Đừng Lại Trêu Chọc Tôi

chương 28: chương 28

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian đến giờ chỉ còn khoảng tiếng đồng hồ, bên ngoài cửa sổ không ngừng có tiếng pháo hoa nổ, thập phần náo nhiệt.

Mà trong phòng khách được bày trí hoa lệ, trên trần là đèn thủy tinh phía dưới là bàn cơm, khăn trải bàn màu tím bên trên để đầy thức ăn sơ sơ cũng tầm mười mấy món, nhưng đại đa số đều chưa động.

Bốn người trong nhà đang cầm đôi đũa Chu Nghị, Thang Tiệp, Chu Ngự, Chu Vọng, đang ngồi ăn một câu chúc phúc cũng không nói lên lời, bốn người chỉ trầm mặc ăn cơm chỉ nghe tiếng đôi đũa va chạm với chén bát, so với náo nhiệt bên ngoài hoàn toàn bất đồng.

“Tiểu Vọng, A Ngự, năm mới vui vẻ, sang năm mới chúc các con hoàn thành được mong ước, học tập thuận lợi!”Thang Tiệp từ trong ngực lấy ra hai cái bao lì xì nói.

Thang Tiệp cũng không trực tiếp đưa cho bọn hắn, mà để xuống bàn bên cạnh hai người, “ Đây là đồ ăn dì làm, đều là mấy món bên ngoài các con thích ăn.

Tết nhất, cũng không quán nào bán.”

“Học nhiều như vậy mà vẫn phải nấu ăn sao.” Chu nghị nói.

Chu Ngự giật nhẹ khóe miệng, gắp một miếng rau thơm.

“Không có chuyện gì các con về phòng sớm đi, trường học thật là, bắt học sinh học đến tận mới cho nghỉ, học tập áp lực rất lớn a.” Thang Tiệp lắc đầu.

“Mẹ, chốc nữa con phải ra ngoài một chút.” Chu Vọng dừng lại chiếc đũa, không có ngẩng đầu, nói.

“Đi chỗ nào? Cũng sắp đến giờ rồi, bên ngoài không an toàn, vẫn là ngốc ở nhà đi.” Thang Tiệp uyển chuyển mà cự tuyệt yêu cầu của Chu Vọng.

“Có bạn học tìm con.” Chu Vọng nói lý do.

“Mỗi ngày ở trường học đều gặp nhau cũng không nhất thiết phải gặp hôm nay, trở về nhà nghỉ ngơi cũng muốn ra ngoài gặp mặt.

Các con quan hệ tốt thì thi xong đại học có thể rủ nhau đi ra ngoài du lịch.” Thang Tiệp lại lần nữa cự tuyệt.

“Đúng vậy, nghe lời mẹ con đi, ở nhà nhiều cũng tốt.” Chu nghị cũng thêm một miệng.

Chu Ngự không nói gì trực tiếp cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, sau lưng cũng không ai nói gì hắn.

Chu Vọng cũng buông chiếc đũa, “Con về phòng làm đề.”

Đi đến thư phòng, Chu Vọng đóng cửa lại, lấy điện thoại ra nhắn tin.

【 Chu Vọng: Dao Dao, xin lỗi, tớ có chút việc, khả năng chúng ta hôm nay không thể cùng nhau đi xem bắn pháo hoa.

Bên kia thực mau hồi âm lại

【 Sở Dao: Không sao đâu.

Trên bàn sách để một tập đề, rõ ràng Chu Vọng không có đem đề để ở chỗ này.

Tùy tay cầm một tờ lên xem, là đề chưa làm, nguyên lai là tập đề mới mua.

Chu Vọng mặt không biểu tình xé một tờ lại một tờ, sau đó đem cả tập đề xé, thẳng đến khi xé hết cả tập đề mới ném vào thùng rác.

Chu Ngự đi ra cửa, trên đường cái rất nhiều người, lái xe thực phiền toái, đi dạo cũng là chủ ý không tồi, Chu Vọng muốn đi gặp ai hắn đều biết, nhưng biết cũng chẳng làm gì, bời vì ở nhà Chu vọng không có một chút tự do nào, hai vợ chồng kia đều quay vòng xung quanh trên người tên ý, lúc nào cũng là đề tài “ Học tập học tập học tập”, chưa từng có ngoại lệ.

Trên đường đèn được răng khắp nơi trên cây, trên cửa tiệm, trên bảng hiệu, khắp nơi chốn đều tràn ngập không khí vui mừng.

Chu Ngự nhìn di động, còn hai mươi phút nữa là đến giờ, hắn liền nhắn cho Sở Dao một tin.

【 Chu Ngự: Đang làm gì? 】

【 Sở Dao: Ăn cơm tất niên, xem xuân vãn.

【 Chu Ngự: Không ra chơi? 】

【 Sở Dao: Không có tâm tình.

