Sự xuất hiện liên tiếp của các yêu thú thượng cổ, Công Phúc suýt chút nữa đã vì oán khí mà ra nhập danh sách hung thú, Phì Di sống hơn mười vạn năm lại chết vì kỳ tiểu băng hà giá lạnh, sự thật này quá hoang đường.
"Lời nói dối này có phải hơi quá lố không, Phì Di nhìn đúng là không có lực sát thương gì, nhưng dù sao cũng là đại yêu sống từ thời thượng cổ, sao lại chết vì thiên tai tự nhiên được?" Sở Dư cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, giống như nghe được tin chim cánh cụt ở Nam Cực chạy tới quốc gia của bọn họ, cuối cùng lại bị đông chết.
Hoàn toàn không hợp lẽ thường.
Trang Khanh cảm thấy, con Phì Di này không nói dối. Con Phì Di này nhìn qua thì cường tráng, trên người lại có rất nhiều vết thương do giá rét, không nói được ngôn ngữ của yêu giới hiện đại, ngay cả Sở Dư mở miệng ra nói mấy câu cũng có thể dọa nó run rẩy. Chứng minh rằng gan của con Phì Di này vô cùng nhỏ, thậm chí còn chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, công phu bảo vệ mạng sống duy nhất mà nó học được, có lẽ chính là chỉ biết bố trí kết giới che dấu thân hình.
Cũng may là nó biết bố trí kết giới, nếu như bị con người phát hiện, chỉ cần một quả pháo thôi là có thể giải quyết được nó rồi.
"Vậy anh chính là người sống sót duy nhất của tộc Phì Di?"
"Trên núi Hỗn Tịch quả thật chỉ còn mỗi một con Phì Di là ta." Phì Di sợ hãi cuộn hai cái đuôi trơn bóng, không dám nhìn đám người Trang Khanh, dáng vẻ sợ hãi như bị ức hiếp.
"Phì Di trên núi trên núi Thái Hoa đã sớm chẳng còn dấu vết, có một số nơi đã được mở mang thành khu phong cảnh tự nhiên, để cho con người tới thưởng thức." Trang Khanh nói, "Theo điều lệ của ban quản lý, đáng lẽ ra anh phải ngồi tù, nhưng vì chủng loại của anh đặc biệt, tôi sẽ thảo luận với các ban ngành liên quan rồi mới đưa ra tính toán."
Phì Di không sợ ngồi tù gì, nó vốn không thích đi lung tung, ở đâu cũng giống nhau.
Nói ra cũng kỳ lại, tộc Phì Di của bọn họ ở núi Thái Hoa và núi Hỗn Tịch, sẽ không mang tới hạn hán, nhưng nếu như rời khỏi hai nơi này, đi tới đâu hạn tới đó, không còn một ngọn cỏ.
Trang Khanh thảo luận chuyện của Phì Di với các ban ngành liên quan một chút, ý kiến của mấy bên không đồng nhất. Có người cảm thấy, tất cả các sinh vật đều có ý nghĩa tồn tại, hơn nữa giữa trời đất này chỉ còn một con Phì Di, có lẽ phải coi như chủng loại đặc biệt để nuôi dưỡng. Còn có người cảm thấy, năng lực trời sinh của Phì Di quá mức nguy hiểm, bọn họ không thể mạo hiểm tính mạng và tài sản của người dân. Còn có người cảm thấy, có lẽ nên nhốt lại quan sát một thời gian, để nhìn thấy kết quả.
Mọi phía video tranh luận không ngớt, Trang Khanh ngắt lời tranh cãi của bọn họ: "Bây giờ quan trọng nhất không phải là nên xử lý Phì Di thế nào, mà là phải tra rõ ai là người mang anh ta ra khỏi núi Hỗn Tịch."
"Nếu không, thả Phì Di quay lại núi Hỗn Tịch?"
"Không được, tôi với vừa tới núi Hỗn Tịch xem qua, địa hình phong thủy nơi đó bị con người phá hoại, đã không thể phong ấn được năng lực bẩm sinh của Phì Di." Trang Khanh lấy ra một tấm hình chụp núi Thái Hoa, "Núi Thái Hoa còn rất nhiều ngọn núi chưa khai phá, tôi cảm thấy phong ấn anh ta ở nơi này tương đối thích hợp."
"Núi Thái Hoa có rất nhiều du khách tới du lịch, sợ rằng không thích hợp." Người của bộ phận an toàn do dự.
