Lộ Cẩn không biết đã ngủ được bao lâu, đầu choáng váng chóng mặt, trong lúc mơ hồ lại nghe thấy tiếng điện thoại đổ chuông không ngừng, không muốn động đậy chút nào nhưng tiếng chuông ồn ào khiến người ta đinh tai nhức óc, Lộ Cẩn xoa hai mí mắt, không gian mịt mờ, cô chỉ có thể men theo âm thanh đang phát ra để tìm điện thoại.
Cô ấn nghe, giọng nói uể oải: “Alo.”
“Tại sao em không nghe điện thoại? Anh nhấn chuông lâu như thế cũng không ra mở cửa, em không ở nhà à?”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc này giúp đầu óc Lộ Cẩn tỉnh táo lại một chút, cô mở miệng nhưng chẳng thể thốt ra được tiếng nào.
“Đã muộn thế này em còn đang ở đâu? Có biết anh lo cho em lắm không?” Giọng nói Mộ Trạch vô cùng vội vã, thậm chí còn nghe được ra anh đang nổi giận.
Nước mắt bất giác tuôn rơi, Lộ Cẩn tắt điện thoại, vừa mới trở mình thì chuông lại vang lên, không cần nhìn cũng biết là ai đang gọi, cô nhìn chằm chằm màn hình được hai giây rồi tắt máy, tùy tiện ném vào một xó ở trên giường.
Anh nói anh nhấn chuông cửa nhà cô rất lâu, anh nói anh rất lo cho cô, dù là thật hay giả, Lộ Cẩn cũng không còn tâm trạng mà đoán nữa.
Vùi đầu vào chăn, gắng gượng để nước mắt đừng rơi nhưng mà chỉ trong chốc lát, gối đã ướt đẫm một mảng.
Cô lại khóc thảm thiết thêm một lần nữa.
Lộ Cẩn nhìn ngoài thì thấy xinh đẹp đáng yêu, từ bé đến giờ số lần khóc cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay – khi bị Mộ Trạch từ chối, khi bố mẹ qua đời, khi phải chia xa với Diệp Vi, khi Mộ Trạch tỏ tình, và một lần nữa chính là lúc này đây.
Có lẽ tham lam chính là bản tính của con người, thuở thiếu thời, một nụ cười mỉm trên môi Mộ Trạch đã có thể khiến cô thỏa mãn, nhưng bây giờ cô chỉ khát khao một mình anh.
Mở cửa bước vào phòng, nhờ có ánh trắng nên Mộ Trạch mới có thể nhìn thấy Lộ Cẩn đang co mình như quả bóng trên giường, người nhỏ thó, bả vai cô run lên theo tiếng khóc sụt sùi làm người ta phải thương xót.
Mọi tức giận cất chứa trong lòng bỗng tan biến, Mộ Trạch đi bước lớn đến mép giường, anh nhẹ nhàng nhấc chăn lên, định để cho Lộ Cẩn lộ mắt ra ngoài: “A Cẩn, A Cẩn, em sao thế?”
Lộ Cẩn giật mình vì cảm nhận được động tĩnh, phản ứng đầu tiên hiện lên chính là sao lại có người bước được vào nhà cô, đến khi buông chăn, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người nào đó, nhất thời không thể nói ra được tâm trạng.
Cô muốn chất vấn anh nhưng lại không thể mở miệng hỏi, cũng chẳng thể ngăn nước mắt ngừng rơi, đúng là vô ích.
“Em sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?” Anh sốt ruột hỏi, tay chân bắt đầu luống cuống.
Trong đêm đen, Lộ Cẩn nhìn khuôn mặt mơ hồ của anh, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, người đàn ông này thật sự rất quan tâm cô, nhưng cô không muốn chia sẻ anh cho bất cứ người nào, nói cô ích kỷ cũng được, mắng cô kiểu cách cũng được nhưng nếu anh không thể hoàn toàn thuộc về cô thì cô sẽ tình nguyện buông tay.
Thấy cô không trả lời, Mộ Trạch vội vàng bật đèn lên.
Ánh đèn ấm áp thoáng chốc đã thắp sáng cả căn phòng, Mộ Trạch nhìn thấy khuôn mặt Lộ Cẩn đẫm nước mắt, trái tim bỗng hoảng loạn, đi hai bước đến trước mặt cô, nắm bả vai cô, nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết được không? Đừng để anh phải lo lắng!”
Lộ Cẩn cựa mình khỏi anh, nghiêng mặt sang một bên, không muốn đối mặt với anh, càng không muốn để anh thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Mộ Trạch cau mày, gương mặt cô đỏ ửng, anh đặt tay lên trán cô, ngay lập tức cơn nóng lan đến tay anh.
Anh giật mình, bế cô lên đi ra ngoài cửa, nhịp bước đi vô cùng dồn dập.
Lộ Cẩn muốn phản kháng nhưng cả người đã chẳng còn sức mà phản, chỉ có thể để mặc cho anh ôm như vậy, mơ màng thiếp đi trong lồng ngực ấm áp của anh.