Tết nhất, không có tâm tình…

Chậc chậc chậc, thực thú vị.

Lại tản bộ, bất tri bất giác đã đi tới cửa hàng Châm Chức, Chu Ngự nhìn chằm chằm vài phút, lấy ra di động gọi điện thoại.

“Dì à, con còn tưởng dì sẽ như cửa hàng khác mở cửa buôn bán cả tết?”

—— “Hiện tại cháu muốn đặt hàng sao? Dì lúc này, ân…” Đầu điện thoại bên kia Vương Ngọc Châu rõ ràng trầm tư hỏi.

“Dì à, không sao hết, cũng không phiền toái dì, cháu chính là không có nơi để đi, liền nghĩ đến cửa tiệm của dì đến xem một chút, cũng không biết là dì không mở cửa bán.”

—— “Tết nhất, cháu như thế nào lại không có nơi để đi?” Vương Ngọc Châu ngữ khí quan tâm hỏi.

“ Cha cháu bận đi công tác, mẹ cháu … cháu thật lâu rồi cũng chưa thấy được.” Chu Ngự có chút thất bại.

—— “Cháu hiện tại ở cửa tiệm phải không? Cháu đừng đi, dì liền ra, dì mới làm xong cơm tất niên, nếu cháu không chê có thể tới ăn cùng.” Vương Ngọc Châu vẫn còn nhớ, mèo của hắn là loại đắt tiền nhìn là biết thiếu gia con nhà giàu, sợ hắn ghét bỏ đồ ăn mình làm, trước liền tìm cho mình bậc thang.

“Dì a, như thế nào lại không biết xấu hổ phiền toái đến di.” Chu Ngự khẽ cười một tiếng.

còn mười lăm phút nữa là đến giờ.

Không đến năm phút, Vương Ngọc Châu liền đi xe đến.

“Lạnh không sao lại mặc áo mỏng như vậy?” Vương Ngọc Châu thấy hắn chỉ mặc một cái áo khoác mỏng liền cẩn thận hỏi.

“Cháu không lạnh dì à.” Chu Ngự miễn cưỡng cười, “Dì mau mặc áo lại đi, cháu không có lạnh.”

Đi tới phòng thuê, thời gian cách giờ chỉ còn năm phút.

Sở Dao nghe thấy tiếng xe liền đi ra đón, khi nhìn thấy Chu Ngự, khuôn mặt tươi cười liền sụp xuống, “Chu Ngự? Như thế nào lại là anh?”

“Sao không thể là anh?” Chu Ngự hỏi lại.

“Anh không có nơi để đi, ai có thể tin được?” Sở Dao đem gương mặt hắn vạch trần.

Vương Ngọc Châu xua xua tay, “Con không phải nói mua pháo hoa đến giờ bắn sao? Hiện tại sắp đến giờ rồi, mẹ đi nấu nốt nồi canh, con cùng bạn học ra ngoài chơi đi, cơm lập tức sẽ xong ngay.”

“Phiền toái rồi dì.” Chu Ngự ngoan ngoãn, cầm chiếc ghế nhỏ ngồi xuống.

Chiếc ghế kia quả thực rất nhỏ, Chu Ngự ngồi lên nhìn qua có chút buồn cười.

“Anh không cần phải làm bộ, Chu ngự.” Sở Dao nhìn Vương Ngọc Châu đi vào, liền nói.

“Không phải muốn bắn pháo hoa sao?” Chu Ngự nhìn dưới mái hiên có vài bánh pháo, liền đem ra giữa sân, “ muốn bắt ở chỗ này sao?”

“Đúng vậy.” Sở Dao có chút rầu rĩ không vui.

“Như thế nào? Cùng anh bắn pháo hoa liền không thấy vui?” Chu Ngự hỏi.

Sở Dao yên lặng mắt trợn trắng, “Tôi thật sự rất vui mừng.”

Phòng trong liền truyền đến tiếng TV và người dẫn chương trình đang đếm ngược, ngoài sân pháo hoa cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Tiếng chuông báo giờ vang lên, tiếng pháo hoa ngay lập tức liền bắn, bắn lên chiếu sáng toàn bộ sân.

Ánh huỳnh quang rơi xuống, thật lâu cũng không tiêu tan, sặc sỡ chiếu sáng khuôn mặt của nữ hải tử với nét mặt tươi cười, chiếu rọi lẫn nhau, thành một khung cảnh mỹ lệ.

Chu Ngự nghiêng đầu nhìn về phía cô, cô vẫn như cũ đắm chìm trong khung cảnh pháo hoa rực rỡ, tay còn đang kéo cánh tay hắn bảo hắn nhìn lên xem.

Tay của cô thật nhỏ, kéo kéo làm toàn thân hắn cũng muốn lười biếng.

Chu Ngự theo cánh tay cô chỉ nhìn lên, ánh mắt trước sau vẫn nhìn theo cô, đến chết không phai.