"Đương nhiên không thể thả ra, tôi sẽ phong ấn anh ta trên một ngọn núi mà con người không tới được." Trang Khanh để ảnh chụp xuống, "Mọi người cảm thấy được thế nào?"
Mọi người gật đầu, Trang Khanh làm việc thì bọn họ tương đối yên tâm.
Qua rất lâu bọn họ mới phản ứng lại, không phải ban nãy đang thảo luận xem có nên giữ Phì Di lại không, sao lại trở thành thảo luận giữ nó ở đâu? Nghĩ sáng tỏ chút tâm tư của Trang Khanh, mấy người cũng không để tâm, ngược lại bắt đầu suy nghĩ về sinh vật bất minh mang Phù Di tới nhân giới.
Luận tu luyện, bọn họ là người dốt đặc cán mai, nhưng nếu như bàn về mưu kế, bọn họ không ai yếu cả.
Boss lớn của ngành an toàn: "Dựa theo hành vi của yêu giới trước đây, có khả năng là do yêu tu tranh đoạt địa bàn. Bây giờ có Long Quân ở đây, những yêu tu kia cũng không dám xuống tay tàn nhẫn, cho nên chỉ có thể quăng Phì Di tới tỉnh Trùng Sơn, sau đó lại mượn dao giết người? Tỉnh Trùng Sơn không tính là tỉnh sản xuất lương thực lớn, thời gian Phì Di xuất hiện lại đúng lúc vào thời gian cuối mùa thu hoạch, cho nên có thể khống chế thiệt hại trong một phạm vi nhất định."
Boss lớn ngành môi trường: "Chuyện này nói vậy là không đúng, chưa biết chừng thời gian chỉ là trùng hợp. Cho dù thế nào. Sinh vật bất minh làm ra chuện này, chắc chắn không có ý tốt."
Boss lớn ngành giáo dục: "Có lẽ là người đó đang cảnh cáo chúng ta, hay nên nói là khiêu khích?"
Vị boss lớn ngành giáo dục này trước kia học tâm lý học, đã từng chọn học môn tâm lý học tội phạm, trong giới tâm lý học là một người siêu giỏi nổi tiếng toàn thế giới. Ông vừa nói ra câu này, dẫn tới sự chú ý của tất cả mọi người.
"Bỏ qua thân phận của sinh vật bất minh đó, chỉ đơn thuần xuất phát từ hành vi, hành động này của người kia có chút tương tự như hành động lừa người lớn lấy lòng của trẻ con." Vẻ mặt nhà tâm lý siêu giỏi này có chút nghiêm túc, "Có lẽ người kia bất mãn cách sống có trật tự của tu chân giới, muốn quay lại trước đây."
Bọn họ sống ở trên mảnh đất quá thần bí này, không biết đã sinh ra bao nhiêu sinh vật thần kỳ, nếu như tu chân giới đại loạn, đối với nhân giới mà nói, tuyệt đối không phải là truyện tốt.
Trang Khanh nhíu mày, đã quá quen với cuộc sống thoải mái, ai còn muốn đánh đánh, giết giết?
"Cho dù thế nào, chúng ta cũng nên dự phòng trước, có chuẩn bị thì không lo mà." Boss lớn của ngành giáo dục nói, "Vì cuộc sống hạnh phúc của người dân, làm nhiều hơn nữa cũng không tính là nhiều."
Nghe thấy mấy người lại bắt đầu nói một số ngôn ngữ học thuật, Trang Khanh nói: "Các vị cứ từ từ thương lượng, tôi đi sắp xếp Phì Di."
"Ai, năng lực hành động của người trẻ tuổi thật mạnh, đã muộn thế này còn phải tăng ca xuyên đêm." Boss lớn ngành môi trường ngáp một cái, "Có chút tuổi rồi, không thể so sánh với bọn họ được."
"So cái gì mà so, tuổi của ông còn không bằng số lẻ của người ta?" Boss lớn ngành an toàn cắt đứt hội nghĩ trực tuyến, chỉ để lại boss lớn ngành môi trường đối diện với màn hình đen thui mà tức giận. So tuổi cái gì, phải xem trạng thái thân thể mới đúng!
Phù Ly lại nằm mơ, cậu nằm mơ thấy bản thân mình đang chơi một trò chơi chọn ngã rẽ. Một con đường lớn tạo thành từ ánh sao, chưa đi được bao xa đã có một lối rẽ xuất hiện. Bên phải lối rẽ là một giai nhân tuyệt sắc, bên trái lại là con đường trống không, Phù Ly không nghĩ ngợi gì đi con đường bên trái, cũng ngại ngùng không ngẩng đầu lên.