Đến khi cô tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trên giường bệnh, xung quanh một màu trắng toát, tay đang truyền nước, mùi thuốc nồng nặc ngập khắp mũi cô.
Bên cạnh cô không có bất kỳ người nào, ngoài cửa sổ kia vẫn là một mảnh đêm thăm thẳm, đoán chừng giờ đã khuya lắm rồi.
Lộ Cẩn tự giễu khẽ cười, cơ thể cô luôn khỏe mạnh, một năm bốn mùa số lần trúng gió cảm mạo đều rất hiếm, thế mà bây giờ lại có thể dễ dàng lên cơn sốt đến mức phải vào viện.
Một lát sau có một cô y tá trẻ bước vào, cô ấy vừa thay thuốc mới cho cô vừa nói: “Chị ôm làm cho bạn trai chị cũng lo theo, anh ấy ôm chị xông thẳng vào bệnh viện, bác sĩ đo nhiệt độ cho chị rồi nói chẳng qua chị chỉ bị sốt thôi nhưng anh ấy vẫn không yên lòng, quả quyết muốn chúng em khám tổng quát cho chị rồi mới chịu bỏ qua.”
Cô ấy ngừng một chút rồi nói tiếp: “Sau đó anh ấy ngồi bên giường trông chị suốt, cứ nhìn mãi không rời, cho đến khi em bảo lúc chị tỉnh lại chắc chắn muốn ăn cái gì đó thì anh ấy mới dặn em mấy câu, bảo em phải chăm sóc cho chị kĩ càng rồi mới yên tâm ra ngoài.”
Lộ Cẩn lễ phép cười với cô y tá: “Cảm ơn em.”
Y tá xua xua tay: “Người chị nên cảm ơn là bạn trai chị đó. Ôi! Hâm mộ chị quá đi mất, bạn trai gì đâu vừa đẹp trai lại vừa tình cảm!”
Lộ Cẩn từ chối cho lời bình, nói không cảm động là lừa mình dối người nhưng có thể bây giờ đây cô không muốn nói về Mộ Trạch.
“Chị nhìn xem, vừa nhắc đến mà anh ấy đã về rồi!”
Lộ Cẩn ngẩng đầu, đúng là nhìn thấy Mộ Trạch xách theo một túi đồ đi vào, khuôn mặt anh vẫn nhuộm màu lo âu.
Cô y ta thân thiết vỗ tay cô: “Em đi trước đây.”
Lộ Cẩn khẽ gật đầu đáp lại.
Mộ Trạch buông túi xuống, vừa mở hộp đồ ăn vừa nói: “Bây giờ em đã thấy ổn hơn chưa?”
Lộ Cẩn chỉ “Ừ” một tiếng, coi như là câu trả lời.
Mộ Trạch bưng bát cháo đến ngồi lên đầu giường, một tay cầm bát, một tay múc cháo: “Giờ này bên ngoài cũng không còn gì ăn nữa, em ăn cháo trước đi, đợi em khỏe lên, muốn ăn gì thì anh nấu cho em.”
Anh chạy qua mấy con phố mới tìm được một cửa hàng bán giờ làm ăn khấm khá, rất nhiều thứ đã bán hết, nếu anh đến chậm chút nữa thôi có khi ông chủ đã đóng cửa.
Thấy anh muốn đút cho mình, Lộ Cẩn giơ tay lên cầm cái thìa: “Để em tự làm.”
Nhưng Mộ Trạch đâu cho phép: “Bị ốm thì ngoan nào.”
Lộ Cẩn há miệng để mặc anh đút cho mình, tối nay chưa ăn cơm, trước không thấy đói lắm nhưng bây giờ ăn vào lại thấy như thể mình mấy ngày rồi chưa được ăn cơm.
Ăn được vài miếng, ánh mắt cô dần trở nên mơ hồ.
Anh dịu dàng, anh bá đạo, tồn tại chân thực biết bao nhiêu, nhưng rồi đến cuối cùng, anh vẫn sẽ thuộc về một người con gái khác.
Anh có năng lực thật đấy, dễ dàng khiến nước mắt cô rơi, dễ dàng khiến cô trở nên yếu đuối.
Từ sau khi bố mẹ qua đời, cô cảm thấy trên đời này sẽ chẳng còn gì khiến cô phải tuyệt vọng được nữa, thì ra cô đã đánh giá bản thân mình quá cao, thì ra cô biết rõ anh sẽ rời đi nhưng vẫn chẳng buông tay.
Lộ Cẩn cũng biết mình không thể tin tưởng hoàn toàn vào lời nói của Chu Nhã Tư nhưng nghĩ đến một ngày anh sẽ quay gót ra đi, thế giới của cô chắc chắn chỉ còn một màu xám tro.
Tâm trí cô không ngừng tưởng tượng, có được rồi lại mất đi sao thật khốn cùng, hay phải chăng là cô chưa bao giờ có được anh?
Cô là gì của anh đây?
Cô không có dũng khí để mà hỏi.