Vương Ngọc Châu đem đồ ăn bưng lên bàn, đều là mấy món tự làm, thoạt nhìn cũng phá lệ mà đẹp mắt.

“ Nhanh ăn đi, món nấm này rất ngon.” Vương Ngọc Châu nói, cầm một đôi đũa sách gắp cho Chu Ngự một ít, “ Cháu thử món này xem, thịt kho tàu với trứng ăn đặc biệt ngon.”

“Cảm ơn dì,” Chu Ngự ăn một miếng, đầu lưỡi tràn ngập hương vị, thập phần thỏa mãn, “ Tay nghề của dì thật ngon.”

Sở Dao thấy bộ dáng của hắn, chỉ vào vài món ăn trên bàn, “mấy món này cũng siêu ngon, đồ ăn của mẹ tôi làm chính là ngon nhất! so với đầu bếp Michelin cũng không kém.”

Ăn sau một lúc lâu, tiếng pháo bên ngoài vẫn không ngừng.

Vương Ngọc Châu cảm thán, “Vẫn là Tết náo nhiệt nhất, hôm nay còn có không ít khách hàng liên hệ mẹ để đặt hàng, mai kia liền bắt đầu khai xuân!”

“Sao mẹ không nghỉ ngơi mấy ngày?” Sở Dao nói, “mẹ cũng đừng để quá mệt mỏi.”

“Mẹ muốn nỗ lực làm việc, con cũng nỗ lực học tập, hai mẹ con mình cùng nhau cố gắng.” Câu nói này của Vương Ngọc Châu quả thực làm cô cảm động, chỉ thấy gian khổ trước mắt đều không là cái gì, bởi vì cô có một người mẹ đặc biệt tốt.

“Ai, bất quá cũng thật là,” Vương Ngọc Châu lại cảm thán, “Nào có gia đình nào mà tết nhất cũng bận công tác không về, đến con cái cũng đều mặc kệ.”

Chu Ngự nói cha hắn bận công tác, Vương Ngọc Châu liền thuận thế nghĩ có phải nhà giàu đều như vậy hay không, cha mẹ đều vội vàng kiếm tiền, đối với con cái lại không quan tâm, bà từ tận đáy lòng cũng cảm thấy thương cảm với Chu Ngự.

“Cháu đều quen rồi.” Chu Ngự cắn chiếc đũa, biểu tình không tốt lắm, “Cha mẹ đều có việc bận.”

“Bận cái gì chứ, cả năm có một cái tết tốt xấu gì cũng phải trở về nhà với con cái, làm gì có cha mẹ nào như vậy chứ.

Vương Ngọc Châu vẫn là vì hắn bênh vực, “Về sau nếu là không có nơi nào để đi, chau có thể đến nhà cô.”

“Vâng ạ.” Chu Ngự lập tức đáp ứng.

“Mẹ!” Sở Dao mở miệng, vẫn là không ngăn lại.

Sở Dao nhìn về phía hắn, trong mắt Chu Ngự rõ ràng nhiều một tia đắc ý cùng vui sướng.

“À đúng rồi, chủ tiệm tạp hóa bên cạnh là cậu của cháu sao?” Vương Ngọc Châu lại nghĩ đến chuyện gì liền nói, “Mấy ngày hôm trước có nói chuyện cùng, cô mới biết được, cậu của cháu cũng lớn tuổi rồi, mỗi ngày cũng chỉ ở tiệm, còn đối với Tiểu Dao thật tốt.”

“Vâng, cậu cháu không thích đi công tác, chỉ thích tùy tâm một chút.” Chu Ngự nói.

Đúng vậy, dù sao không thiếu tiền, tùy ý đi.

Sở Dao yên lặng ở trong lòng nghĩ.

Đã qua giờ, trên đường vẫn náo nhiệt như cũ, Chu Ngự uyển chuyển từ chối muốn đưa hắn về nhà của Vương Ngọc Châu, bà liền bảo Sở Dao tiễn hắn đến cửa.

Ngoài ý muốn, Sở Dao hỏi hắn, “Anh về sau có tính toán gì không a?”

“Tính toán cái gì?” Chu Ngự biết ý tứ của cô, nhưng vẫn giả bộ hồ đồ.

“Anh không phải cũng rõ ràng sao? Về sau chúng ra đều vào đị học, anh vẫn ở nhà ăn không ngồi rồi?”

Ngữ khí không mang theo tia khinh miệt, Sở Dao lần này là nghiêm túc hỏi hắn.

“Còn không có suy nghĩ.” Chu Ngự nhàn nhạt đáp.

“Chúng ta đều sắp thành người trưởng thành rồi, cũng nên vì chính mình suy xét một chút.” Sở Dao nói.

“Ừ, anh biết.” Chu Ngự thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ, dưới chân dẫm lên hòn đá vụn, cũng không có nói gì..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio