Sau khi ăn cơm xong, Lộ Cẩn dọn dẹp bát đũa vào phòng bếp, Tô Mạc Thần lẽo đẽo đi theo sau lưng cô, “Chị, để em giúp chị!”
Nghe nói như vậy, phản ứng đầu tiên của Lộ Cẩn không phải là cảm động, mà là: Ngay cả bồn rửa tay em còn chưa với tới.
Lộ Cẩn bỏ chén đũa vào bồn, nhìn Tô Mạc Thần, “Nói đi, nhóc con, lại muốn chị giúp em cái gì?”
Bị phơi bày, Tô Mạc Thần ngượng ngùng gãi đầu, cười khan hai tiếng, “Ha ha! Sao chị biết?”
“Chẳng lẽ em thật sự muốn giúp chị rửa chén?”
Tô Mạc Thần nháy mắt, nói nghiêm túc: “Em có thể!”
Lộ Cẩn: “…”
Mới vừa rửa chén đi ra, đã có người tới đón Tô Mạc Thần, cậu bé vội vàng kéo váy Lộ Cẩn, nhỏ giọng nói: “Chị đừng quên chuyện đã đồng ý giúp em nha!”
Lộ Cẩn bất đắc dĩ gật đầu, lời này Tô Mạc Thần đã nói với cô hơn ba lần trong phòng bếp.
Lúc này cậu mới yên lòng, trên mặt cười tươi như hoa.
Tới đón Tô Mạc Thần là một người giúp việc trẻ tuổi, nhìn không quá , cô ấy kéo cánh tay nhỏ bé của Tô Mạc Thần, lễ phép nói với Mộ Trạch: “Mộ tiên sinh, thật xin lỗi, tôi đã không chăm sóc Tiểu Thần tốt.”
“Biết thì tốt.” Mộ Trạch nhìn cô, xoay người vào phòng đọc sách.
Trên mặt cô ấy lúng túng, Lộ Cẩn liền vội vàng nói: “Anh ấy là người như vậy đấy, cô đừng để ý.”
Lúc này cô ấy mới cười thả lỏng, Mộ tiên sinh như vậy cũng không phải là chuyện hiếm, đây cũng không phải là ngày đầu cô làm việc ở Mộ gia.
“Cô Lộ, cảm ơn cô đã chăm sóc Tiểu Thần.”
Nghe thấy gọi mình, Lộ Cẩn kinh ngạc, “Cô biết tôi sao?”
“Ở nhà Tiểu Thần thường nhắc đến cô, có lúc còn muốn đi tìm cô nữa.”
Ở nhà chính cũng chính là ở trước mặt người nhà của Mộ Trạch?
Tiễn hai người đi, Lộ cẩn đi tới cửa phòng đọc sách, cửa khép hờ, Mộ Trạch ngồi ở trước bàn không có hồn nhìn tài liệu, anh cau mày một hồi, lại phiền não vứt ra, đốt điếu thuốc hút hai hơi, lững thững đi tới trước cửa sổ.
Thì ra anh cũng biết hút thuốc.
Lộ Cẩn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bóng lưng anh cao ngất, lúc này mang lại cảm giác hiu quạnh.
Cho tới bây giờ anh vẫn chưa nói đến người nhà của mình trước mặt cô, anh không thích ngời nhà mình, nhưng không phải là ghét.
Lộ Cẩn ôm anh từ phía sau, đầu tựa trên bờ lưng rộng rãi bền chắc của anh, “Sau này đừng hút thuốc nữa, được không anh?”
Mộ Trạch ngạc nhiên, muốn xoay người lại nhưng Lộ Cẩn ôm anh chặt hơn, lặp lại lời nói, “Đừng hút thuốc nữa, được không?”
Dập tắt điều thuốc trong tay, anh nói: “Được.”