Chị chim trĩ đã từng nói với cậu, khi phụ nữ con người mặc vô cùng ít, làm một giống đực nhất định không thể nhìn lung tung.
Tới lối rẽ thứ hai, bên trái là một đống châu báu chất như núi, con đường cũng dùng châu báu lót thành. Mà bên phải chỉ là con đường nhỏ bình thường, bên đường lác đác vài đóa hoa nhỏ.
Đầu óc có bệnh mới đi bên phải, những châu báu kia xếp lệch nhau, giẫm lên sẽ rất rát chân.
Lối rẽ thứ ba, bên trái bày bảo kiếm tỏa ra ánh sáng thần bí.
Phù Ly tiếp tục đi bên phải, những vũ khí kia chơi không vui chút nào, còn không bằng kiếm tỏa ra ánh sáng ngũ sắc trong túi Càn Khôn của cậu.
Tới lối rẽ thứ tư, bên trái có một tòa hoàng cung xa hoa, vô số người hầu đang quỳ lạy dưới đất.
Đã thời đại nào rồi còn đi theo con đường phong kiến, cậu đã lập chí làm yêu quái thi đỗ công chức, không muốn loại tư tưởng sa đọa này.
Lối rẽ thứ năm, lối rẽ thứ sáu, lối rẽ thứ bảy, Phù Ly đều chọn con đường không có gì, cái gì mà thuật pháp tu vi, linh đan diệu dược, thượng cổ truyền thừa, đối với cậu chẳng có sức hấp dẫn gì cả.
Khi tới lối rẽ thứ tám, Phù Ly nhìn thấy hai cánh cửa lớn. Cánh cửa bên trái làm bằng thủy tinh, ở chính giữa treo tấm biển viết ba chữ "Cung Thần Tiên", nhạc tiêu bồng bềnh. Cánh cửa bên phải làm bằng gỗ đen, ở chính giữa treo tấm biển "Phủ Minh Giới", trong góc tường còn dực một khối ngọc bài đen, bên trên viết "Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục."
Phù Ly không chút nghĩ ngợi đẩy cánh cửa bên trái ra, cậu đã từng tới Minh Giới rồi, cậu còn chưa từng nhìn thấy cũng Thần Tiên trông thế nào.
Nhưng khi cậu đẩy cánh cửa lớn lộng lẫy ra, đằng sau cửa trống rỗng, không có thứ gì cả. Cậu quay đầu lại nhìn sau lưng mình, quả nhiên đúng như dự đoán, đằng sau tối đen, tất cả con đường đều biến mất trong bóng đêm.
"Bản thân là tu chân giả, vốn nên mang quyết tâm ôm nỗi khổ của cả thiên hạ, tại sao lại bỏ qua phủ Minh Giới đi vào địa ngục?"
Giọng nói không giống nam không giống nữ, không già không trẻ truyền vào trong tai Phù Ly, cậu ngồi khoanh chân dưới đất, hỏi ngược lại: "Thế gian rất nhiều sinh vật đều hướng tới ánh sáng, thiêu thân còn đâm đầu vào lửa, huống hồ là tôi?"
"Thiêu thân sinh mệnh ngắn ngủi, không biết bệnh khổ, ngươi tu luyện nhiều năm, còn chưa nhìn rõ sao?"
Phù Ly cảm thấy giấc mơ này có chút kỳ lạ, cậu yên ổn sống qua ngày, cần phải nhìn rõ điều gì?
"Mọi việc không chú trọng tùy tâm, tôi muốn đẩy cánh cửa này ra, lại phải kiên trì đẩy cánh cửa khác, việc này sao có thể coi là nhìn thấu?" Phù Ly hỏi ngược lại, "Làm theo lòng mình, thuận theo thiên đạo, không phải là tâm đo tốt nhất sao?"
Giọng nói kia im lặng một lát: "Ngươi không bằng lòng tới Minh Phủ, là vì sao?"
"Tôi đã từng tới Minh Phủ, nhưng chưa từng tới cung Thần Tiên. Yêu tu sống lâu, ngẫu nhiên duy trì sự tò mò không ảnh hưởng tới việc lớn mới có thể sống những ngày tháng có ý nghĩa." Phù Ly hỏi ngược lại, "Ông là ai, tại sao lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi?"
"Ta là tâm đo của ngươi."
