Jenny dần dần bình phục lại quả là một kỳ tích. Bởi lẽ khi nhận ca cấp cứu của Jenny các bác sĩ trong bệnh viện đều lắc đầu nghĩ là Jenny sẽ không qua khỏi. Trong lúc làm phẫu thuật tim Jenny đã ngừng đập không chỉ một lần mà đến những hai lần, bằng tâm huyết và lương tâm của một bác sĩ trái tim lương thiện nhưng luôn chịu đau khổ của Jenny lại được hồi sinh, rồi tiếp tục đập từng nhịp từng nhịp để cứu lấy linh hồn đang bấp bênh giữa cái chết và sự sống của Jenny. Sự thành côg mĩ mãn của ca phẫu thuật khiến các bác sĩ không khỏi mừng rỡ. Nhưng đó chẳng là gì so với niềm vui của Kelvin và những người thân của Jenny. Biết tin Jenny qua khỏi cơn nguy kịch Kelvin như vỡ oà cảm xúc, tất cả mọi buồn phiền của giờ đồng hồ trước vụt bay đi, và thay vào đó là niềm hạnh phúc trào dâng. Kelivn thầm cảm ơn chúa đã bên cạnh và giúp đỡ Jenny trong lúc này. Cũng phải thôi, chúa sẽ không bao giờ bỏ rơi đứa con nào của ngài, chỉ sợ ta làm chuyện gì đó không xứng đáng làm con của ngài thôi. Huống gì là một người tốt như Jenny thì làm sao chúa có thể bỏ rơi để Jenny ra đi một cách oan uổng vậy chứ.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Rồi ngày có tiếng, Kelvin dành trọn tiếng để ở bên và chăm sóc cho Jenny. Bằng tất cả tình yêu thương Kelvin dành cho Jenny, hôm nay Jenny đã được xuất viện. Kelvin đến bệnh viện làm thủ tục xuất viện và đưa Jenny về. Còn Henry và Eamil đã được Kelvin giao cho một công việc rất là cao cả, cao đến nỗi không biết hai người này có làm được hay không. Haizzz... chả là Kelvin muốn làm một bữa tiệc nhỏ chào mừng Jenny quay trở về nên đã giao cho Henry và Emily chuẩn bị. Ừ nói là chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ nghe có vẻ đơn giản đấy, nhưng Kelvin bắt Emily phải tự nấu không được đi mua của nhà hàng. Đó, chuyện đó Kelvin thản nhiên giao cho hai người mà chẳng hề mảy may gì, nhưng khổ nỗi Kelvin lại lo hai anh chị kia mải chơi mà quên thời gian luôn. Rõ khổ, cái đáng lo thì không lo mà cứ lo chuyện gì đâu. Nhưng trớ trêu thay điều Kelvin lo lại khôg hề sai. Hai anh chị kia hết đi ăn kem rồi lại đi ăn bánh, xong lại đi khu vui chơi giải trí, sau lại đi mua sắm, thế là hết nguyên một ngày chẳng làm được gì có ích. À không, có chứ, làm như thế chẳng phải đã hâm nóng tình cảm của anh chị ý sao, có ích mà nhở. Nhưng như vậy có hơi ích kỉ không khi Kelvin về tới nhà tất cả mọi thứ còn như cũ, suýt nữa Jenny còn phải vào bếp may Henry nhanh trí nghĩ ra ý tưởng đi ăn nhà hàng. Chẹp chẹp, cũng may Kelvin chưa xử anh chị ý, nếu không có Jenny chắc hai anh chị ý đi tong vì tội hẹn hò trái phép ùi(hơhơ, hẹn hò rồi quên việc mà Kelvin giao là trọng tội chứ chẳng phải đùa).
- À mà nè, ai gọi cho Ken bảo đến nhà hành đi._Ra tới cổng Jun sực nhớ ra Ken vẫn chưa biết sự cố vừa sảy ra. Ủ mà cũng hơi lạ à nghen, lúc nào có chuyện gì Ken cũng là người đến sớm nhất mà giờ chẳng thấy đâu
Sau câu nói của Jun, Henry rút điện thoại ra gọi Ken.
- Alo._Giọng của Ken có chút khàn khàn như kẻ say rượu, rồi còn một chút buồn buồn trong câu nói
- Này, bị sao vậy thằng kia, không đến dự tiệc chào mừng Jenny quay trở về à?_Henry
- Không._Ken nói một từ ngắn gọn rồi tắt máy luôn mà không thèm quan tâm đến dấu hỏi chấm to đùng của mọi người
- Ken bị sao vậy?_Jenny có linh cảm chuyện gì đó không hay đang diễn ra, và linh cảm của Jenny từ trước tới nay đều đúng nên Jenny càng thấy lo hơn
- Đến nhà Ken đi._Kelvin nhìn thấy sự lo lắng trong mắt của Jenny, rồi quay ra nói một câu như mệnh lệnh để Jenny bớt lo lắng
phút sau mọi người đều có mặt trước cổng nhà Ken. Henry xuống xe mở cổng cho mọi người cùng vào(bạn thân mà, đến nhà có bao giờ bấm chuông đâu). Sau đó tất cả cùng bước vào. " Trời ơi đây có phải nhà của Ken không vậy? Chắc phải rồi, đúng địa chỉ mà. Mà sao lại bừa bộn thế này nhở? Còn có ly vỡ dưới sàn nữa. Hình như Ken uống rượu. Ơ sao lại uống một mình? Chẳng lẽ Ken có chuyện buồn ư? Chuyện gì thế nhỉ? Nhớ vợ quá à?" Không nói gì nhưng tất cả đều có chung câu hỏi và sự thắc mắc về những gì mình nhìn thấy khi bước vào nhà của Ken
- Này, bạn bị sao vậy?_Henry chạy đến bên cạnh Ken lo lắng hỏi thăm. Ken luôn biết chừng mực, không bao giờ uống quá đà, và chưa bao giờ say sỉn như thế này. Chắc hẳn phải có chuyện gì buồn lắm Ken mới tìm tới rượu để giải sầu
- Ự...Ự....Cậu là ai vậy? Ự... à là Henry à..._Thực sự thì Ken đã quá say rồi, đến cả Henry còn không nhận ra. Đã thế vừa nói tay còn chỉ chỉ lung tung nữa, câu nói thì đậm chất một người say. Nói chưa hết câu thì ngủ lăn ra ghế luôn. Chẹp chẹ, coi bộ anh đang buồn vì tình đây
- Ken...Ken....Ken....Tỉnh lại đi._Henry tát vài cái vào mặt Ken và gọi liên tục nhưng Ken vẫn thế
- Chắc Ken say quá rồi, anh Kelvin giúp anh Henry đưa Ken lên phòng nghỉ đi._Emily lắc đầu chán nản nói
Kelvin cùng Henry đưa Ken lên phòng xong xuống phòng khách ngồi cùng mọi người.
- Ken có chuyện không vui à?_Chẳng hẹn mà mọi người cùng đồng thanh
-....._Rồi lại chẳng hẹn mọi người cùng lắc đầu thay cho câu "không biết"
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tua lại cách đây tiếng
Sau những ngày làm việc mệt mỏi cuối cùng cũng xong, Mary quay trở về Việt Nam. Xuống sân bay, Mary lập tức vể nhà. Về đến nhà cảm giác trong Mary thật thoả mái, mọi mệt mỏi như được xua tan hết. Và hơn tất cả người Mary muốn gặp nhất là Ken. Xa nhau gần hai tuần rồi thì hỏi sao mà Mary không nhớ Ken được chứ. Dù đêm nào Mary cũng dành cả tiếng đồng hồ nói chuyện qua điện thoại với Ken, nhưng chỉ vậy thôi làm sao đủ để xoá đi khoảng cách của hai người chứ. Mary mong chờ giây phút được gặp lại Ken từ lúc mới lên máy bay rồi. Cả quãng đường bay dài Mary luôn đặt câu hỏi ngu ngơ trong đầu rằng:"Liệu anh Ken có nhớ mình không nhỉ? Mình về bất ngờ như vậy anh có vui không nhở?" Mary biết câu hỏi này rất trẻ con nhưng lại không thể nào gặt nó ra khỏi tâm trí được. Cùng với nụ cười tươi hơn hoa Mary bước vào nhà. Nhưng rồi...Nụ cười rạng rỡ của Mary chợt tắt và thay vào đó là khuôn mặt tức giận, chỉ muốn cầm dao đâm chết hai con người ở trước mặt. Thực sự Mary không muốn tin vào những gì mình đang thấy, không muốn đây là sự thật mà chỉ mong nó là một cơn ác mộng, nhưng sự thật phũ phàng này làm sao có thể phủ định. Mary phải làm sao để chấp nhận cái cảnh tượng về người đã đính hôn và cũng có thể gọi là chồng tương lai của mình, người mà Mary luôn yêu thương, quan tâm hết mực giờ đang ôm hôn một cô gái ngay trong chính nhà của Mary và Ken. Đã vậy cô gái đó tại sao không phải ai khác mà là người yêu cũ của Ken, là người đã đến với Ken trước Mary(Hôn ước giữa Ken và Mary là do hai gia đình ép buộc. Mà trước đó Ken đã có người yêu rồi, cô ta tên Hạnh San, bằng tuổi Ken. Vì lí do đó mà Ken và Mary dù sống chung một mái nhà nhưng suốt ngày cãi vã, đôi khi còn đánh nhau nữa ý. Sau đó một năm Ken chia tay với Hạnh San rồi bắt đầu yêu thương và cưng chiều Mary. Và kể từ đó chuyện cãi vã hay đánh nhau cũng được xoá bỏ). Ừ thì Mary là kẻ thứ đó, nhưng chuyện đó chỉ là quá khứ thôi mà, chẳng phải Ken đã chia tay với cô ta và yêu Mary rồi mà. Vậy sao hai người kia có thể làm thế với Mary chứ? Hai từ "phản bội" hiện lên trong tâm trí Mary càng khiến Mary tức giận hơn. Chịu không nổi May tiến tới gặt tắt cả cốc trên bàn xuống sàn. Tiếng đổ vỡ khiến Ken và Hạnh San giật mình quay ra nhìn. Ken há hốc miệng rồi dụi dụi mắt nhìn Mary như thấy người ngoài hành tinh. Mary về đột ngột không báo trước, đã thế lại còn về trong tình cảnh này khiến Ken bối rối không biết phải làm gì. Còn cô ả Hạnh San thì khẽ nhếch môi cười như thể trong lòng đang rất vui. "Chát" Mary không thương tiếc cho Ken một cái bạt tai. Cô ả Hạnh San thấy vậy liền vội vàng quay sang hỏi Ken có đau lắm không, xong rồi còn quay lại chửi Mary. Cô ta không bị Mary cho ăn bạt tai là tốt lắm rùi mà giờ còn dám chửi Mary nữa. Và thế là....Tức nước thì vỡ bờ thôi, Mary thẳng chân đá Hạnh San một cái rõ mạnh vào bụng khiến cô ta nằm lăn ra đất.
- Đồ tồi._Mary hét lên hai tiếng vào thẳng mặt Ken rồi bỏ đi luôn. Ken có chạy theo xin Mary nghe lời giải thích nhưng mới tới cổng Mary đã đi mất hút.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Quay trở lại hiện tại
- Haizzzz.... Giờ chỉ có thể đợi Ken dậy mới biết chuyện gì đã sảy ra thôi._Jun thở dài rồi nói
Gập người º Xin lỗi vì không đăng chương mới cho mọi người được, nhưng mọi người cũng biết chương trình học lớp rất nhiều nên mình không có thời gian đăng chương cho mọi người được. Chương này mình đăng nhiều hơn các chương trước để trả công chờ đợi của mọi người suốt mấy à đâu nhiều ngày qua mới phải chứ nhỉ.(hihi không biết mọi người có thấy chương này dài hơn mấy chương trước không, nếu có thì cho mình xin like và một bình luận nhận xét góp ý nha)