Lúc này Lộ Cân mới thoáng buông lỏng tay ra, Mộ Trạch xoay người lại nhìn cô, sắc mặt cô không tốt lắm, vội vàng đưa tay sờ trán cô, nhiệt độ đã bình thường.
Lộ Cẩn kéo tay anh xuống, cười yếu ớt, “Em đã khỏe rồi, chỉ là không muốn anh hút thuốc, hút thuốc nhiều không tốt.”
Ôm cô chặt vào lòng, anh nhẹ giọng nói: “Sau này anh không hút nữa.”
“Vậy trước kia anh hay hút thuốc mà không nói với em à?”
“Không có.”
“Mộ Trạch, anh đừng nói dối.” Những lúc hôn anh thường có mùi thuốc lá, nhàn nhạt nhưng Lộ Cẩn ngửi thấy.
Cô vạch trần anh như vậy, Mộ Trạch cười, “Học theo em thôi.”
“Em?”
Anh ám chỉ: “Năm người bạn trai.”
Nghĩ đến cái gì, Lộ Cẩn đỏ mặt, đẩy anh ra, mắng, “Biến thái!”
Đêm đó, sau khi hai người hòa hợp tâm hồn và thể xác, anh đưa tay cô vào nơi đó, nói nhỏ bên tai cô, “Có nhiều bạn trai vô dụng như vậy, em xem có phải hai chúng ta mới là hợp nhất hay không.”
Nhìn dáng vẻ xấu hổ lại quẫn bách của cô, tâm tình Mộ Trạch mới khá hơn, thấy cô muốn đi ra ngoài, Mộ Trạch kéo tay cô lại, “Buổi chiều đi xem phim được không?”
Lộ Cẩn ngẩn ra, xem phim, khó có thể tưởng tượng được hai chữ này sẽ thốt ra khỏi miệng anh. Nhưng thật sự là cô và Mộ Trạch chưa xem phim với nhau bao giờ, cũng chưa từng làm những chuyện của những đôi yêu nhau bình thường.
Cô hỏi, “Coi như là hẹn hò sao?”
“Em nghĩ thế nào?”
Từ nhà đến rạp chiếu phim là đúng giờ, trước khi đi Lộ Cẩn đã bàn bạc với Mộ Trạch xong, quyết định xem [Mỹ nhân ngư] đang nổi gân đây, đến rạp chiếu phim, hai người phân công, Mộ Trạch đi mua vé còn Lộ Cẩn đi mua bỏng và nước uống. Mười phút sau, xoát vé vào rạp.
Có nhiều người rạp chiếu phim, rạp đã kín người, ngồi bên cạnh Lộ Cẩn là một người đàn ông dáng nhỏ con, nhìn sáng sủa nhưng hắn thỉnh thoảng lấy tay đụng chạm vào tay ghế của Lộ Cẩn làm cô khó chịu, cô đưa tay xuống hắn lại vô tình hay cố ý nhìn cô chằm chằm, Lộ Cẩn không được thoải mái, đối với những loại đàn ông hay trêu đùa với phụ nữ như thế này cô chỉ muốn tát cho một cái.
Thấy được sự khác thường, Mộ Trạch nói nhỏ với Lộ Cẩn: “Chúng ta đổi chỗ.”
Sợ làm cản trở người phía sau, anh cúi người xuống, Lộ Cẩn cũng học theo anh, hai người đổi chỗ ngồi.
Lúc này, người bên cạnh không còn khó chịu như người lúc nãy nữa, Lộ Cẩn mới có tâm tư xem phim, một tay cô ôm bỏng, một tay bỏ vào miệng, quay đầu thì thấy hộp bắp rang của Mộ Trạch còn nguyên, cô hỏi nhỏ, “Sao anh không ăn?”
Mộ Trạch nhích môi lại gần, thấp giọng nói, “Đút cho anh.”
Lộ Cẩn cầm một miếng lên đưa cho anh, Mộ Trạch nhìn hộp bỏng trong tay cô, anh cúi đầu, cắn cả bắp rang lẫn tay cô, miệng lưỡi quét qua đầu ngón tay, Lộ Cẩn ngưng lại, còn chưa kịp rút tay về thì anh đã kéo cô lại hôn lên.
Lộ Cẩn không dám động đậy hay lên tiếng, đây đang ở rạp chiếu phim đó, sao anh lại có thể…
Nhưng Lộ Cẩn không biết là hai ngày trước Mộ Trạch đã lấy kinh nghiệm đi hẹn hò trong rạp chiếu phim từ Lâm Phong, anh muốn thử từ lúc đó rồi.
Cảm giác cũng không tệ lắm!
Như vậy có thể thấy, xem phim chỉ là ngụy trang, hôn môi mới là chuyện chính!
Anh hôn không lâu, sau khi thả cô ra, bàn tay vẫn giữ chặt eo cô, bắt cô nhìn mình, anh trầm ngâm một hồi, thấp giọng nói, “A Cẩn, sau này đừng nói đến việc chia tay nữa được không?”
Lộ Cẩn kinh ngạc nhìn ánh mắt anh, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ, người đàn ông này lại nói chuyện như đang cầu xin cô.
Anh tiếp tục nói, “Một ngày không em, có biết bảy năm qua anh sống ra sao không?”
“Vậy tại sao năm đó anh lại muốn rời đi?” Lộ Cẩn hỏi, chuyện này vẫn luôn vương vấn trong lòng cô suốt mấy năm, giống như cây đinh thỉnh thoảng làm ngực cô phát đau, ở cuộc sống trước kia, nó luôn nhắc Lộ Cẩn: Trong lòng anh cô không là cái gì cả, nếu anh rời đi, anh cũng sẽ không cho cô biết.
Mộ Trạch cong môi, muốn trả lời cô nhưng lại không biết kể từ đâu, anh dừng một chút, nói nhỏ bên tai cô: “Xem phim đi, về nhà anh sẽ kể.”
Lộ Cẩn: “…”
Rõ ràng là anh không muốn cô xem phim đúng không?
Lộ Cẩn đẩy anh ra, ngồi thẳng dậy, cảm giác có người nhìn chằm chằm mình, cô quay đầu đi, ngồi ở bên cạnh là một nữ sinh khoảng tuổi đang dùng ánh mắt hâm mộ nhìn cô, Lộ Cẩn cảm giác mặt mình nóng lên, lúng túng, như đang bị bắt gặp làm chuyện xấu.
Thấy bộ dáng của cô, cô bé kia lại giơ ngón tay cái, “Bạn trai của chị thật giỏi!”
Nếu là trước kia gặp mấy nữ sinh cũng là khen Mộ Trạch đẹp trai, nhưng đến cô gái này lại nói “Thật giỏi” có mấy tầng ý, Lộ Cẩn không khỏi ngẫm nghĩ.
Cô có chút buồn bực, chẳng lẽ nữ sinh thời nay thích mấy điều này? Nhưng mà cô cũng không phải ngoại lệ.
Lộ Cẩn nhìn Mộ Trạch, anh đang nhìn chằm chằm màn hình lớn, một dáng vẻ của một người quân tử, cô không kiềm lòng được mà khinh bỉ trong lòng.
Lúc đi ra, Lộ Cẩn vẫn đang trong trạng thái mê man, hơn một giờ đồng hồ, cô cũng chỉ nghiêm túc nhiều nhất được nửa giờ.
Mộ Trạch tự nhiên nắm tay cô, “Tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Lộ Cẩn sờ bụng, “Em đói bụng.”
“Em muốn ăn gì?”
Lộ Cẩn không để ý, lắc dầu, “Em không biết.”
Mộ Trạch khẽ cười nói, “Thịt bò bít tết thì sao?” Lần trước ăn thịt bò bít tết với cô ở Đông Lăng anh còn chưa đủ vui, muốn cùng cô ăn thêm lần nữa.