"Ông lừa yêu chắc, tâm đo của tôi đâu có phiền phức như vậy." Phù Ly nhíu mày, "Tuy rằng tôi không biết ông là thứ gì, nhưng tôi không cảm nhận được ác ý của ông, cũng không so đo với ông, ông vẫn nhanh chóng đi thì hơn."
Rõ ràng có thể phát triển thành một đoạn đối thoại có ngụ ý sâu xa, lại bị Phù Ly chấm dứt đối thoại.
Giọng nói tự xưng là tâm đo của Phù Ly im lặng rất lâu, lâu tới mức Phù Ly cho rằng người kia đã đi rồi, giọng nói lại vang lên lần nữa.
"Chín là lớn nhất, bây giờ đạo pháp của ngươi đã đại thành, còn không mau mau tỉnh lại!"
Phù Ly bừng tỉnh từ trong mơ, phát hiện tất cả vật bài trí trong phòng đều biến thành mảnh nhỏ, kính cửa sổ đã sớm biến mất, chỉ còn lại hai bức màn rách tung tóe đón gió phấp phới.
Cậu cúi đầu, nhìn lông ở vuốt trước của mình, trắng noãn như tuyết.
Từ khi nào lông của cậu lại trắng như thế này?
Trang Khanh vừa mới đi ra từ phòng họp trực tuyến, cảm thấy một luồng yêu khí cực lớn từ ký túc xá nhân viên tản ra bốn phía, cả tòa nhà phát ra đủ lọai tiếng nổ, anh trơ mắt nhìn thấy từng cửa sổ thủy tinh hóa thành mảnh vụn.
Đây chính là thủy tinh công nghiệp đặc chế mà năm nay mới trang bị.
Công Phúc đang ngồi thiền đột nhiên mở to mắt, hắn không dám tin đi tới bên cửa sổ, cảm thụ được yêu khí mãnh liệt trong không khí. Quá lâu rồi, đã gần tám nghìn năm hắn chưa từng gặp lại linh thể yêu đã thông qua khảo nghiệm cửu tâm.
Chín là lớn nhất, yêu tu được ngưng kết từ linh khí hoặc từ những thứ khác bao gồm những thứ có sức hấp dẫn nhất với yêu tu, nếu muốn thành đại yêu chân chính, nhất định phải thông qua cửu tâm kiếp.
Thời thượng cổ, cũng không ít những yêu quái hóa hóa hình từ linh khí trời đất, nhưng những yêu quái có thể trở thành đại yêu chân chính lại ít, Côn Bằng cũng chính là một trong số đó.
Yêu quái cả tòa nhà đều bị chấn động, đa số yêu quái không biết xảy ra chuyện gì, chỉ mờ mịt nghĩ, không biết đại yêu nào nửa đêm đột phá, còn không có đạo đức xã hội, không biết tìm nơi thâm sơn cùng cốc nào làm chuyện này sao?
Còn chấn động vỡ cả cửa sổ, cũng không biết có thể dùng chi phí của nhà nước để chi trả không?
"Phù Ly!" Trang Khanh xông vào phòng Phù Ly, "Cậu sao rồi?"
Giây tiếp theo, anh không thể nói nữa.
Sinh vật lông mềm mại trắng gần như thần thánh, cả thân thể lớn hơn hai vòng, giữa trán có một ấn ký màu đỏ, vừa giống như chó vừa giống như thỏ này là Phù Ly sao?
Phù Ly đứng dậy từ đống rác rưởi, cậu rung người hất những mảnh vụn trên người đi, nâng chân trước lên, mãn ý với thân thể càng ngày càng lớn của mình, tuy rằng cậu cũng không biết vì sao mình lại to lên. Nhưng giờ phút này kinh mạch cậu thông suốt, toàn thân tràn ngập linh khí, cảm giác mệt mỏi lúc trước biến mất không còn dấu vết, cả người cảm thấy vô cùng tốt.
"Ai dô cục cưng của ta ơi." Côn Bằng chạy tới, sau khi nhìn thấy nguyên hình của Phù Ly, thiếu chút nữa đã không nhịn được dụi mắt mình, màu lông này rất đẹp, tại sao lúc trước khi hắn đột phá cửu tâm kiếp lại không có năng lực thẩm mỹ như thế này?
"Phù Ly........tại sao cậu lại biến thành thế này?" Trang Khanh cảm thấy lông trên người Phù Ly, nhất định vuốt sẽ rất thoải mái, nhưng lại nhìn thấy bộ lông trắng không nhiễm một hạt bụi nhỏ kia, anh có chút không thể xuống tay.
"Yêu tu được trời sinh đất dưỡng, khi chưa xuất thế đã hấp thu linh khí của trời đất, nếu như may mắn có thể ngưng kết ra thực thể, nếu như không may mắn sẽ tiêu tán thành linh khí, trả lại trời đất." Côn Bằng chà xát tay, dự định vuốt lông trên người Phù Ly, ai biết được tốc độ của con rồng bên cạnh còn nhanh hơn hắn, trong chớp mắt ôm Phù Ly vào lòng."
"Có thực thể rồi, loại yêu tu này đã vượt qua khó khăn đầu tiên, khó khăn thứ hai là hóa hình, yêu tu không thể hóa hình ở yêu giới, chỉ có thể là loại yêu tu cấp bậc thấp. Khó khăn thứ ba chính là cửu tâm kiếp, chỉ cần đã trải qua cửu tâm kiếp, mới có thể được coi là yêu chân chính." Côn Bằng nói, "Ở thời thượng cổ, vô số yêu quái do linh khí hóa hình, đều vì không thể vượt qua cửu tâm kiếp mà ngã xuống. Phù Tiểu Ly, chúng mừng ngươi đã chân chính thành niên."
Cánh tay ôm Phù Ly của Trang Khanh không nhịn được siết chặt lại, ban nãy Phù Ly đã trải qua chuyện nguy hiểm như thế, nếu như cậu không vượt qua được......
Yết hầu ứa máu, Trang Khanh vuốt lông trắng trên người Phù Ly, nuốt máu trong cổ họng xuống: "Trở nên nặng hơn rồi."
"Côn bằng đại nhân, người đang nói gì, cửu tâm kiếp là gì?" Cái đầu lông mượt của Phù Ly gục xuống vai Trang Khanh, khó hiểu nhìn Côn Bằng, giấc mộng ban nãy chính là cửu tâm kiếp, như vậy cũng quá đơn giản.
"Yêu quái thu dưỡng ngươi chưa từng nói với ngươi những điều này?" Côn Bằng cảm thấy có chút kỳ quái, Phù Ly có đôi khi nắm rõ những chuyện ở thời kỳ thượng cổ trong lòng bàn tay, có đôi khi dường như ngây thơ không hiểu gì, yêu tu nuôi dưỡng Phù Ly đang làm những gì, cho dù học lệch môn cũng không khoa trương như vậy chứ, "Không biết cửu tâm kiếp, ngươi lịch kiếp như thế nào?" Phù Ly vừa mới đột phá tu vi cách đây không lâu, đột nhiên lại phải trải qua cửu tâm kiếp, nếu như không phải Phù Ly đang đứng yên ổn ở đây, hắn thực sự nghi ngờ thiên đạo muốn mạng của Phù Ly.
"Chính là nằm mơ một giấc mơ, có mỹ nhân không mặc chút quần áo nào cùng với con thỏ lông vô cùng trơn mượt, châu báu, thần khí, linh dược, công pháp tu vi, vân vân. Tôi cũng không thiếu châu báu, thần khí với công pháp tu vi. Người đẹp với thỏ đẹp cũng không thể quá thân cận, như vậy là không lịch sự." Phù Ly nhíu mày, "Quá đáng nhất là trong mơ còn có một người giả vờ làm người thân của tôi, nhưng giả vờ không đủ giống. Tôi đều nhớ kỹ dáng vẻ của từng người thân trong đầu, trước đây Thận đã từng dùng thủ đoạn này lừa tôi một lần, bây giờ còn dùng thủ đoạn này lần nữa, đúng là cũ kỹ."
Côn Bẳng sừng sốt, rất nhiều thứ mà yêu tu tha thiết muốn có, đối với Phù Ly mà nói, căn bản không hề có lực hấp dẫn gì. Còn về ảo ảnh người thân, Phù Ly biết rõ tập tính của người thân lại đã từng bị lừa, đương nhiên cũng sẽ không mắc bẫy lần nữa. Hắn nghĩ sai rồi, không phải thiên đạo muốn Phù Ly chết, mà là cho cậu đi cửa sau.
"Còn đường tâm kiếp cuối cùng thì sao?" Côn Bằng nhớ tới năm đó mình phải hao phí một trăm năm mới đột phá tâm kiếp, ghen tị tới mức sắp biến thành một con cá mè hoa.
"Chính là hai cánh cửa, tôi chọn cánh cửa xinh đẹp hơn."
Côn Bằng thiếu chút nữa đã không hít thở được, cánh cửa đẹp kia chính là bẫy, phía sau cửa là ảo cảnh của thế gian xinh đẹp, thượng cổ có rất nhiều yêu tu loại này chết ở nơi đó.
"Kết quả đằng sau cửa chẳng có gì, trống rỗng trắng xóa, tôi tranh luận mấy câu với một người giả trang thành đạo tâm của tôi, xong rồi tỉnh." Phù Ly nâng móng vuốt trắng như tuyết của mình lên, vô cùng vui vẻ, "Sau đó tôi phát hiện nguyên hình của mình trở nên uy vũ hùng tráng."
Lông xù xù, uy vũ hùng tráng cái mông.
Côn Bằng có chút rối rắm, hình như không đúng lắm. Khi hắn bàn luận với những yêu tu lịch kiếp thành công khác, tất cả các yêu tu khác đều mở cánh cửa Minh Giới, trải qua tất cả cảm xúc từ rời bỏ tình yêu, nỗi khổ sống chết, nghèo đói bệnh tật mới có thể coi như là độ kiếp xong, Phù Ly tính là gì?
"Bởi vì trong lòng nó không có gì để cầu." Giọng nói của Công Phúc vang lên trong đầu Côn Bằng, Côn Bằng quay đầu lại nhìn, không biết Công Phúc đã xuất hiện đằng sau lưng hắn từ khi nào.
"Những thứ người khác tha thiết ước mơ, Phù Ly đều có cả. Những thứ người khác không có, nó vẫn có." Công Phúc xuất hiện tại cửa phòng Phù Ly, vẻ mặt có chút phức tạp, "Một yêu tu có vô số báu vật, lại dễ dàng thỏa mãn, nói ở một mặt ý nghĩa nào đó, nội tâm là mạnh nhất."
Côn bằng nhíu mày: "Đứng gần như vậy còn dùng thuật truyền âm làm gì. Những yêu tu nuôi dưỡng Phù Ly rốt cuộc là có bản lĩnh như thế nào, vậy mà có thể để cho nó có được tất cả những đồ quý giá, nhiều tới mức khi những thứ đó xuất hiện trong cửu tâm kiếp của nó, nó đều trướng mắt?" Nhớ tới con chim màu đỏ tự xưng là trưởng bối của Phù Ly cách đây không lâu dễ dàng thu phục Đào Ngột, tim Côn Bằng lại đập nhanh lên.
May mắn là khi hắn thoát khỏi phong ấn ở dưới đáy biển, không thật sự làm Phù Ly bị thương, bằng không đánh được nhỏ, lớn lại tới, có lẽ hắn sẽ bị một nửa đem đi nướng, một nửa mang nấu canh.
Công Phúc không trả lời câu hỏi này của hắn, ngược lại nói: "Cho nên nói, con ruột của thiên đạo là Phù Ly mà không phải Trang Khanh, một người được cưng chiều lớn lên, một người phải trải qua gian nan mới đạt được sự thừa nhận của quốc vận, rõ ràng là người trước mệnh tốt hơn."
Những yêu tu đã nuôi dưỡng Phù Ly, có lẽ là đã lường trước hết những hấp dẫn mà Phù Ly có thể gặp phải trong cửu tâm kiếp. Cho nên bọn họ cho Phù Ly vô số báu vật của trời đất, dạy Phù Ly làm yêu thế nào, cho cậu vô số tình yêu.
Chỉ có yêu tu được yêu, được cưng chiều, có được tất cả những thứ tốt đẹp, sau khi mở ra cánh cửa dục vọng mới có một màu trắng xóa.
"Trong tiểu thuyết tiên hiệp bình thường, những người giống như Phù Ly cuối cùng đều bị Trang Khanh đánh chết."
"Đừng có xem tiểu thuyết linh tinh!"
Côn Bằng cảm thấy, những tiểu thuyết mà hắn mượn được từ kiếm yêu tên Ninh Hiên kia rất thú vị, con người thật sự là sinh vật thần kỳ, chuyện gì cũng có thể biên soạn ra được.
Phù Ly thấy Côn Bằng và Công Phúc trừng mắt nhìn nhau không nói, đột nhiên vỗ vai hắn, hưng phấn nói: "Cho nên tôi quả nhiên không phải là con thỏ bình thường mà là đại yêu do linh khí trời đất hóa hình phải không?"