Lát sau cô đã ăn hết bát cháo, Mộ Trạch đặt bát lên tủ, đặt tay lên trán cô kiểm tra nhiệt độ, Lộ Cẩn tránh đi theo phản xạ.
Mộ Trạch sững sờ, hàng lông mày anh tuấn vừa mới giãn ra đã nhíu chặt, anh kéo cô dịch tới bên mình, động tác không hề dịu dàng chút nào, anh cúi người đặt trán mình lên trán cô. Bất ngờ không kịp đề phòng, lộ Cẩn không nghĩ rằng anh lại làm thế, đang lúc định đẩy anh thì anh cũng đã buông cô ra.
Cảm nhận được cô đã hạ sốt, sắc mặt anh mới tốt lên một chút.
Mộ Trạch ngồi xuống mép giường trầm giọng hỏi: “Tại sao đột nhiên lại như vậy?”
“Làm sao?”
“Em nói xem?” Anh nhìn cô chăm chú: “Tại sao lại không nghe điện thoại? Tại sao lại khóc? Tại sao lại đột nhiên kháng cự anh?”
Anh cứ từng bước ép chặt như vậy, không hề cho cô bất cứ cơ hội trốn tránh.
Lộ Cẩn cũng nhìn anh, cảm thấy lời anh chất vấn rất nực cười, người được phép chất vấn đáng ra phải là cô mới phải, rõ ràng anh đã khiến cô yêu đương không hề minh bạch.
“Vậy tại sao năm đó anh đi không một lời tạm biệt? Tại sao nói thích em nhưng lại từ chối em? Tại sao đến khi em muốn quên anh rồi thì anh lại quay về can thiệp vào cuộc sống của em?”
Mộ Trạch ngẩn người, quan hệ hai người bây giờ là thế nào, trong lòng cô, anh không có quyền được can thiệp vào cuộc sống của cô sao?
Ánh mắt Lộ Cẩn hướng ra ngoài cửa sổ: “Mộ Trạch, giữa chúng ta tồn tại một vấn đề rất lớn, cứ vậy mà hồ đồ ở bên nhau nhưng chưa bao giờ nghĩ tới những chuyện này.”
Mộ Trạch nhìn ra ưu thương hiện hữu trong mắt cô, lòng anh bỗng mềm nhũn đi, anh kéo tay cô nhẹ giọng nói: “Bời vì chuyện năm đó hay vì chuyện anh lỡ mất bảy năm với em? Đừng dỗi nữa, em muốn biết điều gì, anh sẽ nói hết cho em biết được không?”
Đàn ông lạnh lùng khi dịu dàng đúng là chết người nhưng nếu đây chỉ là sự dịu dàng trong phút chốc vậy thì sau này cô sẽ càng đau khổ gấp bội phần, sẽ không thể nào kiềm chế được nỗi đau này.
Cô nhát gan, cô yếu hèn, cô sợ hãi việc phải nghe thấy chính miệng anh nói ra những lời tổn thương mình nên cô nói: “Mộ Trạch, chúng ta chia tay đi.”
Mộ Trạch không dám tin vào tai mình, anh trợn tròn hai mắt, lửa giận đè nén trong lòng bỗng trỗi dậy: “Em muốn chia tay với anh? Lộ Cẩn, em có biết em đang nói gì không?”
“Chúng ta không hề hợp nhau.”
Có lẽ Lộ Cẩn mới là người tàn nhẫn nhất, không chịu cho Mộ Trạch cơ hội, cũng không chịu cho chính mình một cơ hội.
Mộ Trạch híp mắt, không hợp nhau, thì ra đây chính là lí do mà cô muốn chia tay với anh.
Cô có biết khi anh về đến nhà không thấy cô đâu anh mất mát thế nào không? Cô có biết anh lo lắng cho cô đến thế nào không?
Gọi điện thoại thì cô không nghe máy, lòng anh đã rối như tơ vò, chạy vọt đến cửa nhà cô điên cuồng nhấn chuông nhưng không nhận lại được bất cứ lời đáp nào, mãi sau cô mới chịu nghe máy nhưng lại không hề nói gì đã tắt đi, gọi lại lần nữa thì tắt máy. Anh hoảng hốt, lo lắng cô xảy ra chuyện gì nên đã xin phép bà Lý cho mình nhảy qua cửa sổ nhà bà để vào nhà cô.
Nhìn thấy cô khóc mà tim anh đau nhói, thấy cô ốm mà lo lắng khôn nguôi, thấy y tá cắm tiêm truyền nước cho cô, anh còn rất sợ y tá sẽ làm đau cô.
Bây giờ cô tỉnh rồi lại muốn nói chia tay với anh.
Lộ Cẩn tránh ánh nhìn của anh, cô không muốn nói thêm nữa.
Mộ Trạch đứng trước giường bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt phủ một màu đen.
Một lát sau, anh xoay người bước ra ngoài.
Lộ Cẩn ngoái đầu nhìn bóng lưng anh, cô cong môi đầy chua xót, đến cuối cùng, anh vẫn rời xa cô.
Hết chương .