“Được, nhưng mà cũng không cần phải lái xe.” Lộ Cẩn chỉ đường, “Phía trước có một nhà hàng bò bít tết kìa, đi mấy bước là đến rồi.”
Mộ Trạch dừng bước, chăm chú nhìn cô, “Nhớ đường rạp chiếu phim như vậy, ngay cả quán thịt bò bít tết cũng thế, nói đi, em đã từng đi cùng ai?”
Lộ Cẩn chột dạ cười cười, “Thì cùng anh đi mà.”
Định kéo anh đi nhưng anh không nhúc nhích.
Được rồi, lời nói dối của cô không bao giờ lừa được Mộ Trạch.
“Thì… trước kia đi cùng bạn đại học.”
“Hai người?”
Giọng nói Lộ Cẩn nhỏ như kiến, “Ừ.”
“Không thích, không đi nữa.” Mộ Trạch đi về phía ngược lại.
“Đừng mà!” Lộ Cẩn vội vàng tiến lên bắt tay anh lại, “Cũng chỉ là đi xem phim cùng bạn thời đại học thôi mà, không có nghĩa gì cả!”’
“Là ai?”
“Không nói được không?”
“Em cảm thấy sao?”
Lộ Cẩn do dự mở miệng, “Trương Phong Trì.”
Nghe thấy cái tên này, Mộ Trạch cau mày theo bản năng, lại bước nhanh hơn.
Lộ Cẩn luống cuống, vừa chạy theo vừa giải thích, “Em với cậu ấy không có cái gì cả, khi đó mọi người muốn kết đôi hai đứa nên mới nghĩ cách để hai đứa cùng đi xem phim, sau đó ăn thịt bò bít tết, nhưng cũng là ăn chung với mọi người mà!”
“Thật đó. Em không lừa anh đâu! Lúc đi xem phim em với cậu ấy không nói gì cả!”
Chạy hơi mệt, ngay cả mấy câu giải thích mà Mộ Trạch cũng không có phản ứng gì, Lộ Cẩn không đuổi theo nữa, ngồi xổm xuống đất thở hổn hển, “Anh tin hay không thì mặc kệ! Em cũng không làm gì cả, không giống như người nào đó, đã yêu hai người khác mà còn nói yêu em bảy năm, đúng là đồ lừa gạt!”
Mộ Trạch ngẩn người, sao cô biết anh đã từng yêu hai người? Lần trước nói chia tay cũng là vì chuyện này sao?
Anh đi tới trước mặt cô, cảm giác một bóng người che mình, Lộ Cẩn ngẩng đầu, thấy anh thì giận dỗi quay mặt sang bên khác.
Anh kéo cô dậy, “Giận?”
Cô hậm hực nói, “Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép trăm họ đốt đèn!”
“Lão thị nói những lời này, vậy ai là châu quan ai là trăm họ?”
Lộ Cẩn trợn mắt nhìn anh, không nói gì.
Mộ Trạch ôm cô lên, Lộ Cẩn cả kinh hét một tiếng, “A! Anh làm gì thế hả!”
“Không dỗ em được thì chỉ có thể ôm em.” Anh nói lẽ đương nhiên.
“Anh thả em xuống đi, em không giận nữa.” Đang trên đường cái, cô lại bị một ngươi đàn ông ôm đi như vậy.
Mộ Trạch cúi đầu nhìn cô, cô lập tức nở nụ cười vui vẻ, lúc này anh mới thả cô xuống, thuận tay ôm tay cô, “Đi ăn thịt bò bít tết thôi.”
Lộ Cẩn liếc anh. “Không phải anh nói là không ăn sao?”
“Anh lỡ lời.”
“…”
Người đàn ông này, càng ngày càng có nhiều chiêu đối phó cô.
Hết chương .