Hôm sau
Cốc...Cốc..Cốc...
- Có chuyện gì à?_Jenny ra mở cửa phòng cho Henry và Emily
- Mình với anh Henry chuẩn bị tới thăm anh Kelvin, bạn muốn đi cùng không?_Emily
- Ừm....có lẽ mình không tới được, mình hơi mệt._Jenny
- Không sao. Em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi._Henry
- Vâng._Jenny
Sau đó Jenny lại quay lưng bước vào phòng. Emily và Henry đi tới bệnh viện. Căn biệt thự lại rơi vào lặng im, lạnh lẽo vô cùng...
Vừa bước vào trong phòng, Emily gặp bác sỹ vừa kiểm tra cho Kelvin xong, Emily liền tới hỏi:
- Bác sỹ, anh tôi không sao chứ?
- Tôi vừa mới kiểm tra sức khoẻ cho cậu ấy để mai phẫu thuật ghép mắt. Đã có người hiến cho cậu ấy một đôi mắt rồi._Bác sỹ
- Thật ạ? Vậy thì tốt quá rồi. Người đó là ai vậy?_Nghe được tin mừng này Emily tươi tỉnh hẳn lên, cả người tràn đầy sức sống.
- Xin lỗi nhưng người hiến mắt không muốn cho mọi người biết._Bác sỹ
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Dù không biết người hiến mắt là ai nhưng tất cả đều thầm cảm ơn người đó rất nhiều. Sau khi nghe tin mừng từ bác sỹ, Emily cũng bớt lo lắng hơn. Bác sỹ đi được vài phút thì Emily và Henry cũng rời đi luôn. Đi đâu hả? Tin Kelvin nằm viện này đã đến tai ba mẹ Emily rồi và giờ Emily với Henry ra sân bay đón thôi. Ba mẹ Emily có ý định qua đây đưa Kelvin ra Mĩ để chữa trị, nhưng bây giờ có người hiến mắt cho Kelvin rồi thì có lẽ chuyện đó không cần thiết nữa.
Giao Kelvin cho ba mẹ, Emily yên tâm trở về nhà. Về tới cổng nhà, bỗng Emily cảm thấy trống vắng vô cùng, trong lòng chợt trào lên một cảm xúc hỗn độn không biết là vui hay buồn. Cảm giác kì lạ, Emily giữ Henry lại cùng vào nhà. Vào tới nhà, hai người lập tức lên phòng Jenny để xem Jenny có đỡ hơn không. Nhưng...sau những tiếng gõ cửa vang lên, trong phòng vẫn im lặng, không có động tĩnh gì. "Cạch"...Emily thử mở cửa phòng mới biết cửa không khoá. Cánh cửa mở ra, hai người cùng bước vào và cả hai đôi mắt đề dò sét khắp phòng nhưng không thấy Jenny đâu. Emily chợt thấy lo lắng, sợ hãi vô cùng.
- Jenny, Jenny à._Emily gọi nhưng không thấy Jenny trả lời.
- Chắc Jenny chỉ ̣đi đâu đó thôi phải không anh?_Miệng nói vậy nhưng hành động của Emily lại khác. Emily tiến lại mở tủ quần áo của Jenny. Và...đồ của Jenny đã được dọn đi hết rồi.
- Thư Jenny để lại này._Henry cũng tiến vào theo và thấy hai lá thư được gấp lại để trên bàn của Jenny. Một dành riêng cho Kelvin còn một dành riêng cho những người còn lại.
Emily quay lại, run run cầm lá thư từ tay Henry về đọc.
" Ngắn gọn thế này nhé: Hôm nay tôi sẽ cho mọi người biết bộ mặt thật của tôi. Phải, tôi là một con lừa đảo, tôi đến với anh Kelvin chỉ là để lợi dụng thôi, nhưng giờ anh ta mù rồi, chẳng còn giá trị gì nữa. Vậy nên tôi đành đi tìm người khác thôi. Dễ hiểu phải không, một cô gái trông vừa đẹp vừa ngây thơ như tôi thì thiếu gì người theo đuổi, nên chẳng còn lý do gì ở lại với tên mù đó. Thôi, tôi đi đây, mấy người ở lại cùng kẻ mù đó nhá.-Jenny"
- Không...đây không phải sự thật...._Emily khuỵ xuống, gào thét lên như muốn xé toạc không khí im ắng của căn biệt thự. Emily không tin và không muốn tin vào chuyện đang diễn ra." Jenny à? Jenny không phải người như thế, khng thể nào là một con người như thế."-Trong suy nghĩ của Emily bây giờ chỉ có thế này thôi nhưng nó đủ làm tâm can Emily tê tái đi.
- Mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng mà. Bình tĩnh lại, chúng ta cùng đi tìm Jenny nha._Henry ngồi xuống an ủi Emily. Henry cũng không muốn tin thế nên càng cần tìm ra Jenny để chứng minh đây không phải thật.
Nghe lời Henry, Emily đứng lên, bình tĩnh lại rồi cùng Henry đi tìm Jenny. Henry cũng gọi cho Ken và Mary để hai người đi tìm giúp. Với những ngày tháng tuy không được gọi là dài nhưng cũng đủ để cả nhóm Kelvin hiểu con người của Jenny như thế nào. Thế nên chỉ một lá thư vẻn vẹn vài câu làm sao khiến họ tin được. Nhưng tại sao Jenny làm như thế? Có đơn thuần chỉ là vì Jun không? Nếu vậy sao phải dùng những câu từ như thế? Phải chăng còn một nguyên nhân khác? Hay con người thật của Jenny là vậy? Hoài nghi vẫn chỉ là hoài nghi nếu không tìm thấy Jenny thì không ai giải đáp được. Tin Jenny bỏ đi nhanh chóng đến tai Jun, Jun cười mãn nguyện rồi rút điện thoại ra gọi cho Jenny.
- Chị muốn gì?_Jenny nghe máy bằng một giọng điệu mạnh mẽ như một con người khác làm Jun thoáng chút sửng sốt.
- Tôi không đòi hỏi nhiều, chỉ cần cô đừng bao giờ suất hiện trước mặt tụi tôi nữa là được._Jun nhanh chóng lấy lại giọng điệu đanh thép của mình.
- Haha...Chị nghĩ tôi còn quay lại à? Hừ, chỉ tưởng tôi ngoan ngoãn nghe theo chị sao? Nếu anh Kelvin không bị mù thì chị đừng hòng thực hiện được ý nguyện. Chẳng qua là chị hăm doạ tôi đúng lúc anh Kelvin đã hết giá trị lợi dụng trong mắt tôi, tôi mới đi thôi. Chị nghĩ tôi thiết tha một tên mù chắc?_Vẫn là giọng nói của Jenny nhưng điệu bộ này....không giống Jenny ngày thường. Chẳng lẽ Jenny thay đổi rồi? Chẳng lẽ hoàn cảnh này có thể làm con người ta mất hết lí trí?
- Hoá ra cô là người như thế à. Tôi đoán không sai mà._Jun
- Tôi không thừa thời gian nói chuyện với chị nữa đâu. Tút...tút...tút..._Jenny nói rồi tắt máy luôn.