuổi trưởng thành tâm tư vẫn thuần khiết nhất.

"Hiểu lầm gì?"

"Trước đây yêu tu sống cùng ngọn núi với tôi nói, các anh mười con rồng thì tới chín con keo kiệt."

Trang Khanh khẽ nâng cằm, thờ ơ cười, tư thế vô cùng rộng lượng: "Có lẽ tôi thuộc một con ngoại lệ kia đi."

Nhưng còn lại một con vô cùng keo kiệt.

Phù Ly nghĩ ngợi, cảm thấy không nên nói câu này ra, khó có khi tồn tại một con rồng hào phóng xa hoa, cậu không thể làm hư anh được.

Sau khi lên tầng mây, Sở Dư và Lâm Quy thính lực rất tốt đưa mắt nhìn nhau, thấy được khiếp sợ trong mắt đối phương.

Lão đại rốt cuộc nhặt ở đâu được lớp da mặt dày như vậy, còn cảm thấy anh là ngoại lệ của long tộc?

Nếu như lão đại không keo kiệt, thì trên thế giới này sẽ không còn người keo kiệt nữa.

Sau khi trở về ban quản lý, Trang Khanh liền gửi một trăm vạn cho Phù Ly. Phù Ly sống đã bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên phát hiện mình có nhiều tiền như thế. Cậu lấy trong túi Càn Khôn ra một viên kim cương tự nhiên, đặt trước mặt Trang Khanh, "Lần trước tôi lên xe, thấy trên nóc xe của anh có một viên đá có chút giống thế này. Long tộc các anh thích mấy thứ đồ sáng long lanh, anh cầm lấy về khảm lên vách tường đi."

Khối kim cương thiên nhiên này to bằng nắm tay, lại bị Phù Ly coi như là đá cuội ném lên trên bàn.

Trang Khanh nhìn thấy khối kim cương tự nhiên này, hít một hơi thật sâu sau đó khàn giọng nói: "Cậu Phù, yêu quái trước đây như các cậu đều tùy ý tặng đồ cho người khác như vậy sao?"

"Cũng bình thường, tôi cũng không phải đặc biệt hào phóng." Phù Ly chọc chọc viên kiêm cương, làm nó lăn tới lăn lui trên bàn, "Viên đá này hình như là nguyên liệu thừa sau khi chim sẻ tinh luyện kiếm, để tới bây giờ cũng coi như có giá trị, nhưng tôi lại không thể mang đi bán, coi như là trả lại một trăm vạn cho anh đi."

"Viên kim cương này còn giá trị cao hơn một trăm vạn." Trang Khanh nghĩ tới có thể Phù Ly đã tùy tiện tặng những thứ có giá trị cho người khác, liền cảm thấy toàn thân trên dưới đều đau, rõ ràng là những thứ đó không hề có nửa phần quan hệ với anh.

"Nhiều yêu quái như thế, chỉ có anh đồng ý cho tôi mượn tiền, cộng thêm đúng lúc anh cũng thích những thứ này, tặng cho anh không phải rất phù hợp sao?" Phù Ly giống như an ủi vỗ vai Trang Khanh, "Đều là vật ngoài thân, không cần để trong lòng."

Trang Khanh nhìn lão yêu quái trước mắt cười vô cùng sáng lạn, một lúc lâu sau thở dài nói: "Ý tốt của cậu, tôi xin nhận, sau này nếu như muốn tặng đồ cho người khác, có thể tới hỏi tôi."

Tránh cho cậu lại tặng những vật quý hiếm, như tặng mấy món đồ bán buôn đáng giá vài đồng.

"Sao lại không biết xấu hổ làm phiền anh như thế chứ." Phù Ly cười có chút ngại ngùng, cậu hiểu biết rất ít về thế giới con người, nếu như có yêu quái cư trú ở nhân gian dạy cậu làm sao qua lại với người khác, quả thực tiện hơn rất nhiều.

"Không, không phiền chút nào!" Trang Khanh đứng dậy, hùng hồn nói, "Cậu theo tôi."

Anh, hậu duệ duy nhất của tộc Kim Long, thực sự không thể chịu đựng được phương thức tặng quà vung tay quá trán của Phù Ly, cho dù có núi vàng núi bạc cũng không thể tặng như vậy.

Phải để cho cậu hiểu được, thế giới con người rốt cuộc là thế nào!

Phù Ly cảm thấy, cậu sắp vì một Trang Khanh mà thay đổi ấn tượng về long tộc rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Sinh vật trong ban quản lý: Không, không, không, Phù Ly, tại sao anh lại có hiểu lầm nghiệm trọng về lão đại nhà chúng tôi như vậy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio